Chu Giáng Tử và Tư Quy được đám binh sĩ áp giải đi vào bữa tiệc, bị mọi người vây xem.

Tuy nói là hai người bị áp giải, nhưng có khác biệt. Nói chính xác đó là Tư Quy bị áp giải, còn Chu Giáng Tử được đám binh sĩ bảo vệ đi vào.

Quần áo trên người Chu Giáng Tử đã chỉnh tề, bước đi đoan trang nhẹ nhàng, khiến người ta không tin ả sẽ làm chuyện vụng trộm giao hoan với đàn ông.

Chờ hai người đi vào giữa, quỳ trước mặt Trưởng Tôn Lạc Dần, Trưởng Tôn Lạc Dần giận dữ lớn tiếng nói: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Không có định tội ngay từ đầu, ông ta lại cho Chu Giáng Tử cơ hội giải thích.

“Hoàng thượng!” Hai mắt Chu Giáng Tử hồng hồng, rõ ràng đã khóc từ trước, ánh mắt trong veo thuần khiết, không có một tia tà dâm, khẽ khóc nói: “Hoàng thượng! Giáng Tử bị oan! Mọi chuyện đều là hiểu lầm…”

“Hiểu lầm?” Một cô gái ngồi bên dưới nói: “Tỳ nữ của ta tận mắt nhìn thấy, nhiều thị vệ cũng thấy rõ, ngươi còn dám mở miệng nói hiểu lầm?”

Chu Giáng Tử nhìn về phía cô gái kia, vẻ mặt khổ sở: “Dư Mính Yên, ta biết ngươi không thích ta, nhưng ngươi không thể hãm hại ta như vậy…”

“Chu Giáng Tử! Ngươi đừng có ngậm máu phun người!” Dư Mính Yên kêu to.

Thủy Lung đưa mắt nhìn hai ả, liền biết hai người đang hơn thua với nhau.

Dư Mính Yên này, căn bản không phải là đối thủ của Chu Giáng Tử.

Nhưng ân oán giữa hai người trong giới quý nữ, mọi người đều biết. Đây là nguyên nhân vì sao tỳ nữ của Dư Mính Yến đi đến khu vực núi giả đó.

Nàng làm người dẫn dắt, sau đó ngồi xem chó cắn chó, nàng vui vẻ ung dung xem cuộc vui.

“Đủ rồi!” Trưởng Tôn Lạc Dần đập bàn. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hai ả. Chẳng lẽ các ả không thấy sứ giả các nước ở đây sao? Cãi nhau ầm ĩ như vậy ra thể thống gì? Thật là làm Tây Lăng mất hết mặt mũi.

Hai ả bị Trưởng Tôn Lạc Dần quát liền im họng.

Lúc này, Chu Giáng Tử kể lại: “Hoàng thượng, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn. Ta…trong yến tiệc, không biết từ khi nào bị người ta bỏ thuốc, may mà tác dụng thuốc không sâu, khó tránh luống cuống trước mặt mọi người, liền đi nơi vắng vẻ chờ tác dụng của thuốc đi qua.”

Trường Tôn Lạc Dần nghe xong, sắc mặt dần dịu xuống, thầm nghĩ Chu Giáng Tử là đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ không làm chuyện bậy bạ như vậy: “Tại sao lại cùng gã?” Ánh mắt nhìn qua Tư Quy.

Chu Giáng Tử cắn môi, nhỏ nhẹ nói: “Hắn không phải có ý đồ xấu, hắn chỉ nóng lòng cứu chủ…”

“Ha ha ha, tốt cho một cái ‘nóng lòng cứu chủ.” A Nhĩ Mạn rất không biết điều cười phá lên, nhìn mặt mày đỏ bừng của hắn, hình như đã uống hơi nhiều, không biết lựa lời mà nói: “Nóng lòng cứu chủ lăn lộn thành một khối.”

Hắn là ngoại bang, Khương Thục không lớn nhưng là phiên bang hiếu chiến. Tây Lăng muốn dùng cứng đối cứng với Khương Thục là chuyện ngu xuẩn. Đối với việc hắn đột nhiên cắt lời, Trưởng Tôn Lạc Dần không thể quát nạt, chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Giáng Tử.

Chu Giáng Tử cắn môi đến chảy máu, hai mắt hồng hồng, nước mắt ngưng tụ ở viền mắt, bộ dạng như muốn rơi ra, khiến người ta thương tiếc không thôi.

Lúc này, Tư Quy bị trói giãy dụa thoát khỏi binh lính, quỳ xuống cúi đầu nói nhỏ: “Hết thảy là do ta không kiềm chế được sắc tâm của mình, là do ta yêu mến tiểu thư, nên lợi dụng lúc người gặp khó. Tiểu thư phản kháng không chịu theo, nhưng không phải là đối thủ của ta. Cho nên mới để người khác thấy một màn như vậy.” (S.J: CMN! Cái thằng cờ hó này, thật ra đọc tên chương này xong, bà đây ếch muốn edit rồi. Khó lắm con quỷ này mới bị vạch trần%&^*^*&%^$%$#)

“Tư Quy…ngươi đừng nói nữa, ta biết ngươi không có ý định đó, sau đó ngươi đã dừng tay, ta vẫn chưa bị ngươi làm bẩn…”Chu Giáng Tử vội vàng giải thích thay cho Tư Quy.

Thủy Lung nhìn thấy một màn này, suýt chút nữa không nhịn được cười phì.

Đúng là một vở kịch đẫm máu chó.

Thì ra, Chu Giáng Tử không chủ động nhắc tới chuyện trộm giao hoan, là muốn chờ Tư Quy nhận tội trước. Kế đó, nghe ả nói cái gì? Lời này nghe như giải thích giúp Tư Quy, trên thực tế là muốn biểu đạt việc ‘dừng tay kịp lúc’, ‘ả vẫn chưa bị làm bẩn’.

Đến lúc này, ả vẫn vì chính mình, chỉ muốn chứng minh cho mọi người biết mình vẫn còn trong sạch.

Vốn dĩ, Tư Quy có võ công, muốn bỏ chạy trước khi bị người ta bắt rất dễ dàng. Nhưng gã lại bị người bắt được, còn nói những lời như thế này.

E là mọi chuyện đều do Chu Giáng Tử bắt buộc hắn nói, nếu không Chu Giáng Tử sẽ không diễn trò nhẹ nhàng như vậy.

"Giáng Tử, câm miệng!" Một tiếng giận dữ vang lên. Người đàn ông trung niên bước ra, hành lễ với Trưởng Tôn Lạc Dần, ánh mắt tức giận trừng Tư Quy, căm giận nói: “Hoàng thượng người còn chưa biết, thần sớm biết tên thị vệ này có lòng dạ xấu xa với Giáng Tử. Gã vốn là người giang hồ, nhưng luôn quấn lấy Giáng Tử. Xưa nay Giáng Tử rất lương thiện, cho nên không có xua đuổi gã, ai ngờ gã mang lòng lang dạ sói, thừa dịp cưỡng bức Giáng Tử. Làm ra chuyện không có liêm sỉ, mong hoàng thượng có thể trả lại sự trong sạch cho Giáng Tử, xử tử đồ vô sỉ này đi!”

“Đại bá!” Chu Giáng Tử rưng rưng nhìn người đàn ông trung niên, lắc đầu: “Tư Quy chỉ hồ đồ trong chốc lát, dù sao chuyện cũng không thành…”

Người đàn ông trung niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thiết nhìn ả: “Tử Nhi, ngươi quá lương thiện, nên mới bị đồ vô sỉ này làm hại.”

Trường Tôn Lạc Dần phất phất tay, cũng muốn đem chuyện này giải quyết: “Tư Quy phải không? Dựa theo ngươi nói, ngươi nhận tội?”

Tư Quy cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy vẻ mặt của gã, thật lâu không có phát ra âm thanh.

Chu Giáng Tử rưng rưng nhìn gã, bàn tay dưới ống tay áo cuộn chặt, đáy mắt lế lên tức giận: Tư Quy sao thế này? Câm hả? Không lẽ gã muốn đổi ý?

Vừa nghĩ tới chuyện Tư Quy đổi ý, Chu Giáng Tử không khỏi hoảng hốt, đầu vai run rẩy, dùng giọng nói mềm mại, yếu ớt nói: “Tư Quy.”

Ả biết Tư Quy không chịu nổi bộ dạng mềm mại cầu xin của nàng.

Cuối cùng, Tư Quy cũng ngẩng đầu, nhìn Chu Giáng Tử, mấp máy môi, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Chu Nhi, lần này, nàng dự định vứt bỏ ta hoàn toàn?”

Sắc mặt Chu Giáng Tử biến đổi trong chớp mắt, phát hiện mọi người vì câu nói này của Tư Quy mà nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, trong lòng không khỏi căm hận Tư Quy, nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn như trước, lắc đầu nói với Tư Quy: “Ta biết, ta biết tính cách của ngươi không xấu, ai mà chẳng có lúc làm sai… Ngươi không sao chứ? Sẽ không…”

Tư Quy sâu xa nhìn nàng.

Tạp âm và ánh mắt soi mói ở chung quanh hắn đều từ từ biến mất.

Giờ phút này, người có mắt đều nhìn ra tình cảm sâu nặng của Tư Quy dành cho Chu Giáng Tử.

Khi một người có tình cảm sâu đậm với một người khác, không cần dùng bất cứ lời nói nào, chỉ cần một biểu tình, một ánh mắt của hắn, là có thể cảm nhận được.

Cái này đã đến trình độ sâu nặng, có lẽ đã vượt xa sức tưởng tượng của người khác. Mặc kệ ra sao cũng không thể ngụy trang được.

Thủy Lung híp mắt.

Từ lúc nàng tới đây tới bây giờ, rốt cuộc có mấy lần được chứng kiến tình cảm nóng rực, sâu đậm đến vậy? Thứ tình cảm này, trong hai mươi năm nàng ở thế giới hiện đại, lại chưa bao giờ trải qua.

Có lẽ hiện đại đã hình thành nếp sống, ngợp trong vàng son khiến lòng người bị lạc mất.

Người đàn ông này, thậm chí còn sẵn lòng chết vì Chu Giáng Tử!

Bỗng nhiên Thủy Lung có trực giác như vậy.

Một khắc sau, mọi chuyện xảy ra chứng minh trực giác của nàng đúng.

Tư Quy thu hồi tầm mắt, chết lặng nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần, thanh âm không phập phồng và không cảm xúc: “Ta nhận tội, bởi vì yêu mến tiểu thư, cho nên thừa dịp mà có ý đồ xấu với nàng. May mắn là bị phát hiện kịp lúc, không có gây ra sai lầm lớn.”

Lời này không chỉ nhận tội, mà còn giúp Chu Giáng Tử thoát khỏi chuyện bị ‘làm bẩn.’

“Giỏi cho một tên vô liêm sỉ!” Trưởng Tôn Lạc Dần tức giận ra lệnh: “Người đâu, đem đồ vô sỉ kia…”

"Hoàng thượng!" Chu Giáng Tử kinh hô một tiếng, vẻ mặt khẩn cầu: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày tết, đổ máu là điềm xấu, xin hoàng thượng tạm thời tha cho tội nhân một mạng!”

Trưởng Tôn Lạc Dần suy nghĩ, gật đầu không kiên nhẫn nói: “Nhốt vào thiên lao!”

Tư Quy không hề có phản kháng, đi theo binh lính.

“Ngươi cũng đứng lên đi.” Trưởng Tôn Lạc Dần nói với Chu Giáng Tử.

Chu Giáng Tử mệt mỏi đứng lên, yếu ớt nói: “Hoàng thượng, Giáng Tử hơi mệt, có thể rời khỏi bữa tiệc sớm hơn không?”

Xảy ra chuyện như vậy, dù có người chứng minh ả là nạn nhân, là người vô tội, ả cũng chẳng còn mặt mũi đứng ở chỗ này nữa, hơn nữa còn là dưới ánh mắt Trưởng Tôn Lạc Dần và Thủy Lung.

Trường Tôn Lạc Dần phất tay một cái, đồng ý.

Lúc này, một âm thanh vang lên không đúng lúc: “Người kia nói không có làm bẩn ngươi thì không có làm bẩn ngươi thật ư? Ta nghe Tiểu Huệ nói, lúc nhìn thấy các ngươi, rõ ràng các ngươi đang giao hoan. Có giỏi ngươi nghiệm chứng thân thể ngay trước mặt mọi người, sau đó đi cũng không muộn.”

Người nói chính là Dư Mính Yên, ả có vẻ không cam lòng, rõ ràng không muốn Chu Giáng Tử dễ dàng thoát khỏi phiền phức.

Thân thể Chu Giáng Tử run lên.

Bản thân ả có sạch sẽ hay không, chính ả tự hiểu rõ.

Năm đó, ả bước vào giang hồ, trước khi gặp được Tư Quy đã bị người ta làm bẩn, từ đó đến nay không biết đã giao hoan với Tư Quy bao nhiêu lần rồi. (S.J: …)

Một khi bị người ta nghiệm thân ra, chỉ tra xét chuyện thân thể không còn là xử nữ đã đủ phiền phức, nếu bị nghiệm ra việc ả đã mất trinh từ sớm, đó mới là chuyện lớn.

“Dư Mính Yên!” Chu Giáng Tử khóc lã chã, vẻ mặt như bị người ta làm nhục nhã, kiên cường nhìn Dư Mính Yên, cắn răng nói: “Vì sao ngươi luôn cắn chặt ta không tha, ta không biết ta chọc ngươi khi nào, lại khiến ngươi chèn ép ta như vậy.”

Mọi người thường đồng tình với kẻ yếu, nhất là loại kỳ nữ đơn thuần, xinh đẹp như Chu Giáng Tử, bộ dạng giả bộ yếu ớt của Chu Giáng Tử khiến người ta đồng tình hơn.

Nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt không vui trách móc Dư Mính Yên.

Dư Mính Yên suýt tức ói máu. Ả nói sai cái gì chứ, đó là sự thật mà!

“Ngươi ít có giả bộ đi, ngày nào cũng giả vờ điềm đạm, đáng thương cho ai xem, ngươi gạt được người khác nhưng không thể gạt được ta!”

Ả càng tức giận, càng khiến mọi người đứng về phía Chu Giáng Tử hơn.

Thủy Lung nhẹ nhàng lắc đầu.

Tính cách Dư Mính Yên này quá mức nóng nảy, thật sự không phải là người gánh vác được trách nhiệm.

Nhưng chuyện xảy ra đến mức này cũng sắp kết thúc rồi, Tư Quy nhận tội thay, Chu Giáng Tử đương nhiên sẽ không sao, nhưng từ tối nay, danh tiếng của ả có chút chịu không nổi, cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của ả.

“Võ vương phi, lẽ nào ngươi cũng cảm thấy chuyện này nên tính như vậy?”

Chợt nghe người gọi ngay tên mình, Thủy Lung nhìn qua hướng Dư Mính Yên, không hề bất ngờ khi thấy sự chán ghét trong đáy mắt ả.

Ha hả, còn tìm nàng làm đồng minh, cũng không coi là quá ngu.

Nhưng ả nghĩ chuyện này rất đơn giản rồi.

Thủy Lung biết rõ Dư Mính Yên không thích Chu Giáng Tử, nhưng đối với nàng càng chán ghét hơn.

Một khi chuyện này dính dáng đến nàng, trong nhóm quý nữ Dư Mính Yên là kẻ nhanh mồm nhanh miệng nhất, hận không thể nói Thủy Lung thành ác ma Tu La chuyển thế.

Thủy Lung còn chưa tỏ thái độ, Chu Giáng Tử đã gầm nhẹ: “Dư Mính Yên ngươi đừng khinh thường người quá đáng! Tuy rằng Chu Giáng Tử ta từ nhỏ đã lưu lạc giang hồ, nhưng cũng biết tầm nặng nhẹ của chuyện con gái xử nữ! Hôm nay, ngươi muốn ta làm nghiệm thân trước mặt nhiều người, chính là chà đạp lên tôn nghiêm của ta! Chu Giáng Tử ta, chết cũng không phục!”

Bốn chữ sau cùng, để người ta cảm nhận được loại kiên quyết mãnh liệt.

Dư Mính Yên ngẩn ra, ngây ngốc không tiếng động.

Thừa dịp ả sợ run, Chu Giáng Tử nhìn như bình tĩnh, trên thực tế, ả ta nhanh chóng xoay người rời đi.

Chu Giáng Tử rời đi chứng tỏ vở kịch này kết thúc. Bữa tiệc vẫn cử hành như cũ, mãi cho đến khuya mới chấm dứt, mọi người ai về nhà nấy.

Trước khi Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực rời đi, Trưởng Tôn Lạc Dần giữ họ lại trong nháy mắt, làm bộ khen ngợi Thủy Lung một phen, ban thưởng không ít châu báu, rồi nói với Trưởng Tôn Vinh Cực: “Gần đây mẫu hậu ở lâu dài trong Tổ Chùa không ra ngoài, nhưng hoàng huynh biết, mẫu hậu rất muốn gặp đệ, nếu đệ có thời gian thì đi thăm mẫu hậu đi.”

Trường Tôn Vinh Cực không có tỏ thái độ gì, cùng Thủy Lung ra khỏi Vongj Nguyệt Lâu.

Vài ngày sau bữa tiệc hoàng gia, thành Kỳ Dương xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Chuyện này là tin tức do Bạch Thiên Hoa đem tới ~

“Nghe nói Phó gia không cẩn thận xúc phạm sứ giả Lâu Dương Quốc, bị hoàng thượng khép tội, toàn bộ giao cho sứ giả Lâu Dương Quốc xử trí.”

Vừa nghe tin này, Thủy Lung cũng không để ý chuyện này lắm, nàng chỉ hơi chú ý vẻ mặt phức tạp của Bạch Thiên Hoa.

Cho đến một ngày kia, Thủy Lung đi ra sản nghiệp trên danh nghĩa của mình, lúc đi qua đường thấy một màn.

Đám dân chúng thành Kỳ Dương thoái lui sang hai bên trái phải, để lộ trò khôi hài giữa đường.

Thì ra là gia chủ của Phó gia – Phó Phúc Sơ mang bộ dạng lôi thôi như tên ăn mày quỳ trên đất, đôi tay nắm vạt áo của một người.

“Tứ Nhi, Tứ Nhi, cha biết sai rồi, con tha cho cha đi…A!” Phó Phúc Sơ bị đạp ra ngoài.

Thủy Lung dời tầm mắt từ Phó Phúc Sơn đến người bị nắm vạt áo, vóc dáng người này không cao mà còn gầy guộc, mặc trường bào màu lam, mặt trắng không râu, mặt trái xoan, lông mày nhỏ dài, mắt sắc bén, tóc đen dài buộc cao, trên đầu gắn quan mão.

Người này lại là người quen.

Giờ Thủy Lung mới hiểu tại sao Bạch Thiên Hoa nói Lưu Tứ giống một người.

Người đàn ông cẩm y ngọc phục trước mắt chính là Phó Khiếu Tứ, đồng thời cũng là Lưu Tứ - cung thị Lâu Dương Quốc, kẻ khoác áo choàng đen xuất hiện trong bữa tiệc trong cung.

Hóa ra do ấn tượng của Phó Khiếu Tứ với nàng không sâu đậm, nên lúc Bạch Thiên Hoa hỏi nàng, nàng mới không đoán được Lưu Tứ là Phó Khiếu Tứ.

“Cha?” Phó Khiếu Tứ, à không, hiện tại nên gọi là Lưu Tứ. Thanh âm lanh lảnh, không khó nghe, nhưng khiến người ta có cảm giác khí lạnh nhập vào xương tủy, mang theo nhàn nhạt châm chọc: “Đồ rác rưởi bẩn thỉu, đừng nhận con trai lung tung, thật là làm người ta ghê tởm.”

Gã giơ chân lên, người bên cạnh liền đi tới, cầm khăn tay lau chùi giày cho gã. Giống như gã mới giẫm phải rác rưởi dơ bẩn.

“Tứ Nhi…” Phó Phúc Sơ còn hi vọng xa vời.

“Vả miệng.”

Hai người to khỏe nhấc Phó Phúc Sơn lên, dùng bàn tay thô dày tát vào mặt Phó Phúc Sơn, không chút nể tình.

Không bao lâu, miệng Phó Phúc Sơn đầy bọt máu, văng ra ngoài.

Lưu Tứ đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt tràn đầy điên cuồng báo thù, hoàn toàn không bằng vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh của gã.

“Đồ bất hiếu! Cái thứ bất hiếu này! Khụ khụ, ngươi sẽ xuống địa ngục! A a a ngươi nhất định sẽ chết không được tử tế!” Phó Phúc Sơn hoảng sợ lại tức giận gầm rú.

Lưu Tứ khẽ cười, ngay sau đó cười to: “Ha ha ha, chết không được tử tế? Từ mấy năm về trước ta đã xuống địa ngục, nếu không phải vì nhớ nhung các ngươi, làm sao ta phải từ địa ngục bò lên. Thà rằng biến thành quỷ lệ cũng phải trở về gặp mặt các ngươi một lần!” Tiếng cười sắc bén của gã khiến dân chúng xung quanh kinh sợ, mấy người chột dạ đều bỏ chạy.

Ngày xưa, lúc Phó Khiếu Tử gặp rủi ro, không ít người dân trong thành Kỳ Dương hả hê.

Kế tiếp, thủ đoạn Lưu Tứ hành hạ Phó Phúc Sơ càng lúc càng ác độc, thậm chí còn cởi bỏ quần áo của Phó Phúc Sơ, cột dây vào cổ ông ta.

Thủy Lung lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa.

Tầm mắt Trưởng Tôn Vinh Cực liếc qua theo tầm mắt của nàngánh mắt không cảm xúc nhìn đám người Lưu Tứ, hỏi Thủy Lung: “Nàng nhìn khó chịu?” Nếu không phải thích xem, hắn đã đem những kẻ này giải quyết.

Thủy Lung lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến ta.”

Đây là ân oán tình thù của đám Lưu Tứ, mặc dù nàng và Lưu Tứ cũng từng có ân oán, nhưng chỉ cần Lưu Tứ không chọc tới nàng, nàng cũng không có hứng thú trêu chọc gã.

Thói đời thay đổi, chẳng qua là nhớ tới con chó săn Phó Khiếu Tứ ngày xưa, cũng có cảnh ngộ riêng của gã, cư nhiên trở thành cung thị của Lâu Dương Quốc, lại còn có địa vị như vậy.

Lúc Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cưỡi xe ngựa đi qua đám người Lưu Tứ, Lưu Tứ nhận r axe ngựa hai người, Lưu Tứ liền vứt sợi dây trên tay cho thuộc hạ, mỉm cười, hướng cửa sổ nói: “Thì ra là Võ vương gia và Võ vương phi.”

Thái độ tốt lành của gã, Thủy Lung cũng không chọc thủng thân phận của gã, cười nhạt: “Lưu đại nhân khỏi bệnh rồi thật là sinh động.”

Lưu Tứ cười không đáp, bỗng nhiên kể lại: “Gần đây, không khí Tây Lăng thật là lạnh, Võ vương gia và Võ vương phi không nên thường xuyên ra ngoài mới đúng, tránh khí lạnh vào người mà bệnh, cảm giác bị bệnh không tốt tẹo nào.”

Gã môi hồng răng trắng, tướng mạo sắc sảo, lúc cười có loại cảm xúc giả tạo khó diễn tả thành lời, không dễ làm người ta nảy sinh cảm giác tốt.

Thủy Lung không trả lời gã, Trưởng Tôn Vinh Cực đưa tay đóng cửa sổ lại, ngăn cản tầm nhìn với bên ngoài.

Trực giác của Thủy Lung cho biết, câu nói kia của Lưu Tứ có một thâm ý khác, cũng cảm thấy Lưu Tứ không có địch ý với nàng, liền không đem chuyện ngày hôm nay để trong lòng.

Vài ngày sau, Thủy Lung bận rộn chuyện lệnh thông thương với Đông Vân Quốc và Lâu Dương Quốc, suy tính bàn bạc thương cơ (?) và số thu chi của thương phẩm, trải qua một loạt bí mật lại muốn trở về thành Nam Vân trước.

Trong mấy ngày nay, nàng cũng nghe nói sứ giả Đông Vân Quốc và Lâu Dương Quốc chuẩn bị rời đi, Trưởng Tôn Lạc Dần quyết định chuyện đám hỏi giữa Tây Lăng và Đông Vân Quốc.

Người được gả đi Đông Vân Quốc chính là Khuynh Nhan công chúa – Trưởng Tôn Thanh Thanh nổi danh trong thiên hạ.

Khi Thủy Lung biết tin tức này, trong lòng thoáng nghĩ: Mọi thứ đều phải bỏ mới có, Trưởng Tôn Thanh Thanh có được vinh hoa phú quý vô tận của hoàng gia, trở thành một công chúa tôn quý nhất, được vô số quý nữ hâm mộ. Nhưng đằng sau những nổ lực ấy, cuối cùng vẫn trở thành vật hi sinh của hoàng gia thôi.

Hết thảy đều tiến hành trong thời gian ngắn, trong lúc Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực chuẩn bị trở lại thành Nam Vân, phủ Võ vương bỗng nhiên nghênh đón một vị khách không mời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play