“Đúng. Ta tận mắt nhìn thấy sư phó một đao chém xuống mệnh tinh Huỳnh Hoặc!”
Tiếng nói của Tô Trường An vang vọng ở bên trong điện Thái Hòa yên tĩnh.
Thánh Hoàng cũng không nói lời nào, ngón tay gõ nhẹ vào bàn dài trước người. Lão nhìn Tô Trường An, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ lại thâm sâu.
Trên trán Tô Trường An càng ngày càng nhiều mồ hôi. Hắn vô thức muốn lảng tránh ánh mắt đó, nhưng rất nhanh nhận ra mình không được làm vậy, thế nên hắn kiên trì đối diện với ánh mắt của Thánh Hoàng.
Bầu không khí ở bên trong điện Thái Hòa âm trầm giống như có thể bị ép chảy ra nước.
“Tốt!” Thật lâu sau, Thánh Hoàng hét to một tiếng, lần nữa giơ lên chén rượu trên tay.
“Kính Thiên Đao Mạc Thính Vũ!” Lão nói, sau đó uống một hơi cạn sạch chén rượu.
“Kính Mạc Thính Vũ!” Tất cả triều thần cùng hô theo.
“Ừ. Mạc Thính Vũ thu cho Thiên Lam viện một đồ đệ tốt đấy!” Câu nói của Thánh Hoàng dường như có hàm ý khác. Lão liếc Tô Trường An một cái rồi nhìn về phía Đỗ Hồng Trường luôn cúi đầu ở một bên.
“Ngươi là con trai của Ngụy Linh Thần tướng Đỗ Vĩ?” Thánh Hoàng hỏi.
Giống như có một nỗi sợ hãi Thánh Hoàng từ bản năng, thân thể Đỗ Hồng Trường trong lúc này run rẩy. Y ngẩng đầu, hốc mắt dường như vì khóc mà đỏ và hơi sưng lên.
“Chính là vi thần.” Giọng y trầm thấp, có lẽ vẫn còn rất bi thương vì cha mình qua đời.
“Đỗ Vĩ...” Giọng của Thánh Hoàng cũng trầm xuống, “Đi theo quả nhân tính ra cũng hơn ba mươi năm. Trẫm thấy hắn chinh chiến vất vả nhiều năm ở Tây vực, công lao rất lớn, nên vốn định triệu hắn về kinh sống yên bình một thời gian. Ai ngờ hắn ở Lam Linh trấn gặp phải kẻ xấu mà mất mạng, việc này khiến quả nhân thực sự rất thương tâm.” Thánh Hoàng nói, sau đó lấy ống tay áo che mặt giống như bi ai đến mức muốn khóc.
“Bệ hạ nén bi thương. Có thể hy sinh vì Đại Ngụy là mong muốn cả đời của cha thần, bây giờ nghĩ lại, người chết cũng có ý nghĩa.” Đỗ Hồng Trường vội vàng lễ bái, giọng điệu thành khẩn, không hề làm bộ, chỉ là ánh mắt đang nhìn xuống của y lại lộ ra hung quang.
Nếu như một tháng trước, y vẫn là một đại thiếu gia ăn chơi, ỷ vào gia thế và thiên phú bẩm sinh mà tự cao tự đại, thì bây giờ, Đỗ Hồng Trường đã hoàn toàn thu liễm bản tính của mình.
Y bắt đầu không thể hiện ra ý nghĩ thật sự của bản thân ở trên mặt, học cách nói chuyện với từng loại người, lưng vốn thẳng tắp giờ đây cũng cúi thấp xuống. Bởi vì những sự tình phát sinh trong khoảng thời gian sau khi Đỗ Vĩ chết khiến y hiểu được, bản thân mất đi cái danh con trai của Thần tướng mà lại muốn sống sót trong thành Trường An đầy lang sói này, chỉ còn cách cố gắng trở nên cường đại đến mức trở thành một trong những con sói đó. Trước khi đến lúc đó, ngươi cần như con dê ngoan ngoãn và vô hại. Y đã hiểu được đạo lý này, nhưng Tô Trường An còn chưa hiểu.
Thánh Hoàng rất hài lòng với đứa bé trước mắt này. Mặc dù nó làm chưa đủ tốt, hơn nữa trong ánh mắt còn có hung quang vốn không nên tồn tại lóe lên, nhưng ít ra nó có đủ tư cách sống sót trong thành Trường An.
“Trong các ngươi, một người là đồ đệ của Mạc Thính Vũ, người còn lại là con trai của Thần tướng, cả hai đều là đời sau của trung lương. Hơn nữa, hai ngươi còn là thanh niên tài tuấn, có tu vi không tầm thường, lại có công trong sự việc ở Lam Linh trấn, trẫm cảm thấy được an ủi rất nhiều.”
“Hai người tiến lên nghe phong thưởng!” Thánh Hoàng nói ra.
“Đỗ Hồng Trường, hôm nay trẫm phong ngươi làm Linh Liệt Bá, thừa kế ba đời, thưởng ba trăm mẫu đất, hoàng kim ngàn lượng!”
“Tô Trường An, hôm nay trẫm phong ngươi làm Huyết Đao Bá, thừa kế ba đời, thưởng ba trăm mẫu đất, hoàng kim ngàn lượng!”
Lời vừa nói ra, mặc dù Tô Trường An cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại không có gì đặc biệt. Từ trước đến nay, hắn ít hứng thú với mấy tước vị này, đối với hắn, loại hư danh này ngoại trừ có thể chèn ép một chút lúc đấu võ mồm với Kỷ Đạo thì không còn tác dụng nào nữa.
Nhưng Đỗ Hồng Trường lại không giống vậy. Cha y là Thần tướng mà không phải y. Cha y chết đi, nói dễ nghe thì y là hậu duệ của người trung liệt*, nói khó nghe là thân phận của y cũng giống với thứ dân. Một thứ dân không quyền, không thế mà lại có vài mối thù bị kết xuống từ lúc cha y làm quan, vậy thì không cần nói cũng biết cuộc sống sau này của y sẽ như thế nào. Nhưng một khi y được phong Bá tước, thì dù không phải là quyền cao chức trọng, nhưng ít ra Thánh Hoàng dùng cái này để thể hiện thái độ muốn bảo toàn y.
*: Có tinh thần giữ trọn lòng trung nghĩa, dám khẳng khái hi sinh.
Thái độ này chính là thẻ đánh bạc quan trọng để y có thể sống sót trong thành Trường An, dù nó không thể cải biến hoàn toàn hiện trạng của y. Trên mặt Đỗ Hồng Trường hiện lên sự vui mừng, nhưng rất nhanh lại đè xuống. Y và Tô Trường An gần như đồng thời dập đầu lần nữa, nói: “Tạ long ân của Ngô Hoàng.”
"Ừ, lui ra đi. Sau này chăm chỉ tu luyện để sớm ngày trở thành trụ cột của Đại Ngụy ta!” Thánh Hoàng gật đầu, nói.
Hai người cũng gật đầu đáp lại, sau đó nhanh chóng lui về vị trí của mình.
Đúng lúc này, một vị hoạn quan cúi đầu, vội vàng đi đến, sau đó quỳ xuống ở chỗ cách Thánh Hoàng vài chục trượng, nói: “Bẩm báo bệ hạ, Tây Lương Tướng quân Bắc Thông Huyền cầu kiến!”
Trong điện chợt có chút ầm ỹ, vài người bắt đầu chụm đầu, ghé tai để bàn tán.
Bắc Thông Huyền.
Lúc một canh giờ trước, rất nhiều người đều không để y vào mắt, vì cho dù y lập được nhiều chiến công ở Tây Lương, nhưng dù sao chỗ đứng trong triều cũng không cao. Chỉ có điều, một trận xung đột vừa xảy ra trước điện lại khiến cho những văn võ bá quan này nhận ra được rằng, có lẽ trong tương lai không xa, y sẽ trở thành một nhân vật quan trọng ở Tây Lương.
Khi nghe cái tên này, thân thể Như Yên cũng chợt run lên trong nháy mắt. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài điện với sự chờ mong lại mang theo một chút sợ hãi.
Nàng biết rõ, trận đánh bạc này là toàn bộ thẻ bài của nàng, rốt cuộc đã tới lúc ngửa bài.
Trên mặt Thánh Hoàng lúc này cũng hiện ra nét cười khẽ, lão nói: “Nhanh truyền y vào!”
“Vâng!” Hoạn quan đang quỳ trên mặt đất đáp, sau đó đứng lên, cất cao giọng hô về phía ngoài: “Truyền Tây Lương Bắc Thông Huyền yết kiến!”
Cộp! Cộp! Cộp!
Một loạt tiếng va chạm giữa đế giày và mặt đất vang lên. Mọi người đều quay đầu nhìn về phía âm thanh đó.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên có dáng người cao, gầy, mặc một bộ áo giáp màu đen, đang từ từ bước đến.
Một đầu tóc đen được buộc cao một cách tỉ mỉ, dùng một cái trâm ngọc xuyên lên. Khuôn mặt y rất tuấn tú, nhưng giữa hai hàng lông mày lộ ra nét âm u, bờ môi đỏ tươi như uống máu. Những nơi y đi qua đều tản ra một mùi máu tanh thoang thoảng.
Y nhìn không chớp mắt đi tới dưới đài Thánh Hoàng rồi quỳ một chân, cúi đầu trầm giọng nói: “Mạt tướng Bắc Thông Huyền đến chúc thọ muộn, xin bệ hạ giáng tội!”
“Ha ha!” Trên mặt Thánh Hoàng lại không hề có sự tức giận. Lão cười rồi nói: “Ái khanh thay trẫm dẹp yên nạn trộm cướp ở Quy Đồ, chính là lập công lớn, đâu có tội gì, mau mau đứng lên.”
“Vâng.” Bắc Thông Huyền nói, sau đó đứng lên, rồi cứ đứng ở đó như một bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
“Ái khanh, hai ngày trước trẫm thu được tấu chương, nói ngươi vào hơn mười ngày trước đã tự mình thống lĩnh năm trăm thiết kỵ tập kích bất ngờ hậu phương của Man tướng Hô Diên Tá, giải nguy cho Lai Vân Thành, có việc này không?” Thánh Hoàng rót đầy một ly rượu, nhìn về phía Bắc Thông Huyền mà hỏi.
“Thật sự có việc này.” Bắc Thông Huyền trầm giọng đáp. Lúc y nói lời này, bộ dạng không hề biến hóa, mắt vẫn nhìn về phía trước, dường như không có chút nào kiêu ngạo vì điều này.
“Tốt!” Nhưng Thánh Hoàng lại có vẻ thật cao hứng, đột nhiên vỗ bàn dài trước mắt rồi nói: “Anh hùng xuất thiếu niên**! Bắc ái khanh hẳn là khoảng ba mươi tuổi, đã có dũng khí hơn người, nên thưởng, nên thưởng.”
**: Từ những người thiếu niên sẽ ra nhiều anh hùng, tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước.
Những năm gần đây, cũng không có mấy người có thể khiến Thánh Hoàng khen ngợi như thế, hoặc là nói gần như không có. Theo lý, đây là một chuyện rất đáng để cao hứng, nhưng thần sắc trên mặt Bắc Thông Huyền lại không vì vậy mà có chút biến hóa nào. Y chỉ rất bình thản khẽ gật đầu, nói: “Bệ hạ quá khen. Mạt tướng thực không dám nhận.”
“Ái khanh không cần khiêm tốn. Ngươi chờ quả nhân ngẫm lại xem rốt cuộc nên thưởng ngươi cái gì?” Thánh Hoàng nói, sau đó ngồi trở lại ghế rồng ở phía sau, vuốt ria mép như là đang đau đầu suy tư.
“Bệ hạ.” Lúc này, Tư Mã Hủ đứng dậy lần nữa, chắp tay cúi đầu mà nói: “Ngụy Linh Thần tướng hy sinh vì nước, hiện tại, trong hai mươi tư Thần tướng Đại Ngụy đang có một vị trí để trống.”
Lời vừa nói ra khiến mọi người ở đây đều phải sợ hãi.
Thần tướng Đại Ngụy có được vinh quang đến mức nào, không người nào là không phải ở trên sa trường đẫm máu mấy chục năm. Mặc dù vị Bắc Thông Huyền trước mắt này cũng có chút danh tiếng, nhưng lại kém ngàn dặm so với những lão tướng rong ruổi sa trường nhiều năm kia.
Đỗ Vĩ vừa chết, không biết có bao nhiều người dán mắt vào vị trí này. Bọn hắn sao có thể nhường cho tên tiểu bối không biết từ đâu đến là Bắc Thông Huyền chiếm được cơ hội. Nhưng đề nghị này lại do Tư Mã Hủ đưa ra, nên dù mọi người không cam lòng, cũng chỉ do dự mà không dám nói.
“Hả?” Thánh Hoàng cau mày, đứng lên, một đôi mắt hổ lóe lên ánh sáng mãnh liệt khiến người sợ hãi đang nhìn chằm chằm vào lão già trước mắt này. Nhưng lão già lại như không nhận ra, vẫn cung kính đứng ở đó, cúi đầu, chắp tay.
“Chúng ái khanh cảm thấy thế nào?”
Tiếng nói giống như tiếng sấm của Thánh Hoàng chợt vang lên. Điện Thái Hòa vốn trở nên ầm ĩ vì đề nghị của Tư Mã Hủ lại lần nữa yên tĩnh trở lại một cách quái dị.
Văn võ bá quan dưới đài đều cúi đầu. Bọn hắn dĩ nhiên không đồng ý chuyện như vậy, nhưng cũng không dám làm trái ý Tư Mã Hủ. Vì vậy, bọn hắn lúc này đều không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng.
Sự yên tĩnh quỷ dị như vậy kéo dài khoảng gần hai mươi tức.
Một giọng nói phá vỡ sự im lặng này.
Đó là một vị thiếu niên mặc áo trắng.
Vành mắt của y có chút sưng lên, cổ tay còn quấn một mảnh vải màu đen.
Ở Đại Ngụy, chỉ khi trong nhà có trưởng bối qua đời mới quấn lên như vậy.
Thiếu niên kia lách người mà ra, đi đến dưới đài trước Thánh Hoàng, chắp tay, cúi đầu nói: “Bệ hạ, vi thần có một lời, không biết có nên nói hay không.”
Hai mắt Thánh Hoàng chợt híp lại, khóe miệng lộ ra nét cười khẽ.
“Cứ nói đừng ngại.” Lão đáp.
Cũng vào lúc này, trong đôi mắt híp một nửa của lão giả đang cúi đầu kia chợt hiện lên luồng ánh sáng.
“Bắc Tướng quân lập được nhiều kỳ công ở Tây Lương, có uy danh cao. Mặc dù ngài là nho tướng nhưng dũng khí hơn người, dù kinh nghiệm chưa nhiều nhưng cha thần lúc còn sống vẫn thường nói với thần, Bắc Tướng quân dụng binh như thần, người hổ thẹn không bằng.”
“Hiện tại, tuy rằng Đại Ngụy ta đang trong thời kỳ thái bình, thế nhưng phía Bắc có Yêu tộc, phía tây có Man quốc. Đàn sói xung quanh, sự tình biên cương không cho phép có một chút nào buông lỏng. Cha thần đã mất, nhưng vị trí Thần tướng lại không thể để trống. Bây giờ, nhìn khắp Đại Ngụy, cũng chỉ có Bắc Tướng quân mới có thể gánh được trách nhiệm này!”
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT