Tống Kinh Vũ nghe nói Úy Đông Đình mua
lại quán rượu thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Lần này hắn đến kinh thành, gánh vác trọng trách bảo vệ an nguy của hai tỷ đệ Vân
Phỉ và Vân Tông. Ban ngày Vân Tông ở trong cung, hắn chỉ cần hộ tống
việc đi và về, đợi Vân Tông vào trong cung thì không phải lo cho an nguy của nó nữa. Nhưng Vân Phỉ thì khác, vị tiểu thư này trời sinh không
chịu nhàn rỗi, tính cách tinh ranh lém lỉnh, trong bụng đầy những chủ ý
kỳ lạ, khiến hắn không dám lơ là chút nào.
Phục Linh nghe nói quán rượu bị mua lại
thì cũng rất vui mừng. Bởi vì bán tới năm trăm lượng, kiếm được một
khoản lớn. Nếu để nàng ta kinh doanh, e là hai năm cũng không kiếm được
nhiều như vậy.
Vân Phỉ còn tính toán túi tiền riêng của mình, cười hì hì nói: “Phục Linh, em nói xem nếu ta mở thêm một quán
trà nữa thì sao? Úy tướng quân có dùng năm trăm lượng bạc để mua quán
trà của ta nữa không?”
Phục Linh hết biết nói gì, xoa hai bên thái dương, thở dài: “Tiểu thư, cô định chọc đại tướng quân tức chết sao?”
Vân Phỉ mỉm cười, chọc giận y một chút cũng vui mà.
Phục Linh kề sát vào tai nàng, thì thầm: “Tiểu thư, em thấy đại tướng quân thích cô nên mới mua quán rượu của
cô, ngài ấy không nỡ để cô làm tiểu nhị vất vả, rồi sợ cô tới quán rượu
lại gặp phải nguy hiểm gì.”
Vân Phỉ mắng: “Nói hươu nói vượn.” Tuy
nàng nghiêm mặt lại nhưng hai tai đã bỏ bừng lên làm Phục Linh không
nhịn được mà cười trộm.
Hết mấy ngày nghỉ thì vết thương trên
cánh tay A Tông cũng vừa khỏi. Buổi sáng Tần Phương đến đón nó vào cung, Tống Kinh Vũ đi theo hộ tống rồi mới trở về.
Quán rượu bị bán đi, Phục Linh và Vân
Phỉ đều thất nghiệp, Tống Kinh Vũ hộ tống A Tông vào cung, trở về cũng
không có việc gì làm nên ngồi trong sân lau kiếm, lau thật chậm, thật
lâu.
Vân Phỉ đi đến bên cạnh, cúi người mỉm cười hỏi “Tống đại ca, sau này huynh có con thì cũng tắm cho nó thế này sao?”
Keng một tiếng, thanh kiếm trên tay Tống Kinh Vũ rơi xuống trúng chân, hắn lúng ta lúng túng nhặt lên, mặt đỏ
như là khăn trùm đầu cô dâu.
Tề Thị đang ngồi ở hành lang thêu thùa,
nghe thế thì cười đến đau cả bụng. Phục Linh đang tưới hoa cũng chạy tới hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
Vân Phỉ cười hì hì, xua tay: “Không có gì, em lo việc của mình đi.”
Vốn quen bận rộn, nay chợt nhàn rỗi,
đúng là như tra tấn. Phục Linh xách bình nước đi tới đi lui trong vườn,
cây cỏ hoa lá trong vườn được tưới đến cả ba lượt. Nếu cứ như vậy, sớm
muộn gì hoa cỏ cũng bị ngập nước chết. Vân Phỉ cảm thấy mọi người ra
ngoài dạo một lát thì tốt hơn nên đứng dậy nói: “Phục Linh, chúng ta ra
ngoài dạo lòng vòng đi.”
Phục Linh lập tức quẳng bình nước sang một bên, tươi cười hớn hở: “Hay quá, hay quá!”
Tống Kinh Vũ nghe hai người định ra ngoài thì lập tức nói: “Úy tướng quân nói rồi, hai người nên ở nhà thì hơn.”
“Ở trong nhà cứ như là ngồi tù, ta đi
mua ít sách về đọc.” Kiếm tiền là chuyện cả đời, nếu thời gian này không thể ra ngoài mở quán thì hãy tích lũy ít kiến thức và ý tưởng trước,
đợi sau này có cơ hội hãy dồn hết sức làm lại.
Phục Linh nghe nói nàng muốn đi mua sách thì rất khó hiểu: “Sách đại tướng quân đưa tới rất hay mà tiểu thư.”
“Ta chẳng thích đâu.” Vân Phỉ bĩu môi hừ một tiếng rồi quay đầu lại cười thật tươi với Tống Kinh Vũ: “Tống đại
ca, bảo mấy vị cấm vệ quân đi theo là được mà. Dù sao thì họ cũng nhàn
rỗi, đứng ngoài cửa ngáp ngắn ngáp dài kìa.”
Trời tháng bảy nóng như lửa đốt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu khắp con phố rộn ràng sầm uất.
Vân Phỉ đi men theo mấy bóng cây, chú ý
quan sát những cửa hàng làm ăn hưng thịnh, thỉnh thoảng còn tiến vào trò chuyện với tiểu nhị vài câu.
Phục Linh lấy làm lạ hỏi: “Tiểu thư, cô đang tính toán chuyện gì vậy? Không phải cô muốn đi mua sách sao?”
Vân Phỉ cười hì hì: “Hiện nay trong tay
ta có một số tiền nhàn rỗi nên muốn tìm một cửa hàng để góp vốn, như thế có thể ngồi thu lợi tức, còn hơn là gửi vào trong ngân hàng.”
Phục Linh thở dài: “Tiểu thư của em ơi, sao cô cứ tập trung tinh thần vào chuyện kiếm tiền thế.”
Vân Phỉ nháy mắt: “Lẽ nào muốn kiếm tiền là sai ư? Vậy thì ta nên nghĩ chuyện gì?”
“Đương nhiên là nghĩ chuyện… xuất giá.” Phục Linh ghé sát vào tai nàng, rồi cười phì.
Vân Phỉ đánh Phục Linh một cái: “Chuyện
này không cần ta nghĩ.” Về chuyện hôn sự của nàng, chắc chắn Vân Định
Quyền sẽ cân nhắc lợi hại nhiều lần, tìm cho nàng một mối có lợi cho hắn nhất. Điều này Vân Phỉ không nghi ngờ gì.
Vân Phỉ tới thư quán chọn được một đống
sách. Phục Linh vừa thấy là thở dài. Cái gì mà Đào Chu Công, Thạch Sùng
truyện, kinh thương… Một cô gái trong mắt chỉ có sách kinh doanh nhưng
lại xinh đẹp kiều diễm như thế, sóng mắt đong đưa, má lúm đồng tiền như
hoa khiến người chủ thư quán không ngừng liếc nhìn nàng.
Ra khỏi thư quán, Vân Phỉ thấy một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy đang chạy trên đường. Nàng còn nhớ rất rõ, đây
chính là xe ngựa của Lục Nguyên.
Thị vệ hộ tống xe ngựa chạy qua, quả
nhiên Lục Nguyên đang ngồi ngay ngắn trên xe, tay cầm một cái quạt màu
đen, mặc một chiếc áo tơ tằm màu trắng, trên người không thấy chút hơi
tiền, bộ dáng như không nhiễm chút bụi trần, hoàn toàn không giống một
thương nhân mà nhã nhặn lịch sự, thanh cao ngạo mạn như một công tử thế
gia.
Hai, việc làm ăn mà được như Lục gia thì mới đúng là vua trong giới thương nhân. Vân Phỉ nhìn Lục Nguyên trong
xe với vẻ rất ngưỡng mộ, ánh mắt chăm chú vẫn nhìn theo cho tới khi xe
ngựa đi xa.
Phục Linh chưa từng thấy tiểu thư nhìn
một chàng trai nào với ánh mắt nóng rực chăm chú đến thế. Lẽ nào tiểu
thư vừa gặp đã thương vị Lục công tử kiêu ngạo ngút trời, mắt để trên
đầu này sao? Nàng ta không khỏi thầm sốt ruột thay cho Úy tướng quân,
hậm hực hừ một cái thật to: “Úy tướng quân người ta là cậu của hoàng
thượng mà cũng không kiêu ngạo đến thế này, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, chẳng qua cũng chỉ là con trai nhà giàu mà thôi.”
Vân Phỉ nghiêng đầu cười, không nói gì cả.
Chập choạng tối, Vân Tông từ trong cung trở về.
Tần Phương dẫn theo hai thái giám trẻ và một vị công công trắng trẻo mập mạp ra nhà sau, nói với Vân Phỉ: “Vân
tiểu thư, vị này chính là Ngụy tổng quản của Ý Đức cung.”
Thì ra là tâm phúc bên cạnh thái hậu,
Vân Phỉ vội vàng mỉm cười chào hỏi, nhưng lòng thì lấy làm lạ, sao ông
ta lại đến đây? Từ sau bữa tiệc tẩy trần vào ngày đầu tiên nàng đến đây, thái hậu cũng không hỏi han gì đến nàng nữa, giống như là đã quên mất
sự tồn tại của nàng.
Đại tổng quản Ngụy Mẫn của Ý Đức cung
tướng mạo hiền lành phúc hậu, da còn trắng trẻo mịn màng hơn cả con gái, giống như một cái banh bao vừa được đem ra khỏi lồng hấp. Hai tay của
ông nâng một cái hộp nhỏ màu đen nhũ vàng, mỉm cười nói: “Vân tiểu thư,
đây là vật phẩm do thái hậu ban cho, người phái lão nô đưa đến.”
Cái hộp nhỏ nhưng hai tay ông ta lại giống như đang nâng gì đó rất nặng.
Vân Phỉ vội vàng tạ ơn rồi nhận lấy cái hộp, quả nhiên là nặng trịch, trọng lượng không nhẹ.
Ngụy Mẫn lại nói: “Thái hậu mời Vân tiểu thư ngày mai vào cung tham dự yến tiệc, đến lúc ấy lão nô sẽ đích thân
mang xe đến đón Vân tiểu thư vào cung.”
Vân Phỉ lại tạ ơn lần nữa, trong lòng
vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Mai không phải là ngày gì đặc biệt, sao tự
nhiên thái hậu lại mời nàng?
Đợi Tần Phương và Ngụy Mẫn đi rồi, Vân
Tông liền tò mò, thúc giục nàng mở hộp ra xem: “Tỷ tỷ, mau nhìn xem thái hậu ban thưởng những gì?”
Vân Phỉ đặt cái hộp lên bàn. Chỉ riêng
cái hộp thôi mà đã hết sức tinh xảo khéo léo, sơn đen nhũ vàng, bốn góc
chạm trổ hoa văn như ý cát tường, ở giữa khắc hình hai hoa sen mọc cùng
một gốc. Trên nắp hộp là cái khóa hình song ngư hí châu, mắt của hai con cá là hai viên ngọc đỏ. Không hổ là đồ trong cung, tay nghề vô cùng
khéo léo.
Vân Phỉ mở cái khóa song ngư hí châu ra, xung quanh lập tức sáng lấp lánh. Đập vào mắt đầu tiên là một khúc gấm
Vân Nam sáng rực như mây ngũ sắc. Những cống phẩm cho hoàng gia thế này, bá tính bình thường khó mà thấy được, Phục Linh và Tề Thị nhìn mà hoa
cả mắt, cứ tấm tắc ca ngợi, không rời được mắt.
Chỉ một khúc vải thôi thì không thể nặng đến thế được. Vân Phỉ lấy khúc vải ra, ngạc nhiên phát hiện bên dưới
chính là mười sáu đĩnh vàng được sắp xếp ngay ngắn thành bốn hàng, mỗi
hàng bốn đĩnh.
Vân Tông không biết gấm quý giá, nhưng
vàng thì lại biết rất rõ. Nó lập tức trợn mắt tròn xoe, hét lên: “Oa, là những đĩnh vàng.”
Vân Phỉ cũng không ngờ thái hậu lại ban thường vàng
Nhất thời tim đập nhanh thình thịch như
con thỏ đang chạy. Những tặng phẩm này có vẻ hơi khác thường. Người ta
nói vô công không nhận lộc, không duyên không cớ thì sao tự nhiên lại
ban thưởng và mời nàng vào cung dự tiệc? Lẽ nào cha nàng đã thắng trận?
Nàng đoán là có thể cha đã công phá được Quan Nhai của đất Tần? Một khi đã phá được Quan Nhai thì Tần Vương
không còn hy vọng gì nữa.
Giờ dậu ba khắc ngày hôm sau, Ngụy Mẫn
đích thân dẫn một chiếc xe ngựa đến đón Vân Phỉ vào cung. Có lẽ do mấy
hôm trước A Tông gặp nguy hiểm nên lần này có rất nhiều tùy tùng đi
theo. Trừ bốn thái giám, còn có mười sáu cấm vệ quân cưỡi ngựa, chia ra
thành hai hàng bảo vệ hai bên xe ngựa.
Dạ yến được thết tại Bồng Lai Cung. Vượt qua hết lớp cửa này đến lớp cửa khác, vượt qua không biết bao ngọn đèn
lưu ly được treo cao trên mái hiên, từ xa nhìn lại, giống như là một con rồng có vảy sáng lấp lánh.
Vân Phỉ đi theo Ngụy mẫn rất lâu, sắc
trời cũng tối dần. Vào giây phút màn đêm hoàn toàn buông xuống, một ao
hoa quỳnh bỗng xuất hiện trước mặt.
Một tòa cung điện đẹp lung linh được xây trên một cái ao sóng biếc dập dờn. Màn đêm vừa buông xuống, đèn đuốc
lấp lóe trên mặt ao, cung điện mái cong tỏa ra màu vàng kim nhạt, mờ ảo
hoa lệ, giống như cảnh bồng lai.
Men theo hành lang được xây dựng như một chiếc cầu màu đỏ tiến vào Bồng Lai Cung, trong điện hương thơm mát lượn lờ, sáng rực như ban ngày, ánh nến làm tôn thêm sự vàng son lộng lẫy
chỉ hoàng gia mới có.
Vân Phỉ và Vân Tông bước lên bái kiến thái hậu và hoàng thượng.
Thái hậu Úy Lâm Lang ngồi trên cao quan
sát cô gái dưới bệ rồng. Nàng đang tuổi thanh xuân mơn mởn nhưng không
biết sao lại thích quần áo có màu sắc đậm. Lần đầu tiên gặp nàng hai
tháng trước, nàng mặc một bộ váy màu tím đậm. Hôm nay lại là một bộ váy
lụa tơ tằm màu xanh lam ngả xám, trên thắt lưng màu xanh lam đeo một
chuỗi trân châu. Cách phối hợp đơn giản mà thanh nhã này tôn thêm làn da trắng như tuyết và gương mặt xinh như tranh vẽ của nàng. Linh hoạt mà
không mất vẻ điềm đạm, đoan trang nhưng không mất vẻ đáng yêu, đúng mà
một mỹ nhân làm người ta vừa nhìn là đã tim đập loạn xạ, thảo nào mà…
Thái hậu mỉm cười, nói: “Bình thân, cho ngồi.”
Vân Phỉ và Vân Tông ngồi xuống. Ngoài
điện nhã nhạc vang lên, như những làn gió nhẹ lượn lờ, thoảng qua tai
tạo cho ngươi ta cảm giác nó xa tận chân mây.
Cung nữ bước lên gắp thức ăn, món nào cũng là những thứ sơn hào hải vị hiếm có.
Lần dự tiệc này khác với lần trước chính là Úy Trác và Úy Đông Đình không có mặt. Không biết có phải vì không có Úy thừa tướng ở đây hay không mà Úy Lâm Lang trông có vẻ thoải mái, cởi mở hơn lần trước rất nhiều, ánh mắt và nụ cười cũng thân thiết hơn
trước.
Vân Phỉ thầm đoán chắc là vì gần đây cha nàng thắng trận nên trong mắt Úy Lâm Lang, mình và A Tông trở nên quan trọng hơn nhiều.
“Vân tiểu thư ở kinh thành đã quen chưa?”
Vân Phỉ vội vã đứng dậy hành lễ rồi cung kính trả lời: “Tạ thái hậu quan tâm, thần nữ đã quen rồi, mọi thứ ở
kinh thành đều rất tốt.”
Thái hậu cười gật đầu: “Sau này có chuyện gì khó xử thì có thể bảo A Tông nói với hoàng thượng.”
“Tạ ơn thái hậu.”
Có mấy câu này của Úy Lâm Lang, rồi liên tưởng đến hộp vàng được ban thưởng, cuối cùng Vân Phỉ cũng hiểu được
dụng ý của nàng ta. Có lẽ là thái hậu cho rằng cuộc sống của nàng gặp
khó khăn nên mới thưởng vàng để ‘tiếp tế’ cho nàng. Xem ra chuyện nàng
mở quán rượu đã truyền đến tai của Úy Lâm Lang, là do Úy Đông Đình tiết
lộ hay có nguồn tình báo khác báo cho nàng ta?
Vân Phỉ ăn không biết ngon nên chỉ nếm
mấy miếng rồi thôi, cũng không thấy ngự yến trong cung có chỗ nào ngon
cả. Cũng phải, tâm trạng vui vẻ thì ăn mới ngon được chứ.
Bữa tiệc hết sức trầm tĩnh, tiểu hoàng đế vẫn ít khi nói chuyện, dường như là rất mệt mỏi, vừa ăn vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Úy Lâm Lang nhìn Triệu Mân, thoáng chau mày lại, ánh mắt lạnh lùng có vẻ không vui.
Vân Phỉ cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn
tiểu hoàng đế khác hẳn với ánh mắt yêu thương trìu mến tự tận đáy lòng
mà mẹ nàng dành cho A Tông. Có thể do Triệu Mân là hoàng đế cho nên nàng ta phải hết sức nghiêm khắc với con mình.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, Vân Phỉ và Vân Tông tạ ơn cáo lui.
Ra khỏi Bồng Lai Cung, trên mặt hồ vang
lên tiếng sáo du dương. Ao hoa quỳnh trong đêm như một ao ngọc, gió đêm
thổi qua mặt nước, mang theo hơi ẩm nhè nhẹ.
Mấy cung nữ xách lồng đèn, một trước một sau đi bên cạnh Vân Phỉ. Ánh sáng chập chờn chiếu xuống những hàng
gạch dưới đất. Trên ấy không biết khắc những hoa văn gì mà có vẻ mờ mờ
ảo ảo, như hoa trong gương, trăng trong nước.
Vân Phỉ nắm tay A Tông bước trên cây cầu đá, vừa đến đầu cầu thì bỗng giật mình vì phía trước có một người đang đứng.
Ánh trăng lãng đãng chiếu soi dáng người cao cao của y, vì lờ mờ nên không thấy rõ được dung mạo, chỉ cảm thấy
dường như cả người y toát ra một khí chất thanh lãnh.
Vân Tông lập tức dừng bước, hành lễ:
“Đại tướng quân.” Bởi vì mỗi ngày khi vào cung, nó đều gặp Úy Đông Đình
vừa bãi triều xuất cung. Ở cửa cung gặp nhau nhiều lần nên Vân Tông đã
quá quen thuộc với dáng người của y.
Vân Phỉ ngẩn ra. Đèn sau lưng chiếu tới, quả nhiên là y.
“A Tông, ta có chuyện muốn nói với tỷ tỷ của đệ, đệ xuống cầu đợi trước đi.” Trong bóng đêm, không nhìn rõ vẻ
mặt của y, nhưng giọng nói thì vẫn ung dung bình thản như thường ngày,
không mang theo chút cảm xúc. Vân Phỉ phát hiện ra chỉ cần y ở trong
cung thì trên người liền toát ra vẻ uy nghiêm lãnh đạm, lạnh như băng
khiến người ta không dám gần.
Vân Tông trước giờ vẫn sợ y nên lập tức nghe lời, thả tay Vân Phỉ ra, theo mấy cung nữ kia lần theo những bậc thang xuống cầu.
Ánh đèn thoáng chốc đã biến mất, trên cầu chỉ còn lại ánh trăng mờ nhạt, gần như là tối om om.
Thân hình cao lớn vững chãi của Úy Đông Đình chắn trước mặt nàng, như là một đám mây đen.
Tự nhiên Vân Phỉ lại thấy hồi hộp, không biết y đột nhiên ngăn nàng lại là để nói chuyện gì? Xa xa, cung điện
tỏa bóng xuống mặt nước, sáng lấp lánh và lay động theo sóng nước dập
dờn, giống như trái tim thấp thỏm của nàng lúc này.
Địch không động thì ta không động, nàng
im lặng không lên tiếng, lặng lẽ chờ y nói trước. Dường như y cũng không vội lên tiếng, cứ khoanh tay đứng đó, cúi đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn
xinh xắn kia.
Gió đêm thổi qua mang theo hương thơm
trên người nàng, thời gian trôi chậm đến nỗi dường như đọng lại trên cây cầu dưới trăng này.
Cuối cùng, y cũng lên tiếng: “Nhận được vàng, có phải vui lắm không?”
Câu này đúng là cực kỳ sát phong cảnh.
Ngăn nàng lại chỉ để hỏi câu này thôi sao? Vân Phỉ gần như không muốn
trả lời, chỉ hờ hững ừ một tiếng.
“Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn cảm thấy tặng tiền là tốt nhất.” Giọng của y rất nhỏ, màn đêm che khuất vẻ mặt của y, câu nói có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ này lại làm lòng Vân Phỉ thấy nặng
trình trịch. Lẽ nào đống vàng ấy không phải do thái hậu ban thưởng ư?
Sao nghe có vẻ như y tặng thế?
“Úy tướng quân có ý gì, ta nghe không
hiểu lắm?” Vân Phỉ ngẩng đầu nhìn y, trời tối om nên không thấy gì cả,
chỉ thấy một bóng người cao lớn.
Bóng đen kia im lặng cả buổi không đáp,
nàng đợi đến nỗi sắp sốt ruột thì y mới nói: “Chẳng lẽ hôm nay không
phải sinh nhật nàng?”
Tim Vân Phỉ lại đập mạnh và loạn xạ cả
lên, giống như có một dòng máu xông lên tới não, trộn lẫn với não của
nàng thành một mớ tương. Nàng ngây ngô không biết nói gì, chỉ đứng đờ
người ra trên cầu.
Chẳng phải gió đêm tháng bảy thường mát mẻ lắm sao? Tại sao thổi qua mặt của nàng thì lại nóng như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT