Nỗi vui sướng tràn ngập trong lòng
thoáng chốc bỗng thay đổi, giống như là đường phèn ngọt lịm cho vào nồi, nấu quá lửa nên biến thành nước đường đen thui, đắng nghét. Úy Đông
Đình dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng ấm áp bỗng trở nên
lạnh ngắt. Không khí xung quanh lập tức trở nên đầy áp bức, nghẹt thở,
giống như là một cơn mưa xối xả, khiến trời đất tối sầm sắp kéo tới.
Tống Kinh Vũ đã cảm nhận được một sát
khí bức người đang vây quanh Úy Đông Đình, thế nhưng cô gái đang ở trong vòng xoáy của sát khí kia lại to gan lớn mật, không biết trời đất là gì mà mặt mày rạng rỡ, cười tươi tắn như đóa sen đang nở, còn không sợ
chết mà đưa một phong bì cho cái người đang tràn ngập sát khí kia.
“Úy tướng quân, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng mà ngài đã bỏ ở chỗ tôi, hôm nay trả lại cho ngài cùng với lãi.”
Úy Đông Đình hít sâu một hơi, nheo mắt
lại, nhìn nàng chằm chằm: “Ta cũng chưa nói lãi chính là thần tiên túy.
Câu ngàn vàng khó mua một cơn say làm sao mà cho là thật được chứ? Nếu
nói như thế, há chẳng phải còn có câu ngàn vàng khó mua một nụ cười
sao?”
Y còn chưa nói xong thì Vân Phỉ đã nói:
“Vậy thì càng dễ, tôi cười với Úy tướng quân một cái là được chứ gì.”
Quả nhiên nàng nhìn y cười một cái thật tươi, hai mắt cong cong, hai
đồng tiền hiện thật rõ, trong đôi mắt sáng ngời như có ngàn vì sao đang
lấp lánh, những tia sáng rực rỡ ấy làm tâm hồn y phơi phới.
Y cố nén cơn hỗn loạn trong lòng xuống,
xụ mặt nói: “Tóm lại lãi không phải là rượu, cũng không phải là nụ cười, nàng cứ tiếp tục nghĩ đi.”
Vân Phỉ không phục, hỏi: “Vậy thì là gì? Hôm ấy ở Kinh Châu, khi tướng quân đoán món ăn mà tôi thích thì đã bắt
tôi viết đáp án lên giấy trước, để khỏi bị lật lọng. Nhưng bây giờ tướng quân lại để đáp án trong lòng, tha hồ mà thay đổi, thế thật không công
bằng. Tướng quân có dám viết đáp án lên giấy trước, giao cho Tống đại
ca, sau đó để tôi đoán lại không? Đoán đúng hay sai thì cũng có người
làm chứng.”
Úy Đông Đình chau mày lại, nàng cố ý hay vô tâm thật đây? Là không biết thật hay đang giả vờ hồ đồ? ‘Lãi’ mà y
muốn, làm sao có thể để cho người thứ ba biết được?
“Tướng quân không viết vậy thì tôi coi
như mình đã đoán đúng rồi.” Vân Phỉ cười rạng rỡ, quay người đi về phía
phường rượu. Nàng sớm biết y sẽ không viết ra.
Phục Linh đang đợi bên đường, đối diện
phường rượu, thấy nàng thì chạy tới đón, lè lưỡi nói: “Tiểu thư, hình
như đại tướng quân rất tức giận.”
Vân Phỉ mỉm cười, nói:”Tức giận thì làm gì được chứ, ai bảo cả ngày hắn cứ tính kế ta.”
Phục Linh thầm minh oan cho đại tướng
quân: tiểu thư, hình như cô mới là người suốt này đi tính kế người ta
chứ. Gọi người ta tới đây chỉ để làm nền, để ông chủ Ôn nhìn thấy ‘quan
hệ thân mật’ giữa cô và quốc cữu gia.
Úy Đông Đình vừa xuất hiện thì vấn đề
mua hàng đã được giải quyết ngay. Vân Phỉ sâu sắc cảm giác được ba chữ
‘quốc cữu gia’ đúng là một con bài đánh đâu thắng đó.
Là một hảo cô nương yêu ghét phân minh,
nàng quyết định ghi tạc ân tình này ở trong lòng, sau này có cơ hội thì
cảm tạ y sau. Có điều không thể cảm tạ trực tiếp, nếu không y biết mình
bị dụ tới làm nền thì nhất định sẽ tức giận đến bốc khói.
Cứ cách nửa tháng, Bạch Thược sẽ gửi thư đến kinh thành. Thông qua thư từ, Vân Phỉ biết Vân Định Quyền đã dẫn
binh rời khỏi kinh châu, lên hướng bắc đánh Tần. Cha không có ở nhà, Vân Phỉ càng yên lòng về mẹ. Tối nay đợi A Tông về, hai người sẽ cùng nhau
viết thư về Kinh Châu báo bình an cho mẹ.
Còn về phần cha mình, Vân Phỉ nghĩ trước mắt ông sẽ không có thời gian bận tâm đến nàng và đệ đệ. Thế cũng tốt,
nàng ở kinh thành làm gì, chỉ cần Tống Kinh Vũ không nói thì trong thời
gian ngắn ông sẽ không biết được. Thế là nàng càng to gan, yên tâm tích
cực chuẩn bị mở quán rượu của mình. Vì không tiện xuất đầu lộ diện, nàng lấy tiền riêng ra cho Tống Kinh Vũ đi chuẩn bị mọi thứ, nàng thì ngồi
chỉ huy.
Nửa tháng sau, bên bờ Lạc Hà xuất hiện
một quán rượu có phong cách cổ xưa, trang nhã. Một căn nhà nhỏ làm bằng
trúc xanh, bàn ghế bằng gỗ thô, trên lá phướn được treo cao trước cửa
quán có viết bốn chữ: ‘Chiết Tẫn Xuân Phong[1]‘.
Quán rượu vừa mở cửa ngày đầu tiên đã
thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngoài cửa quán rượu đặt một cái
bàn, một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, chỉ cần có khách vãng lai qua
lại thì sẽ rót một ly rượu mời người ta nếm miễn phí. Điều khiến người
ta ngạc nhiên nhất là rượu này chính là thần tiên túy nổi danh, loại
rượu có giá đắt đỏ và rất khó mua.
Chỉ một lát sau, trước cửa quán rượu đã
tập trung rất nhiều người. Quán rượu còn có một điểm đặc biệt chính là
trên cành liễu trước cửa treo một cái vòng sắt nho nhỏ, dưới đó dùng dây xích mảnh nối với một quả cầu sắt, nếu ai có thể ném quả cầu sắt qua
cái vòng kia thì sẽ được ăn uống miễn phí không phải trả tiền.
Phục Linh vừa nói thì lập tức có vài
chàng trai bước ra định thử ném cầu. Trò này nhìn qua có vẻ đơn giản
nhưng vừa cần sức mạnh vừa cần khéo léo. Quả cầu sắt kia thì nặng, mà
vòng sắt thì chỉ lớn hơn quả cầu một chút, lại treo tận trên cao, rất
khó quăng trúng.
Bởi vì bên bờ Lạc Hà không chỉ có những
người đến tiễn đưa nhau mà còn có cả những người từ bên ngoài đến tham
gia thi cử, mà người luyện võ thì gần như không ai không mê rượu, cho
nên Vân Phỉ nghĩ ra trò ném cầu qua vòng sắt này là để thu hút những
người tới tham gia cuộc thi võ.
Tống Kinh Vũ không ngờ vừa khai trương
ngày đầu tiên mà đã có nhiều người đến như vậy. Vò rượu bên cạnh Phục
Linh nhanh chóng được thưởng thức hết, Vân Phỉ lại xách thêm một vò khác ra. Nàng mặc nam trang, mang mặt nạ da, trên cổ còn vắt một cái khăn,
thoạt nhìn giống hệt một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát, không cách nào
nhận ra diên mạo vốn có.
Tống Kinh Vũ vốn rất không yên lòng khi
nàng đích thân làm tiểu nhị, nhưng khi nhìn bộ dáng của nàng sau khi
thay hình đổi dạng thì không biết nói gì hơn.
Trong chớp mắt, quán rượu đã mở được sáu ngày. Tống Kinh Vũ vốn không ôm hy vọng kiếm tiền gì, nay cũng phải
thầm ca ngợi Vân Phỉ quả nhiên là có khả năng kinh doanh thiên phú. Bởi
vì vị trí của quán rượu thích hợp, tên quán đặc biệt, trò chơi thú vị,
thần tiên túy ngon, giá cả vừa phải nên ngày nào cũng có rất nhiều
khách.
Người đi xa thường chọn xuất phát vào
buổi sáng, những người đưa tiễn trên bờ đê đều vào Chiết Tẫn Xuân Phong
uống vài ly rượu ngon, dốc hết nỗi lòng li biệt nên lúc ấy việc làm ăn
bận rộn nhất. Qua khỏi giờ ngọ, quán rượu sẽ đóng cửa, buổi tối thì
không bao giờ mở cửa. Thứ nhất là vì mỗi ngày ông chủ Ôn cũng chỉ bán
cho Tống Kinh Vũ một vò thần tiên túy, thứ hai là vì chập tối là A Tông
về tới nơi, bất luận việc buôn bán kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng
không quan trọng bằng A Tông.
Khoảnh khắc mà Vân Phỉ vui nhất trong
ngày chính là lúc đếm tiền sau khi đóng cửa. Mở quán kiếm tiền còn thích hơn làm tiểu thư của phủ châu mục nhiều.
Thấy thời gian không còn sớm, khách
trong quán chỉ còn lại một người nên Vân Phỉ cầm tấm biển ‘đóng cửa’ ra
ngoài định treo lên thì lúc này, một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy bỗng
xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Tám tùy tùng cưỡi tuấn mã chia nhau đi
hai bên xe ngựa, hai con tuấn mã cao lớn, lông đen tuyền kéo xe, nóc xe
màu vàng kim sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như là được dát vàng vậy.
Đoàn người đi đến gần, màn che trên xe ngựa được mở ra, Vân Phỉ loáng thoáng thấy bên trong có một người ngồi.
Vân Phỉ vô tình nhìn lướt qua một cái, lúc ấy trong xe vang lên một giọng nói trong trẻo: “Lâu Tứ An, dừng ở chỗ này đi.”
Xa phu đánh xe là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi tuổi, hắn lập tức dừng xe ngựa, sau đó nhảy xuống
nói với Vân Phỉ: “Nơi này có cơm nước không?”
Vân Phỉ vốn định nói đây là quán rượu
chứ không phải quán cơm nhưng thấy chiếc xe ngựa kia quá đỗi xa hoa, mấy người tùy tùng lại có vẻ bất phàm, xem ra chủ nhân của xe ngựa này nhất định là người phú quý, có rất nhiều tiền nên nàng cười ngọt ngào: “Dạ
có, dạ có. Mấy vị khách quan muốn dùng gì, mời vào trong.”
Lâu Tứ An gật đầu, quay người lấy đồ đạp chân đặt xuống đất.
Lúc ấy, một chàng trai từ trong xe bước
ra, tuổi chừng mười tám mười chín, dáng người cao cao, mình mặc áo có
hoa văn chấm bi bằng gấm thêu tơ vàng, làm tôn thêm vẻ đẹp như ngọc,
thanh nhã cao quý của chàng ta. Trên người hắn nhẹ nhàng thanh thoát,
không có trang sức gì, chỉ có một miếng ngọc bội màu trắng hình con cá
đeo bên hông.
Vân Phỉ vừa liếc mắt qua là đã biết giá
trị của ngọc bội này không tầm thường nên không khỏi mừng thầm trong
bụng. Quả nhiên là một khách hàng giàu có.
Nàng vội vàng thi lễ: “Công tử, mời vào trong.”
Chàng trai quý phái kia làm như không
nghe thấy lời của nàng mà chỉ hơi ngẩng đầu nhìn mấy chữ thảo Chiết Tẫn
Xuân Phong trên lá phướn, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng. Sau đó, hắn
lướt thẳng qua người Vân Phỉ, tiến vào quán rượu, từ đầu tới cuối cũng
không hề liếc mắt nhìn tiểu nhị bên cạnh lấy một cái.
Đúng là làm phách thật. Tống Kinh Vũ
chau đôi mày kiếm, mặt thoáng lộ vẻ không hài lòng. Nhưng Vân Phỉ lại
giống như không hề tức giận, vẫn cứ hết sức nhiệt tình chào hỏi.
Tống Kinh Vũ đưa tay lên ngực tự hỏi,
thừa nhận mình không thể co được giãn được như thế. Nàng đúng là mê tiền đến nỗi hết thuốc chữa rồi, đáng tiếc, hắn lại không có tiền. (T.T)
Sau khi chàng trai ngồi xuống, Vân Phỉ khom người cười hì hì, hỏi: “Cho hỏi khách quan muốn gọi gì?”
Công tử quý phái không nói một tiếng,
khuôn mặt anh tuấn lạnh như băng, ngay cả mí mắt cũng không hề nâng lên, đúng là lạnh lùng liêu ngạo quá mức.
Lâu Tứ An đứng bên cạnh hắn nhanh nhẹn nói ra tên của vài món ăn.
Vân Phỉ nghe thế thì cười gượng. Nơi này cũng không phải đại tưởu lâu, cái gì mà vịt Tứ Hỉ, tôm Tây Hồ, làm gì
có chứ? Nàng cười hùa theo: “Thật ngại quá, quán không có mấy món này,
chỉ có thịt bò ngũ hương, đậu phộng rang, chân thỏ chấm muối tiêu, dưa
leo với trứng muối.”
Công tử quý phái khẽ chau đôi mày kiếm, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ không vui.
Lâu Tứ An lập tức nói: “Công tử, nếu không thì chúng ta đi chỗ khác vậy.”
Công tử quý phái ừ một tiếng rồi lập tức đứng dậy định đi.
Vân Phỉ thấy việc làm ăn tưởng như ngon
lành này sắp thất bại thì tiếc rẻ nên vội vàng đuổi theo: “Các vị bôn ba đường dài, chi bằng hãy uống vài chén cho đỡ khát đã. Rượu trong quán
hương bay khắp mươi dặm, vị ngọt thơm nồng, chính là thần tiên túy vang
danh kinh thành. Công tử, công tử…”
Công tử quý phái kia mang vẻ mặt người
lạ chớ gần, lạnh lùng kiêu ngạo, không thèm nhìn ai, hoàn toàn không để ý tới lời mời mọc đầy khẩn khoản của nàng, nhưng khi nghe đến thần tiên
túy thì bước chân khựng lại, xoay người qua, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói,
nơi này của ngươi có thần tiên túy?”
Vân Phỉ vội vàng gật đầu: “Phải phải, thần tiên túy của phường rượu Ôn gia.”
Công tử quý phái cau mày lại, đột nhiên sa sầm mặt, hừ một cái, sau đó phất tay áo, lên xe ngựa, dường như là rất phẫn nộ.
Vân Phỉ chẳng hiểu gì mà nhìn theo đoàn
người xa hoa này rời đi, ngơ ngác nhìn một đống bạc trắng lượn lờ biến
mất, nàng cực kỳ buồn bã. Nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy kỳ quái.
Chàng trai này là ai, tại sao khi nghe đến thần tiên túy thì lại có phản ứng này?
[1] Chiết tẫn xuân phong: Thâu/gom trọn gió xuân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT