Dịch giả: Tiểu Nhiễm

Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ, hắn thật sự không hiểu rõ ý của Long Tương Quân.

Hắn từ trước đến nay đều không thích những lời nói sắc bén như vậy, nhưng dường như người khác đều ưa thích.

"Dù sao cũng cảm ơn ngươi, Như Yên tỷ tỷ là một người rất tốt." Hắn nói với Long Tương Quân như thế.

Long Tương Quân chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, đúng là rất có phong tình. Bị chàng trai liếc như vậy khiến cho Tô Trường An cảm thấy một hồi khó chịu. Toàn thân hắn nổi da gà giống như đứng trong gió tuyết ở Bắc địa.

"Ta nói rồi, Long mỗ là người làm ăn. Làm việc cũng ngoại trừ muốn tiền vốn sinh lãi. Ừ... Ít nhất là bản thân Long mỗ thấy như vậy." Long Tương quân mở ra quạt xếp ở trên tay, khẽ phe phẩy và nói.

Tô Trường An cảm thấy đây là một thói quen rất kỳ quái, vốn sắp đến mùa đông mà còn phe phẩy quạt giấy.

Hắn cũng không hiểu chuyện như vậy nhưng hắn không muốn hỏi lại, bởi vì hắn đã gặp quá nhiều thứ mà bản thân không hiểu rồi.

Ngươi không thể đòi hỏi mọi người đều phải giải thích cho ngươi cũng như ngươi không thể đi giải thích cho từng người. Đây là đạo lý mà hắn ngộ ra được khi ở Trường An, cảm thấy rất đúng nên đã nhớ kỹ.

Nhưng hắn muốn hỏi một vấn đề khác.

"Ngươi thiếu tiền sao? Ta nghe nói Long gia rất giàu, nhiều tiền đến mức tiêu không hết. Vậy tại sao ngươi còn muốn kiếm tiền nữa?"

"Tô công tử, ngươi thật sự rất thú vị." Long Tương Quân nhíu mày.

"Ngươi nhìn một chút khách uống rượu ở dưới lầu này." Y nói. "Bọn họ đều là quan to hiển quý, trong nhà người nào không có năm thê bảy thiếp? Nhưng tại sao bọn họ còn bất kể ngày đêm đến Mẫu Đan các say xỉn?"

Nói đến đây, y dừng lại một chút, khẽ liếc Tô Trường An rồi nói tiếp: "Bởi vì đồ của người khác luôn tốt."

Tô Trường An lại lắc đầu, nói: "Không đúng. Người không giống với tiền bạc."

"Sao lại không giống đây?" Long Tương Quân dường như khá hào hứng, thu lại quạt xếp trên tay rồi quay đầu nhìn Tô Trường An mà hỏi.

Tô Trường An ngẩn người, sắc mặt chợt trở nên có chút hồng nhuận phơn phớt. Hắn giống như nổi lên dũng khí thật lớn, nhìn vào mắt Long Tương Quân và nói: "Giống như sư tỷ, Tiễn Quân, còn có Như Nguyệt, tuy rằng các nàng đều rất đẹp nhưng mỗi người lại có một nét đẹp riêng. Nhưng tiền thì không như vậy, một lượng bạc của ngươi giống với một lượng bạc của ta, đồ vật có thể mua được cũng tương tự nhau, vì vậy số bạc này cũng chẳng có gì đặc biệt. Bao nhiêu đó đã khác biệt, mà ngươi lại có rất nhiều tiền rồi."

Long Tương Quân nghe vậy, vẻ mặt chợt trở nên có chút kỳ lạ, sau một hồi lâu y mới vỗ tay, chế giễu nói: "Ví dụ này của công tử quả thật rất thú vị."

Nhưng Tô Trường An không vì y khích lệ mà có chút nào cao hứng, trái lại còn không khỏi hối hận tại sao bản thân lại nói ra như thế.

"Vậy Tô công tử cảm thấy trong ba cô gái Cổ tiểu Hầu gia, công chúa điện hạ, còn có Như Nguyệt cô nương, ai tốt hơn ai đây?" Giọng nói âm nhu của Long Tương Quân mang theo ý trêu tức mà hỏi.

"Ta..." sắc mặt của Tô Trường An thoáng trở nên đỏ như quả chín, ấp úng hồi lâu rồi mới nói: "Ta thích Mạt Mạt."

"Mạt Mạt?" Long Tương Quân sững sờ, con ngươi chuyển động một cái, vỗ quạt xếp vào lòng bàn tay rồi giống như bừng tỉnh ngộ nói: "Là tiểu cô nương hôm đó sao? Ừ...Không tệ, tuy rằng không xinh đẹp bằng ba người họ nhưng lại sạch sẽ hơn."

"Sạch sẽ?" Tô Trường An có chút không hiểu, sư tỷ các nàng đều rất sạch sẽ đấy, thấy họ tắm rửa thường xuyên mà...

"Được rồi, coi như ngươi thắng." Long Tương Quân hiển nhiên không có ý định giải thích cho lời nói của mình, y nói tiếp: "Vậy Tô công tử cảm thấy Đại Ngụy lớn sao?"

Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Hắn đã gần mười bảy tuổi mà cũng chỉ biết đến Trường môn, Bắc Lam và Trường An. Nhưng phía tây Trường An là Lương Châu, ở đó có một sa mạc lớn gọi Nhạn Bất Quy. Phía đông có U châu, đi về phía nam thì sẽ gặp Ly Giang, vượt Ly Giang rồi đi về phía đông lại có Uyển Châu, phía tây có đất Thục, trong đất Thục có tòa Thục Sơn. Dù cho hắn dùng cả đời để đi cũng không thể đi hết nhiều nơi như vậy.

Vì vậy hắn đáp lại: "Rất lớn."

"Đúng vậy. Đại Ngụy rất lớn, lớn đến mức cho dù Thánh Hoàng hùng tài vĩ lược cũng không thể chú ý đến từng địa phương một. Nhưng ngài vẫn nam chinh bắc chiến để mở rộng lãnh thổ và biên cương, không phải sao?" Long Tương Quân nói.

Tô Trường An trầm mặc.

Hắn không thể không thừa nhận Long Tương Quân nói rất có lý.

Tiền của y nhiều đến mức tiêu không hết. Nhưng y vẫn nghĩ cách kiếm tiền, dù cho số tiền này là do những cô gái giống Như Yên đánh đổi cả cuộc đời mới có được.

Thánh Hoàng cũng thống trị một quốc gia cực kỳ rộng lớn, nhưng lão vẫn muốn mở rộng biên cương dù cho phải dùng máu thịt của những binh sĩ để đổi lấy điều này.

Đây là một chuyện rất đáng sợ.

Vô số người hi sinh chỉ vì thỏa mãn dục vọng ngu xuẩn và cố chấp của lòng người.

Hắn chợt nhớ tới lúc ở U Vân lĩnh, Ngô Đồng từng nói - Thần mà có dục vọng thì sẽ trở nên cực kỳ xấu xa.

Thần cũng như thế thì người làm sao thoát nổi.

Tô Trường An không khỏi cảm thấy khó chịu. Hắn cũng không có ý định hỏi tiếp vì rất nhiều chuyện thực ra không có đáp án. Mà nếu thật có đáp án thì đó chính là dục vọng.

Sau khi từ Mẫu Đan các trở về, Tô Trường An liên tục rầu rĩ không vui.

Ngay cả lúc luyện kiếm hắn cũng không tập trung nên bị Cổ Tiễn Quân đánh bay kiếm mấy lần.

Tình trạng như vậy khá hiếm thấy, Cổ Tiễn Quân cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nàng đã hỏi Tô Trường An nhưng hắn lại không trả lời, không phải không muốn mà vì chính hắn cũng không biết đáp án rút cục là gì.

Sau khi kết thúc bài học buổi chiều về kiếm đạo, Cổ Tiễn Quân lập tức vội vã rời đi. Nàng nói là muốn chuẩn bị một chút để đi dự đại thọ của Thánh Hoàng với tư cách là người đại diện của Cổ gia.

Tô Trường An chán nản đặt kiếm trong tay sang một bên, tựa vào mái hiên của diễn võ trường rồi ngồi xuống.

Hắn ngơ ngẩn nhìn một hàng cây trơ trụi ở trước mặt. Gần đây hắn rất thích làm như vậy, lại không nói được lý do là gì. Sở Tích Phong rời đi, sư tỷ cũng không ở đây khiến hắn cảm thấy Thiên Lam viện giống như thiếu chút gì đó. Hơn nữa cuộc sống đại hiệp mà hắn hướng tới dường như cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Hắn chợt nhớ đến Trường môn, nhớ đến cha của hắn.

"Trường môn lúc này hẳn là bắt đầu có tuyết rơi rồi." Hắn lẩm bẩm.

"Tâm ngươi không tĩnh." Đúng lúc này có một giọng nói trong trẻo nhưng lành lạnh truyền đến.

Tô Trường An quay người nhìn lại thì thấy Thanh Loan mặc áo xanh không biết đã đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào.

Hắn vội vàng đứng lên, phủi bụi trên mông, sau đó nhìn Thanh Loan và nói: "Sư thúc, người chưa rời đi sao?"

Thanh Loan lắc đầu, nói: "Ngươi như vậy sẽ không luyện kiếm tốt được."

Tô Trường An nghe vậy thì hơi lúng túng, gãi đầu: "Ta biết rõ, nhưng trong lòng ta hôm nay rất khó chịu."

"Vì sao?"

"Vì một chuyện."

"Chuyện của ngươi?"

"Không phải."

"Vậy nếu đã không liên quan đến ngươi thì nghĩ đến để làm gì chứ."

Tô Trường An sững sờ, cảm thấy Thanh Loan nói không theo đạo lý bình thường.

Hắn thử sửa lại: "Nhưng người không thể chỉ nghĩ đến bản thân."

"Vì sao không thể?"

"Ví dụ như bằng hữu của người xảy ra chuyện..." Tô Trường An còn chưa nói hết thì giọng nói lạnh như băng của Thanh Loan cắt ngang lời hắn.

"Ta không có bằng hữu."

...

"Vậy ví dụ như cha mẹ người xảy ra chuyện."

Thanh Loan nghĩ đến người cha đã đưa nàng đến Tinh Thần các, nói: "Cha mẹ ta mất sớm."

...

"Vậy nếu như sư phó của người là Khai Dương sư thúc tổ xảy ra chuyện thì sao?"

Thanh Loan trầm mặc. Nàng nghĩ đến sư tôn của mình là Các chủ Tinh Thần các. Mặc dù người lãnh đạm lại không hề có tình cảm nhưng đã một tay nuôi lớn nàng, còn truyền cho nàng công pháp tối cao Thái Thượng Vong Tình Lục. Nếu như người gặp chuyện không may thì bản thân sao có thể không để ý đến.

Giữa nàng và sư tôn nàng hẳn là cũng có một đoạn nhân quả.

Nhưng tu vi của người đã tới Thái Thượng, đó là cảnh giới Thánh nhân, thoát khỏi trần tục, không bị quy luật nhân quả tác động. Cho nên đoạn nhân quả giữa nàng và sư tôn không hoàn chỉnh, mặc dù thật sự tồn tại nhưng sẽ không hề ảnh hưởng đến nàng tu luyện Thái Thượng Vong Tình Lục, ít nhất là với cảnh giới bây giờ của nàng.

Nhưng điều này vẫn khiến cho Thanh Loan nhận ra được sự đáng sợ của nhân quả, cho dù là đoạn nhân quả không hoàn chỉnh giữa nàng và sư tôn cũng sẽ khiến tâm cảnh được tu luyện mấy trăm năm của nàng bị rung động một chút. Nếu như tiếp tục ở nơi trần tục này rồi không cẩn thận dính phải đoạn nhân quả khác thì tâm cảnh vô trần vô cấu mà nàng vất vả tu luyện sẽ có nguy cơ bị phá vỡ.

Vì vậy nàng quyết định phải mau chóng kết thúc đoạn nhân quả với Tô Trường An rồi sớm trở về Tinh Thần các.

"Sư thúc, từ lúc người đến Trường An đã ra ngoài dạo chơi bao giờ chưa?" Tô Trường An chợt hỏi.

Thanh Loan lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, lắc đầu nói: "Chưa."

"Vậy chúng ta đi dạo đi. Ta đã đến gần một năm mà cũng chưa từng đi dạo đúng nghĩa lần nào." Tô Trường An vừa cười vừa nói. Hắn cảm thấy khó chịu trong lòng nên nghĩ đến đi ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.

Thanh Loan sững sờ, nếu lúc bình thường nàng tất nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu này của Tô Trường An. Nhưng lúc này nàng vừa mới quyết định phải sớm kết thúc đoạn nhân quả, mà tuy rằng yêu cầu này cũng không lớn nhưng cũng coi như làm được một ít. Cho nên nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play