Nhạc Thiên Tuyết lập tức quay đầu lại nhìn hắn, con mắt dường như muốn bốc lửa đến nơi rồi.
"Ta xâm phạm đến vương gia ngươi hồi nào?" Nhạc Thiên Tuyết nói, "Lần đó là ta cứu ngươi, ngươi lại còn vu khống cho ta?!"
Chiến Liên Thành nhìn nàng, nửa cười nửa không nói: "Vu khống? Hạo Nguyệt, ngươi nói xem có đúng là vu khống hay không?"
Hạo Nguyệt là vệ sĩ thân cận của Chiến Liên Thành, nghe thấy chủ nhân của mình hỏi như vậy, đương nhiên là sẽ giúp đỡ không điều kiện rồi.
Chỉ là không biết tại sao Chiến Liên Thành lại có hứng thú với Nhạc Thiên Tuyết, trước đây vương gia người căn bản chưa từng có chuyện như vậy.
Nhạc Thiên Tuyết thấy Hạo Nguyệt định mở miệng, liền biết Hạo Nguyệt nàng chắc chắn sẽ không nói ra chân tướng của sự việc.
Nàng hừ một tiếng, "Chiến Vương, ngươi thích thế nào thì nói thế ấy, nếu như ngươi một mực khẳng định là ta xâm phạm đến ngươi, vậy ta cũng chẳng hề gì, dù sao tiếng tăm của ta vốn đã xấu sẵn rồi, ta không để ý, nhưng ngươi thì khác, một vương gia cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết như ngươi lại bị ta xâm phạm đến, xem ngươi sau này còn có mặt mũi với bàn dân thiên hạ nữa không?."
Chỉ vì cái sự việc chết tiệt này mà báo hại nàng một mực bị phụ thân ép hôn, nhớ tới lại làm nàng điên lên.
Một câu nói, lập tức đã lộ ra bộ mặt hoàn khố vô độ Nhạc Đại tiểu thư!
Những chuyện như vậy trước đây, chỉ có nữ tử là chịu thiệt thòi, không ngờ tới hôm nay lại là Chiến Vương gia hắn bị thiệt thòi, quả thực là muốn trốn đến một góc mà khóc đi cho rồi!
Hạo Nguyệt cũng hơi kinh ngạc, khẽ liếc mắt nhìn sang cánh tay của Chiến Vương gia, phát hiện thấy người đã nắm chặt nắm đấm, dường như là đang tức giận.
Nhạc Thiên Tuyết đã sớm bỏ đi, nàng đi đến đại điện, những người tham gia tiệc mừng đều tụ tập ở đây, trong cung thái y cũng tới, bởi vì vừa nãy có không ít người bị thương.
Nhạc Thiên Tuyết đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cũng không phát hiện thấy bóng người Nhạc tướng quân.
Cả Nhạc Linh Vy cùng Từ Thị cũng không thấy đâu, nhưng bất quá bọn họ có đi đâu thì cũng mặc, nàng bây giờ chỉ quan tâm đến sự an nguy của phụ thân.
Ngọc Cô Hàn lúc này đã đến đại điện, vừa nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết liền nói: "Thiên Tuyết, Nhạc tướng quân là kẻ khả nghi mưu sát Tứ đệ, Hiền phi vừa nãy đã đến, ra lệnh bắt Nhạc tướng quân đi rồi!"
Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy đầu mình như nổ tung, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu: "Chuyện này sao lại có thể?!"
Cha nàng làm sao lại đi mưu sát Ngọc Nam Phong? Đừng có đùa như vậy?!
"Vừa nãy thích khách đột kích, cảnh tượng hỗn loạn, nhưng không ít người nhìn thấy, quả thật là Nhạc tướng quân chĩa kiếm về phía Tứ đệ một nhát đâm thẳng vào tim, Tứ đệ bị trọng thương, hôn mê ngay tại chỗ, thái y đều được vời đến chữa trị, chỉ có điều Tứ đệ bị thương quá nặng, thái y căn bản cũng không có cách nào cứu chữa." Ngọc Cô Hàn nói tiếp, "Hiền phi bây giờ đang rất giận dữ, Thiên Tuyết, nàng xem có nên tới hay không?"
Nàng bây giờ đang rất hối hận, tại sao mình lại dại dột đi tới Hành cung Thái tử cứu giúp Chiến Liên Thành chứ?! Nếu như sớm đi tìm Nhạc Hòa ngay từ đầu thì đã không xảy ra chuyện như thế này rồi.
Ám sát hoàng tử, cho dù Nhạc Đại tướng quân có bao nhiêu binh quyền, tội danh kia cũng là khó mà gánh nổi!
Ngọc Cô Hàn cùng Nhạc Thiên Tuyết vừa rời đi được ít lâu, Chiến Liên Thành cùng mấy người Hạo Nguyệt đã đến tới đại điện.
Hạo Nguyệt nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Nhạc Thiên Tuyết liền thấy có chút kỳ quái, thế nào lại cảm giác như đã có chuyện xảy ra rồi?
Truy Tinh thấy vậy liền giải thích: "Thuộc hạ vừa mới hỏi thăm một chút, biết được Nhạc tướng quân cầm kiếm mưu sát Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử hiện giờ tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc."
Hạo Nguyệt sững sờ, hít một ngụm khí nói: "Nhạc tướng quân sao lại đi làm chuyện như vậy được?! Chỉ sợ là có hiểu lầm chăng?"
Chiến Liên Thành bàn tay hơi nắm lại, nói: "Qua xem một chút."
"Vương gia..." Hạo Nguyệt có chút kinh ngạc, những chuyện như vậy trước đây Chiến Liên Thành người luôn mặc kệ, nhưng tại sao bây giờ...
Ngọc Nam Phong bị thương nặng, một đám thái y tụ tập tại trong sương phòng, đang bàn bạc xem nên làm thế nào cho phải.
Tính mạng Ngọc Nam Phong hiện giờ đang rất nguy hiểm, chỉ một sai sót nhỏ thôi lập tức sẽ mất mạng, nhưng Hiền phi bây giờ đã không đợi được nữa liền mở miệng mắng: "Một đám ăn hại! Các ngươi không biết cứu chữa hoàng tử con ta sao? ! Thái y viện làm sao lại đi nuôi nấng bọn bất tài các ngươi! Thật là vô dụng mà!".
Hiền phi chỉ có một đứa con trai là Tứ Hoàng tử, đương nhiên là phải vạn phần lo lắng.
Một tên thái y quỳ xuống hoảng sợ nói: "Hiền phi nương nương, Tứ hoàng tử thương thế rất nặng, thanh kiếm kia đã đâm vào tận tim phổi của người, chuyện này... chuyện này... Đã không cách nào cứu chữa được..."
Hiền phi nghe được một câu này, mắt liền trợn trừng lên, giống như là sắp phát điên đến nơi.
Tay nàng chỉ thẳng vào mặt thái y quát: "Ngươi nói lại xem nào?! Hoàng nhi của ta tại sao lại không thể cứu được !"
Thái y bất giác run rẩy nói: "Hiền phi nương nương thứ tội a, những gì thần nói đều là sự thật."
Một đám thái y thấy vậy đều đồng loạt quỳ xuống, cho dù bọn họ nói là có biện pháp, sẽ thử một lần, nhưng cũng không thể đánh liều mà động vào ổ kiến lửa này a.
Nếu như Ngọc Nam Phong có mệnh hệ gì, Hiền phi nương nương chắc chắn sẽ chôn sống tất cả bọn họ!
Hiền phi khẽ nhìn lên giường Ngọc Nam Phong, lồng ngực kia vẫn còn rướm máu loang lổ, thế nhưng gương mặt của nhi tử nàng đã hoàn toàn trắng bệch, căn bản là một chút sinh khí cũng không có!
Nàng hít một hơi thật sâu: "Lão tặc Nhạc Hòa kia đâu?"
Thái giám đáp: "Bẩm nương nương, Nhạc tướng quân đã bị bắt giam, đang ở trong ngục đợi Đại Lý tự đến thẩm tra ạ."
Hiền phi đột nhiên đứng lên, tức giận nói: "Hoàng nhi ta đã sắp chết tới nơi rồi mà còn muốn chờ Đại Lý tự thẩm tra?! Bản phi muốn cho Nhạc Hòa kia ngay lập tức phải đền mạng!".
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, dù sao Nhạc Hòa cũng là Đại tướng quân, một phi tần làm sao có thể muốn giết là nói giết như vậy.
Thế nhưng quả thật rất nhiều người đã nhìn thấy, lúc đó là Nhạc Hòa một kiếm đâm thẳng vào tim Ngọc Nam Phong.
"Đem Nhạc Hòa áp lên đây! Bản cung muốn đích thân giết chết hắn!" Hiền phi vẫn không kiềm chế nói.
Thái giám vội vã khuyên nhủ: "Hiền phi nương nương, chuyện này vẫn là nên đợi đến khi Hoàng thượng hồi kinh rồi hãy nói, hơn nữa giao cho Đại Lý tự xử lý càng tốt hơn."
Hiền phi căn bản là không nghe, chỉ một mực nói: "Bản cung chính là muốn giết chết Nhạc Hòa! Muốn hắn mạng đền mạng!"
"Hiền phi nương nương, cha ta là đích thân Hoàng thượng phong Đệ Nhất Đại tướng quân, há có thể nói giết thì giết dễ dàng như vậy được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT