Dịch giả: Tiểu Băng

Mưa thu kéo dài hoài không dứt.

Ba người lặng lẽ đi theo sau lưng Nam Uyển.

Bốn người, một lớn ba nhỏ, một trước ba sau, im lặng lầm lũi đi, không nhận ra mình đã rời khỏi Tây Thành, tới một gò núi hoang vu.

Có lẽ vì biết cố nhân của Nam Uyển là người đã chết, cộng với dáng vẻ cực kì cô đơn của hắn, nên ba người Bạch Phong Dận cũng không còn thấy vui vẻ, hào hứng gì, cúi thấp đầu đi theo sau hắn.

Đi qua một ngọn núi, một mô đất lùm lùm hiện ra phía trước xa xa.

Mô đất đó mọc lên khá là đột ngột, trụi lủi, bên trên chỉ có lơ thơ vài cây cỏ héo, phía trước là một cái bia đá đã bị tổn hại.

Đây là một ngôi mộ.

Nam Uyển đi tới mộ, dừng lại.

Ba người vội đi theo.

Đợi ba người đến gần, Nam Uyển mới đặt mớ tiền giấy xuống trước mộ, linh lực khẽ rung, một ánh lửa bay ra, đốt cháy đống tiền.

Nhờ ánh lửa, ba người mới đọc được rõ chữ khắc trên bia đá —— Đại Ngụy đệ nhất thần tướng, Quan Thương Hải chi mộ.

Quan Thương Hải!

Một cái tên không lạ lẫm tí nào.

Vì thời gian xảy ra vẫn chưa lâu, mới chỉ mấy năm trước, trận huyết chiến Thành Tây Giang năm đó đã đủ đưa tên người này lưu danh sử sách.

Dùng số lượng mười vạn đại quân chống cự vây binh trăm vạn, chống cự được trọn vẹn tới mấy ngày, cuối cùng cả tướng lẫn quân đều chết trận.

Mấy người Bạch Phong Dận đương nhiên không sao tưởng tượng ra được trận chiến ấy mãnh liệt đến mức nào, nhưng chỉ nghĩ tới cảnh mười vạn người đối mặt với trăm vạn người, mắt nhìn thấy cái chết mà vẫn không đầu hàng, nghĩ đến mười vạn người đều chôn xương ở đây, cũng đã đủ khiến máu trong người bốc lên cuồn cuộn, hốc mắt đỏ bừng ướt đẫm.

Ba người không thể ngờ, thân là Đại Ngụy đệ nhất thần tướng, mà mộ phần lại đơn sơ như thế này.

Tiền giấy cháy hết, hóa thành tro bay đầy trời.

Nam Uyển ngồi xuống đất, mở bình rượu.

Mùi rượu bay ra ngoài.

Ba người Bạch Phong Dận dù không sành rượu, nhưng ngửi mùi cũng đoán được rượu này không hề rẻ.

"Năm đó lúc gặp nhau, ta còn tuổi nhỏ, cứ nghĩ rằng rượu là thứ làm mê hoặc tâm trí, chính là vật mang điềm xấu, cho nên chưa hề có cơ hội cùng quân đối ẩm.” Nam Uyển khẽ nói, ánh mắt chìm vào hồi ức xa xăm.

"Nói ra thật thấy buồn cười.” Hắn nhấc bình rượu, đưa lên mũi ngửi, nét mặt mê say.

"Nhiều năm sau, ta lại trở nên yêu thích cái thứ này.” Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, đổ rượu vào trong họng.

Ọt ọt ọt ọt uống liền mấy hơi, hắn buông bình xuống chùi mép, nhìn lên mộ.

"Chỉ tiếc là, tới lúc ấy, lại không còn cơ hội cùng quân đối ẩm.”

Nói xong, hắn nghiêng tay, rót rượu xuống đất.

Làm xong, Nam Uyển thở dài, đứng dậy phủi áo, trang trọng cúi người chào ngôi mộ.

Ba người Bạch Phong Dận bắt chước, cũng nghiêm trang cúi đầu chào người ở trong mộ, trang trọng vạn phần.

"Đây là người anh hùng theo lời tiền bối?" Bạch Phong Dận nhìn ngôi mộ, hỏi.

"Ừ.... Vì chúng sinh Tây Giang, suất lĩnh mười vạn đại quân tử thủ một thành, cuối cùng đều chết trận. Người như vậy, ngươi nói có tính là anh hùng không?"

"Tất nhiên là được.” Lý Các Đình nhẹ gật đầu.

"Người như vậy đương nhiên không được quên.” Du Mục Cổ nói.

"Mộ này là tiền bối lập sao?" Bạch Phong Dận hỏi.

"Không phải.” Nam Uyển lắc đầu. “Lúc Quan Thương Hải chết, ta không còn ở trong Thành Tây Giang, mộ này là dân chúng trong thành Tây Giang năm đó lén lập nên cho y.”

"Lén?"

Quan Thương Hải là Đại Ngụy Thần Tướng, lại là người trung nghĩa, sao lập bia cho y lại phải lén?

"Năm đó sau khi Thác Bạt Nguyên Vũ đánh bại Quan Thương Hải, trong lòng giận dữ, treo xác Quan Thương Hải trước Thành Tây Giang suốt mấy ngày, không cho phép ai được an táng, để cảnh cáo thái thú của những thành khác.”

"Đến khi bọn chúng hành quân đi, dân chúng trong thành mới hạ xác xuống, lặng lẽ an táng nơi đây.” Nam Uyển chậm rãi nói.

"Phi, bọn mọi rợ thực là quá đáng!" Bạch Phong Dận tức giận máu chạy lên não, nhịn không được quát mắng.

"Đúng, quá tàn nhẫn.” Lý Các Đình cau mặt. Chuyện chiến tranh đối với ba thiếu niên này quá mức xa xôi, người chưa từng trải qua, tuyệt không thể nào hiểu được sự tàn nhẫn của nó.

"Nam tiền bối yên tâm, đợi tu vi ta đạt thành, nhất định sẽ vào Man hoang, để cho bọn mọi rợ kia được nếm thử cái gì gọi là vợ con ly tán, đất nước bị nghiền nát.” Du Mục Cổ nói.

Nam Uyển quay qua nhìn y, mặt nghiêm nghị.

"Chiến tranh, lúc nào cũng là kẻ mạnh hơn áp đặt kẻ yếu hơn, nếu đã biết nó không tốt, thì đừng có gây ra thêm nữa. Phải biết quý trọng, nền hòa bình này không dễ gì mới có được.” Hắn nói.

Giáo huấn như vậy không khỏi có chút nghiêm khắc, ý thức được mình nói sai, Du Mục Cổ rụt rụt đầu.

Bạch Phong Dận hỏi Nam Uyển: "Nam tiền bối, trong thành Trường An không phải có lập một nghĩa trang cho các thần tướng hay sao? Hay để ta trở về bẩm báo sư tôn, cho dời mộ của Quan tiền bối tới đó?"

Không ngờ Nam Uyển lại lắc đầu.

Hắn ngửa đầu nhìn ra xa, không ngờ, cơn mưa đã to hơn từ lúc nào.

Lần này, hắn không mở linh lực, để cho những giọt mưa rơi vào ướt áo hắn.

"Để y ở lại chỗ này đi.”

"Vậy những tướng sĩ đã chết đi...”

"Cũng để họ ở lại đây, dù có chết, họ cũng không muốn rời khỏi Thành Tây Giang...”

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play