Trong phòng thiền Mạnh Chu đã mặc y phục chỉnh tề, sắc mặt vẫn như thường, nhưng trong ánh mắt toát ra chút lạnh lùng. Nàng mở cửa thấy Tần Kha đang trông giữ ở cửa, y phục của hắn vẫn còn ướt, dưới chân có một vũng nước.
Trong lòng khẽ rung động, Mạnh Chu nhịn không được, nhíu mày nói: "Lát nữa ta bảo người mang y phục tới đây, trước tiên chàng nên đi vào phòng thiền sưởi ấm đã. Mặc dù trời vẫn còn ấm nhưng nếu bị phong hàn cũng không phải chuyện nhỏ." Nói rồi cố gắng rút ánh mắt từ trên người hắn lại, sau đó định vòng qua người hắn đi ra ngoài.
Bước chân dừng lại, chỉ thấy trên cánh tay có thêm một bàn tay. Mạnh Chu quay đầu đã thấy vẻ mặt Tần Kha nghiêm nghị: "Ta đi với nàng." Dĩ nhiên hắn biết Mạnh Chu đi ra ngoài phải đối mặt với thủ đoạn độc ác phía sau, nếu người nọ đã dám ra tay như vậy chắc chắn rất hận Mạnh Chu. Lúc này nàng một mình đi vào, không biết sẽ có phiền phức gì.
Tần Kha thật sự không thể yên tâm.
Khuôn mặt căng thẳng của Mạnh Chu thoáng buông lỏng một chút, nàng cười nhẹ, hình như là hơi chút bất đắc dĩ: "Nếu đi cùng nhau, bọn họ sẽ bắt được thóp, đến lúc đó nói sẽ dễ dàng nói xấu chúng ta quan hệ bất chính." Nàng nhướng mày, đối mặt với Tần Kha: "Ta còn muốn ở lại xem xét Mạnh phủ một thời gian, nếu lúc nào cũng nhờ sự trợ giúp của chàng, sao ta có thể yên tâm làm tân nương của chàng?"
Nói xong không phát hiện ra mặt mình đang nóng lên, nàng bỏ tay của Tần Kha ra liền rời đi. Tất nhiên nàng cũng không nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của Tần Kha.
Một câu "Sao ta có thể yên tâm làm tân nương của chàng" kích thích nghìn vạn cơn sóng trong lòng Tần Kha, khiến cho hắn mỗi lần hiểu ra là một lần nếm được vị ngọt, quả nhiên còn ngọt hơn so với ăn mứt táo!
Lúc này Tương Quân đang ngồi ở trong khuê phòng, nàng ta đã chuẩn bị xong hết tất cả, cho dù tên nô tài kia không dám đụng vào Mạnh Chu, nàng bảo mẫu thân mượn cớ bắt đạo tặc qua đó lục soát. Nhất định có thể túm được trò hay, đến lúc đó bất kể thân thể Mạnh Chu còn trong sạch hay không đều chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay! Nếu danh tiết của nàng ta bị hủy, nàng ta còn có thể uy hiếp gì được nữa? Gả cho người danh thành công toại ư? Hừ, chẳng qua chỉ là lời nói vu vơ mà thôi!
Chợt Bích Đào phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Á, nhị tiểu thư, mau buông ra, móng tay người sắp gãy rồi."
Chỉ nghe thấy tách một tiếng, quả nhiên là tiếng móng tay gãy, mà trên bàn gỗ cũng để lại một vết sâu, đủ để thấy rõ vừa rồi Tương Quân dùng lực lớn thế nào, giống như hành động độc ác của nàng ta lần này!
Nàng ta đang muốn kêu Bích Đào tìm cây kéo sửa móng tay lại nghe thấy nha hoàn bên ngoài nói đại tiểu thư tới.
Tương Quân cong môi cười: Đến chất vất sao? Nhất định chuyện lần này đã thuận lợi rồi. Nàng ta vẫy tay, ý bảo Bích Đào đi ra ngoài từ cửa sau.
Mạnh Chu vào cửa, không để ý thưởng thức gian phòng rộng rãi tráng lệ của Tương Quân, mặt lạnh lùng liếc Tương Quân một cái, từ trên cao nhìn xuống cười khẩy: "Nhị muội thật bình tĩnh, không phải nói có đạo tặc sao, sao lại không thấy tôi tớ đến bảo vệ gian phòng của muội vậy?"
Tương Quân sửa sang lại vạt áo, đứng dậy chào: "Tương Quân nghe nói đạo tặc tới chỗ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Thân thể..." Nàng ta lộ vẻ mặt lo lắng quan sát Mạnh Chu, giống như đang quan tâm trên tay nàng còn có gì hay không, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Thấy tỷ tỷ không việc gì, Tương Quân yên tâm rồi."
Mạnh Chu không thể không bội phục nàng ta, chuyện cho tới nước này còn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đây cũng không phải là việc người bình thường có thể làm được. Nghĩ vậy, Mạnh Chu nở nụ cười lạnh, mắt quét một vòng quanh phòng: "Nha hoàn Bích Đào kia không thấy đâu! Vốn còn đang định cảm ơn nàng ta hạ thủ lưu tình, bây giờ xem ra cũng không cần. Muội muội cũng đừng trách phạt nàng ta, tiểu nha đầu hoảng sợ không hạ thủ được cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không phải là người có thủ đoạn độc ác, muội nói phải không?"
Mạnh Chu gần như là rít từng chữ qua kẽ răng, mỗi chữ đều có vẻ châm biếm, hận không thể châm thành tổ ong vò vẽ ở trên mặt Tương Quân. Nàng không cách nào tưởng tượng nổi, nếu Tần Kha không chạy tới đúng lúc thì hôm nay nàng sẽ rơi vào cảnh thế nào.
Có lẽ mình sẽ bị ép chết lần nữa, hoặc là thoi thóp sống tiếp bị người đời chỉ trỏ... Bất kể là loại nào đều đủ để hủy diệt nàng!
Mặt Tương Quân biến sắc, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Chu thoải mái sảng khoái, cũng nghi ngờ có phải Mạnh Chu không uống thuốc kia. Nếu như uống rồi cơ thể nhất định sẽ phát hỏa, xuân tình rộn rạo, làm sao có thể giống vẻ bình tĩnh tự nhiên như lúc này được? Lẽ nào vì Bích Đào bị phát hiện cho nên không ra tay nữa? Hay là... nha hoàn kia cố ý lừa gạt, muốn tạo phản?
Tương Quân nỗ lực bình tĩnh, cười nói: "Tỷ tỷ đang nói chuyện gì vậy, Tương Quân nghe mà không hiểu gì hết, hôm nay Bích Đào đến phiên được nghỉ, e là đang nghỉ ngơi ở trong phòng, nếu tỷ tỷ muốn tìm nàng ta, Tương Quân sẽ phái người gọi nàng ta qua đây..."
Ánh mắt Mạnh Chu bình tĩnh gắn chặt ở trên mặt của Tương Quân, không chút khách khí, giọng nói lạnh như băng mà vẫn mạnh mẽ: "Không cần, hôm nay ta tới tìm muội, không có người ngoài ở đây, trái lại có mấy lời càng dễ nói ra miệng hơn." Nàng ngừng lại một chút, bỗng nhiên bước thêm một bước dài tới gần, cười nói: "Tương Quân, muội đã sớm biết mình có số mệnh làm hoàng tử phi rồi đúng không? Muội có muốn biết sau này mình sẽ gả cho vị hoàng tử nào không? Haha, Nhị hoàng tử tất nhiên là không trông cậy được rồi, Hoàng hậu nương nương có tầm nhìn xa, cánh của nhà Mạnh phủ của chúng ta không đủ rộng, mà muội cũng không phải là trưởng nữ..."
Nói đến đây giọng điệu của Mạnh Chu hơi chậm lại, nàng muốn từ từ đâm kim vào chỗ mấu chốt, khiến cho Tương Quân càng đau xót hơn!
Quả nhiên nghe được hai chữ trưởng nữ, mặt Tương Quân khẽ biến sắc. May nhờ nàng ta ở trong phủ được sủng ái, chẳng qua chỉ là con do tiểu thiếp sinh ra, không thể vượt qua Mạnh Chu. Đây cũng là nguồn gốc những mâu thuẫn từ khi còn nhỏ của nàng ta.
Mạnh Chu tiếp tục, nụ cười càng sâu sắc hơn: "Gần đây ta có xem mấy quyển sách bói toán, có thể nhìn tướng mạo đoán được. Tướng mạo của muôi muội chắc chắn là làm Tam hoàng tử phi, nửa đời trước có được vinh quang cùng sủng ái vô hạn. Nhưng tuổi già... hình như phải chịu cảnh lao tù, hơn nữa vĩnh viễn không được thấy mặt trời!" Giọng điệu của Mạnh Chu không ngừng tăng cao, đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói giống như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trong lòng.
Cả người Tương Quân run lên, lúc này không còn lòng dạ nào mà cười nữa, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ chớ nói giỡn với muội muội, cái gì mà Tam hoàng phi chứ, cái gì mà cảnh lao tù, một chữ Tương Quân cũng không tin! Tương Quân chỉ tin, mạng của ta là do ta không phải do trời!"
Mạnh Chu phá lên cười, xoay người ra phía ngoài bước được hai bước lại quay đầu lại: "Được, một câu mạng của ta là do ta không phải do trời, ta chờ ngày muội được gả cho Tam hoàng tử!"
Rời khỏi gian phòng của Tương Quân, Mạnh Chu phun ra một ngụm tức lớn. Hôm nay sau cuộc nói chuyện này nàng và Tương Quân không còn tình tỷ muội gì nữa, mà thứ tự ở trong phủ cũng nên thay đổi lại.
Nghĩ như vậy nàng không vội quay về phòng mà tiện đường đi tới phòng Đại phu nhân.
Trong lúc này trước khuê phòng của Mạnh Chu xúm lại một đống người, do Nhị phu nhân dẫn đầu, không ít đầy tớ đứng chống tay, sợ là chỉ cần chờ Nhị phu nhân hạ lệnh liền muốn động chân động tay đánh người. Mà ở trước mặt bọn chính là Lục Yêu, một mình nàng ta đang đứng ngăn ở cửa không cho người đi vào.
Nhị phu nhân cười nhạt: "Con nha đầu chết tiệt, còn không mau tránh ra, chẳng lẽ ở bên trong chứa chấp đạo tặc?"
Tất nhiên Lục Yêu không chịu đồng ý, một đám người kia sau khi đi vào, ai biết được là có bỏ vật gì vào trong đó không, ngộ nhỡ gán cho một cái tội danh, tiểu thư nhà nàng cũng không ứng phó được. Thân thể của nàng ta run rẩy, nỗ lực bình tĩnh giọng nói: "Nhị phu nhân, nô tỳ nói rồi, bây giờ tiểu thư không ở trong phòng, không thể để cho người tùy tiện động vào được. Chờ tiểu thư trở về đã, nếu như đồng ý ngài lục soát cũng không sao."
Nhị phu nhân cười nắc nẻ: "Không ở trong phòng? Ha ha, chẳng lẽ không phải đang cùng người ta lén lút vụng trộm sao?" Lục Yêu ngăn cản như vậy càng khiến cho Nhị phu nhân tin tưởng, bên trong đang có gian tình, chỉ cần phá cửa xông vào, chuyện xấu của Mạnh Chu trốn cũng không thoát được!
Nghĩ như vậy bà ta vung tay lên, ngày thường đám tôi tớ quen tác oai tác quái ngay lập tức dùng gậy gộc đánh vào người Lục Yên.
Nhị phu nhân cười sung sướng: "Để cho ta đi vào."
Lục Yêu bị đánh mấy cái vào người, nàng ta bất lực nhìn đám người đá cửa bước vào phòng. Nàng ta vươn tay nắm cổ chân một người sau đó dùng sức kéo. Tên đầy tớ kia không chịu bị nắm vì vậy hung hắng đạp một phát vào Lục Yêu, đá nàng ta sang một bên.
Lục Yêu cảm thấy cả người đau nhức từng cơn, nhưng vẫn không ngừng kêu gào với mấy người kia.
"Dừng tay!" Lục Yêu chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nàng ta nhìn xuyên qua kẽ hở giữa những đôi chân hỗn độn thì thấy tiểu thư nhà mình đứng bên ngoài đám người, ánh mắt nghiêm nghị không để cho xâm phạm.
Đám đầy tớ nghe thấy giọng nói này liền ngừng tay một chút, sau đó nhìn sắc mặt của Nhị phu nhân, thấy bà ta không có ý kêu ngừng, đám đầy tớ nghĩ: Dù sao có chuyện gì thì đã có Nhị phu nhân chịu, chúng ta chỉ cần đánh là được.
Bộp bộp bộp, mấy cây gậy lại tiếp tục hạ xuống.
Mạnh Chu xông lên, kéo tên đầy tớ động tay vô cùng tàn nhẫn kia ra, giơ tay giáng cho một cái tát. Cái tát kia làm cho tay nàng cũng đỏ ửng một mảng, càng không cần phải nhắc tới người bị đánh sẽ thế nào.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, chưa từng thấy đại tiểu thư lớn tiếng mắng chửi đầy tớ, càng chưa từng thấy nàng động tay đánh người. Vì vậy lần này làm cho mọi người hoảng sợ, không biết có nên tiếp tục hay không. Ngay cả Nhị phu nhân cũng bị kinh ngạc, ngay lập tức cũng quên không biết nói gì tiếp.
Mạnh Chu đẩy đám hạ nhân ra, đỡ Lục Yêu đứng dậy, gật đầu với nàng ta, khẽ nói: "Không sao rồi, em đi vào nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta rồi."
Vừa rồi Lục Yêu vẫn chịu đựng không dám rơi nước mắt, giờ nhìn thấy chủ tử, rốt cuộc vành mắt nóng lên nhưng nàng ta vẫn chịu đựng không phát ra tiếng khóc, chỉ gật đầu nói: "Tiểu thư cẩn thận." Mạnh Chu phải khuyên nhủ một hồi nàng ta mới đồng ý đi vào phòng.
Mặc dù Nhị phu nhân vẫn còn đang khiếp sợ, nhưng lúc này cần phải tiếp tục lên mặt, bà ta quát lớn: "Chu nhi, sao ngươi có thể không phân biệt được đúng sai như vậy, nha hoàn này chứa chấp đạo tặc, còn không chịu để cho bọn họ đi vào, không phải có tật giật mình thì là cái gì?"
Mạnh Chu chậm rãi quay đầu, ánh mắt xoẹt qua Nhị phu nhân hướng về phía Đại phu nhân, thấy Xảo Tuệ dẫn quản gia đang từ đó chạy tới cho nên khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc càng tỏa ra lạnh lùng: "Nhị nương, phòng của ta là do Đại nương quản, nếu muốn lục soát cũng nên để Đại nương đứng ra, ngài tự ý dẫn hạ nhân đến đây rốt cuộc là muốn vượt quyền phải không? Chẳng lẽ người cho rằng mình có thể thay Đại nương sao?"
Nhị phu nhân vốn là một người ngoài mạnh trong yếu, hôm nay bị quát như vậy liền lập tức hoảng sợ, trong nhất thời không nói câu gì phản bác được.
Mạnh Chu đảo mắt nhìn qua, giống như muốn nhìn kỹ từng tên hạ nhân muốn khám xét phòng nàng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Thật to gan, dám động tới phòng của Đại phu nhân, trong mắt các ngươi có còn Đại phu nhân nữa không, lẽ nào các ngươi cho rằng mình mới là chủ nhân của phủ này sao? Quản gia đâu, những tên hạ nhân không biết lớn bé này rốt cuộc là người nào tuyển vào phủ vậy?!"
Nói là nói hạ nhân nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, thậm chí không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm, giống như những lời này vốn là nói cho bà ta nghe!