Dịch giả: Tiểu Băng

Tô Trường An khó tin nhìn Thiên Đạo, không ngờ Thiên Đạo lại có thể tìm ra nhanh như vậy.

Hắn trợn to mắt, sững người nhìn Thiên Đạo, thật lâu sau mới ngắc ngứ mà hỏi: "Ngươi... làm sao biết...”

Thiên Đạo cau mày, lại tự rót rượu cho mình: "Ngươi đã thành Tiên Đạo, đương nhiên nên biết bản lãnh của ta. Hôm đó mặc dù các ngươi mở Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, che mắt cảm giác của ta. Ta dù không biết các ngươi làm cái gì trong đó, nhưng chuyện các ngươi mở ra Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận lại không thoát khỏi cảm giác của ta được.”

"Ngươi nói xem, nhiều chuyện kì dị xảy ra với Thiên Lam viện các ngươi như vậy, một tia Thiên Ngô Thần tính cuối cùng của ta nếu không có ở chỗ ngươi thì còn ở được đâu nữa?"

Vẻ mặt Tô Trường An chuyển thành sợ hãi.

"Đừng giả bộ.” Thiên Đạo khoát tay, vẻ phiền chán với biểu hiện của Tô Trường An. “Các ngươi để lại một tia Thần tính, chính là muốn dụ ta tới tận cửa còn gì? Nói đi, các ngươi muốn dựa vào ta để kiếm cái gì hả?"

Tô Trường An ngơ ngác, Thiên Đạo này thông minh hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Hắn thở một hơi dài, vẻ cam chịu hỏi: "Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?"

"Được, hỏi đi.”

"Vì sao?"

Một câu hỏi không đâu ra đâu, nếu đổi thành người khác nghe hỏi như vậy, hẳn sẽ không hiểu được muốn hỏi cái gì, nhưng đối với hai đương sự, câu hỏi này lại rất rõ ràng.

Thiên Đạo im lặng một hồi lâu, uống cạn thêm một ly rượu mới đáp: "Ta là ý chí của thế giới này.”

Y nói xong, lại im lặng.

Tô Trường An sững ra không hiểu: "Là có ý gì?"

Thiên Đạo đáp: "Khi ta sinh ra, ta đã nhìn thấy thế giới này từ trong hỗn độn dần phân chia ra, đến hôm nay sinh linh sinh sôi nảy nở. Ta cũng đã bảo vệ thế giới này cả mấy vạn năm.”

"Ngươi cho rằng, một cái thế giới như vậy, ta có muốn hủy diệt nó không?"

"Nhưng ngươi vẫn làm, không phải sao?"

"Ngươi không tin?" Thiên Đạo cau mày, “Hoặc là nói, ngươi cảm thấy ta đang nói những lời để lừa gạt ngươi?"

Tô Trường An nhướng mày.

"Vậy thì vì sao?"

Nếu đã thật sự không muốn, tại sao lại cứ làm?

Nếu thật sự không ra tay, vậy những anh linh kia vì sao mà chết?

"Ngươi không hiểu.” Thiên Đạo đạm mạc lắc đầu, "Ta nhìn tận mắt cái thế giới này từ hoang vu đến phồn hoa, nhìn sinh linh từ ăn tươi nuốt sống, đến phá núi đúc thành.”

"Ngươi không sao hiểu được ta yêu thương cái thế giới này như thế nào.”

"Cho nên...”

Thiên Đạo dừng một chút, giọng nói trầm hẳn xuống, quanh người hiện ra những làn khí tức âm lãnh đen kịt.

"Ngươi cũng không cách nào hiểu được sự thất vọng của ta đối với cái thế giới này.”

"Thất vọng?"

"Đúng vậy, chính là thất vọng.” Thiên Đạo gật đầu, khí tức âm lãnh quanh người y càng thêm nồng đậm.

"Ta đã từng bảo vệ cái thế giới này, bảo vệ mỗi tấc đất của nó, từng sinh linh của nó, chịu tiêu hao sức mạnh của mình để sáng tạo ra Thần tộc cường đại để bọn chúng giúp ta quản lý cái thế giới này.”

"Nhưng cuối cùng thì sao? Ta đánh xuống pháp điển, Thần tộc lại chỉ vì quyền lực của mình mà từ chối yêu cầu của ta, phớt lờ mệnh lệnh của ta. Ta thử câu thông với chúng, nhưng chúng đã bị quyền lợi làm mất đi thần trí. Để duy trì quyền lực của mình, bọn chúng giam cầm con đường tiến lên của chúng sinh, khiến bọn họ sống trong ngu muội, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy được sức mạnh thật sự. Thậm chí bọn chúng còn dám coi sinh linh là nô bộc, dùng sức mạnh tuyệt đối của mình để áp bức họ.”

"Ta không còn cách nào khác, đành phải đưa tới Tà Thần, vừa để cho pháp điển được đánh xuống, vừa mở ra con đường tu luyện cho chúng sinh.” Nói đến đây, Thiên Đạo dừng một chút, sắc mặt của y càng trở nên âm trầm và đáng sợ. “Ta vốn tưởng rằng như vậy là có thể vẹn toàn đôi bên, nhưng chúng Thần sau khi biết được tiềm lực đáng sợ của sinh linh, bắt đầu trấn áp sinh linh. Để đạt được mục đích, chúng đã dùng tới mọi thủ đoạn tồi tệ nhất. Ta không thể nào tưởng tượng được những kẻ làm ra những trò dơ bẩn đó lại chính là những người do chính tay ta tạo ra.”

"Ta cảm thấy buồn nôn và phẫn nộ. Cho nên...”

Thiên Đạo nói đến đây, câu nói kế tiếp còn chưa kịp thốt ra đã bị Tô Trường An cắt ngang.

"Cho nên ngươi mới ban cho Tần Bạch Y Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận, ở trong bóng tối giúp y trấn áp những kẻ mà do chính tay ngươi sáng tạo ra, các Chân Thần?"

Tô Trường An lạnh lùng.

Bởi hắn không hiểu. Nếu tất cả đúng như Thiên Đạo nói, như vậy mục đích của y đã đạt được rồi, sao y lại vẫn còn muốn cấu kết với Đế Quân, hủy diệt cái thế giới mà y cứ luôn miệng nói là mình yêu thích này?

"Đúng vậy... Ta đã làm như vậy, cũng đã làm được.”

"Ta vốn tưởng rằng sau khi xua đuổi sài lang, thế giới sẽ đi theo con đường tốt đẹp mà ta mong muốn, ta không ngờ, sài lang vừa đi thì lại có một đám ác quỷ lòng tham không đáy xuất hiện thay vào!"

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play