Dịch giả: Đình Phong

Lúc Tô Trường An tỉnh lại đã là giờ Thìn.

Ánh nắng ấm áp. Như là mặt trời mùa xuân rực rỡ.

Hắn cảm thấy rất thoải mái, không thấy suy yếu chút nào.

Tô Trường An nhìn nhìn gian phòng của mình, bày biện nơi đây bỗng nhiên có chút khác thường. Nhưng hắn vẫn cảm thấy quen mắt, cực giống nhà mình ở Bắc địa. Hắn hơi nghi hoặc không biết ai lại cố tình sắp xếp như vậy.

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa. Tô Trường An vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, sau đó ra mở cửa.

Nhưng người xuất hiện trước mắt lại làm hắn ngẩn ra.

Là Cổ Ninh.

Chỉ thấy y ăn mặc một bộ áo bào trắng nho sinh, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhìn Tô Trường An.

Tô Trường An thấy có chút kỳ quái, còn muốn hỏi y tại sao lại ở nơi này thì Cổ Ninh đã đoạt lời nói trước.

"Tô huynh, giờ này là lúc nào rồi ngươi còn ở đây lề mề, Mạt Mạt đã chờ ngươi rất lâu đấy." Vừa dứt lời y cũng không đợi Tô Trường An phân trần đã lôi ra ngoài.

Trong lòng của Tô Trường An càng thêm nghi hoặc, Mạt Mạt chờ ta? Hắn nhớ rõ chưa từng cùng Mạt Mạt ước định qua cái gì nha. Cho nên hắn không thể không hỏi: "Cổ huynh, Mạt Mạt chờ ta làm gì?"

Cổ Ninh vẫn tiếp tục lôi kéo hắn cũng không quay đầu lại trả lời: "Tô huynh hồ đồ rồi hả, hôm nay là ngày đại hôn của ngươi cùng Mạt Mạt, sao có thể quên chứ?"

Mặc dù không thấy rõ bộ dáng của Cổ Ninh nhưng Tô Trường An nghe được lời nói của y thực tâm vì mình mà thấy cao hứng.

Nhưng Tô Trường An lại thoáng ngây ngẩn cả người. Cùng Mạt Mạt thành hôn?

Đầu của hắn bỗng nhiên nặng trĩu, cảnh tượng chung quanh cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Đến khi hắn lần nữa tỉnh táo lại thì hai người đã ở trong một đại điện giăng đèn kết hoa.

Đây là đâu? Hắn vô thức nhìn bốn phía.

Lại phát hiện giờ đây trong đại điện đầy người.

Tô Trường An biết tất cả mọi người ở đây, có hàng xóm tại Bắc môn, đồng môn cùng trường, còn có những tiên sinh đã từng khẽ tay hắn.

Lúc này mọi người đều tươi cười nhìn Tô Trường An, luôn miệng nói bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử các loại.

Tô Trường An có chút nghi hoặc quay đầu, hắn chợt phát hiện trước mặt mình có một người đang mặc áo đỏ, đậy khăn hồng của cô dâu. Hắn lại nhìn trên thân mình, chẳng biết lúc nào cũng đã mặc một bộ đồ chú rể.

Hắn chợt hiểu ra, hôm nay đúng là ngày hắn cùng với Mạt Mạt thành thân.

Lúc này có một nam tử cường tráng đi tới, Tô Trường An nhận ra y là Kỷ Đạo.

Y nháy nháy mắt với Tô Trường An, sau đó dừng lại cách hai người không xa.

"Nhất bái thiên địa!" Y nói thật to.

Tô Trường An vẫn còn ngẩn ra, nhưng có người nhéo bên hông hắn một cái nhỏ giọng nói: "Phu quân còn đứng đó làm gì?"

Tô Trường An nghe được âm thanh kia liền biết rõ người đậy khăn hồng cô dâu trước mặt chính là Mạt Mạt không sai. Hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt, có chút không dám tin rằng mình thật sự có thể lấy được cô nương mà mình thích làm tân nương.

Nhưng Tô Mạt dường như không thể chịu được Tô Trường An trong lúc mấu chốt như vậy còn ngẩn người, nàng dùng tay xoay Tô Trường An về phía đại điện.

"Nhị bái cao đường!" Kỷ Đạo lại lớn tiếng nói.

Tô Trường An lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng xoay người về phía bên trong đại điện.

Đã thấy ba người ngồi trên đó, bên trái là song thân của Tô Mạt, hai người này Tô Trường An đã từng gặp qua. Bên phải thì chính là Tô Thái, cha của hắn rồi. Lúc này mọi người đều cười lớn nhìn Tô Trường An cùng Tô Mạt, đôi mắt họ cũng hiện lên sự vui mừng.

Nhưng Tô Trường An chợt thấy khổ sở, bản thân lập gia đình rồi, ba ba và mụ mụ của Tô Mạt cũng đến nhưng đáng tiếc mẹ của mình lại mất sớm. Hắn thậm chí cũng không nhớ nổi hình dáng của người.

Mà đúng lúc này, một phụ nữ trung niên mỹ lệ chợt từ bên cạnh đi tới. Nàng vội vã bước đến bên người Tô Thái, chỗ đó chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một cái ghế, nàng cứ như vậy ngồi xuống. Sau đó nàng quay đầu cười áy náy với Tô Thái cùng vợ chồng Tô Hà.

"Thực xin lỗi thân gia, trên đường đến đây có chút trì hoãn, muộn mất một tí rồi." Phu nhân kia nói như vậy.

"Ha ha, không sao không sao." Vợ chồng Tô Hà cười to đáp lại.

"Ngươi cũng thế, hôn sự của con trai nhà mình mà ngươi cũng có thể tới trễ." Trong lời nói của Tô Thái mặc dù có ý trách cứ nhưng sự vui vẻ hiện lên trong mắt là thấy được từ tận đáy lòng của y.

Tô Trường An lại ngây ra, người phụ nữ này là mẹ của hắn sao?

Hắn nghi hoặc, hắn nhớ rõ mẹ sau khi sinh mình ra không lâu sau thì...

Bỗng nhiên đầu óc của Tô Trường An có chút hoảng hốt, đến lúc hắn khôi phục lại thì người phu nhân kia đã chạy tới trước mặt ôn nhu nhìn mình: "Đứa nhỏ này, tự nhiên sững sờ cái gì hả, bái nhanh lên đi, nương tử tốt như vậy ngươi còn không muốn, không phải ai cũng được như vậy đâu."

Vừa dứt lời thì dưới đài cười vang một hồi, họ thúc giục Tô Trường An nhanh chóng làm lễ.

Tô Trường An có chút xấu hổ cho nên hắn mơ mơ màng màng làm theo tân nương bên cạnh cúi đầu kính bái bốn vị trưởng bối trên đài.

"Phu thê giao bái!" Lúc này Kỷ Đạo lại lớn tiếng thét to.

Cô dâu Tô Mạt đang đậy khăn hồng nghe vậy liền xoay người qua nhưng Tô Trường An dường như còn đang xuất thần. Nàng đưa bàn tay trắng trẻo kéo kéo góc áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, người làm sao thế?"

Tô Trường An lúc này mới phục hồi tinh thần lại xoay người đối diện Tô Mạt, muốn bái cho xong trận này. Trong nội tâm của hắn thầm mắng mình hồ đồ rồi nha, thật vất vả mới có thể cùng Tô Mạt một chỗ. Trong lúc mấu chốt còn nghĩ ngợi lung tung, lỡ như làm Tô Mạt mất hứng chạy về vòng tay của Cổ Ninh thì có khổ không chứ.

Nghĩ được như vậy, hắn đang muốn khom lưng xuống nhưng thân thể đột nhiên cứng lại.

Hắn ý thức được có cái gì đó không đúng.

Mạt Mạt cùng mình thành hôn, vậy Cổ Ninh phải làm sao đây?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì có một thiếu niên dưới đài đi ra, đúng là Cổ Ninh!

Y cười to nhìn Tô Trường An hỏi: "Tô huynh ngươi sao thế? Giờ lành đã tới còn đợi cái gì nữa? Còn không mau thành lễ, chúng ta vẫn chờ náo động phòng đây này!"

Nụ cười trên mặt Cổ Ninh không giống làm bộ, hình như y thiệt tình chúc phúc cho Tô Trường An cùng Tô Mạt.

Nhưng Tô Trường An cũng không vì vậy mà thấy yên lòng, hắn nhìn nụ cười của tên công tử đích thực kia thì bất an càng tăng lên.

Trong lòng hắn thấy không ổn. Mặc dù từ rất rất lâu trước kia hắn đã thích Mạt Mạt, nhưng Mạt Mạt thích Cổ Ninh, Cổ Ninh cũng như vậy. Thế sao bây giờ y lại muốn mình cùng Tô Mạt lập gia đình.

Như vậy không đúng!

Hiện tại Tô Trường An rất muốn nắm chặt bả vai của Cổ Ninh mà lớn tiếng hỏi: "Ta sắp cùng nữ hài mà ngươi thích lập gia đình đấy, vì cái gì ngươi còn thấy cao hứng? Không phải ngươi nên lôi kéo đám Lận Như, Kỷ Đạo đến cướp cô dâu sao? Tại sao ngươi lại có thể trước mặt chúng ta mà chúc phúc?"

Nhưng hắn vẫn không thể làm như vậy vì thân thể của hắn bỗng nhiên cứng lại, ngay cả việc há mồm nói chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được.

Cỗ lực lượng trong tối tăm kia dường như đang bất mãn chuyện nơi đây, Tô Trường An cảm thấy có đồ vật gì đó đang khống chế thân thể của mình. Cả người hắn bị xoay qua đối diện với Tô Mạt.

Sau đó đầu của hắn dần dần cúi thấp, lưng cũng khom xuống. Lúc này hắn mới ý thức được lực lượng kia muốn hắn kết thúc trận bái thiên địa này.

Đầu của Tô Trường An lần nữa trở nên mơ hồ, nghi hoặc vừa dâng lên trong lòng chợt trở nên không còn trọng yếu nữa rồi.

Quản nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần kết bái thiên địa, nữ hài trước mắt là thê tử của ngươi, có thể vĩnh viễn cùng nàng sống chung một chỗ rồi. Một thanh âm từ tân đáy lòng của hắn vang lên, như mang theo ma lực nào đó làm một tia kháng cự cuối cùng của Tô Trường An hoàn toàn sụp đổ.

"Bái xong cái cuối cùng này, Mạt Mạt là thê tử của ngươi rồi." Hắn thì thào như vậy, thần thái trong mắt cũng trở nên mơ hồ.

Vậy sư tỷ đây? Tiễn Quân đây? Như Nguyệt đây? Các nàng làm sao bây giờ?

Trong đầu Tô Trường An chợt bay lên suy nghĩ hoang đường như vậy. Nếu hắn cùng Mạt Mạt lập gia đình, các nàng đó chẳng phải là sẽ gả cho người khác? Nghĩ đến đây làm hắn không thể nào vui vẻ được.

Tô Trường An bỗng nhiên có chút do dự rồi? Cưới Mạt Mạt liền mất đi các nàng, đến lúc này Tô Trường An chợt không thể xác định được cô gái trong lòng mình thích rốt cục là ai đây.

Ý nghĩ như vậy làm đầu hắn đang cúi xuống chợt dừng lại.

"Phu quân!" Lúc này chợt có ba người từ trong phòng đi ra, đó là ba cô gái, tóc mặc dù đã quấn lên lại ăn mặc theo kiểu phu nhân. Nhưng cũng không thể che giấu được khí tức của tuổi thanh xuân, giơ tay nhấc chân lại mang theo nét phong tình của phụ nữ thành thục, xinh đẹp không nói nên lời.

"Sư tỷ? Tiễn Quân? Như Nguyệt?" Tô Trường An nhìn thấy ba cô gái đột nhiên xuất hiện không thể không sững sờ. Hắn không biết tại sao các nàng lại ăn mặc như vậy, càng không rõ ràng lắm vì cái gì lại gọi hắn là phu quân.

"Phu quân nhanh bái thiên địa đi, còn chờ cái gì nữa, người còn muốn cho Tô Mạt đợi bao lâu nữa đây?" Cổ Tiễn Quân đi đến gần, thân mật khoác tay của Tô Trường An nói ra.

Ngay cả Phàn Như Nguyệt và Hạ Hầu Túc Ngọc cũng đồng thời đi tới thúc giục hắn.

Tô Trường An chợt hiểu ra, hóa ra các nàng đã là vợ của mình rồi, chỉ cần mình cùng Mạt Mạt kết bái thiên địa. Vậy bản thân có thể vĩnh viễn cùng các nàng ở chung một chỗ.

Cái này dường như là một chuyện rất hạnh phúc. Tô Trường An tự nói với mình.

Nhưng hắn lại cảm thấy chút tiếc nuối, nếu sư thúc tổ có ở đây thì tốt rồi.

Thân thể của người không tốt, nếu là nhìn thấy bản thân lập gia đình, ưa thích trào dâng nói không chừng sẽ cải thiện tình trạng bản thân.

Thế nên một lão già liền đi ra, tuổi tác của lão nhìn qua rất lớn rồi nhưng sải bước trên đường đi thì tinh khí mười phần. Lão cười ha ha đứng trước người của Tô Trường An nói ra: "Trường An, cưới nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, nên sớm sinh ra mấy tên tiểu tử mập mạp để Thiên Lam viện chúng ta thêm náo nhiệt."

Nếu là Sở tiền bối cũng ở đây sẽ tốt hơn nữa. Tô Trường An lại nghĩ tới.

Vì vậy một nam tử đầu tóc rối tung lưng đeo trường đao chợt xuất hiện, y đứng cách đó không xa nhìn Tô Trường An, trên khuôn mặt lạnh giá hiện lên nụ cười ôn hòa vui vẻ.

Nếu sư mẫu cũng đến, vậy càng tốt hơn. Tô Trường An tại đáy lòng nói ra.

Cho nên một tiếng kêu to thanh thúy vang lên, một con chim lớn toàn thân bốc lửa đỏ chợt từ bên ngoài bay vào đại điện đến trước người của Tô Trường An. Lúc nàng đáp xuống đất liền hóa thành một cô gái mặc cung trang màu đỏ đi chân trần, cực kỳ xinh đẹp. Nàng cười dịu dàng đi đến trước người của Tô Trường An nói ra: "Xú tiểu tử ngươi rất có năng lực, bổn sự dụ dỗ tiểu cô nương so với sư phụ đầu gỗ của ngươi lợi hại hơn rất nhiều."

Tô Trường An ngừng lại, hắn nhìn kỹ Ngô Đồng đã lâu rồi không gặp, Sở Tích Phong mới vừa rời đi, sư thúc tổ với ánh mắt đã có thần sắc. Trong lòng sinh ra vui vẻ không thể nói nên lời.

Nhưng hắn cảm thấy còn thiếu một người.

Cho nên trong lòng hắn nói ra lần nữa.

Nếu là sư phó cũng có ở đây.

Một vị nam tử từ phương xa đi tới, hắn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt lạnh lùng. Trên tay cầm một thanh trường đao, đao giấu trong vỏ. Y phong trần mệt mỏi, trên quần áo còn dính lấy chút ít bông tuyết, giống như tỉnh lại từ trong đống tuyết hai năm trước.

Y đi đến trước mặt Tô Trường An, nét băng sương trên mặt tan chảy thay bằng sự ôn hòa vui vẻ nhàn nhạt. Y hé miệng muốn nói cái gì đó.

Nhưng Tô Trường An lại xuất hiện trước mặt của y.

Dùng âm thanh thâm trầm đến đáng sợ, nói từng câu từng chữ:

"Nhất định sẽ một đao chém chết tên Chân Thần chó má nhà ngươi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play