Mặc dù chỉ cách xa hơn mười ngày, Mạnh Chu lại cảm thấy giống như đã ba năm không gặp. Cái cảm giác xa cách đó vẫn như cũ, để cho nàng có chút nước mắt lưng tròng, nhất là thấy dưới tấm biển Tần Phủ người kia đứng yên trước gió. Hình như hắn đã gầy đi, sắc mặt tái nhợt, sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy đây?
Nghĩ tới đây, Mạnh Chu cũng không để ý xe ngựa đã dừng hẳn hay không, lập tức vịn tay Lục Yêu vội vã nhảy xuống xe, chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào, may mắn vịn được bánh xe.
Tần Kha bước nhanh tới, không nói một lời mà ôm Mạnh Chu vào trong ngực thật chặt, đón người về phía mặt trời, giọng nói của hắn giống như nhiễm sắc vàng: "Nương tử, rốt cuộc về nhà."
Nghe một câu này, không biết tại sao, thế nhưng Mạnh Chu khóc, vòng hai tay chắc qua eo của Tần Kha, dùng sức cọ xát lên người hắn, hận không thể đem mình và hắn hợp lại thành một, từ đó bọn họ ai cũng không rời người nào.
Qua hồi lâu, Tần Kha vỗ vỗ đầu của nàng, tiếng cười nhàn nhạt vang lên: "Tốt lắm, nha đầu ngốc, trước tiên chúng ta hãy vào phủ đi, phụ thân mẫu thân vẫn còn ở đại sảnh chờ chúng ta."
Ngày đó bởi vì Mạnh Chu chịu phạt ở lại trong cung, vì vậy lần này trở về phủ thật sự không được xem là vẻ vang mà về, ngược lại có mấy phần ý tứ sỉ nhục. Cho nên từ Tần lão gia cho tới nha hoàn gã sai vặt đều không chào đón nàng. Đi qua gặp bố chồng mẹ chồng bị răn dạy một bữa, lúc này Mạnh Chu mới cùng Tần Kha trở về phòng.
Tần Kha lo lắng nàng đau lòng, vì vậy trấn an: "Không cần để ý tới những người kia nói chuyện linh tinh, nếu ở trong phủ này không thoải mái, chúng ta có thể dọn đi ra, phòng nhỏ gần thư viện đã dọn dẹp ổn thỏa, nghĩ lúc nào vào ở thì cũng có thể đi."
Mạnh Chu lại cười đứng lên: "Muốn đi thì chàng đi, nhưng ta đi không được, sáng sớm hôm nay đã ngồi xe ngựa ra ngoài, bây giờ ta rất đau lưng, ta phải ở trong phòng nghỉ dưỡng mười ngày nửa tháng mới có thể trở lại bình thường."
Tần Kha lật người nàng, mình ngồi ở bên giường, đôi tay không nặng không nhẹ xoa nhẹ trên lưng nàng. Sức lực của hắn vừa vặn, xoa ở trên người rất thoải mái.Mạnh Chu không khỏi nhắm mắt lại, hưởng thụ tình cảm dịu dàng của tướng công.
Trong cung nhiều ngày như vậy, căn bản nàng chưa ngủ qua một lần an ổn, bây giờ giữa ban ngày, ngược lại đã ngủ nhiều canh giờ, khi tỉnh lại lần nữa, ngửi thấy một mùi thơm nức, không nhịn được hít thở sâu hai cái. Sau đó tiếng mở cửa lên, chỉ thấy Lục Yêu bưng một chén thịtcá kho tàumàu sắc mê người vào cửa, thấy Mạnh Chu đã tỉnh lại rồi, cười nói: "Cô gia đúng là thần, người nói lúc này tiểu thư đã tỉnh, quả nhiên giống như lời người nói."
Mạnh Chu nháy mắt nói: "Chàng đâu phải là thần, đấy là chàng lấy mùi cá hấp dẫn ta rời giường!"
Lục Yêu cười lên.
Bụng Mạnh Chu trống trơn, vì vậy ăn cái gì cũng thấy ngon, cá kho tàu, sợi khoai tây dấm chua, gà xé cay.....Còn có một tô cơm trắng hầu như đều vào hết trong bụng nàng, ăn xong nàng còn cảm thấy chưa đủ, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Lục Yêu nói: "Lục Yêu tốt, còn nữa không?"
Lục Yêu thất kinh: "Tiểu thư, người còn chưa ăn no sao? Không phải là ở trong cung bị bỏ đói đi."
Mạnh Chu che miệng của nàng, để cho nàng nhỏ giọng chút, trong cung không phải là trong phủ mình, tự nhiên ăn phải hơi kiềm chế, vì vậy....
Lục Yêu ôm bụng cười lăn lộn, xoay người ra cửa đi đến phòng bếp. Bất quá chỉ trong chốc lát, nàng lại trở về rồi, có điều là đi theo sau lưng Tần Kha, chỉ thấy Tần Kha mặc một bộ quần áo màu trắng của đầu bếp nữ, nhìn nàng nói: "Không cho ăn nữa, ăn uống quá độ cẩn thận bụng no đến hư. Bữa này ăn trước vậy thôi, tối nay dẫn nàng đi ăn ngon nữa."
Mạnh Chu nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, không khỏi cau mày: "Tướng công, cá kho tàu này cho quá nhiều nước tương, lần sau nhớ cho ít lại. Còn nữa, sợi khoai tây cho dấm quá ít, không đủ chua; còn có...." Nàng còn chưa nói hết phần sau, Tần Kha đã nhào lên, dùng sức hôn nàng, trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Nàng đã không hài lòng, thì hãy làm món ăn cho ta ăn đi...."
Mạnh Chu vừa trốn tránh, vừa nở nụ cười: "Quả nhiên là chàng làm, mặc dù có không ít vấn đề, nhưng mà vẫn ăn rất ngon."
Tần Kha nhíu mày, cả giận nói: “Bây giờ nàng nói gì cũng đã trễ rồi." Nói xong đưa tay kéo nút áo trước ngực Mạnh Chu.
Lục Yêu rất thức thời đóng cửa đi ra ngoài.
Cảm giác được Tần Kha tỉ mỉ hôn lên thân thể của mình, trên người Mạnh Chu như bị đốt, đã lâu không thân mật làm cho nàng rất xúc động. Nàng ôm lấy Tần Kha, cố gắng lật người đè Tần Kha ở phía dưới, nhếch môi cười nói: "Tướng công xuống bếp khổ cực, hiện tại đến lượt ta."
Tần Kha giật mình một hồi lâu: mấy ngày không gặp nương tử đã trở nên uy mãnh như hổ.
Mạnh Chu nhớ lại những bước lúc trước Tần Kha làm, từ trán của hắn hôn một đường xuống phía dưới, đến trước ngực của hắn, ở đó có hai viên anh đào, nhẹ nhàng cắn nuốt, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại lượn vòng ở chung quanh, làm cho thân thể Tần Kha cương cứng, nhất là thứ to lớn phía dưới gắng gượng khó nhịn.
Mạnh Chu đặt mông ngồi lên, để cái to lớn của Tần Kha xuyên qua nụ hoa của mình. Một giây kia thân thể tràn đầy, thật giống như hai bộ phận chia lìa rốt cuộc vẫn hoà hợp như cũ, giao nhau. Ôm lẫn nhau, luật động....
Bọn họ đã sớm quen thuộc nhịp điệu cơ thể lẫn nhau, thậm chí hiểu rõ biến hóa rất nhỏ kia đại biểu cho ý nghĩa gì.
Mạnh Chu di chuyển mông, thật giống như càng thêm xâm nhập sâu vào Tần Kha.
Tần Kha không do dự nữa, phần eo dùng lực, vác súng đẩy vào. Hắn ôm lấy phần eo của Mạnh Chu, dẫn dắt nàng đi theo tiết tấu của mình cùng nhau lên xuống, cảm giác đượcvui sướng và vô tận kích thích từ chỗ giao nhau truyền đến. Hắn khẩn cấp như vậy, hận không thể nuốt người phụ nữ này vào bụng, để giải đi nỗi khổ tương tư mấy ngày nay.
Dường như trong lúc vô tình, Tần Kha thu lại quyền chủ động, hắn nâng chân trái Mạnh Chu lên đặt ở trên vai mình, nghiêng người ôm Mạnh Chu chặt hơn, đồng thời tăng nhanh động tác phía dưới, đi vào một tấc, rút ra ba phần, đi vào sâu hơn.....Lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế, để cho hai người đồng thời ra nước –nụ hoa tan ra tăng thêm niềm vui thú.
Bên trong phòng lung layđến từ sâu trong khát vọng thân thể, hóa thành từng tiếng rên khẽ uốn lượn, thân thiết tình cảm. Giờ khắc này mới cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc.
Thể lực của Mạnh Chu so ra kém Tần Kha, vì vậy mấy lần lên xuống chỉ còn biết cầu xin tha thứ. Tần Kha lại kéo nàng từ trên xuống dưới giằng co mấy lần cuối cùng mới chịu buông tha cho nàng. Ôm Mạnh Chu, hôn vành tai của nàng, Tần Kha dịu dàng nói: "Ngủ một giấc thật tốt thôi."
Vẻ mặt Mạnh Chu lại nghiêm túc: "Ngày mai dẫn ta đi gặp vị vú nuôi kia, ta thật sự không thể tin lời bà ta nói."
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng rửa mặt xong xuôi, đang muốn ra cửa lại nghe được trong cung có tin tức truyền đến, nói là một lát có người tới truyền chỉ. Mà người tiếp chỉ chính là Tần Kha và Mạnh Chu.
Sáng sớm hôm nay trên dưới Tần Phủ rất náo nhiệt, bọn hạ nhân quét dọn cả nhà từ trên xuống dưới, các chủ tử bắt đầu ăn mặc lộng lẫy. Mạnh Chu và Tần Kha đang suy đoán đến tột cùng ý chỉ này là vì chuyện gì.
Đợi khoảng một canh giờ, rốt cuộc chờ được người nọ đến truyền chỉ—— Ngọc Ninh công chúa. Chỉ thấy Ngọc Ninh công chúa dẫn một bé trai ăn mặc cao quývào Tần Phủ, hàn huyên với Tần lão gia mấy câu liền đi qua nghiêm mặt nói: "Tần lão gia, làm phiền người cho mọi người lui ra đi, Ngọc Ninh muốn tuyên đọc chính là mật chỉ, phụ hoàng dặn dò chỉ có người tiếp chỉ mới có thể được nghe."
Mặc dù Tần lão gia không hiểu nhưng vẫn theo lời mà rời khỏi, dẫn một đám già trẻ ra khỏi phòng khách, chỉ còn sót lại Tần Kha và Mạnh Chu.
Những người không có nhiệm vụ cũng đi ra ngoài, bé trai tránh thoát tay của Ngọc Ninh công chúa, lập tức nhào tới trong ngực Mạnh Chu: "Mạnh tỷ tỷ, bọn họ đều nói mẫu phi sắp chết, nhưng mẫu phi vẫn không muốn gặp đệ, tỷ dẫn đệ đi gặp bà có được hay không?"
Đứa bé trai này chính là Ngũ Hoàng tử Tiêu Vân Tĩnh.
Mạnh Chu ngàn lần không ngờ, ý chỉ Ngọc Ninh công chúa tuyên đọc chính là! nuôi dưỡng Ngũ Hoàng tử!
"Như vậy làm sao mà được, thân phận Ngũ Hoàng tử tôn quý, là con cưng của ông trời, sao có thể nuôi dưỡng ở ngoài cung? Huống chi từ trước đến giờ Ngũ Hoàng tử là do Mật phu nhân nuôi dạy, vì sao đột nhiên thay đổi thành chúng ta?" Mạnh Chu thật sự không thể lý giải phần ý chỉ này.
Ngọc Ninh vuốt ve đầu của Ngũ Hoàng tử, thở dài nói: "Nghe ý tứ của phụ hoàng, sợ là sẽ ban cái chết cho Chu Uyển Nghi rồi, Ngũ đệ chỉ sợ cũng khó thoát số mệnh bị phế truất. Hiện tại sớm một bước đưa ra cung tìm người nuôi dưỡng đệ ấy, cũng xem là ơn đức cuối cùng của phụ hoàng đối với nó."
Cả người Mạnh Chu chấn động: ngày đó Hoàng thượng nói mình và Chu Uyển Nghi rất giống, bộ dáng mê ly này chẳng lẽ không phải là tình cảm sâu đậm sao? Nếu mà như vậy, vì sao phải ban cho cái chết? Còn muốn đưa Ngũ Hoàng tử ra cung?
Trái lại Tần Kha bình tĩnh, cảm tạ với Ngọc Ninh công chúa, đồng thời đưa công chúa ra cửa. Ngọc Ninh công chúa trước khi rời đi dặn dò: sau này cho dù gặp phải khó khăn gì, ngàn vạn lần phải bảo toàn tính mạng của Ngũ đệ. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, đưa ra cung như vậy, nàng cũng rất khó chịu. Nhưng mà hiện tại trong cung quần thần thấp thỏm không ổn định, Chu Uyển Nghi lại trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích một lần nữa, lần này sợ là khó tránh khỏi cái chết. Nếu mà như vậy Ngũ đệ ở trong cung sẽ càng thêm gian nan, đưa ra cung cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Ngũ Hoàng tử giật mạnh vạt áo của Mạnh Chu, ý bảo nàng ngồi xổm xuống. Nó ghé sát vào bên tai Mạnh Chu nói: "Phụ hoàng để cho đệ nói với tỷ, đây là tỷ thiếu người."
Thiếu người.....Thiếu người....Mạnh Chu chợt nhớ tới hôm đó Hoàng thượng nói "Ngươi phải nhớ rõ, ngươi còn thiếu trẫm một ân tình." Chẳng lẽ đây chính là Hoàng thượng muốn nàng trả cái ân tình?
Quả nhiên Hoàng thượng đặt ra một cái vấn đề khó khăn, lại đem con trai của mình đưa đến chỗ Mạnh Chu để cho nàng nuôi dưỡng.
Sau khi Tần Kha tiễn Ngọc Ninh công chúa xong, trong lòng cũng không bình tĩnh. Ngũ Hoàng tử đến nhất định sẽ khiến cho Tần Phủ, hắn và Mạnh Chu thay đổi không cách nào tưởng tượng nỗi. Bảo vệ Ngũ Hoàng tử như thế nào là một vấn đề lớn khó khăn, mà đổi lại bên ngoài còn có một người khác có thể sẽ để cho bọn họ bồi thường thêm tính mạng. Nghĩ tới đây Tần Kha vội bước chân nhanh trở về tìm Mạnh Chu và Ngũ Hoàng tử.
Dù sao cũng là ý chỉ của Hoàng thượng, mặc dù Mạnh Chu không thể giải thích vì sao, nhưng cũng không thể không từ chối. Nàng đi tới nơi bố mẹ chồng, bẩm báo sơ lược chuyện này, lại bảo Lục Yêu ra ngoài dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ làm nơi sinh hoạt hằng ngày của Ngũ Hoàng. Trong cung cũng không đưa tới thứ gì, Mạnh Chu phải đặt mua quần áo mùa đông giúp Ngũ Hoàng tử. Nàng không có kinh nghiệm nuôi dưỡng trẻ con, hôm nay thật có chút không biết bắt đầu từ đâu.
Lo lắng, Tần Kha để Lục Yêu dẫn theo Ngũ Hoàng tử chơi ở trong phòng, còn hắn kéo Mạnh Chu một đường đi tới đình.
Mạnh Chu chưa bao giờ thấy bộ dáng hắn nghiêm túc như thế, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Kha ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: "Ý trời khó cãi. Nàng và ta sống lại mà kết làm vợ chồng, chỉ sợ cũng là vì nuôi dưỡng vị Ngũ Hoàng tử này."
Giống như mặt đất bằng phẳng nổi lên sóng gió, Mạnh Chu si ngốc nhìn Tần Kha: "Chàng cũng như vậy" chợt nàng nện một quyền ở trên vai Tần Kha, giọng nói không lớn đột nhiên khí thế lại tăng lên, "Chuyện lớn như vậy vì sao bây giờ chàng mới nói cho ta biết!"
Tần Kha cầm bờ vai của nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Nàng có còn nhớ rõ ta và nàng lần đầu tiên gặp mặt sau khi sống lại. Lúc ấy ta đang từ chỗ Đạo nhân Sơn Dương đi ra, nàng có biết hắn nói cái gì với ta không?"
"Cái gì?"
Tần Kha nhìn mặt hồ bị gió thổi, một chữ: "Hắn nói giúp nàng và ta kết làm vợ chồng, điều kiện là, ngày sau nàng và ta liều chết cũng phải giữ được mạng của Tân Đế. Lúc ấy ta chưa từng để ý, hôm nay nhìn thấy Hoàng thượng đưa Ngũ Hoàng tử đến bên người chúng ta, có chút không thể không tin nổi."
Mạnh Chu chỉ cảm thấy mặt đất bằng phẳng lại sóng gió lại nổi lên, trong đầu ong ong không ngừng có ý niệm hiện lên, đuôi lông mày giống như cúp xuống như sương tuyết, lạnh lùng mà nặng nề: "Chàng muốn nói, Ngũ Hoàng tử rất có thể là Tân Đế? Ý của chàng là Hoàng thượng đưa Ngũ Hoàng tử ra cung thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước? Ngũ Hoàng tử không có lực lượng của nhà mẹ, càng thêm danh phận Hoàng tử cũng khó giữ được.Sao đệ ấy có thể đi lên vị trí Chí Tôn?" Nàng không thể tin lắc đầu, "Đạo nhân Sơn Dương này thích nhất nói xằng nói bậy, lời của hắn không thể tin."
Tần Kha cũng không phản bác nữa, chỉ ôm Mạnh Chu, dịu dàng nói: "Quản hắn đến cùng phải hay không phải, quan trọng nhất là nàng và ta có thể ở cùng nhau, chuyện sau này hãy để sau này tìm hiểu đi."
Mạnh Chu ôm lấy hắn, trong lòng cũng nói với bản thân như đinh đóng cột như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT