Nhóm quý nữ có mặt tại đây đều là tiểu thư khuê các, thậm chí còn chưa từng ra khỏi thành Kỳ Dương, chưa từng thấy khu vực nước bao la, dù là hồ lớn quanh thành Kỳ Dương, ngay cả biển khơi thật sự cũng chưa từng thấy. Làm sao hiểu được ý nghĩa quan trọng của hải đồ.

Nhưng khi nghe Hoàn Nhan Thiếu Anh nói tấm hải đồ kia là thứ vô giá, các nàng ta chỉ biết món đồ này thực sự là bảo bối vô giá.

Kỳ thực, tấm hải đồ này không đáng bao nhiêu tiền, nhóm quý nữ sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện chính mình. Dù sao thì người ở đây đều là người có chức vị cao, nhất là còn có vương gia của nước khác, múa trước mặt bọn họ cũng không làm giảm giá trị của chính mình. Chỉ cần biểu hiện thật tốt, danh tiếng đẹp sẽ được truyền đi, có lợi cho tương lai của các nàng ta.

Phủ thượng thư, dòng chính tam tiểu thư. Phương Kỳ Lăng lên sân khấu đầu tiên.

“Không vì bảo vật, chỉ vì các vị góp vui, tiểu nữ mở màn trước vậy.” Phương Kỳ Lăng hào sảng cười nói.

Nàng ta chừng mười bảy, mười tám tuổi, cái tuổi này còn chưa lập gia đình, đã thuộc về dạng đại cô nương (*). Nhưng, diện mạo nàng ta kiều mị, mắt phượng giống hệt Phương Tuấn Hiền, đặt ở trên người nàng ta không có sắc bén như Phương Tuấn Hiền, khi con ngươi vòng vo rất là quyến rũ. Nghe nói, năm xưa, nàng ta cùng người khác bỏ trốn, cộng thêm bản thân nàng ta không muốn lập gia đình, hiện tại còn ngây ngô ở trong nhà, không có trở thành phu nhân của hắn ta.

Phương Kỳ Lăng dặn dò tỳ nữ một tiếng, sau đó bước lên cầu thang lên sân khấu.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, nhóm nhạc sĩ ở chung quanh sân khấu bắt đầu tấu nhạc, hợp tấu ca khúc có tiếng Tương Tư.

Lúc Phương Kỳ Lăng đi từ trong tiểu lâu ra, nàng ta đã thay một bộ quần áo khác, vốn là xiêm y cao quý lòe loẹt, đổi thành bộ váy áo trắng, váy trắng thanh lịch kết hợp với dung nhan kiều mị của nàng ta, vậy mà không chút hài hòa.

Âm nhạc tĩnh lặng, Phương Kỳ Lăng rũ mặt xuống, dùng đầu ngón chân điểm trên mặt đất, chân bước vào giữa sân khấu.

Kĩ thuật múa và khí chất trên người nàng ta cực kì không hợp, ưu nhã mà thê lương. Váy trắng dập dờn, ánh trăng chiếu rọi. Giống như muốn dùng điệu múa thì thầm điều gì đó với mọi người, tình yêu say đắm của nàng ta chính là không oán, không hối.

Ánh mắt của mọi người đều bị cô gái trên sân khấu thu hút, bất giác hô hấp khẽ lại, yên lặng thưởng thức điệu múa của nàng ta, yên lặng lắng nghe lời tâm sự không tiếng động của nàng ta.

Không biết qua bao lâu, âm nhạc ngừng lại.

Thủy Lung nhìn Phương Kỳ Lăng dùng ống tay áo che mặt trên sân khấu, giống như tư thế kết thúc điệu múa. Nhưng một khắc sau đó, nàng thấy rõ ràng, bên trong đôi mắt Phương Kỳ Lăng âng ấng nước mắt, mặc dù không thể ngửa mặt ngừng nước mắt, cặp mắt phượng kia ngưng tụ cảm xúc khổ sở, phức tạp, tâm tư rối loạn, quấn quit cắt không đứt.

Trong nháy mắt, Thủy Lung cảm thấy xúc động, một chữ tình cuối cùng là cái gì? Tại sao lại khiến cho nhiều phụ nữ trở nên phức tạp như vậy?

Ân oán giữa thái hậu, Hoàng Thanh Tuyết và tiên hoàng; ‘Bạch Thủy Lung’ vì Trưởng Tôn Lưu Hiến mà chết, hiện tại là Phương Kỳ Lăng không kiềm lòng nổi mà luống cuống…

Nàng có thể thừa nhận mình thích Trưởng Tôn Vinh Cực, thậm chí còn yêu thích Trưởng Tôn Vinh Cực, thế nhưng nàng vẫn một mực chưa có thể nói với hắn một tiếng ‘yêu’.

Thủy Lung không hiểu vì sao, bỗng nhiên nàng quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực. Sau đó, thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực đang nhìn mình. Nàng chợt nhớ, tựa như mỗi lần nàng quay đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, luôn bắt gặp ánh mắt hắn nhìn nàng.

Thời gian không thể trùng hợp nhiều lần như vậy được, sự thật duy nhất chính là Trưởng Tôn Vinh Cực luôn nhìn nàng, chờ nàng quay đầu lại.

Nếu như lúc ngươi ngoái đầu nhìn lại, luôn nhìn thấy đôi mắt của ai đó nhìn chăm chú vào mình. Như vậy, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương người đó. Bởi vì hắn (nàng) là người duy nhất đối xử thật lòng với ngươi. Thủy Lung chợt nhớ đến câu nói ở hiện đại, một câu trong vô số lời nói văn vẻ buồn nôn. Lúc này, nàng không biết nên khóc hay cười, thế nhưng không thể phủ nhận cảm xúc xao lãng ở trong lòng, khiến rào cản phòng ngự trong lòng nàng mờ nhạt đi một chút.

Trường Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng nhíu mày, im lặng hỏi: Sao thế?

Thủy Lung thản nhiên thu hồi tầm mắt, khóe mắt thấy sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh xuống, cảm xúc phức tạp biến mất không còn thấy bóng dáng nữa, khóe miệng vểnh lên.

Nàng càng ngày càng thích con mèo lớn này, mặc kệ làm cái gì cũng đáng yêu hết.

Khi Phượng Kỳ Lăng trên sân khấu buông ống tay áo xuống, trên mặt đã không còn dấu vết khóc thầm lúc vừa rồi, vẫn cười tươi như trước, vẫn tự nhiên khéo léo như trước.

"Phách phách phách phách phách" Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại thận trọng.

Không ít đàn ông nhìn Phương Kỳ Lăng với ánh mắt nóng bỏng, tiếng nghị luận nho nhỏ, mơ hồ vang lên.

“Thì ra Phương tiểu thư còn có tài năng như thế này, ngày xưa không hề biết.”

“Nghe nói, nàng ta từng là tài nữ nổi danh một thời, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì thôi…”

“Hình như hồi nãy ta thấy Phương tiểu thư khóc khi đang múa. Chẳng lẽ nghĩ tới chuyện gì ư? Không biết có phải nàng ta vì kẻ bạc tình năm đó không nữa. Sau đó, một mình nàng ta trở về, tìm khắp nơi nhưng không thấy tên bạc tình kia…”

Giọng nghị luận rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi thính giác của người có võ công cao cường.

"Kỳ Lăng, trở về." Âm thanh Phương Tuấn Hiền vang lên, ẩn chứa một tia nghiêm khắc.

Chỉ là phần nghiêm khắc này không nhằm vào Phương Kỳ Lăng, mà là đám người đang xì xầm to nhỏ, ánh mắt hắn quét qua bốn phía, người đang nghị luận đều nín bặt.

Nhìn lướt qua xung quanh liền thấy Thủy Lung, ánh mắt Phương Tuấn Hiền lóe lên tia sáng phức tạp, tiếp đó, xem như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt.

Phương Tuấn Hiền nhìn Thủy Lung trong chớp mắt, tâm tình của hắn rất phức tạp. Bởi vì hắn chợt nhớ, hắn không thể nhìn em gái của mình bị người ta nghị luận, nói bậy nói bạ. Hắn hiểu và thương em gái mình nhiều nên khi nghe mấy lời nghị luận này, hắn đặc biệt khổ sở, khó chịu. Chợt nhớ, trong thành từng có nhiều lời đồn kinh khủng dính dán đến Thủy Lung, hắn chưa từng ra sức ngăn cản, hình như hắn từng có suy nghĩ giống như mọi người, coi đó là chuyện đương nhiên. Chưa từng nghĩ đến cô gái có độ tuổi xấp xỉ em gái mình có thấy khó chịu hay không. Trước kia, nàng tàn nhẫn, bạo ngược như vậy, có phải đều do mọi người ép buộc mà ra hay không?

Bởi vì chưa từng có người đứng ra che chở nàng, chỉ biết trách móc nàng làm chưa đủ, truyền bá tính tình cổ quái tàn nhẫn của nàng, không ai nhớ lúc cô gái ấy vừa lên bảy, tám tuổi; lần đầu giết người nàng có thấy khó chịu không? Có ai sinh ra là đã thích giết người chứ?!

Phương Tuấn Hiền càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, hai tay siết chặt.

Hắn cảm thấy đau khổ ngày nay mình phải gánh là báo ứng, hắn chẳng có gì có thể so sánh với Trưởng Tôn Vinh Cực. Người đàn ông thoạt nhìn có vẻ cao ngạo, lạnh lùng kia. E là lúc đầu, Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu được thế nào là yêu một người, nhưng người nọ vẫn dùng phương thức của mình để nuông chiều thê tử của mình. Cũng tự học từng chút một để lo nghĩ cho vợ mình.

Cảm xúc phức tạp của Phương Tuấn Hiền không có người phát hiện, Phương Kỳ Lăng cũng không có vào tiểu lâu thay lại bộ váy áo của mình, mỉm cười trở về chỗ ngồi.

Hoàn Nhan Thiếu Anh nhanh chóng vực dậy bầu không khí, đôi mắt ẩn tình nhìn Phương Kỳ Lăng: “Sớm nghe nói các cô gái Tây Lăng Quốc dịu dàng, đa tài. Hôm nay chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền. Một điệu múa của Phương tiểu thư, nói hết tình cảm tương tư, khiến người ta hâm mộ, nếu người Phương tiểu thư tương tư là ta, thật là tốt biết bao.”

Phương Kỳ Lăng trang nhã cười rộ: “Nhàn vương đừng nói giỡn, nếu ta tương tư ngươi, không phải ta sẽ chịu khổ hơn sao? Ai không biết ngươi là Nhàn vương phong lưu đa tình, hồng nhan tri kỷ bao la.”

"Ha ha ha ha." Hoàn Nhan Thiểu Anh cười to: “Được, được, được, Phương tiểu thư quả nhiên là diệu nhân. Nếu nói tiếp, ta sợ ta sẽ thật sự động tâm với Phương tiểu thư mất thôi.”

Lúc này, tiếng nhạc lại vang lên, thì ra lúc Phương Kỳ Lăng múa, liền có mấy quý nữ tranh thủ đi thay xiêm y, thay xiêm y để múa, chuẩn bị hiến vũ.

Từng cô gái nối tiếp nhau lên đài múa, đám quý nữ trang điểm tinh xảo, dung mạo hoặc thanh tú, đáng yêu, hoặc kiều mị xinh đẹp, tài múa phi phàm, mọi người nhìn no cả mắt.

Thủy Lung nhìn một màn này, không thể không thừa nhận nhóm quý nữ do thế gia vọng tộc dạy dỗ thật không tầm thường. Tài nghệ của một người so với một người càng giỏi. Tuy rằng trình độ múa chưa đạt trình độ bật nhất, nhưng cũng đều đạt được bản lĩnh.

Bỗng nhiên, Hoàn Nhan Thiếu Anh nghiêng đầu nói với nàng: “Võ vương phi không chuẩn bị gì sao?”

Thủy Lung hiểu ý hắn, nhàn nhạt đáp: “Có tiền có thể sai khiến quỷ, đùn đẩy ma.”

Mặc kệ có bao nhiêu người lên múa, tóm lại cuối cùng cũng có người thắng cuộc, nàng dùng bạc mua lại là được chứ gì.

Hoàn Nhan Thiếu Anh không ngờ nàng có ý nghĩ này, trong lòng có chút hả hê: Cái này chơi thật vui, Bạch Thủy Lung thoạt nhìn không hề nóng nảy, cũng không chút xấu hổ, xem ra người kia tính sai rồi.

“Lỡ như người ta không chịu bán thì sao, Võ vương phi nên biết, hải đồ không thể so với bản đồ, trong thiên hạ chỉ có xung quanh Đông Vân Quốc có nhiều hải đảo, mới có thể vẽ được toàn vẹn tấm hải đồ này.”

Thủy Lung cười: “Ngươi cũng nói, trong thiên hạ chỉ có xung quanh Đông Vân Quốc có nhiều hải đảo, chung quanh Tây Lăng không phải không có nhiều hải vực, lấy bản đồ để làm cái gì, chẳng bằng đem bán cho ta đổi lấy bạc tốt hơn.”

Hoàn Nhan Thiếu Anh nghẹn: “Ta nói nếu như…”

Thủy Lung không chút do dự trả lời: “Ta tự có biện pháp.” Mua không được thì trộm.

Nàng là hải tặc nàng sợ ai? Kiếp trước, nàng làm tội phạm quen rồi, kiếp này nàng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hoàn lương nha.

“Được rồi.” Hoàn Nhan Thiếu Anh làm ra vẻ như không có chuyện gì: “Tóm lại, thứ đó cũng không phải của ta.”

Hắn thầm nghĩ, xem ra người kia tính sai rồi, muốn làm cho tiểu hồ ly giảo hoạt này xấu mặt, thật sự rất khó à.

Nhưng trên thực tế, sự việc luôn có ngoài ý muốn, có lẽ miệng Hoàn Nhan Thiếu Anh có tiềm chất làm quạ đen, trước mặt liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chính là cô gái đứng trên sân khấu.

Chu Giáng Tử… dùng dây lụa màu tím buộc tóc ở hai bên hai bên, ghim thành hai búi tóc, bốn dây lụa rũ xuống cùng với những sợi tóc đen, đen và tím xen kẽ lộ ra nét thần bí khác thường. Bình thường diện mạo cực kì thanh khiết. Hai năm qua, ngũ quan hoàn toàn nẩy nở, thêm một phần kiều mị của thiếu nữ, càng xinh đẹp động lòng người. Mày lá liễu, đôi con ngươi ngập nước, môi đầy đặn màu son, lúc này cong môi cười, dường như ngây thơ mơ mộng, thanh khiết như tuyết.

Ả mặt xiêm y khiêu vũ màu tím xen kẽ trắng, xiêm y khiêu vũ ở thắt lưng và khuỷu tay có chỗ thắt chặt, làn váy và tay áo mở rộng mà nhẹ nhàng, để thân hình ả lồi lõm rõ nét, mê hoặc lòng người. Đặc biệt, vòng eo duyên dáng, không ngừng quyến rũ lòng người, khiến người ta hận không thể lên sân khấu đem ả ôm vào trong ngực.

Ả vừa ra sân khẩu, toàn trường tĩnh lặng, đem ánh sáng chung quanh làm mờ đi.

Hoàn Nhan Thiếu Anh sâu sắc nhìn ả, vô cùng kinh ngạc nói: “Không hổ với danh hiệu đệ nhất mĩ nhân thành Kỳ Dương của Tây Lăng. Trường Tôn Thanh Thanh ung dung hoa quý, Phương Kỳ Lăng quyến rũ, mạnh mẽ… Người sau trội hơn người trước, hiếm có nhất chính là phần tinh khiết, sạch sẽ….Ừ? Không đúng. Ả đã không phải là…” Bỗng nhiên, hắn nhướng mày, ánh mắt thêm chút nghi ngờ và mờ mịt nhìn Chu Giáng Tử.

Thủy Lung biết hắn đã nhìn ra Chu Giáng Tử không còn là xử nữ.

Nếu đã không còn là xử nữ thì thôi, nhưng cẩn thận quan sát dáng người và các đặc trưng khác của Chu Giáng Tử, liền phát hiện ả vẫn chưa kiêng khem, vẫn cùng người khác giao hoan nhiều lần.

Bởi vậy, đã đập tan khả năng ả không phải vô ý hoặc là bị người khác cưỡng gian.

Đương nhiên, người bình thường rất khó nhìn ra, nhưng Hoàn Nhan Thiếu Anh là tay chơi bời trăng hoa, làm sao không nhìn ra được chứ.

Một cô gái sống trong khuê phòng chưa lập gia đình, đã lén lút cùng người khác giao hoan, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cho cam.

Cái này không khỏi khiến Hoàn Nhan Thiếu Anh hoài nghi, cô gái trước mắt thực sự có khí chất thuần khiết, tốt đẹp sao?

Nếu những cái đó đều do ả ta giả bộ, thế thì Hoàn Nhan Thiếu Anh hắn không khỏi bội phục bản lãnh ngụy trang của cô gái này. Vì hắn không nhìn ra vẻ giả tạo của cô gái này, trong nháy mắt liền bị cô gái này làm kinh diễm.

“Cô gái này chính là Chu tiểu thư, phủ hộ quốc công à.” Hoàn Nhan Thiếu Anh cười hỏi Thủy Lung: “Ta nghe nói, nàng ta rất si tình với Võ vương.”

Một cô gái đã không còn là xử nữ, vả lại chưa từng cấm dục, nhưng lại si tình một người đàn ông, đây không phải là chuyện cười sao?

Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn.

Hoàn Nhan Thiếu Anh cũng không dám trêu ghẹo, do hắn phát hiện cái vị Võ vương gia chưa từng để ý bất kì ai vừa nhìn hắn, ánh mắt kia thật kinh khủng.

Chu Giáng Tử lẳng lặng đứng trên sân khấu một hồi, con ngươi lướt qua Thủy Lung, nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Vinh Cực, chấp niệm và yêu thích trong đáy mắt không hề che đậy.

--- Điệu múa này, Chu Giáng Tử vì Võ vương gia mà múa ---

Tuy là Chu Giáng Tử không nói bất kì lời gì, nhìn mọi người nhìn ra ngôn ngữ được biểu đạt từ ánh mắt và vẻ mặt của ả.

Toàn trường yên lặng, chỉ còn lại tiếng đàn của nhạc công.

Mặc kệ là vì Chu Giáng Tử khiến mọi người kinh diễm hay là xem kịch vui, mọi người đều tập trung tinh thần.

“Tùng tùng…” Thình lình, tiếng trống xao động. Lúc trống đấy, tựa như trái tim người đang đập, tất cả kinh ngạc mở to mắt nhìn.

Điệu múa của Chu Giáng Tử đột nhiên bắt đầu.

Từ một khắc ả cất bước, Thủy Lung biết, trận thi đấu này Chu Giáng Tử thắng.

Bởi vì tài nghệ múa của các nàng kia đều không sánh bằng ả. Huống hồ, ả lựa chọn bài múa hoàn toàn khác nhóm quý nữ nhu nhược, mê hoặc. Điệu múa của ả khuấy động lòng người, ,khiến trái tim mọi người đều nhảy theo từng động tác của ả.

Thân thể và diện mạo đều đẹp, vẻ mặt tinh khiết, cũng khiến người ta kinh diễm.

Ống tay áo và làn váy nhộn nhạo, phiêu dật, giống như đóa hoa hướng dương tím thần bí nở rộ.

"Lung tỷ tỷ. . ." Mộc Tuyết cúi đầu nói với Thủy Lung: “Nếu không muội đi thử?”

Mộc Tuyết biết, dựa vào ân oán giữa Thủy Lung và Chu Giáng Tử, nếu Chu Giáng Tử kia chiếm được tấm hải đồ, nhất định ả thà hủy nó chứ không giao cho Thủy Lung.

Như vậy, chỉ có một cách chính là dựa theo quy tắc cuộc thi giành lấy hải đồ.

Thủy Lung nhẹ nhàng lắc đầu.

Mộc Tuyết biết múa, nhưng chỉ là một chút hứng thú, không phải được huấn luyện nghiêm khắc, không phải đối thủ của Chu Giáng Tử. Huống chi, nếu Mộc Tuyết đã lên tiếng, nhất định nàng ta sẽ dốc hết sức mà làm, đến lúc đó chỉ sợ là mệt chết, làm chính mình bị thương cũng không tốt lắm.

Lúc này, tiếng nhạc dần dần gấp rút, Thủy Lung biết đã đến lúc cao trào của điệu múa, đồng thời cũng nhanh kết thúc rồi.

Trong lòng nàng suy tính, nhìn qua Trưởng Tôn Vinh Cực, lại thấy ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chằm chằm tấm hải đồ, môi khẽ mím chặt.

“Ngươi đang làm gì?” Không biết vì sao, Thủy Lung nhìn ra một chút khổ cực trên gương mặt lạnh nhạt của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Mắt Trưởng Tôn Vinh Cực không nhấp nháy: “Nhớ bản vẽ.”

Thủy Lung lườm hắn một cái, tấm hải đồ này còn lớn hơn bản đồ, có vô số đường nét, huống hồ còn có phạm vi lớn như vậy. Cho dù trí nhớ của Thủy Lung tốt hơn người khác, không thể nói là gặp qua sẽ không quên nhưng cũng xấp xỉ. Nhưng, cũng không thể dùng khoảng thời gian ngắn đi ghi nhớ toàn bộ tấm hải đồ.

Hèn chi, nàng cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực khổ cực, làm chuyện như vậy không khổ cực mới là lạ đó, phải hao tổn rất nhiều trí nhớ và tinh thần.

“Không cần.” Thủy Lung ngăn cản hành vi gần như tự ngược của hắn: “Ta có thể lấy được.”

"Đã nhớ gần nửa. . ." Nói một nửa, hắn liền ngừng lại. Bởi vì tầm nhìn của hắn bị Thủy Lung dùng tay che lại, thình lình cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Chân mày hắn khẽ nhíu lại, rồi giãn ra, hỏi Thủy Lung: “Nàng dự định múa?”

"Không được?"

"Không được!"

"Vì sao?"

"Mất mặt."

Thủy Lung không ngờ nhận được đáp án như vậy, nàng ngây người, lập tức nhìn thấy vẻ mặt cố chấp và ánh mắt tràn ngập tính độc chiếm dục vọng. Nàng không nhịn được cười: “Yên tâm, ta không làm ngươi mất mặt đâu.”

Trường Tôn Vinh Cực khẽ hừ: “Nàng là thê tử của ta, đương nhiên mất là mặt của ta!”

“Ta đây đảm bảo không làm ngươi mất mặt?” Còn làm bộ, không muốn ta múa cho người khác xem thì cứ nói thẳng đi, nói cái gì mất với chả mặt.

Trưởng Tôn Vinh Cực buồn bực, thầm nghĩ như thế thì càng không được: “Nàng đảm bảo như thế nào?”

“Ngươi không tin ta.” Thủy Lung rũ mắt xuống.

"Không có. . ." Trường Tôn Vinh Cực bó tay với dáng vẻ mềm mại của nàng, có đôi khi, biết rõ nàng giả bộ mà hắn vẫn nhẹ dạ tự trách. Hắn ấm ức, dữ tợn nói: “Ta không thích bọn họ nhìn chằm chằm vào thân thể của ngươi.”

Ở đây, mặc kệ Chu Giáng Tử hay Phương Kỳ Lăng múa, đẹp thì đẹp thật, nhưng hắn không hề cảm thấy xúc động. Nhưng, vừa nghĩ tới Thủy Lung cũng nhảy múa như các ả, tâm trí hắn liền không nhịn được rung động, thậm chí còn có chút hiếu kì, hận không thể muốn nhìn ngay. Nhưng, điều kiện trước tiên chính là, nàng chỉ múa cho một mình hắn xem.

Bởi vì hắn nghĩ đến chuyện, nếu Thủy Lung có thể múa tốt như các ả Chu Giáng Tử, vậy thì ánh mắt đám đàn ông kia sẽ tập trung lên người nàng, cái loại cảm giác hận không thể đem nàng ăn vào bụng. Ánh mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy nàng, nghĩ thôi hắn cũng muốn giết người rồi.

“Được.” Ánh mắt Thủy Lung lóe sáng, nói: “Ta sẽ không để bọn họ thấy cơ thể của ta, ngay cả một sợi tóc cũng không thấy.”

Trường Tôn Vinh Cực ngẩn ra.

Đây là ý gì, đồng ý không múa à?

Lúc này, ‘tùng’ một tiếng, điệu múa của Chu Giáng Tử kết thúc.

Thủy Lung giơ mắt lên, đối mặt với ánh mắt kiêu ngạo, đầy khiêu khích của Chu Giáng Tử.

Thủy Lung mỉm cười, đôi mắt như băng.

Nếu ngươi lại khiêu khích, nhiều lần để lộ tài hoa của mình, ta liền đường đường chính chính đập nát những thứ để ngươi kiêu ngạo, để cho ngươi nhìn cho rõ, rốt cuộc ngươi có cái gì để kiêu ngạo?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play