Ngày Hai mươi ba tháng Bảy, xa giá của tôi cuối cùng cũng về đến Thịnh Đô. Không ngờ Tề Thịnh nể mặt đến thế, đích thân ra tận cổng cung đón.

Tôi thấy hơi run rẩy, cứ cảm thấy Tề Thịnh chẳng qua là mèo khóc chuột, hẳn phải có gì mờ ám.

Một cánh tay của Tề Thịnh vẫn còn phải treo bên sườn. Đầu tiên anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói bằng giọng bình thản: “Về cung nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa còn phải chuẩn bị cho lễ phong hậu, nàng sẽ mệt đấy”.

Mặc dù Tề Thịnh có hứa sẽ lập tôi làm hoàng hậu, nhưng đến khi điều đó được nói ra từ miệng của anh ta, tôi vẫn không sao tin được. Chuyện này giống như việc bạn vừa đắc tội với sếp lớn, đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị cuốn gói ra đi thì một nhiên sếp lại nói sẽ tăng lương và thăng chức cho bạn.

Bạn có tin vào điều đó không? Bạn có dám tin không?

Còn tôi thì không dám. Mà dù có muốn tin thì trước hết cũng phải tát mình mấy cái, đánh cho tỉnh táo rồi mới tính!

Vì chưa được chính thức tấn phong nên tôi vẫn ở lại điện cũ trong Đông Cung. Lục Ly đã chờ tôi ở đó, vừa nhìn thấy tôi lại sụt sịt khóc như mọi lần.

Lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để ý đến cô ấy, chỉ hỏi: “Vết thương trên người em đã khỏi hẳn chưa?”.

Lục Ly lau nước mắt, gật đầu.

Tôi vội nói: “Vậy thì hãy ra chỗ khác đợi đi. Ta muốn nghỉ ngơi một mình, suy nghĩ vài chuyện”.

Nghe tôi nói vậy, Lục Ly quay người bước ra khỏi phòng, nhưng chốc chốc lại quay lại nhìn tôi.

Sau khi đóng cửa, tôi bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc Tề Thịnh đang có kế hoạch gì, liệu anh ta có thực lòng muốn lập tôi làm hoàng hậu không? Đó là do anh ta muốn giữ lời hứa hay chỉ muốn xoa dịu Trương gia đang nắm binh quyền trong tay?

Ngày hôm sau, những người trong nhà họ Trương cũng đến gặp tôi, nhờ thế tôi mới biết được khái quát tình hình của sự việc ở Phụ Bình.

Ngày Mười bảy tháng Sáu, Hoàng đế đột nhiên qua đời tại hành cung, triều đình công bố thiên hạ là Hoàng đế trúng phong băng hà. Có điều thực tế là do mấy mỹ nhân mà phiên bang tiến cống vô cùng máu lửa, Hoàng đế vì quá say sưa nên đã “hy sinh” trên chiến trường sắc đẹp.

Thái hậu Lâm thị ra tay rất nhanh, trước khi Hoàng hậu có hành động, bà đã phong tỏa hành cung, chỉ truyền tin tức cho một mình Thái tử Tề Thịnh lúc đó đang trên thuyền ở Uyển Giang.

Tề Thịnh nhận được tin lập tức lợi dụng thủy quân Phụ Bình giữ chân Sở vương Tề Hàn, bản thân thì nhanh chóng trở về hành cung thu xếp đại cục. Sau khi bàn bạc với Thái hậu Lâm thị, triều đình quyết định tạm thời chưa phát tang, chỉ truyền ra bên ngoài rằng Vân Tây có biến, lệnh cho Cấm quân hộ tống Hoàng đế và phi tần hậu cung trở về Thịnh Đô. Mặt khác lại ra lệnh cho Đại doanh Giang Bắc hỏa tốc điều năm vạn quân về bản vệ những khu vực trọng yếu ở kinh thành.

Nhà xí huy bị cô lập hoàn toàn, chỉ có thể bất lực nhìn cục diện thay đổi.

Còn Triệu vương, dù đang ở Thịnh Đô nhưng vì tin tức bị phong tỏa, đến khi biết được thì quân của Tề Thịnh đã đâu vào đấy, chẳng thể làm gì được.

Do đó, nhờ sự giúp đỡ của Thái hậu, Thủy quân Phụ Bình và quân Giang Bắc, cuối cùng Thái tử Tề Thịnh cũng đã thuận lợi ngồi lên ngai vàng.

Hoàng hậu và Thái hậu cũng vì thế mà được thăng lên chức cao hơn, một người lên thái hậu, một người lên thái hoàng thái hậu. Bây giờ chỉ còn lại thái tử phi là tôi vẫn còn ở nguyên vị trí cũ chờ được lên ngôi hoàng hậu.

Người nhà Trương thị đến thăm tôi là một cậu em họ, tên Trương Hiên. Sau khi trao đổi vắn tắt với tôi về nguyên nhân, diễn biến và kết quả của sự việc, còn nói thêm về tình hình của Thịnh Đô lúc này, đồng thời dặn dò: “Hoàng thượng mới lên ngôi, nền tảng chưa vững chắc, nhiều việc còn phải dựa vào nhà họ Trương chúng ta, nương nương cứ thoải mái ở đây đợi, chiếu phong hậu chẳng mấy chốc sẽ đến thôi”.

Trong lòng tôi cũng thấy yên tâm hơn, khẽ gật đầu.

Trương Hiên dừng lại một lát, đưa mắt thận trọng nhìn tôi rồi lại khẽ nói: “Tổ mẫu còn dặn, khi được lên ngôi hoàng hậu rồi, nương nương cần phải có tấm lòng độ lượng. Hoàng thượng sủng ái ai không quan trọng, điều quan trọng nhất lúc này là nương nương phải nhanh chóng sinh được trưởng tử, chỉ đến lúc đó thì vị trí của Trương gia chúng ta mới thực sự vững chắc”.

Tôi rất hiểu những lời này. Dòng tộc của Hoàng hậu cũng chỉ là theo đóm ăn tàn, phải đợi đến khi tôi trở thành thái hậu thì nhà họ Trương mới có thể đứng thẳng người, thở phào nhẹ nhõm.

Trương Hiên thấy tôi chậm rãi gật đầu, do dự một lát rồi khẽ nói: “Có chuyện này rất muốn nương nương cân nhắc xem”.

Tôi thấy anh ra cứ lắp bắp, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì?”.

Trương Hiên nhìn tôi vẻ rất thận trọng, đáp: “Mấy ngày trước Triệu vương phi Giang thị bỗng nhiên lâm bạo bệnh qua đời. Đại tẩu đã đích thân đến nhìn, thấy thi thể có điểm gì đó không bình thường”.

Tôi sững người, Giang thị chỉ bị gãy xương hai chỗ, sao lại “lâm bạo bệnh qua đời” được? Thi thể không bình thường? Là đã bị tráo đổi? Nói như vậy thì là giả chết? Trong đầu tôi chợt nhớ đến đêm Nguyên tiêu cùng những lời mà Tề Thịnh và Giang thị nói với nhau ở bụi cây bên hồ.

Giang thị muốn Tề Thịnh “một đời một kiếp chỉ có mình thiếp”; Tề Thịnh bảo Giang thị hãy cho anh ta thêm ít thời gian.

Tôi chợt thấy ớn lạnh. Mẹ kiếp, Tề Thịnh vừa mới đăng cơ mà đã không chờ được rồi? Nói như vậy có nghĩa là cái chức hoàng hậu của tôi cũng chẳng được mấy ngày?

Trương Hiên khuyên nhủ: “Tổ mẫu nói, nương nương đừng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần trong lòng hiểu là được. Sau khi thứ bậc phân xong thì dù có được sủng ái hơn nữa cũng không vượt qua được nương nương”.

Chà! Anh làm sao hiểu được! Vấn đề căn bản không phải là được sủng ái hay không, tôi còn đang mong cả đời này Tề Thịnh chỉ sủng ái một mình Giang thị đây này. Điều mà tôi lo lắng là Giang thị muốn cùng Tề Thịnh sống cuộc sống chỉ có hai người, biết đâu trong lúc nóng đầu, Tề Thịnh lại cho giải tán cả hậu cung thì hỏng hết!

Vì canh cánh điều nay nên tôi chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến lễ phong hậu nữa. Chưa đầy hai ngày sau, một người mà tôi tuyệt đối không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện.

Nhà xí huynh gầy hơn rất nhiều so với lúc ở Phụ Bình, vì vậy mà thân hình trở nên lêu đêu, trên người khoác một chiếc áo màu chàm, thoạt nhìn trông giống như một cây tre trong gió.

Nhà xí huynh vái chào xong, bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của tôi, nói bằng giọng không tự ti cũng không kiêu ngạo: “Hoàng thượng giao thần lo liệu việc phong hậu cho nương nương. Hôm nay thần đến hỏi xem nương nương có gì sai bảo không”.

Một hồi lâu tôi không nói được gì, sau khi trấn tĩnh lại liền sai Lục Ly đưa hết cung nữ ra ngoài.

Nhà xí huynh khẽ nhếch mép, mỉm cười nói: “Nương nương nên tránh hiềm nghi”.

Tránh hiềm nghi cái quái gì, nếu Tề Thịnh muốn ta tránh hiềm nghi thì đã không sai Nhà xí huynh chủ trì việc phong hậu rồi.

Tôi bước tới, đứng trước mặt Nhà xí huynh, hỏi: “Nếu Tề Thịnh ra tay với đệ và Triệu vương thì sao?”.

Nhà xí huynh ngẩng đầu lên, cười với vẻ châm biến: “Vẫn giữ được mạng. Trong tay của mẫu hậu có di chiếu của Tiên đế, không cho phép Tam ca tàn sát thủ túc, huynh đệ”.

Giữ lại mạng sống, nhưng sống như thế nào thì lại không do anh ta quyết định.

Không hiểu vì sao, tôi bỗng cảm thấy chua xót trong lòng, bèn đưa tay ra vỗ vào cánh tay của Nhà xí huynh, khuyên anh ta: “Nên mở rộng lòng ra một chút, dù sao thì sống vẫn còn hơn là chết!”.

Nhà xí huynh hơi há miệng, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi xấu hổ vội rụt tay về rồi trở lại chỗ cũ ngồi xuống, làm bộ thở dài, hỏi: “Thử nói xem, Hoàng thượng sai đệ chủ trì lễ phong hậu là có ý gì? Muốn tóm đuôi đệ hay đuôi của ta đây?”.

Nhà xí huynh ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Có lẽ là muốn đẩy thần vào hoàn cảnh khó khăn”.

Tôi ngây người, nghĩ một hồi vẫn không hiểu vì sao chuyện này lại khiến cho Nhà xí huynh rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Nhà xí huynh khẽ cười, nói: “Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa. Thần muốn hỏi nương nương, đến bây giờ nương nương còn thấy hận Hoàng tượng vì đã đẩy nương nương vào hoàn cảnh nguy hiểm không?”

Nhà xí huynh chuyển chủ đề câu chuyện rất nhanh khiến tôi không theo kịp, một hồi sau mới đáp: “Hận hay không hận thì có ích gì đâu? Dù thế nào thì cũng phải ở dưới trướng anh ta kiếm ăn. Hơn nữa, ở đâu ra mà lắm hận thế, Hoàng thượng cũng đâu có nợ ta, chẳng có lý do gì để đặt ta lên bàn tay mà nâng niu. Bây giờ nghĩ lại ta thấy như vậy cũng hay, lần đầu tiên Hoàng thượng không bán ta, nếu có lần sau chắc sẽ phải suy nghĩ kỹ hơn”.

Nhà xí huynh có vẻ ngạc nhiên, nhìn tôi một hồi rồi mới nói: “Nương nương đúng là không phải người tầm thương, nếu Hoàng thượng không có kiến thức thì cũng không tạo ra được một phụ nữ có chí khí như vậy”.

Nghe Nhà xí huynh khen như vậy, tôi không khỏi cảm thấy ngượng, vội xua tay, cười nói: “Ta đâu có chí khí gì đâu. Chẳng qua là không có cách nào, đành đến đâu hay đến đó vậy thôi”.

Nếu không thì tôi còn biết làm gì nữa?

Nhà xí huynh giăng bẫy Tề Thịnh, bắt đầu ra tay từ chỗ tôi, định làm cho Tề Thịnh tự chặt chân mình. Kết quả là Tề Thịnh không những chẳng hề hấn gì mà còn tương kế tựu kế, lợi dụng tôi để dụ Nhà xí huynh mắc bẫy. Hai huynh đệ này gài bẫy lẫn nhau, lại không ngờ bị Triệu vương từ Thịnh Đô xa xôi cho lọt lưới hết cả.

Trước sự đấu đá ấy, đã ở gần thì không tránh khỏi liên lụy. Tôi có tức không? Tức chứ, điều đó chẳng khác gì việc bị người khác tát vào má trái, muốn đánh trả lại không? Chỉ có thằng ngốc mới không muốn, nhưng đáng tiếc cánh tay lại không dài như vậy, cái công đưa tay ra chẳng thà rụt tay về thật nhanh mà che cho má phải, đỡ bị ăn thêm một cái tát nữa.

Nghĩ thoáng đi, bản thân cũng sẽ dễ chịu hơn.

Tôi và Nhà xí huynh lặng lẽ nhìn nhau không nói gì, anh ta ngồi một lúc rồi đứng dậy ra về.

Lục Ly mắt đầy vẻ lo lắng đi từ ngoài vào, khẽ cằn nhằn: “Nương nương cũng thật hồ đồ. Lúc này tránh dị nghị còn chưa xong, thế mà nương nương lại còn ngồi riêng với Sở vương. Nếu chẳng may có kẻ ác tâm mang chuyện này bẩm đến tai Hoàng thượng thì nương nương có nói thế nào cũng không xóa được tội đâu”.

Tôi vội giả như không nghe thấy, đứng dậy đi vào trong điện, nằm xuống giường rồi bảo Lục Ly đến đấm lưng.

Lục Ly tay thì bận rộn, miệng vẫn không ngừng lúc nào, thì thầm với tôi: “Nương nương, nương nương cứ như thế này không được đâu, toàn bộ người trong cung đều đang theo dõi nương nương đấy. Cả ngày nương nương không ra khỏi cửa, những kẻ khác đều chẳng coi ai ra gì nữa rồi. Mấy ngày nay vì chuyện phân thứ bậc mà cứ loạn cả lên, ai cũng trang điểm ăn mặc cho thật đẹp, tìm đủ mọi cách tiếp cận Hoàng thượng”.

Bất giác tôi thở dài một cái. Những cung tần đó thật đáng thương, đang độ trẻ trung mà cứ phải héo mòn trong chờ đợi. Việc này Tề Thịnh quả thật giải quyết chẳng ra làm sao cả. Anh ta yêu Giang thị thì cứ việc yêu, nhưng thỉnh thoảng cũng phải tưới nước, làm đất cho các chậu hoa khác một chút chứ!

Lục Ly thấy tôi thở dài, chắc chắn lại hiểu sai, giọng đầy vẻ căm uất: “Nương nương phải dùng một vài chiêu ngày trước để trừng trị cho lũ hồ ly tinh kia một trận mới được!”.

Thôi đi, tôi chẳng rỗi hơi mà làm những việc ấy.

Tôi vội vàng ngắt lời Lục Ly, tận tình khuyên bảo: “Lục Ly này, mặc dù việc tranh giành với người khác cũng rất thú vị, nhưng liệu chúng ta có thể nhìn thoáng hơn được không? Họ thích làm điệu làm bộ, tốt thôi, như thế càng vui chứ sao? Em chưa nghe thấy câu ‘một bông hoa không thể làm nên mùa xuân, trăm hoa đua sắc mới thành xuân’ à?”.

Lục Ly nghiêng đầu tập trung suy nghĩ một hồi, rồi như chợt hiểu ra, nhìn tôi với vẻ vô cùng kính phục, khen: “Đúng là chỉ có nương nương sáng suốt!”.

Tôi gật đầu, chưa kịp mừng thì nghe thấy Lục Ly nói thêm: “Nô tì rõ rồi, cứ để bọn họ đấu đá với nhau cho mẻ đầu sứt trán, chúng ta chỉ việc ngồi hưởng lợi thôi!”.

Tôi ngây người ra. Lục Ly ơi là Lục Ly, điểm nhấn trong câu nói của ta không phải là chữ “đua” mà là ở chữ “sắc” kìa! Hiểu không? Hiểu không?

Nhưng câu nói ấy của Lục Ly cũng nhắc nhở tôi một chuyện: Trông mong vào sự nhỏ nhen của đàn bà để bảo vệ sự ổn định, hòa hợp trong hậu cung là không thể được. Nếu để cho bọn họ đấu đá bừa bãi, làm nổi bật bản thân là một hoàng hậu không thủ đoạn, chẳng thà nghĩ cách làm bọn họ không đấu đá nữa thì hơn.

Nhưng bọn họ ai cũng như hùm như sói, cón miếng mồ thì chỉ có mỗi mình Tề Thịnh, lại đã rơi vào miệng của Giang thị mất rồi, làm sao mà có thể chia đều được nữa! Ôi, việc này thật đau đầu!

Đúng lúc tôi đang đau đầu vì chuyện này, Tề Thịnh đột ngột xuất hiện ở cung của tôi sau nhiều ngày không thấy bóng dáng.

Lục Ly mừng tới mức không giấu được niềm vui, còn tôi thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Ngày mai là đại lễ phong hậu rồi, Tề Thịnh đến đây lúc này có ý gì?

Tề Thịnh không mặc long bào, chỉ khoác cẩm bào màu đen, một mình đi vào trong điện, đứng một lúc rồi nói một câu không đầu không đuôi với tôi: “Nàng theo ta”.

Tôi ngây người, đang định hỏi đi đâu thì nghe thấy Tề Thịnh nói thêm một câu: “Chỉ một mình nàng thôi”.

Nói xong, Tề Thịnh quay người ra ngoài trước. Không có cách nào khác, tôi đành cun cút theo sau.

Tề Thịnh dẫn tôi đi lòng vòng một hồi, tới khi đến trước một cung thất nhỏ nằm ở một nơi rất yên tĩnh ở phía đông bắc của hoàng cung mới dừng lại. Sau đó, Tề Thịnh cứ đứng lặng im nhìn ánh đèn mờ mờ trong cung thất.

Tôi không đoán được ý định của anh ta, không biết anh anh đưa tôi tới nơi vắng vẻ thế này giờ này là có mục đích gì?

Đột nhiên Tề Thịnh nói: “Nàng ấy đang ở trong kia. Phải chịu nhiều đau khổ như thế, tất cả là do ta đã phụ nàng ấy”.

Tôi chợt hiểu ra “nàng ấy” trong lời nói của Tề Thịnh là ai, vội kêu lên: “Chàng không thể làm như vậy được! Bây giờ không phải là lúc trêu chọc nhà họ Trương, nhất định chàng phải bình tĩnh. Tình yêu rất quý giá, nhưng giá trị của ngôi hoàng đế còn cao hơn! Cô ta chịu khổ, thử hỏi có ai trong cung này không đau khổ? Hoàng Lương Ái, Lý Thừa Huy, Trần Lương Đệ có chồng lại phải làm góa phụ sống, chẳng lẽ họ không đau khổ?”.

Tề Thịnh quay người lại nhìn tôi, ánh mắt tối tăm.

Tôi sợ khi tới gần Giang thị anh ta sẽ mắc chứng thiểu năng tuần hoàn não, vội phân tích điều hơn lẽ thiệt cho anh ta: “Thiếp có trở thành hoàng hậu hay không không quan trọng, chỉ cần có cái ăn cái mặc thì không làm hoàng hậu càng tốt, nhưng vấn đề là chàng sẽ phải làm gì để xoa dịu nhà họ Trương? Nếu không có ngôi hoàng hậu của thiếp, thì họ có còn ủng hộ chàng nữa không? Đến lúc nhà họ Trương trở mặt, quay sang ủng hộ Cửu diện hạ thì sao? Như thế chẳng phải sẽ dẫn đến nội chiến hay sao?”.

Thực ra, nếu có đánh nhau thì tôi cũng không sợ, vấn đề là thân phận của tôi hiện nay rất phức tạp, dù bên nào thắng thì tôi cũng thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Việc này hoàn toàn không thể giải quyết bằng cách giấu mình trong cung, không thèm để ý đến thế sự được!

Tề Thịnh trầm ngâm trong giây lát, đột nhiên hỏi: “Liệu nàng có thể chấp nhận cô ấy không?”.

“Có chứ! Hoàn toàn chấp nhận được!”, tôi vội kêu lên, rồi sợ Tề Thịnh nghĩ rằng tôi không có thành ý, nên lại giơ tay lên như đang thề, bổ sung: “Chàng bảo thiếp coi cô ta như bà cố nội, đặt lên bàn thờ để thờ cũng được, chỉ cần chàng không trốn đi mà ‘một đời một kiếp chỉ có mình nàng’ với cô ta là được! Chàng hãy nói với cô ta, bảo cô ta yên tâm, thiếp cam đoan sẽ trông nom bọn Hoàng Lương Ái thật cẩn thận, nhất định không để bọn họ xuất hiện trước mặt hai người! Dù cho có một con nhặng bất cẩn bay đến mặt chàng thì cũng là con nhặng đực!”.

Thấy Tề Thịnh không có phản ứng gì, tôi lại càng cảm thấy hoang mang, rồi dần dần thay vào đó là một cơn giận dữ bất ngờ. Không nén được, tôi lớn tiếng: “Đàn bà không hiểu chuyện làm bừa đã đành, một người đàn ông như chàng sao cũng hồ đồ như vậy? Lại còn ‘một đời một kiếp chỉ có mình nàng’ nữa chứ! Đấy có phải là việc hoàng đế nên làm không? Chàng không nghĩ đến chuyện lo việc triều chính, trị vì quốc gia mà đầu óc chỉ tập trung ở cái đầu nhỏ phía dưới, như thế có được không? Đàn bà thì sao nào? Béo hay gầy, xấu hay đẹp, tắt đèn rồi cũng như nhau cả thôi, có gì khác biệt? Bọn họ tình nguyện lấy tình yêu để mua vui, chàng hùa theo họ cũng đủ lắm rồi, hà cớ gì lại phải coi đó là thật? Chàng là một người đàn ông cơ mà! Chàng là hoàng đế cơ mà! Tam cung lục viện tử tế như vậy chàng không thiết, chàng có phải là đàn ông nữa không? Đầu chàng có vấn đề à?”.

Tôi nói liền một mạch, nói xong cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Còn Tề Thịnh thì ngây người trước những lời mắng mỏ của tôi.

Tôi dừng lại lấy hơi và trấn tĩnh, rồi lập tức đờ ra.

Trên đời này ai là người đầu đất nhất? Không phải là Dương Nghiêm, không phải là Nhà xí huynh, không phải là Tề Thịnh, mà đó chính là tôi! Là tôi! Tôi đã quát vào mặt hoàng đế những lời gì vậy?

Muốn lừa được người khác thì trước hết phải lừa được chính mình, vì thế, tôi vội ru ngủ bản thân rằng những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Tôi phất ống tay áo, đánh lên người mấy cái, nói bằng giọng rất thản nhiên: “Muỗi nhiều quá nhỉ?”.

Tề Thịnh vẫn im lặng.

Tề Thịnh cao hơn hẳn tôi, lại đứng ngược với ánh trăng nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy trên người anh ta khí lạnh trùng trùng.

Tôi vội nghĩ, nếu bây giờ mà chạy thoát, sao đó lập tức sai người liên hệ với Trương gia và Nhà xí huynh để dấy binh thì không biết nắm được mấy phần thắng. Đồng chí Triệu vương đang ủ rũ không biết có dùng được không?

Tôi còn đang mải nghĩ đến chuyện bỏ chạy thì Tề Thịnh lên tiếng, giọng khản đặc: “Trong mắt nàng, ta là người như thế sao?”.

Mẹ kiếp! Không lẽ tôi nói nhiều như vậy mà anh ta vẫn cứ nghĩ là tôi nói ngược? Không hiểu khả năng lý giải vấn đề của anh ta ra sao nữa!

Nhưng tôi không dám trả lời. Tôi cảm thấy dù mình có nói gì thì cũng chẳng làm anh ta vui lên được, tốt nhất giả câm cho xong.

Tề Thịnh lại trầm ngâm một lúc, sau đó đưa tay ra kéo, định lôi tôi cùng vào bên trong cung thất.

Tôi vội vàng vùng ra, nhưng bàn tay anh ta giữ rất chặt, tôi thoát không được, đành nói như van xin: “Hoàng thượng, chuyện này không phải là việc hai chúng ta có thể nắm tay nhau cùng tiến vào giải quyết! Chàng định bắt thiếp phải đảm nhận vai ác sao? Chàng buông tay ra, để một mình thiếp vào, chàng cứ ở ngoài này chờ một lúc, như thế chàng mới có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân chứ!”.

Tề Thịnh quay đầu lại nhìn tôi, quát lên giận dữ: “Nàng im ngay!”.

Tôi vốn nhát gan, vội ngậm ngay miệng lại.

Mặc dù Tề Thịnh bị thương một tay nhưng cánh tay còn lại vẫn rất khỏe, vừa lôi vừa kéo tôi tới phía ngoài cung thất ấy. Cung nữ trực đêm nhìn thấy chúng tôi từ trước, lúc này chạy tới hành lễ với Tề Thịnh, miệng kêu lên: “Hoàng thượng!”, rồi quay sang chào tôi, như lại không biết xưng hô thế nào, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc đỏ bừng lên.

Thấy vậy, tôi không khỏi xót thương, bèn xua tay nói: “Không sao, không sao, có lòng là được rồi”.

Tề Thịnh lại nghiêm giọng nói: “Ngươi không có mắt à? Đây là Hoàng hậu!”.

Tiểu cung nữ vội quỳ xuống trước tôi, hoảng hốt nói: “Hoàng hậu nương nương tha tội, nô tì có mắt như mù, không nhận ra nương nương”.

Tôi ngây người, bất giác đưa mắt nhìn sang Tề Thịnh. Chà, không lẽ anh chàng này bị tôi mắng nên đã tỉnh ra, không định “một đời một kiếp chỉ có mình nàng” với Giang thị nữa à?

Tề Thịnh khẽ hừ một tiếng lạnh lùng rồi tiếp tục kéo tôi đi vào trong. Tôi quay đầu lại nhìn người cung nữ, đó chỉ là một cô bé chừng mười ba, mười bốn tuổi, thân hình gầy nhỏ, lúc này đang ngồi bệt dưới đất run rẩy không ngừng. Tôi thấy lòng mình mềm hẳn, vì thế nói vơi cô: “Mau đứng dậy đi, nền đất lạnh lắm! Mau…”.

Tề Thịnh càng kéo mạnh hơn khiến tôi phải kêu lên, không kịp nói nốt câu thì đã bị kéo vào trong viện.

Bên trong có mấy cung nữ đang túc trực, nhìn thấy Tề Thịnh bước vào liền quỳ xuống hành lễ nhưng Tề Thịnh chỉ quát lên một câu: “Tất cả ra ngoài cho ta!”, nói xong kéo thẳng tôi tới cửa nội điện rồi mới dừng lại, mím chặt môi, lôi tuột tôi vào bên trong.

Tề Thịnh dáng người cao to, Trương thị tuy cũng được coi là cao nhưng bước chân vẫn ngắn hơn anh ta rất nhiều, vì thế tôi bị lôi theo không khỏi loạng choạng, phải bước mấy bước vào bên trong mới đứng vững được. Ngay lập tức tôi nhìn thấy Giang thị xanh xao gầy gò đang nằm trên giường.

Đến tận lúc đó Tề Thịnh mới buông tay tôi ra, nhìn Giang thị chăm chăm, không nói gì.

Giang thị mở mắt ra, ánh nhìn lướt qua người tôi rồi chuyển sang người Tề Thịnh, rồi lại từ người Tề Thịnh chuyển sang tôi, mấy lần như vậy, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười đau khổ.

Nhìn vẻ mặt ấy của Giang thị, trong lòng tôi cũng vô cùng khổ sở!

Đã sống hơn hai chục năm trên đời nhưng chưa bao giờ tôi trải qua hoàn cảnh như thế này. Với quan hệ của tôi và Giang thị lúc này, nếu là ở thời hiện đại thì không biết có coi là vợ với tình nhân không nhỉ?

Phải làm thế nào mới là bình thường đây? Tát cho Giang thị một cái, hay là quay lại tát cho Tề Thịnh một cái?

Bất giác tôi nhìn xuống bàn tay của mình, tát Giang thị thì không nỡ, còn tát Tề Thịnh lại không có can đảm.

Tôi hít sâu mấy hơi, có mấy lần, cuối cùng mới nói được một câu với Giang thị: “Nàng… chịu khổ rồi!”.

Câu nói này vừa được thốt ra, Tề Thịnh và Giang thị đều sững người.

Câu đầu tiên nói ra được rồi, những câu sau thuận miệng hơn rất nhiều. Tôi bước lên phía trước, nhìn Giang thị hỏi: “Vết thương trên người đỡ hơn rồi chứ? Đang uống những loại thuốc gì? Ở đây đã quen chưa? Có gì không vừa lòng cứ nói, ta sẽ sắp xếp cho nàng. Cứ yên tâm ở lại đây, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất! Còn về Hoàng thượng thì nàng hãy yên tâm, ta sẽ thay nàng quản lý thật chặt. Bây giờ chưa thể cho nàng một danh phận, mong nàng hãy hiểu cho, Hoàng thượng có nỗi khổ riêng, nhưng lúc nào ngài cũng chỉ nghĩ đến một mình nàng…”

Giang thị ngớ người, cặp mắt lá răm chớp chớp nhìn tôi, đôi môi nhỏ run run, một hồi lâu vẫn không nói được câu nào.

Tề Thịnh bước tới, kéo thẳng tôi ra tận ngoài điện rồi mới quát lên giận dữ: “Nàng đứng đây chờ cho ta!”.

Tôi không dám cãi lại Tề Thịnh, vội giơ hai tay lên cam đoan: “Vâng, vâng!”.

Tề Thịnh nhìn tôi vẻ tức giận rồi quay người đi vào trong điện.

Lúc này tôi cũng bình tĩnh lại. Nếu Tề Thịnh đã thừa nhận danh phận hoàng hậu của tôi, thì có nghĩa là anh ta đang phải tìm cách để an ủi Giang thị.

Quả nhiên, không biết Tề Thịnh đã nói những gì với Giang thị, chỉ nghe thấy giọng của Giang thị vừa cao, vừa gắt: “Hoàng thượng không cần phải nghĩ cho Ánh Nguyệt đâu, cứ coi như Ánh Nguyệt đã chết là được!”.

Tính tò mò bỗng chốc nổi lên, tôi đi lại gần cửa điện, đưa tay lên tai, cố gắng nghe trộm chuyện giữa hai người. Giọng của Tề Thịnh trầm và nhỏ nên tôi không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ nghe thấy Giang thị chậm rãi nói: “Nếu chàng đã vô tình như vậy thì chúng ta chấm dứt ở đây, Hoàng thượng hãy về đi”.

Trong điện im lặng một lúc, sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Tề Thịnh đi từ trong ra.

Tôi vội nhón chân chạy ra ngoài, nhưng người vừa rời khỏi cửa điện thì thân hình của Tề Thịnh đã hiện ra trước mắt. Tôi vội giả bộ như đang ngẩng đầu lên nhìn trăng, cho tới khi Tề Thịnh bước tới bên cạnh mới ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ồ, nói chuyện xong rồi à?”.

Tề Thịnh sa sầm mặt, không nói gì, chỉ hơi cúi đầu nhìn tôi.

Tôi bèn thẳng thắn thừa nhận: “Thiếp loáng thoáng nghe được một vài lời của Giang thị, nhưng không thành câu. Còn lời của chàng thì chẳng nghe thấy câu nào, cứ yên tâm đi!”.

Tề Thịnh vẫn không nói gì, phẩy tay áo đi ra ngoài.

Tôi quay đầu lại, nhanh chóng chắp hai tay vái mấy vái về phía cung thất Giang thị, cô hãy chịu khó một thời gian nữa, chờ đến khi ta đã có nền tảng vững chắc, nắm được quyền lớn, nhất định ta sẽ tác thành cho tâm nguyện “một đời một kiếp chỉ có mình chàng” của cô.

A di đà phật, mong Bồ Tát che chở!

Ngày Mười chín tháng Tám, đại lễ phong hậu.

Trong cung Đại Minh, tôi thân khoác lễ phục của hoàng hậu, đầu đội mũ phượng, ở trước mặt Tề Thịnh quỳ lạy không biết bao nhiêu lần, mấy lần tưởng ngất đến nơi, cuối cùng cũng hoàn thành các thủ tục phong hậu, có được “Giấy chứng nhận Hoàng hậu”!

Tề Thịnh lại cầm tay tôi, đi từng bước ra khỏi cung Đại Minh, cùng nhìn xuống muôn vạn chúng sinh ở dưới đài cao.

Trong tiếng hô vang của bá quan văn võ và hàng ngàn quân sĩ, lần đầu tiên tôi thực sự được nếm trải cảm giác quyền khuynh thiên hạ. Khi say ngả đầu ngủ trên đùi mỹ nhân, khi tỉnh nắm quyền thiên hạ, có lẽ những điều mà đàn ông theo đuổi một đời cũng chỉ đến thế là cùng!

Cảm giác này, mẹ kiếp, tuyệt thế!

Tất nhiên, nếu bên cạnh không có Tề Thịnh thì càng tuyệt hơn!

Đêm tấn phong hoàng hậu, theo quy định, hoàng đế phải qua đêm tại chỗ của hoàng hậu. Lục Ly rất vui, còn tôi thì lại vô cùng buồn chán.

Lục Ly vừa rắc những cánh hoa hồng vào thùng nước tắm, vừa nói: “Nương nương chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày hôm nay. Nếu Lão phu nhân có thể tận mắt nhìn thấy đại lễ phong hậu của nương nương thì tốt biết mấy!”.

Ồ, câu nói này từ miệng Lục Ly nói ra nghe là lạ. Cứ như thể Trương lão thái thái đã sớm quy tiên rồi không bằng! Bà vẫn còn sống rất khỏe mạnh kia kìa!

Tôi liếc nhìn Lục Ly một cái, mở miệng định nói rồi lại thôi.

Lục Ly rắc hết một giỏ cánh hoa vào thùng nước tắm, cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn cầm tiếp một giỏ khác lên, đổ hết vào trong thùng.

Thấy vậy, tôi bèn lên tiếng thương lượng: “Lục Ly này, chúng ta đừng cho thêm cánh hoa hồng nữa nhé. Em định tắm cho ta hay là tắm cho cánh hoa thế?”.

Nghe tôi nói vậy, Lục Ly mở to mắt nhìn tôi, nói với vẻ rất nghiêm túc: “Nương nương, bây giờ là lúc nào rồi mà nương nương còn tâm trạng đùa với nô tì. Chỉ một lát nữa là Hoàng thượng đến rồi, không làm cho thân thể của nương nương thơm phưng phức, liệu có được không? Làn da của Lý Thừa Huy mịn màng như phấn là do đâu? Là do suốt ngày ngâm trong sữa dê mà ra! Còn ngực của Hoàng Lương Ái nữa, nương nương có biét một ngày cô ta ăn bao nhiêu đu đủ không? Lại còn cả Trần Lương Đệ…”.

“Được rồi! Thôi ngay!”, tôi vội cắt đứt lời Lục Ly, “Để ta ngâm, ta ngâm là được chứ gì?”.

Thấy vậy Lục Ly đắc ý, tiếp tục đổ thêm nửa giỏ cánh hoa hồng nữa vào trong thùng tắm, sau đó thì thầm bên tai tôi: “Nương nương, nô tì đã cho chuẩn bị ít rượu ngon, lát nữa Hoàng thượng tới, nương nương nhớ mời Hoàng thượng cùng uống nhé!”.

Tôi ngẩn người, chợt hiểu ra ý của Lục Ly. Tôi đi! Một lần uống rượu thất thân là đủ lắm rồi! Tôi chưa nghe nói cảnh này còn diễn đi diễn lại mấy lần bao giờ!

Lục Ly thấy tôi không nói gì bàn ra hiệu cho mấy cung nữ khác lui ra, khuyên tôi: “Nương nương, nô tì biết Hoàng thượng đã khiến cho nương nương buồn, nhưng nương nương nhất định phải sinh ra long tử. Chỉ có như vậy, ngôi hoàng hậu của của nương nương mới vững vàng! Vì chuyện này, người trong nhà đã tìm đến Tống thái y của Thái y viện nhờ giúp đỡ rồi!”.

Tống thái y chuyên về phụ khoa đó ư?

Tôi rùng mình, vừa nghĩ đến chuyện sau này phải mang thai chín tháng mười ngày, bỗng nhiên bụng tôi co thắt lại. Không được, chuyện này dù thế nào cũng không không! Con thì phải có, nhưng tuyệt đối không phải do tôi sinh ra. Bất cứ ai sinh ra cũng đều được hết, chỉ cần mẹ đẻ của nó xuất thân hàn vi là được!

Tốt nhất là để cho Tề Thịnh và Giang Thị sinh một đứa con, tốt xấu gì thì đó cũng được coi là kết tinh “tình yêu” giữa hai người ấy.

Tề Thịnh đến rất muộn, vào lúc tôi đã ngủ gà ngủ gật một lúc lâu.

Lục Ly lay tôi: “Nương nương, tỉnh dậy đi, mau tỉnh dậy đi, Hoàng thượng đến rồi!”.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Tề Thịnh đã thay thường phục, oai vệ bước từ ngoài vào.

Lục Ly cùng những người hầu khác bước tới thay áo cho Tề Thịnh.

Tề Thịnh đưa tay ra ngăn bọn Lục Ly lại, mắt liếc nhìn mấy bình rượu trên bàn, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm rồi bước tới ngồi xuống trước mặt tôi, cười nói: “Nàng không cần phải mượn rượu để lấy dũng khí đâu, ta ngồi đây một lát rồi đi thôi”.

Tôi ngây người, nhìn Tề Thịnh rót rượu đầy hai chiếc chén, tự uống hết một chén rồi mới nói bằng giọng bình thản: “Năm ta lên chín tuổi thì đã biết sau này phải lấy Trương thị làm vợ”.

À, thì ra là mượn rượu để tâm sự. Tôi vội rót đầy chén cho anh ta, yên lặng chờ anh ta nói tiếp.

Tề Thịnh nhìn tôi, cười chế nhạo, nói: “Mọi người đều nói, vì có người khen ta là một đứa cháu ngoan nên Thành Tổ mới truyền ngôi cho Tiên hoàng, muốn Tiên hoàng truyền lại ngôi báu cho ta. Nhưng thực ra, mọi chuyện không phải vậy”.

Giữ vững nguyên tắc của một thính giả thực thụ, tôi lựa thời cơ mở to mắt, hỏi: “Vậy sao? Thế chuyện như thế nào?”.

Tề Thịnh khẽ nhếch môi: “Ông nội của Trương thị, Trương Sinh, là một võ tướng được Thành Tổ tin cậy nhất, mỗi lần Thành Tổ vi hành đều dừng chân tại Trương phủ ít ngày. Lúc đầu ta cũng chỉ nghĩ đó là vì Thành Tổ sùng tín Trương Sinh, nhưng sau này mới biết, mỗi lần Thành Tổ đến đó, chẳng qua cũng chỉ là để gặp một người mà thôi”.

Tôi bỗng thấy rất hiếu kỳ. Mẹ kiếp, chắc Thành Tổ không tới đó vụng trộm chứ? Đối tượng liệu có thể là ai nhỉ? Chẳng lẽ lại là Ngôn thị sớm đã nổi danh?

Tề Thịnh nhấp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn lên mặt tôi rồi nói: “Chuyện đó diễn ra nhiều lần, mãi rồi cũng có một lần, Thành Tổ gặp được người ấy. Lúc đó đang độ giá rét, người ấy dắt theo Trương thị mới năm tuổi chơi trò ném tuyết ở vườn sau. Thành Tổ lặng lẽ đứng quan sát ở bên cạnh một hồi người ấy mới phát hiện ra, vội cùng Trương thị đến vái chào, nói rằng nhìn thấy Trương thị liền nhớ đến mình hồi nhỏ, thấy mình như trẻ lại, còn cười hỏi ta và Cửu đệ có muốn chơi cùng với hai người không. Lúc đó ta hoạt bát hơn Cửu đệ nhiều, cũng rất ham chơi, đứng ngoài quan sát đã thấy vô cùng thích rồi nên vừa nghe thấy lời mời ấy bèn chạy ra ngay, còn Cửu đệ thì cứ lắc đầu nói phải đi cùng với Hoàng gia gia, không chịu chơi cùng với bọn ta”.

Tôi nghe mà thấy rối tinh cả lên, còn Tề Thịnh đã uống khá nhiều rượu, nói đến đây thì dừng lại, mắt nhìn về phía tôi nhưng ánh mắt dường như xuyên qua tôi, nhìn tới một nơi rất xa.

Bỗng Tề Thịnh cười một tiếng: “Kể từ hôm đó, Thành Tổ đối xử với ta khác hẳn với những hoàng tôn khác. Có lần Người cười, hỏi ta thấy Trương thị thế nào, ta bèn trả lời, bọn con gái vừa điệu đà lại vừa ngang bướng, vô cùng phiền phức. Lúc ấy Thành Tổ rất không vui, nói rằng Trương thị là một cô bé đáng yêu, ai mà lấy được cô thì người ấy có phúc lớn. Kể từ sau đó, mỗi khi Thành Tổ hỏi ta về Trương thị, ta đều toàn nói tới những điểm tốt của cô ta”.

Nghe vậy tôi cũng đã hiểu được phần nào, chợt cảm thấy rất thông cảm với Tề Thịnh. Dựa vào đàn bà để gây dựng sự nghiệp, bất cứ ai rơi vào trường hợp này cũng đều rất khó chịu.

Thấy Tề Thịnh đã hơi ngà ngà, tôi bèn rót thêm cho anh ta một chén đầy nữa, khuyên: “Dù sao thì cũng là chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa. Uống rượu đi, uống rượu đi!”.

Tề Thịnh không cầm ly rượu lên mà vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi ra phía ngoài điện.

Tôi đi theo, vội gọi tiểu thái giám theo sau hầu hạ Tề Thịnh: “Mau lên, dìu Hoàng thượng tới điện Ưu Lan ở góc đông bắc, biết chỗ đó không?”.

Tề Thịnh quay lại, lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi quay sang tiểu thái giám, dằn từng tiếng: “Về tẩm cung”.

Nói xong bỏ đi một mạch.

Cuối cùng tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lục Ly thì cứ đập đầu vào tường, nói với vẻ hối hận: “Tất cả đều tại nô tì, đang yên đang lành, uống rượu làm gì chứ, uống rượu làm gì chứ!”.

Tôi thấy Lục Ly không đập mạnh quá, cũng chẳng chết được, lại chợt nhớ ra ngày mai còn có chuyện phải tốn hơi sức hơn nên không để ý đến Lục Ly nữa, lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, chuyện Hoàng thượng và Hoàng hậu bất hòa được truyền đi khắp hậu cung.

Khi Nhà xí huynh đến báo cáo tổng kết về đại lễ phong hậu, tôi cho tất cả người hầu lui ra, sau khó dùng mấy chiếc đũa, ngồi xổm trên đất giảng giải cho anh ta hiểu vì sao quan hệ tay ba là quan hệ ổn định nhất trên đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play