Mạnh Chu cùng Tần Kha liếc mắt nhìn nhau, trong lòng kinh hãi, nàng không thể không cất tiếng hỏi: "Làm sao Thiên Tình cô nương biết được vòng tay San Hô đỏ này khác thường?" Tuy nói nàng cũng hoài nghi nhưng Thiên Tình chỉ cần liếc mắt một cái đã cảm thấy trong đó có vấn đề, việc này càng thấy kỳ lạ.

Thiên Tình nét mặt bình thản nói: "Các cô nương ở thanh lâu ghét vị đắng của thuốc, bởi vậy nghĩ ra một biện pháp, phơi khô hoa hồng cùng với dược liệu rồi nghiền thành phấn, sau đó mời thợ đến chế tác bỏ vào trang sức. Như vậy thường xuyên mang trên người sẽ tránh được mang thai. Trên vòng tay của phu nhân có một viên ngọc trai trắng. Hạt ngọc kia khá giống với hạt ngọc Thiên Tình từng nhìn thấy, bởi vậy Thiên Tính mới mạo muội tới mượn xem. Nếu phu nhân không tin, xin hãy mời đại phu đến xem bên trong viên ngọc này có chứa bột phấn hoa hồng hay không?"

Nghe nàng ta giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, Mạnh Chu thu dọn mọi thứ vào trong hộp gấm, sắp xếp ổn thỏa giống như một người nghệ nhân. Giờ phút này tay nàng hơi run rẩy, sắc mặt bình tĩnh hơi lộ vẻ trắng xanh, đáp lại ánh mắt thân thiết của Tần Kha, nàng mỉm cười, ý bảo mình không sao.

Nói cám ơn với Thiên Tình, vẻ mặt nàng nghiêm túc nói: "Thiên Tình cô nương, những lời nói tối nay ta hy vọng chỉ giữ lại ở đây, không hy vọng có người thứ tư biết được, cho dù là khách quý Tây Vực cũng không được! Cô nương hiểu ý ta chứ?" Nói đến phần sau, giọng nàng dần trở nên sắc bén.

Bởi vì nhắc tới người kia, Thiên Tính do dự một lúc, lúc sau chậm rãi lên tiếng: "Nếu phu nhân đã căn dặn, tất nhiên Thiên Tình sẽ làm theo, nhưng thứ lỗi cho tiểu nữ lắm miệng. Chuyện tình ngày hôm nau, khách quý cũng không có ác ý, lần này Thiên Tình cũng là chịu sự ủy thác của khách quý. Tuy nhiên Thiên Tình ngu muội, không hiểu thâm ý của khách quý, nhưng vẫn hy vọng công tử cùng phu nhân không nên trách lầm người đó."

Nhìn Thiên Tình rời đi, Mạnh Chu than thở: "Tướng công, chàng nói nàng ta có phải là thuyết khách Tắc Khắc Tư mời đến không? Giả sử là thật, thuyết khách này thật sự rất lợi hại."

Tần Kha chăm chú xoa cổ thay nàng, giống như giờ khắc này chỉ có chuyện này là quan trọng nhất. Hắn không để ý lắm:"Phải hay không phải cũng chẳng có gì đáng ngại, nhưng mà liên quan tới hắn, nhất định có chuyện xảy ra. Ta xem, cũng nên chó hắn nếm chút khổ sở, nếu không hắn còn tưởng rằng Kinh Thành hiện này là hậu hoa viên ở Tây Vực cửa hắn!"

Nghe hắn nói giống như uy hiếp lại chứa đựng sự quan tâm, Mạnh Chu nở nụ cười: dù sao cũng có chung huyết mạch chảy trên người, nếu Tắc Khắc Tư gặp chuyện, tướng công ắt sẽ không thờ ơ đứng nhìn.

Ai, tướng công miệng cứng lòng mềm.

Đoàn người chậm rãi trở về, trong xe ngựa tinh thần Đại hoàng tử phi không được tốt, nàng vén rèm nhìn đàn ông cưỡi ngựa bên ngoài, không khỏi nhăn đôi lông mày thanh tú lại: "Nghe nói hôm qua vũ cơ kia lại đến lều trại của các người? Quả nhiên là "nữ tử thanh lâu", thật không biết xấu hổ, không nhìn ra được thân phận khác xa!"

Mạnh Chu nhìn ánh mắt của nàng ta, chỉ thấy lúc này Đại hoàng tử phi đang nhìn chằm chằm Đại hoàng tử, thầm nghĩ: Lời nói này sợ rằng là nói với Đại hoàng tử hôm qua cùng bọn họ ở chung với nữ tử. Bởi vậy Mạnh Chu không trả lời.

Xe mệt nhọc trở về phủ, rửa mặt xong, Mạnh Chu đến bái kiến công bà (cha mẹ chồng). Trên đường đến không nghĩ tới sẽ gặp đại tẩu Vạn Tuệ Như, chỉ thấy khóe miệng nàng nhếch lên, cười đến cao ngạo lạnh lùng: "Đệ muội thật là uy phong, quả nhiên là một điệu múa đã kinh động đến Kinh Thành, về sau các tiểu thư khuê các nhìn thấy đệ muội cũng đều xấu hổ tới bảy tám phần."

Mạnh Chu không muốn quan tâm nàng ta, nhưng nghe thấy lời nàng ta nói trong lòng cũng căng thẳng: Không thể tin được tin tức lại lan truyền nhanh tới vậy. Đến Kinh Giao có cả phu thê Đại hoàng tử, còn có Tam, Tứ Hoàng tử, còn có hạ nhân của bọn họ, rốt cuộc là ai tích cực lan truyền tin tức như vậy? Điều đầu tiên đập vào trong đầu Mạnh Chu đó là Tam hoàng tử, nghĩ vậy Mạnh Chu nhớ lại một sự việc, không tránh được bắt đầu lo lắng.

Tam hoàng tử nói đã phát hiện ra thân phận của Tắc Khắc Tư, nếu hắn đi trước một bước góp lời trước mặt Hoàng thượng, không biết sẽ nói chuyện của Tắc Khắc Tử vào kinh thành ra cái gì. Có thể nói là hắn mưu đồ bí mật vào Kinh, hay sẽ là cấu kết với Đại hoàng tử mưu đồ bất chính?

Gặp mặt công bà, nghe bọn họ răn dạy một hồi, Mạnh Chu vội vàng đi tìm Tần Kha, hạ nhân nói Tần Kha đã đến phủ Đại hoàng tử. Nghe thấy vậy, Mạnh Chu thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi: bản thân mình có thể nghĩ đến, tất nhiên tướng công cũng sẽ nghĩ được.

Trở lại phòng, Mạnh Chu nhìn hộp gấm đến ngẩn người, nàng nghĩ trước nghĩ sau đều cảm thấy không đúng. Chính mình trù tính hãm hại Tam hoàng tử, vốn dĩ đại khái hắn có thể dùng quyền thế giáng tội cho nàng, vì sao lại dùng đến kế hại người tuyệt tuyệt tôn âm độc như vậy? Mà hắn làm sao có thể lấy được thứ này, trừ phi là có người ở bên tai hắn khiêu khích?

Nghĩ tới đây, Mạnh Chu phái Lục Yêu đến Thanh Sơn viện gọi Lục Bái đến, muốn bảo hắn đến bên ngoài phủ Tam hoàng tử chờ đợi, xem có người nào ra vào hay không. Đương nhiên Lục Bái nhất định sẽ nhận được tiền thưởng.

Lại nói Tần Kha đang ở trong phủ Đại hoàng tử bàn bạc nên bẩm báo chuyện của Tắc Khắc Tư cho Hoàng thượng như thế nào, Tam hoàng tử là người kín đáo, không biết hắn thổi phồng về thân phận của Tắc Khắc Tư như thế nào.

Ý của Đại hoàng tử là trực tiếp báo cáo tình hình thực tế cho Phụ hoàng, hắn ngay thẳng không sợ nghiêng ngả.

Tần Kha cười nhạt:"Nếu Hoàng thượng hỏi người vì sao hôm nay mới bẩm báo chuyện Lục vương tử Tây Vực, người nên trả lời như thế nào? Nếu Hoàng thượng lại hỏi người có quen biết Lục vương tử từ trước hay không, người phải đáp lại ra sao? Nếu là......."

Những câu hỏi luân phiên khiến lòng Đại hoàng tử phát run: Nếu Phụ hoàng liên tưởng như vậy, nghĩ rằng chính mình cấu kết với Tây Vực, chuyện đó sẽ càng lớn.

Lập tức, Đại hoàng tử nhíu mi, hỏi Tần Kha có biện pháp gì hay.

Tần Kha khom mình hành lễ: "Người có thể đổ việc này lên người Hoài Cẩn, ngày đó Lục vương tử là do Hoài Cẩn dẫn đến, mà lần này Lục vương tử đến trước là mục đích cầu thân, về phần Lục vương tử .........."

Có người nguyện ý gánh trách nhiệm, đương nhiên Đại hoàng tử vô cùng vui mừng. Đồng thời ngày càng tin cậy Tần Kha, cảm thấy người này rất chân thành.

Sau khi Tần Kha trở lại phủ, trùng hợp gặp hạ nhân ôm một chồng danh thiếp. Tiến lên hỏi mới biết những thứ này đều được đưa đến nhà mình. Tiện tay lật giở mấy cái, không khỏi nở nụ cười: Danh thiếp này đều là gửi cho nương tử, mời nàng đi thưởng trà, mời nàng đến xem hí kịch, còn có mời nàng đến dự tiệc sinh nhật… rất nhiều danh thiếp, mà lời nói còn rất thành khẩn.

Trở về nhà, Mạnh Chu còn đang ngủ gật, Tần Kha nhanh tay nhanh chân đặt đồ ở trên bàn, ngồi ở bên giường cúi người xuống hôn trộm dung nhan phía dưới.

Nhưng mà người trên giường đột ngột xoay người khiến hắn hôn trượt, hôn lên trên giường.

Mạnh Chu nằm ở bên trong, nở nụ cười giảo hoạt: "Đạo tặc lớn mật, dám xông vào nhà dân!" Đợi Tần Kha đứng dậy, nàng mới giống như phát hiện ra điều gì, giả bộ giật mình nói: "Ai nha, tướng công, như thế nào lại là chàng"

Tay Tần Kha vuốt cái mũi của nàng, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu này..........." Lời còn chưa dứt, cả người thuận tiện đi lên, động tác nhanh chóng đè nàng ở dưới thân, ánh mắt thâm thúy: "Xem nàng còn trốn đi đâu được?"

Mạnh Chu bắt đầu vặn vẹo, luôn miệng xin tha thứ: "Tướng công tốt, ta cũng không dám, chàng giơ cao đánh khẽ."

Nhưng là Tần Kha không thuận theo, cúi người hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở răng thê tử, lộng hành ngang ngược ở trong miệng nàng, chỉ nghe thấy tiếng rên phát ra từ miệng Mạnh Chu, bờ môi quấn quýt si mê. Dường như hắn muốn hút hết tất cả mọi hơi thở trong miệng nàng khiến nàng không thở nổi, chỉ có thể cố gắng hít lấy không khí trong miệng hắn.

Tần Kha nắm hai tay Mạnh Chu, mười ngón tay đan xen vào nhau. Môi dời theo gương mặt nàng, trượt từ cằm đến xương quai xanh, hàng mi cong thanh tú khiến đôi môi hắn lưu luyến không rời. Hắn mút vào xương quai xanh trơn bóng thơm mát, phút chốc quên cả mức độ cắn là nặng hay nhẹ.

Mạnh Chu chỉ cảm thấy chỗ xương quai xanh truyền đến từng cơn đau nhỏ, vội vàng nức nở: "Tưởng công, nhẹ một chút."

Lúc này Tần Kha mới buông xương quai xanh ra, khóe môi lại tiếp tục đi xuống. Răng nanh của hắn cắn vào nút buộc trên cổ áo. Lực cắn rất mạnh, nút thắt trên cổ áo của Mạnh Chu quả nhiên chỉ là cho có hình thức, mà Tần dường như đã thuộc lòng với kiểu này từ lâu, bởi vậy chỉ cần dùng hàm răng đã có thể cởi bỏ từng cái.

Mạnh Chu không khỏi nở nụ cười: "A Tài ........." Nàng cố ý kéo dài giọng khiến cho sắc mặt Tần Kha càng khó nhìn, ghen tuông liên tục xuất hiện, lúc này mới lên tiếng nói, "Nó là một con sói con, cực kỳ giống chàng......."

Vừa dứt lời Tần Kha nheo hai mắt lại, buông hai tay ra liền nâng mông của Mạnh Chu lên cao, mà chính mình còn bị ngăn cách bởi quần áo, giọng nói càng trầm thấp: "Xem ra ta phải giáo huấn nàng, xem lần sau nàng còn dám trêu đùa tướng công của nàng không."

Mạnh Chu cắn môi dưới không dám kêu lên, đôi mi thanh tú liếc nhìn Tần Kha: "Chàng lưu manh, chàng vô sỉ, chỉ toàn làm nhưng chuyện không biết xấu hổ này." Nói xong, chính nàng cũng không nhịn được bật cười trước.

Tần Kha đang muốn đem lưu manh vô sỉ làm cho tới cùng, lại phiền não nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.

Mạnh Chu thấy Tần Kha vẫn không có ý định dừng tay, trợn mắt nhìn hắn: "Mau đứng lên, nói không chừng còn có chuyện quan trọng!" Hao tổn khí lực thật lớn mới đẩy được hắn ra. Mạnh Chu sửa sang lại xiêm y xong rồi mới lên tiếng: "Người nào gõ cửa?"

Giọng Lục Yêu truyền đến:"Tiểu thư, ở đây có quá nhiều danh thiếp mời người, đều là mời ngời đến dự yến hội của các phu nhân."

Tần Kha vẫn nằm trên giường, gối đầu lên tay, cười nói: "Phu nhân, quả nhiên nàng nổi danh chỉ từ một điệu nhảy rồi."

Lúc này Mạnh Chu mới nhìn đến trên bàn bày một chống danh thiếp, nhìn số lượng, ước chừng có vào chục tấm đi, đau đầu: quả nhiên lời đồn đại ở kinh thành rất đáng sợ, nhưng mà mới một lát sao lại có nhiều như vậy, sau này làm như thế nào mới tốt?

Khó trách có người nói rằng: Người sợ nổi danh heo sợ mập. Mà Mạnh Chu là sợ cả hai!

Ôi trời ơi thương thay!

Trong lúc Mạnh Chu buồn rầu nên làm như thế nào từ chối ý tốt của các phu nhân, trong cung truyền ra tin tức, nói Hoàng Hậu nương nương mời hai vị thiếu phu nhân của quý phủ đến cung một chuyến.

Việc này quá sức rồi, Hoàng Hậu là phụ mẫu của một nước, làm gương cho nữ tử trong thiên hạ, nàng muốn gắp hai vị thiếu phu nhân của Tần phủ, đây tuyệt đối là vinh quang lớn. Huống chi hôm này sẽ không phải đi mừng tiết khí cũng không có yến hội, xem ra trong cung cực kỳ coi trọng Tần phủ.

Lúc này bọn hạ nhân vội vàng giúp hai vị thiếu phu nhân chuẩn bị trang phục lộng lẫy, lại một lần nữa Tần phủ trở nên hết sức náo nhiệt. Đại phu nhân cũng tự mình mang trang sức trân quý đến, còn có Tần lão phu nhân giao cho nàng truyền gia chi bảo (đồ vật gia truyền), một vòng ngọc khắc chữ "Tần" cùng với cây trâm hoa mẫu đơn. Cái trước bán cho Vạn Tuệ Như, cái còn lại ban thưởng cho Mạnh Chu.

Cầm cây trâm mẫu đơn, Lục Yêu nhìn đến ngây người:"Tiểu thư, hoa mẫu đơn sánh với người thật đẹp."

Mạnh Chu nhíu mày, nói: "Hoa mẫu đơn là vua của loài hoa, phối với Hoàng Hậu mới là hợp nhất, ta mang cái này gặp Hoàng Hậu chẳng phải là đi quá giới hạn hay sao? Nhưng là bà bà ban cho, ta không thể không nhận, Lục Yêu, em đem cây trâm hoa hải đường theo, ra khỏi phủ ta thay đổi thành cái kia."

Mạnh Chu nhìn cây trâm mẫu đơn trong gương đồng, không khỏi thở dài: "Hành động lần này của bà bà là cố ý hay là vô ý?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play