Dịch: Mon
Y im lặng không nói, xem ra cần phải có thêm hành động để chứng tỏ. Ôm trái tim liều lĩnh, nàng lao vào người y…
Nàng đang định chủ động ôm ấp yêu thương sao? Người luôn ung dung trấn tĩnh như Úy Đông Đình cũng khó mà tin nàng lại nhiệt tình như thế.
Sự thật chứng minh y lại lần nữa tự mình đa tình. Vân Phỉ nhào tới bóp chặt cổ y, hung tợn nói: “Nếu sau này huynh dám thay lòng thì ta sẽ khiến huynh chết rất thảm đấy.”
Thì ra không phải tiểu thư dịu dàng mà là bà chằn lửa, đây mới đúng là phong cách của nàng. Y không nén được nên bật cười. Dừng một lúc, y thôi không cười nữa, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nói rõ từng tiếng một: “Không bao giờ.”
Vân Phỉ cảm thấy sư tử Hà Đông rống còn dễ làm cho y tin tưởng vào tấm ‘chân tình’ của mình hơn là lời ngon tiếng ngọt nên lại tiếp tục hung dữ nói: “Vậy thì tốt.” Công nhận hiệu quả rất tốt, vẻ nghi ngờ của mắt y đã trở thành một dòng nước ấm rất tình cảm, dịu dàng lan ra khắp nơi: “Nàng yên tâm.”
Diễn kịch xong, nàng thả tay ra định lui về chỗ. Có điều đến thì dễ mà đi thì khó, Úy Đông Đình đưa tay ra ôm lấy eo nàng. Lưng Vân Phỉ chợt cứng ngắc, định đẩy y ra nhưng rồi lại cố mà chịu đựng, nếu không vở kịch vất vả diễn cả buổi trời này sẽ phí công phí sức mất.
Nói những lời nhẹ nhàng tình cảm, giả vờ liếc mắt đưa tình đã khiến nàng rợn da gà đến độ muốn ngất xỉu, đau khổ như thế nàng không muốn phải diễn lại lần thứ hai nên đành phải cố nén ý định giơ tay tát cho y một cái. Nàng đứng trước mặt y, cứng đờ như một khúc gỗ.
Úy Đông Đình ôm nàng, từ tốn hỏi: “Nàng nói nàng thích ta?”
Nàng gật đầu.
“Nàng đồng ý gả cho ta?”
Nàng lại gật đầu.
“Nàng đừng hối hận đấy.”
Nàng lắc đầu.
Y trầm giọng nói: “Nói đi.”
Nàng đành phải từ bỏ hành động gật đầu lắc đầu, nói thật rõ ba tiếng: “Không hối hận.”
Y kéo nàng vào lòng, hơi nóng vội, hơi mạnh bạo, cúi đầu hôn nàng. Vân Phỉ giật cả mình, vô thức đóng chặt môi lại, sợ y lại tiến quân thần tốc như lần trước. Nhưng một ý nghĩ vụt qua trong đầu, đã diễn tới mức này rồi, nếu nàng tỏ chút không cam tâm tình nguyện thì nỗi vất vả vừa rồi sẽ hóa thành công cốc mất. Thế cho nên nàng không phản kháng nữa, mặc cho y xâm chiếm đôi môi nàng, ngậm lấy lưỡi, quấn quýt không rời.
Nụ hôn này từ lướt qua cho tới nồng nàn, mạnh bạo mà cũng dịu dàng. Nàng nhắt mắt lại, bất lực nghĩ: thôi đi, cứ coi như là bị chó cắn một miếng. Vì A Tông, chịu thiệt một chút thì có sao, dù sao cũng không ai biết.
Khó khăn lắm nụ hôn nồng nàn say đắm kia mới kết thúc, nàng bị hôn tới nỗi thở hồng hộc, má đở ửng như ráng chiều. Thấy y có vẻ như còn muốn hôn tiếp thì nàng vội vàng quay mặt đi, thẹn thùng nói: “Thức ăn sắp nguội hết rồi, ta đói quá.”
Úy Đông Đình buông nàng ra, rồi nắm tay buộc nàng phải ngồi bên cạnh mình. Y gắp thức ăn cho nàng đặt vào cái đĩa sứ có hình hoa sen.
Nàng ăn không biết ngon, lòng thầm nghĩ chắc là y đã tin mình rồi.
Úy Đông Đình vừa ăn vừa ngắm nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Không nghĩ gì hết.” Nàng cúi đầu trả lời, vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, giống như là rất thẹn thùng. Da thịt mịn màng như ngọc, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, người đẹp như mộng như ảo, giống như một viên dạ minh châu đang tỏa sáng. Bàn tay trắng nõn nà, ngón tay thon dài, loại ngọc đẹp và quý nhất cũng không xinh bằng nàng.
Y kiềm lòng không đậu, cầm lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình.
“Huynh như thế thì ta làm sao mà ăn cơm.” Vân Phỉ liếc cho y một cái, lòng đầy bực dọc nhưng lại không dám thể hiện ra.
Úy Đông Đình mỉm cười nói: “Để ta đút cho nàng.” Hành động chu đáo dịu dàng, ánh mắt chứa chan tình cảm, chân thành thiết tha, ẩn chứa vẻ gợi tình, giống như cả đời này y cũng chỉ yêu có mình nàng.
Nhưng nàng sẽ không bị sắc đẹp của y làm rung động đâu, càng không bị biểu hiện dịu dàng giả dối này mê hoặc. Nàng chỉ muốn tát cho y một cái, đập y thành đậu hũ khô mà thôi.
Thế mà vẫn phải lừa gạt y, khiến y tin rằng nàng đã động lòng với y, diễn vở kịch này đúng là khổ không nói hết. Da gà nổi đầy người, sống lưng thì rợn gai ốc, bị đút vài miếng nàng đành phải cố nở nụ cười, nói: “Ta ăn no rồi.”
“Nàng thu dọn một chút, mai ta sẽ đến đón nàng và A Tông đến chỗ ta ở.”
Nàng thẳng thắn nói: “Nơi này cách hiệu thuốc Hạnh Lâm gần hơn, thay thuốc cho A Tông rất tiện, chờ vết thương của nó khỏi rồi thì ta sẽ dọn qua đó.”
Úy Đông Đình gật đầu rồi véo má nàng: “Cũng được, thời gian này ta sẽ phái cấm vệ quân đến bảo vệ nàng, nàng phải ngoan ngoãn ở trong nhà, không được chạy lung tung.”
Vân Phỉ gật đầu: “A Tông bị thương, đương nhiên là ta sẽ không đi đâu, chỉ ở nhà trông nó thôi.”
Úy Đông Đình lưu luyến lấy tay ra khỏi mặt nàng. Khả năng tự kiềm chế mà trước nay y vẫn lấy làm kiêu ngạo nay cũng phải thất bại, cởi giáp xin hàng. Y thật hối hận, lúc đó tại Kinh Châu nên quăng thói kiêu ngạo ấy lên chín tầng mây cho rồi, cho dù khi ấy nàng không chịu cũng phải cưới được nàng về, ít nhất thì trong thời gian này không phải vò võ như thế, đợi Vân Định Quyền về kinh mới có thể cưới được nàng.
Nghĩ đến cảnh sớm chiều sống chung một nhà với nàng, y không khỏi cảm thấy người nóng bừng lên, dục vọng đang kêu gào khó mà chế ngự được. Y hít sâu một hơi, cố nén sự nóng bức cùng cơn kích động kia xuống, ăn cơm xong là vội vội vàng vàng ra về. Còn tiếp tục ở một mình với nàng, ngửi thấy mùi hương tươi mát ngọt ngào trên ngươi nàng nữa thì e là y không khống chế được mất.
Tiễn Úy Đông Đình đi rồi, Vân Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Diễn kịch tình ái yêu đương ngọt ngào kiểu này đúng là còn mệt hơn cả để chân trần chạy một trăm dặm đường.
Chiều hôm sau, Chương Tùng Niên đến thay thuốc cho Vân Tông. Lúc Vân Phỉ tiễn hắn về, nàng hỏi với vẻ rất kỳ vọng: “Chương đại phu, chuyện ấy có tin tức gì chưa?”
Vì Phục Linh ở phía sau Vân Phỉ nên Chương Tùng Niên không tiện nói nhiều, chỉ khẽ nói: “Ông ấy nhận bạc.”
Vân Phỉ nghe thế thì hết sức vui mừng, nếu nhận bạc thì tức là đồng ý làm việc giúp nàng.
Chương Tùng Niên đưa cho nàng một túi giấy: “Trong này có một viên thuốc, nàng cho tiểu công tử ngậm trước khi Lưu ngự y tới, lúc ấy sẽ xuất hiện triệu chứng ho ra máu, để tránh bị nghi ngờ.”
Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, luôn miệng nói: “Đa tạ Chương đại phu.”
Chương Tùng Niên nhìn nụ cười tươi như hoa của nàng, lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào. Vân Tông đi rồi, chắc là nàng cũng sẽ đi, có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại nữa, cuộc gặp gỡ trong thoáng qua này, cuối cùng chỉ còn là những ký ức ngọt ngào.
Nhưng cho dù nàng có ở lại kinh thành thì hắn cũng không thể ở bên cạnh nàng. Địa vị chênh lệch quá xa, giống như là một cái hào sâu mãi mãi không thể lấp đầy được. Chi bằng hãy giúp nàng rời khỏi đây, để nàng mãi nhớ đến hắn.
Mọi chuyện đều được an bài xong, đợi cánh tay của A Tông sắp khỏi hẳn thì Vân Phỉ liền báo với Tần Phương chuyện Chương Tùng Niên chẩn đoán A Tông bị bệnh lao, nhờ ông ta bẩm cáo với thái hậu.
Quả nhiên như Vân Phỉ đã dự đoán, chiều hôm ấy, Lưu ngự y được phái tới, cùng đi với ông còn có Ngụy Mẫn và Tần Phương.
Vân Tông ngậm viên thuốc Chương Tùng Niên đưa, quả nhiên ho ra đờm có lẫn theo máu, Ngụy Mẫn và Tần Phương đều thấy rất rõ.
Mặt Vân Phỉ hết sức lo lắng, đợi Lưu Khánh Hòa chẩn đoán xong, nàng ‘sốt ruột’ hỏi: “A Tông thế nào rồi? Có phải Chương đại phu chẩn đoán lầm rồi không?”
Vẻ mặt của Lưu Khánh Hòa rất nặng nề: “Giọng của tiểu công tử bị khàn, ngực đau âm ỉ, người thì nóng, hai bên gò má phát đỏ, trong đờm có máu, đúng là các triệu chứng của bệnh lao.”
Ngụy Mẫn và Tần Phương đưa mắt nhìn nhau, đều bất giác lui ra cách A Tông xa một chút.
Vân Phỉ nghe được ‘tin dữ’ này, người lập tức chao đảo, như sắp ngất xỉu tới nơi.
Phục Linh vội vàng hét lên rồi đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, tiểu thư.” Tề Thị cũng cả kinh, vội vàng cùng Phục Linh dìu nàng vào căn phòng ở kế bên.
Một lúc sau, Vân Phỉ mới ‘tỉnh’ lại, yếu ớt nói: “Lưu ngự y đi rồi sao?”
Phục Linh nhẹ giọng đáp: “Ngụy công công, Tần công công và Lưu ngự y đều đi rồi. Lưu ngự y cho công tử một đơn thuốc, Tống giáo úy đã đến hiệu thuốc Hạnh Lâm bốc thuốc rồi.”
Vân Phỉ tỉnh táo ngồi dậy, nói với Phục Linh: “Đợi Tống giáo úy về thì bảo huynh ấy lập tức đến gặp ta, ta có chuyện tìm huynh ấy.”
Phục Linh lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Tống Kinh Vũ hốt thuốc trở về, được Phục Linh dẫn vào trong phòng.
Trên tay hắn còn xách mấy thang thuốc, ân cần hỏi han Vân Phỉ, nhưng điều kỳ lạ là sắc mặt của nàng vẫn tươi tỉnh, không giống như vừa bị ngất xỉu.
Vân Phỉ bảo Phục Linh đóng cửa lại, xong mới chỉ những thang thuốc trên tay y, cười tươi: “Tống đại ca, A Tông không hề bị lao, thuốc này sắc xong huynh lén đổ đi là được.”
Tống Kinh Vũ ngẩn ra, sau đó hiểu ngay, dò hỏi: “Tiểu thư muốn A Tông giả bệnh để được về Kinh Châu sao?”
Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, có điều ta lo là cho dù A Tông bị bệnh thì Úy thừa tướng cũng không chịu để nó vể nên ta quyết định ở lại làm con tin, để A Tông được về.”
Tống Kinh Vũ cả kinh, vội vàng nói: “Như thế không ổn lắm.”
Vân Phỉ giơ tay lên: “Huynh nghe ta nói xong đã.” Nàng cười thật tươi, chậm rãi nói: “Sau khi huynh hộ tống A Tông về Kinh Châu thì mang theo vài người đáng tin đến kinh thành, cải trang thành người của Tần Vương, tìm cơ hội cướp ta đi. Như vậy thì ngay cả Úy Trác cũng phải bó tay.”
Đây quả là một diệu kế, Vân Tông có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi kinh thành, Vân Phỉ cũng có thể thoát khỏi nơi đầy nguy hiểm rình rập này. Tần Vương từng phái người hại A Tông, bây giờ cướp đi Vân Phỉ thì tuyệt đối không ai nghi ngờ.
Vân Phỉ nói: “Sau khi huynh đến kinh thành thì đừng lộ diện, thuộc hạ của Úy Đông Đình biết mặt huynh. Huynh ở lại kinh thành, phái người liên hệ với ta, đây là tín vật.”
Vân Phỉ thuận tay đưa dây buộc tóc màu đỏ của mình cho hắn.
Tống Kinh Vũ nhận lấy, buộc tóc bằng nhung đỏ mềm mại trong tay, mang theo một hương thơm thoang thoảng.
Hai người đang nói chuyện thì Phục Linh ở ngoài cửa sổ gọi với vào: “Tiểu thư, đại tướng quân tới.”
Vân Phỉ vội nói: “Huynh mau đi đi.”
Lúc này Tống Kinh Vũ từ trong phòng đi ra đã không còn kịp nên vội vàng bước tới cạnh cửa sổ, chống hai tay lên nhảy vọt ra ngoài.
Vân Phỉ vội vàng ra sức dụi mắt, rồi lại thấm ướt khăn tay, quẹt quẹt vài cái lên mắt, lật đật soi gương thì thấy đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, giống như là đang khóc.
Khi Úy Đông Đình bước vào thì Vân Phỉ đang ‘lau nước mắt’.
“Tướng quân.” Vân Phỉ nhìn thấy y thì như thấy được chỗ dựa, đôi mắt trong veo còn ngấn lệ, nhìn y đầy khẩn khoản, giống như đang đợi quyết định của y. Hàng mi dài bị ướt dính vào nhau, càng thêm đen và dài, buồn bã động lòng người.
Tim Úy Đông Đình cũng tan chảy theo, y vội an ủi: “Nàng đừng quá lo cho bệnh tình của A Tông, Lưu ngự y có tiếng là thánh thủ, nhất định có cách chữa trị.”
Hàng mi dài của Vân Phỉ khẽ chớp chớp, hai hàng nước mắt cũng tuôn rào, nàng nghẹn ngào nói: “Ta chỉ tưởng là nó bị cảm lạnh nên không chú ý lắm, mãi đến khi ho ra máu thì ta mới cảm thấy không ổn.” Dáng vẻ lo lắng sợ hãi, bàng hoàng không nơi nương tựa của nàng khiến trái tim người ta phải tan chảy theo.
Úy Đông Đình thở dài, lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ nhàng an ủi: “Trẻ con bị bệnh là chuyện thường, hoàng thượng cũng thường bị bệnh.”
Vân Phỉ cắn môi, đôi mắt trong như cất chưa hai dòng suối nhỏ, lúc nào cũng ngân ngấn nước làm y luống cuống chân tay, ngực cũng nhói đau theo.
Nàng rưng rưng nước mắt mà nhìn y: “A Tông bệnh thế này, ta muốn để nó về Kinh Châu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT