Gần như Cổ Tiễn Quân cũng tỉnh lại cùng một lúc với hắn.
Mọi người vây lấy hai người, định hỏi han nhưng thấy hai người mới tỉnh dậy đều có vẻ còn yếu ớt nên Hồng Loan đã cản họ lại, bảo họ trở về, ngày mai hẵng tính. Mọi người đều quyến luyến, nhưng cũng không muốn khiến cho Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân vất vả, chỉ nhắc hai người nghỉ ngơi cho tốt rồi rời khỏi phòng.
...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Mấy người Lục Như Nguyệt, Hồng Loan từ sáng sớm đã tới chỗ Tô Trường An.
Họ ngạc nhiên nhìn thấy Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân đã đứng ở đó rồi, đang cười nói với nhau, khôi phục coi như không tệ.
"Cha!"
"Phu quân!"
Lục Như Nguyệt và Tô Chiếu cùng kêu lên, nhào vào lòng Tô Trường An.
Hắn cười nhẹ, ôm cả hai vào lòng. Cổ Tiễn Quân trợn mắt, nhưng cũng lùi sang bên.
Cô không hề muốn chia xẻ hắn với ai, nhưng cô biết tâm tư của mọi người, họ đều rất quan tâm tới hắn, hơn nữa ván cũng đã đóng thuyền, dù có không cam lòng tới cỡ nào đi nữa, cô cũng phải chấp nhận.
Hồng Loan đi tới, bụng đã lồi hẳn lên, tính ra cô mang thai cũng đã chừng năm năm, xem ra đến ngày chuyển dạ cũng không còn bao lâu nữa.
Cô đi tới nhìn Tô Trường An đầy hung dữ.
"Nếu còn có lần nữa, ta sẽ tự ra tay bắt chàng về, đánh cho chàng răng rơi đầy đất!"
Hồng Loan tuy nói rất dữ dằn, nhưng mắt lại đỏ lên cho thấy cô đã vô cùng lo lắng cho hắn.
"Không có nữa đâu.” Tô Trường An cười, đưa tay ra kéo cô vào lòng ôm lấy cô.
Hồng Loan vô thức định phản kháng, nhưng Tô Trường An ôm rất chặt và rất kiên định, cô chỉ biết đỏ mặt, úp mặt vào ngực hắn.
Sự ấm áp và hạnh phúc này khiến trái tim đầy vết thương của Tô Trường An nhận được vài phần an ủi.
Nhưng hạnh phúc ấy kéo dài không lâu. Từ xa vọng tới tiếng bước chân khiến mọi người bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Tần Bạch Y đang từ từ đi tới.
Có mặt người ngoài, các cô đương nhiên không dám quá thân thiết với Tô Trường An. Các cô thi nhau rời khỏi lòng hắn, ra vẻ chẳng có gì xảy ra đứng ở đó, nhưng mắt thì đảo quanh chứng tỏ sự ngượng ngùng trong lòng.
Đương nhiên Tần Bạch Y không để ý những chuyện này, y chỉ nhìn Tô Trường An, hai người đối mắt.
Quan hệ giữa hai người không có từ nào dùng phù hợp hơn là từ ‘vi diệu’.
Đã từng hận nhau tới mức chỉ ước ăn thịt uống máu nhau, nay lại vì chút nguyên nhân mà không thể không liên thủ với nhau.
"Chúng ta nói chuyện đi.” Tần Bạch Y lên tiếng trước.
"Được.” Tô Trường An gật đầu.
Hắn quay qua nói với mọi người: "Tiễn Quân, Như Nguyệt, Hồng Loan, Chiếu Nhi, các ngươi...”
Hắn định bảo các cô tránh đi, nhưng họ đã vì hắn mà phải trả giá quá nhiều rồi, hắn không muốn làm các cô lo lắng nữa.
Nhưng hắn còn chưa nói xong, các cô đã gật đầu kéo nhau đi.
"Ngươi ở lại.” Nhưng Tần Bạch Y đã chỉ vào Hồng Loan, nói.
Tô Trường An gật đầu.
Thấy Tô Trường An đã gật đầu, các cô cũng nghe theo.
...
Mấy người Cổ Tiễn Quân đi xa, trong viện chỉ còn lại ba người, Tô Trường An, Tần Bạch Y và Hồng Loan.
Tô Trường An cau mày nhìn Tần Bạch Y: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Tần Bạch Y nheo mắt: "Thứ muốn nói đương nhiên rất nhiều, nhưng để tránh những phiền toái không cần thiết, ngươi hỏi những thứ ngươi muốn hỏi trước đi, ta nghĩ hẳn là ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi nhỉ?"
Y nói không sai, Tô Trường An có rất nhiều câu hỏi.
Hắn hỏi: "Mục đích của ngươi rốt cuộc là gì?"
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng thực tế lại không đơn giản.
Những chuyện Tần Bạch Y đã làm quá mâu thuẫn với nhau.
Y hủy hoại quốc vận Đại Ngụy, cấu kết với Trích Tinh lâu của Thiên Nhân, dẫn Man quân nhập quan, khiến Trung Nguyên trăm họ lầm than.
Sau đó tiếp tục cấu kết với Hạ Hầu Hạo Ngọc, ở Kiến Nghiệp tàn sát trăm vạn bình dân, nhưng đến khi Tô Trường An sắp bại trận lại phẩy tay bỏ đi, đẩy Hạ Hầu Hạo Ngọc vào vực sâu không lối thoát.
Tới trận chiến Thần Mộ, y xuất hiện lúc mọi người đã tuyệt vọng, hi sinh cả bản thân giúp mọi người mở ra Tinh Hải.
Lúc Tô Trường An bị Đế Quân chiếm thi thể, cũng là nhờ có y mới thoát ra được, sau đó nhờ Cổ Tiễn Quân kể, Tô Trường An còn biết để hắn thoát khỏi khống chế của Đế Quân, Tần Bạch Y đã đưa Tô Chiếu tới thế giới này nhằm thi triển Huyết Tế Thiên Hồn.
Nếu bảo y đứng bên phe Tô Trường An, vậy trước đây cần gì phải làm ra nhiều chuyện như vậy? Nhưng nếu nói là không phải, thì những mưu đồ kia của y là đã được chuẩn bị từ rất lâu rồi, chứ không phải là nhất thời cao hứng.
Nên Tô Trường An mới không đoán ra được suy nghĩ của Tần Bạch Y, mới phải hỏi y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT