Ánh mặt trời chiếu lên mặt gây cảm giác chói mắt, Trương Hiểu Mai úp mặt sấp lại một cách lười biếng và nhắm mắt ngủ tiếp.
Một bàn tay ôn nhu vuốt ve tóc cô rất nhẹ nhàng, trong lòng dậy lên cảm giác ấm áp.
- Nếu còn muốn ngủ thì lên giường mà ngủ tiếp đi con.
Một âm thanh già nua vang lên bên tai. Đây là tiếng của mẹ, Trương Hiểu Mai thầm nghĩ. Là tiếng của mẹ...
- Không cần đâu, con ở đây cũng được rồi mà.
Là tiếng mẹ, Trương Hiểu Mai giật mình, cô nhớ được rõ ràng ngày hôm qua mẫu thân đã không còn thở nữa mà. Cơn buồn ngủ bỗng chợt biến mất, Trương Hiểu Mai giật mình nhảy dựng lên.
- Làm gì thế?
Mẹ cô nhìn con gái lớn nhảy dựng lên vậy cũng sợ hết hồn.
- Gặp ác mộng hả con?
- Mẹ, mẹ bây giờ cảm giác sao rồi?
Trương Hiểu Mai ôm lấy tay của mẹ, vội vàng hỏi. Trương Hiểu Mai có thể cảm giác được sự ấm áp từ đôi bàn tay mẹ. Không còn lạnh giá, mất dần hơi ấm như tối qua.
- Mẹ ổn mà!
Bà mỉm cười.
- Mẹ cảm giác khác, trên người không đau đớn và cũng chẳng còn muốn ho khan.
- Thật tốt quá, thật tốt quá...
Trương Hiểu Mai không nhịn được gục lên người mẫu thân khóc nấc lên.
- Tối hôm qua mẹ làm con sợ muốn chết.
Bà ôn nhu vuốt ve đầu Trương Hiểu Mai.
- Không có gì phải sợ cả, cái gì qua thì cũng đã qua rồi.
- Đúng rồi! Mẹ, tối hôm qua mẹ có cảm giác gì.
Khóc một lúc nhẹ nhõm rồi, chợt nhớ tới nữ nhân ngày hôm qua Trương Hiểu Mai mới ngừng khóc. Hết thảy đều giống như một giấc mộng giống nhau vậy.
- Tối ngày hôm qua... hình như mẹ có một giấc mơ kỳ quái.
Bà cố gắng nhớ lại.
– Mẹ thấy được một người đàn ông mặc trang phục màu đen, hắn nói với mẹ là đi thôi. Mẹ nghĩ người đàn ông kia chính là quỷ Vô Thường dưới địa phủ nên mẹ bảo với hắn là mẹ muốn gặp con một lần cuối cùng nhưng hắn nhất quyết không chịu. Hắn dùng một sợi dây xích khóa cổ mẹ lại, tóm lấy mẹ. Mẹ liều mạng giãy dụa không ngừng, sau đó mẹ liền thấy con trở lại. Nam nhân kia hình như cũng nhìn được con trở lại nên trốn trốn vào một bên và nói rằng sẽ cho mẹ cơ hội được nói cho con di ngôn. Sau đó mẹ nhớ được là mẹ có nói với con mấy câu rồi cảm giác thấy cổ căng lên và trở nên mơ mơ màng màng. Cuối cùng mẹ thấy được một quầng sáng trắng khiến cho cơ thể rất thoải mái. Lúc mẹ tỉnh dậy thì thì thấy con đang gục bên giường ngủ thiếp đi. Mẹ không muốn đánh thức con nên không gọi con dậy.
- Vậy bây giờ cơ thể mẹ...
Trương Hiểu Mai nghe được lời mẹ cũng cảm thấy có chút nghi ngờ đối với chuyện tối qua.
- Mẹ cũng không biết chuyện gì xảy ra, hình như bệnh của mẹ cũng không còn gì đáng ngại. Không thấy đau cũng không ho khan, chẳng qua là cả người không có tý sức lực nào. Chắc là do nằm lâu quá mà thôi.
- Không được, con không yên tâm.
Trương Hiểu Mai đứng bật dậy
- Để con đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra lại mới được...
* * *
“Kỳ tích, quả thực là kỳ tích” – Trương Hiểu Mai nhớ lại sự kinh ngạc của bác sĩ có chút buồn cười. Miệng há hốc và giọng nói thì cao vút y như là đang gặp quỷ vậy.
Vốn là có bệnh nan y và đã được thông báo là tử vong. Vậy mà đột nhiên khỏi hẳn. Sau khi kiểm tra chỉ thấy hiện tượng da thịt có chút khô héo do không vận động trong một thời gian dài còn tất cả bộ phận khác đều tốt đến mức không thể tốt hơn. Ngay cả những bệnh thường gặp của người già như huyết áp, phong thấp hay thị lực kém cũng đều không có. Thậm chí có thể so sánh với một thanh niên khỏe mạnh khoảng 20 tuổi. Dù là ai cũng không có cách nào tin nổi.
Đối với nữ nhân kỳ lạ kia, mặc dù đã lấy đi của mình 30 năm tuổi nhưng trong lòng Trương Hiểu Mai còn thầm cảm kích. Trong thâm tâm cô, chỉ cần có thể sống bên cạnh mẹ thì dù chỉ có thể sống thêm 1 năm thôi cũng là quá đủ rồi.
* * *
Hít sâu một hơi, Minh Diệu chậm rãi mở mắt và thắp một nén nhang.
- Như thế nào đây? Thấy được chưa?
Nghe tiếng bật bật lửa Từ Mẫn vội vàng chạy tới. Minh Diệu gật đầu mỉm cười:
- Mình đối với ác ma này càng ngày càng hứng thú, thật là một kẻ thú vị.
- Gì cơ?
Từ Mẫn nghe Minh Diệu nói mà vẫn chưa hiểu rõ ý tứ ra sao.
- Cô ta giống như một nữ nhân bình thường bỗng nhiên biến thành ác ma. Đối với tình yêu có một thái độ vô cùng chấp nhất. Mình thật sự rất muốn được trông thấy cô ta.
Minh Diệu vừa trở về chỗ cũ vừa đưa ánh mắt nhìn về phương xa.
- Quan trọng nhất chính là nàng ta thật sự rất đẹp, cái tư thái kia... sách sách...
- Ai nha!
Đầu Minh Diệu lập tức u ngay lên một cục.
- Ngay cả ác ma mà cậu cũng không bỏ qua cho, bộ cậu là sắc quỷ hay sao chứ hả?
Từ Mẫn tức giận rống to.
Trên đường về, Từ Mẫn vẫn giữ nguyên cái bộ dạng hầm hầm như thùng thuốc súng làm cho Minh Diệu sợ đến nỗi không dám nói một lời.
Thực ra điều làm Từ Mẫn tức giận không phải Minh Diệu đối với ác ma kia nảy sắc tâm. Việc đó không thể làm cô tức giận thế được. Điều làm cô khó chịu là Minh Diệu đối với vẻ đẹp ngay trước mắt của cô cứ làm như không thấy. Điều này có thể làm cho bất cứ người con gái nào bực tức đến phát điên.
- Làm sao bây giờ?
Ngồi ở ghế cạnh vị trí của lái xe, Từ Mẫn hung hăng kéo kính xe hạ xuống cái bộp dọa Minh Diệu giật nảy mình.
- Cậu nếu nghĩ không được biện pháp tốt thì tôi đem trói cậu ở trên ghế mà nhìn Trung Quốc nước ta tranh tài tại đại hội thể dục thể thao Đông Á đó.
- Ấy ấy, đừng nhé.
Minh Diệu bị làm cho sợ đến mức tý thì bị mất tay lái.
- Vậy không bằng chị đem đầu tôi chặt luôn đi cho rồi.
- Chúng ta bây giờ đi tìm Ada một lượt đã.
Minh Diệu nói.
- Trong trí nhớ của Trương Hiểu Mai thì ác ma này vốn là một tu hành giả.
- Gì cơ, tu hành giả á?
Từ Mẫn hỏi.
- Cô ta hẳn là một ác ma ngoại quốc... cái đất nước kia có chút quỷ quái, chưa bao giờ nó khiến chúng ta phiền toái đến vậy. Lại còn muốn sử dụng cái gì mà nghi thức... cứ trực tiếp đi tìm trong mấy cái sơn động trên núi là được mà.
Minh Diệu bĩu môi khinh thường.
- Ada đối với loại yêu ma ngoại quốc này cũng khá quen thuộc, cứ tìm cô ấy để hỏi thêm lai lịch nữ nhân kia một chút rồi tính sau.
Sau khi nghe Minh Diệu kể lại chuyện, trên mặt Ada cũng lộ ra vẻ không nói nên lời.
- Nếu đúng như cậu nói thì ác ma này thật đúng là quái thai đó.
- Thấy chưa, thấy chưa.
Minh Diệu cười phá lên ha hả.
- Thật ra là cũng không khác biệt lắm so với người bình thường, kiểu như hai người các cô chợt nắng chợt mưa...
Không đợi Minh Diệu cười xong trên đầu đã bị Từ Mẫn gõ cho 1 phát.
- Tiểu Ái, ngươi có chút đầu mối nào không?
Kể từ khi cùng Ada thân thiết hơn, Từ Mẫn đã gọi Ada bằng nickname Tiểu Ái và Ada cũng hớn hở đón nhận.
Việc này là Minh Diệu hết sức bất mãn. Tại sao hắn gọi Hoài Tố là Tiểu Ngọc mà mỗi lần đều bị Hoài Tố phản đối chứ.
- Theo miêu tả mà đoán thì đây đúng là ác ma từ phương Tây. Cái nghi thức kia cũng chắc chắn là nghi thức phương Tây dùng để gọi ác ma.
Ada nghĩ một lúc rồi nói.
- Chúng dụ dỗ loài người bán đứng linh hồn, dùng hoa ngôn xảo ngữ lập nên bất bình đẳng khế ước. Đợi đến khi người ký khế ước phát hiện được cái mình nhận được không đúng như mong muốn là chúng liền biến mất, vô ảnh vô tung. Nhưng ác ma này lại không giống thế, dựa theo đầu mối mà các cậu dò xét được thì ác ma này tự xưng là một thương nhân. Trừ việc thích dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ loài người ký khế ước ra thì cũng không có lừa gạt gì trên khế ước. Tất cả mọi điều khoản đều đưa ra thương thảo và đạt được sự đồng ý của cả hai bên. Việc này khá là khó hiểu?
Nói tới đây Ada dừng một chút.
- Hơn nữa nữa mỗi lần lại muốn mang đi tình yêu của người ký kết khế ước. Đây càng là điều làm ta nghĩ không ra. Một ác ma, muốn tình yêu là để làm gì?
- Ác ma kia nói mình tên Lillies. Có thể tra xét gì từ điều đó không?
Từ Mẫn tiếp tục hỏi.
Ada lắc đầu.
- Tên ác ma thường rất dài và khiến người ta không nhớ được. Huống chi ác ma sẽ không đem tên thật nói ra đâu. Nếu thế thì khi người ký kết khế ước muốn rút lui có thể đi tìm nhưng ma pháp sư cường đại dùng nghi thức đem gọi nó về đây và tiêu diệt. Hơn nữa ác ma phương tây thì lấy đâu ra tên Trung Quốc.
- Nói như vậy thì cho dù chúng ta dùng nghi thức đó cũng không chắc tìm được nữ ác ma kia rồi.
Từ Mẫn ủ rũ vỗ một cái lên bàn.
Ada gật đầu:
- Ác ma này là một loại tồn tại khác, ta hoài nghi lúc ấy Trương Hiểu Mai đọc không đúng chú ngữ. Bình thường ác ma trên người không có mùi thơm, ác ma thích mùi máu tươi hơn.
Nhưng Minh Diệu không phải nói sao. Nữ ác ma kia lại còn nói nó chán ghét cái mùi vị này.
- Bản thân ta cảm thấy người đàn bà kia nói đúng tên thật của cô ta.
Minh Diệu bĩu môi.
- Cô ta không phải đã nói sao, cô ta là thương nhân, và đang cần thêm tín dụng. Nếu như ngay cả tên cũng là giả thì cái tín dụng kia làm gì cũng đâu có thể có.
- Không thể nào.
Nghe suy đoán của Minh Diệu, Ada sợ hết hồn.
- Cái này không thể nào, nếu đúng như ngươi nói thì ma nữ này không phải là ác ma nữa rồi. Tựa như cô ta thuộc về một loại tồn tại là bán thần.
- Chỉ như vậy mới có thể giải thích.
Minh Diệu đem mọi chuyện xâu chuỗi lại một lượt rồi gật đầu:
- Như vậy chuyện gì cũng đều giải thích được. Tại sao cấp cao trong chính phủ lại muốn đem chuyện này bưng bít, tại sao lại mặc kệ khế ước gạt người và chủ yếu nhất tại sao lại nhất quyết lấy đi khế ước tình yêu của con người.
- Các người đang nói đến cái gì vậy? Giải thích cho tôi nghe cái đi.
Ở một bên nghe không hiểu ra sao, Từ Mẫn gấp đến độ hỏi xoay vòng vòng hỏi hai người kia.
Ada cúi đầu suy nghĩ một lát và cũng không khỏi cảm thấy có chút tin tưởng lời Minh Diệu. Nếu là như vậy, tất cả mọi lời giải thích đều đã thông suốt.
- Thật ra Lillies cũng không tính là tên thật của nàng.
Ada mở miệng nói.
- Tên thật của nàng không ai biết. Lời truyền lại từ xa xưa nhất là Lily ti – Isi tư. Cũng có người gọi nàng với cái tên Lyla nhưng đối với chúng ta mà nói đây cũng không phải loại mà các khu ma sư bình thường có thể động đến. Đó là bán thần thực sự, nếu nói thì đó là tồn tại cường đại nhất trên đời này rồi.
- Từ bỏ tình yêu đầu tiên của mình để lấy chồng lại bị chính người đó lừa gạt. Trong mắt ta cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Minh Diệu nói không có chút nào kính ngưỡng cái bán thần này giống Ada.
- Đối với người phương Tây mà nói, thì nữ ác ma này là một tồn tại tuyệt đối không thể xâm phạm. Nhưng ở đây tôi nghĩ người lợi hại hơn ả ta thực sự là không thiếu. Những chuyện này chỉ là chuyện vặt với mấy lão yêu quái sống vạn năm. Mỗi tội là mấy lão đó thích rúc vào nơi thanh tịnh mà ngủ ngon rồi.
Đối với điểm này thì Ada cũng không hề muốn cãi cọ với Minh Diệu làm gì, dù sao phương Đông và phương Tây có sự khác biệt rất lớn. Cho dù cô có giải thích cho Minh Diệu thì cũng không chắc hắn ta có thể hiểu được.
- Đã biết đây là một tồn tại hết sức cường đại mà cậu vẫn kiên trì muốn gặp cô ta sao?
Ada nhìn Minh Diệu nói vẻ mặt nghiêm túc.
- Tại sao lại không chứ?
Minh Diệu tỉnh bơ cười lớn.
- Nữ nhân xinh đẹp như vậy mà không thấy được thì quả là không có chút đạo lý nào cả. huống chi tôi còn rất nhiều vấn đề muốn gặp mặt cô ta để hỏi.
Tản mạn: Về giao dịch này thì ngay từ khi mới bắt đầu mọi người đã đoán được thân phận của ác ma. Đối với truyền thuyết về cô ta thì có rất nhiều nhưng ta thì lại tin vào cái thuyết Lily là ma cà rồng chi mẫu. Bất kể thế nào đi nữa thì sự tồn tại của nhân vật Lily là một sự kiện khá quan trọng. Thứ nhất là việc tranh đấu cho nữ quyền. Thứ hai là kiên quyết phản đối việc ép duyên của xã hội xưa.
Lilith: Cha, vì sao con và Adam lại không giống nhau.
Chúa trời: Bởi vì hắn là chồng con.
Lilith: Vì sao hắn là nam mà con lại là nữ? Và tại sao con lại yếu đuối hơn hắn?
Chúa trời: Vì hắn là nam nhân và hắn có thể lấy sức mạnh của hắn để bảo vệ con.
Lilith: Con không muốn nhu nhược, con muốn có lực lượng! Vượt xa Adam!
Chúa trời: Con của ta, năng lực của con đã an bài, chỉ cần ở trong khu vườn này con sẽ chính là sự yếu đuối.
Lilith: Vậy con sẽ rời đi, điều con muốn là được mạnh mẽ hơn.
Đó là nữ quyền chủ nghĩa, dám cùng thượng đế đối nghịch, điều này không phải nữ nhân bình thường có thể làm được.