Úy Đông Đình mỉm cười: “Ta ở tại quán trọ Như Xuân.”
“Úy công tử đi thong thả.”
“Vân tiểu thư xin dừng bước.”
Y vừa ra khỏi phòng khách, Vân Phỉ liền vội vàng nói với Tống Kinh Vũ đang đứng ngoài cửa: “Huynh mau dẫn người đi theo hắn, xem hắn ở đâu.”
Tống Kinh Vũ ừ một tiếng rồi lập tức đuổi theo.
Ngoài cửa là tầng tầng lớp lớp người vây xem náo nhiệt. Vạn Cánh Lưu và Lý thần y vừa vào một lát là ôm thất bại ra về ngay, thế nhưng lâu thật lâu mà vẫn chưa thấy người thứ ba đi ra nên mọi người liền đoán là y đã trả lời đúng câu hỏi của Vân tiểu thư nên mới được giữ lại.
Ngay lúc mọi người bàn tán xôn xao, một dáng người cao lớn tuấn tú đi ra cửa phủ châu mục, chính là chàng trai thứ ba vào trả lời.
Mọi người hết sức kích động, ồ ạt xúm tới, mặc kệ là có quen biết y hay không, cứ lao nhao hỏi: “Vị công tử này, huynh trả lời đúng rồi sao?”
Úy Đông Đình đứng trên bậc thềm, khí thế hiên ngang, như cây cổ thụ cao lớn.
Nhìn gương mặt tò mò và kích động của mọi người, y chỉ khoanh tay cười cười, không nói trả lời đúng hay sai, tóm lại là nụ cười đầy bí ẩn sâu xa cùng khí thế cực kỳ tự tin khiến cho mọi người đều hết sức tò mò, sốt ruột như có ai đó đang cào cấu.
Mọi người ra sức thúc giục: “Công tử mau nói đi.”
“Rốt cuộc là trả lời đúng hay không?”
Úy Đông Đình chỉ cười mà không trả lời, dẫn bốn thuộc hạ đang chờ ở ngoài nhanh chóng rời khỏi đó.
Mọi người nhìn theo bóng dáng cao lớn đầy bí ẩn của y, rồi mới tản đi trong sự chưa thỏa mãn. Một vài người trời sinh thích đánh bạc bèn bắt đầu đặt cược. Có người đoán là trả lời không đúng, nếu không chắc chắn vị công tử kia sẽ rêu rao cho cả thiên hạ đều biết. Có người đoán là trả lời đúng rồi, nếu không y sẽ không cười một cách đầy tự tin đến thế, hơn nữa y cũng ở trong đó khá lâu mới ra.
Vân Phỉ nấp trong cửa phủ châu mục, thấy Úy Đông Đình không nói gì mà dẫn người đi thì mới ôm trái tim đang run bần bật kia mà thở phào một hơi thật dài.
Phục Linh và Bạch Thược cười hì hì, bước lên nói. “Chúc mừng tiểu thư tìm được lang quân như ý.”
Phui phủi, cái gì mà lang quân như ý? Rõ ràng là một con sói gian xảo. Vân Phỉ hết sức chán chường, dặn nhỏ hai người. “Chuyện này không được cho bất cứ ai biết.”
Nàng xoa xoa trán, đầu đau như búa bổ. Đúng là trăm tính ngàn tính, không ngờ lại gặp phải người thế này. Thất thúc đúng là miệng ăn mắm ăn muối, chuyện này nếu không giải quyết cho êm xuôi, cha về chắc sẽ muốn giết người thật chứ chẳng chơi. Kiếm tiền cho ông ấy thì được, chứ gả mình đi thì không xong. Vân Phỉ biết chuyện hôn nhân của mình vẫn kéo dài chưa quyết định là vì cha nàng còn muốn kiếm lợi từ việc này, muốn giữ nàng lại để còn có công dụng riêng.
Nàng ôm cái hộp gỗ lim bọc tơ vàng trở về phòng, bắt đầu đếm tiền. Cộng cả ngày hôm qua, tổng cộng là một trăm linh bảy ngàn ba trăm lượng. Nàng suy đi nghĩ lại, chỉ lấy ra tám mươi ngàn lượng, bỏ vào trong hộp gấm khóa lại, định bụng chờ Vân Định Quyền trở về thì nộp lên cho hắn. Còn lại hơn hai mươi ngàn thì để lại cho mẹ nàng.
Có tiền trong túi là yên tâm, bây giờ phải nghĩ cách làm sao để đối phó với Úy Đông Đình.
Nàng chống cằm, nheo đôi mắt linh hoạt lại, những ngón tay ngọc nhịp nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, bắt đầu động não.
Người này thâm sâu khó lường, lai lịch không rõ ràng, nhưng có một điều nàng chắc chắn chính là y không khác gì với những người tới bỏ ngân phiếu, không quan tâm người mình cưới sẽ như thế nào, hình dáng ra sao, chỉ cần trở thành con rể của Vân Định Quyền là một bước lên mây. Người vì quyền thế mà đánh cuộc một phen, cho dù diện mạo như Phan Anh, tài trí như Tống Ngọc thì có chết nàng cũng không gả, bởi vì nàng đã có tấm gương rành rành của mẹ. Đàn ông tham quyền thế, có dã tâm là đáng sợ nhất.
Không bao lâu sau, Tống Kinh Vũ trở lại báo cáo với nàng quả thật Úy Đông Đình đang ở tại quán trọ Như Xuân. Đi cùng y còn có bốn người nữa, họ đều có võ công.
Vân Phỉ đã nghĩ ra được kế, nên nói nhỏ: “Huynh đi lấy cho ta ít thuốc mê, tối nay chúng ta cùng đến quán trọ Như Xuân tìm hắn.”
Mắt Tống Kinh Vũ lóe lên vẻ gì đó, nhưng lại không nói gì, nhanh chóng đi lấy thuốc mê lại cho cô. Vân Phỉ thích nhất là kiểu người như vậy, trầm tĩnh ít nói, làm việc đáng tin cậy. Tuy hắn chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng biểu cảm thường thấy nhất trên gương mặt chính là vô cảm.
Vân Phỉ vào hầm rượu xách một bình rượu hoa lê mà cha nàng cất giữ đã nhiều năm, rót vào bình rượu in hình song long hí châu[1]. Bình rượu này được thiết kế đặc biệt, có thể đựng hai loại rượu khác nhau mà không bị trộn lẫn. Khi rót rượu chỉ cần lén chạm nhẹ vào viên châu giữa hai con rồng là có thể tráo rượu. Vân Phỉ rót rượu đã bỏ sẵn thuốc mê vào bình rượu. Khi tất cả chuẩn bị xong, nàng đến phòng ngủ của Tô Thanh Mai.
Bao nhiêu năm nay, người người đều cực kỳ hâm mộ phu thê Tô Thanh Mai ân ân ái ái. Phu quân chung tình, nàng ta cứ ngỡ mình đang sống trong hạnh phúc. Ai ngờ Vân Định Quyền đột nhiên dẫn một phụ nữ về nhà, chẳng những phá vỡ hạnh phúc của nàng, mà còn đánh nát sự tôn nghiêm của nàng nữa.
Năm ấy nàng cũng là thiên kim con nhà giàu, sống an nhàn sung sướng, được cha mẹ nâng niu như trứng mỏng, lo lắng chu toàn, chưa từng mất mặt đến thế nên về tới nhà là đóng cửa không ra ngoài, chỉ trốn tránh vào kinh Phật. Vân Phỉ cố ý căn dặn mấy người Vân Thất không được quấy rầy phu nhân cho nên hai ngày nay phủ châu mục xảy ra chuyện gì, Tô Thanh Mai vẫn không hề hay biết.
Trong phòng im ắng giống như không có người, mỗi cánh cửa sổ đều được đóng chặt, không một khe hở để gió lọt vào. Tô Thanh Mai ngồi ngẩn ngơ trước tượng Phật, người không còn hồn vía, như rúc trong cái xác được bao vây bởi kinh Phật.
Vân Phỉ nhìn đôi vai gầy guộc của nàng, lòng thấy nặng trĩu. Người mẹ thích mặc quần áo màu sắc tươi tắn, cười lên thì đôi mắt sáng rỡ đã không bao giờ tìm thấy lại nữa.
Nàng hít sâu một hơi, rất lâu sau mới đè nén được cảm giác đau như bị dao cắt.
Tô Thanh Mai hoàn toàn không phát hiện trong phòng có người bước vào.
Vân Phỉ nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống. “Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ.”
Tô Thanh Mai lờ đờ ủ ê hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Phỉ ôm đôi vai gầy của nàng, gác cằm mình lên trên ấy, dịu dàng nói: “Khi ông ngoại lâm chung, người đã để lại cho mẹ một số bạc, bảo con phải giữ cho mẹ.”
Tô Thanh Mai cả kinh, vẻ mặt ngơ ngác cuối cùng cũng có cảm xúc.
“Thật sao?”
Vân Phỉ gật đầu nghiêm túc. Gương mặt xinh đẹp ngọt ngào, ánh mắt trong sáng ngây thơ, nhìn không giống đang giả vờ chút nào.
Tô Thanh Mai nghĩ tới chuyện bao nhiêu tài sản của cha mình đều bị mình gói ghém cho Vân Định Quyền nhưng vẫn không có được chân tình của hắn, ngược lại còn bị vắt chanh bỏ vỏ thì không nhịn được mà ôm mặt thóc thút thít. Ở Tịnh Thổ Tự nàng còn có thể lớn tiếng gào khóc, nhưng về tới phủ thì ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng, sợ người hầu nghe thấy sẽ chê cười.
“Nếu cha về hỏi thì mẹ cứ nói đó là của hồi môn ông ngoại để lại cho con, bất luận thế nào cũng không được cho ông ấy.”
“A Phỉ, mẹ sẽ không ngu ngốc thế nữa.” Tô Thanh Mai thút thít nói: “Vẫn là ông ngoại con sáng suốt, để lại của hồi môn cho con, nếu không khi con xuất giá, mẹ thật sự không biết lấy gì ra nữa.”
Vân Phỉ đưa tay lau nước mắt cho mẹ. Nước mắt Tô Thanh Mai không ngừng rơi xuống như mưa, lau thế nào cũng không hết. Khi xưa yêu hắn bao nhiêu thì bây giờ rơi nước mắt bấy nhiêu. Giai thoại về tài tử giai nhân trong ca kịch, khi vận vào hiện thực, chỉ còn là có mới nới cũ, bạc tình bạc nghĩa.
Vân Phỉ thầm nhủ với chính mình, sau này không được để tình yêu làm mờ mắt, phải trông chừng ngân lượng cho thật chặt, nếu không rơi vào tình cảnh của mẹ thì chỉ có nước khóc mà thôi.
[1] Song long hí châu: tức là hai con rồng vờn một trái châu. Đại khái thế này