"Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?" Có lẽ bởi vì ngày chết tới khiến Hạ Hầu Minh bình tĩnh lại.
Y đỡ lấy uy áp vô biên từ trong cơ thể Tô Trường An phát ra, cắn răng đứng lên.
Y dù sao cũng là Hoàng Đế Đại Ngụy, có quật cường và ngạo khí của mình.
Mang theo chấp niệm như vậy, y khua lên tất cả dũng khí trong người mình, đối mặt với ánh mắt Tô Trường An.
Phản ứng như vậy ngược lại có chút vượt quá dự liệu của Tô Trường An.
Hắn đánh giá thiếu niên trước mắt này, y thẳng lưng, ngẩng đầu mình lên. Giống như võ sĩ chịu chết, hoặc như là cỏ dại bên cạnh ruộng lúa mạch. Dũng cảm nhưng lại tầm thường.
Thật giống như chính bản thân mình
Trong lòng hắn thở dài một hơi: người, cuối cùng đều phạm sai lầm.
"Đi thôi, tới võ đài với ta." Tô Trường An nói ra.
Hạ Hầu Minh sững sờ, nhưng sắc mặt bỗng nhiên lại trở nên trắng bệch.
"Ta là Hoàng Đế Đại Ngụy, nếu như ngươi muốn giết ta là được! Nếu muốn làm nhục ta trước mặt mọi người, đừng hòng!" Hạ Hầu Minh lớn tiếng quát, thanh tuyến non nớt lại quật cường vang vọng qua lại trong cung điện to lớn này.
Tô Trường An nghe vậy lại sững sờ.
"Làm nhục?" Hắn không hiểu vì sao mà hỏi.
Có lẽ là trong lòng phẫn nộ làm cho Hạ Hầu Minh tạm thời quên chênh lệch giữa y và Tô Trường An. Y cười lạnh một tiếng, nói: "chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi vừa về tới, trong mắt tướng sĩ ba quân đã không còn một vị Hoàng Đế như ta đây, ngươi muốn để ta tiếp tục làm con rối? Không bằng một đao chém ta còn thoải mái hơn!"
Lời nói hùng hồn cuối cùng có thể kích phát dũng khí trong lòng một số người, Hạ Hầu Minh đưa những chuyện mà mình phải chịu đựng trong khoảng thời gian này triệt để biến thành phẫn hận đối với Tô Trường An, y tiếp tục nói: "tổ tiên ta ở dân gian, mong mỏi chăm lo việc nước mà thành sự nghiệp anh hùng, Hạ Hầu nhất mạch chúng ta làm nhiều điều sai trái, trước có Tư Mã Hủ lạm quyền làm rối loạn vua dân, lại có Man tử cướp bóc Trung Nguyên, Hạ Hầu Lân hôm nay khởi binh ở Bắc Địa, ta dù chưa chính thống, nhưng tuổi nhỏ gầy yếu, số mệnh đã có kiếp nạn này. Nhưng ta đã chịu đủ những loạn thần tặc tử như các ngươi rồi, có thể giết ta, nhưng đừng bao giờ nghĩ tới khiến ta làm nhục uy danh tiên đế."
Nói xong Hạ Hầu Minh vươn cổ mình ra, một bộ dáng chịu chết vì nghĩa lớn.
Nhưng Tô Trường An sau khi nghe những lời này của y, lại nở nụ cười khó hiểu.
Hắn giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm buồn cười nhất trên đời này, liên tục phát ra mấy tiếng cười to, tiếng cười kia giống như sóng gợn phát ra xung quanh đại điện này, rung động qua lại.
Vẻ mặt Hạ Hầu Minh vốn hiện lên một tia khác thường, nhưng lập tức trở nên xanh mét, y chất vấn: "có chỗ nào buồn cười? Hạ Hầu nhất mạch chúng ta, đường đường chính chính, tổ tiên lại càng được người đời cho là thiên cổ nhất đế, há để cho ngươi chê cười sao?"
Tô Trường An nghe vậy, thu hồi nụ cười ở trên mặt, hắn nhìn Hạ Hầu Minh, trong ánh mắt lại tràn đầy thương hại.
Hạ Hầu Minh cũng không thích bị nhìn một cách như vậy, y không cảm thấy mình cần bất cứ kẻ nào thương xót, y là đời sau của hoàng tộc, từ nhỏ đã được giáo huấn đạo Đế Vương, sao có thể chịu được ánh mắt như vậy của Tô Trường An, bởi vậy y nghiêm nghị nói ra: "ta nói rồi, muốn giết cứ giết, nhưng muốn ta tiếp tục làm khôi lỗi, không bao giờ được!"
"Cũng không phải là ta cảm thấy ngươi đáng thương." Tô Trường An vào lúc đó lắc đầu, hắn đại khái đoán suy nghĩ trong đầu lúc này của vị Hoàng Đế nhỏ tuổi. "Là ta cảm thấy chúng ta cùng chung cảnh ngộ."
"Hả?" Hạ Hầu Minh nghe vậy lại sững sờ.
Trong suy nghĩ của y, mặc dù y cũng không muốn thừa nhận.
Tô Trường An hẳn là một người rất thành công, tuổi còn trẻ, tu vi Tinh Vẫn, mọi người kính trọng, hơn nữa rất được lòng người, người như vậy, sao có thể cùng chung cảnh ngộ với y?
Có lẽ ngay cả y cũng không ý thực được, y rất muốn trở thành người giống như Tô Trường An.
"Ngươi có biết rốt cuộc Hạ Hầu Lân là người phương nào không?" Tô Trường An chợt hỏi.
"Thất thúc của ta, Hoàng tử thứ bảy của đời trước." Hạ Hầu Minh đáp lại, y nghĩ vấn đề như vậy giống như nói nhảm, đây là chuyện thiên hạ đều biết, Tô Trường An cũng không cần hỏi y?
Nào biết lời vừa nói ra, Tô Trường An lại một lần nữa lắc đầu.
"Gã không phải là Hạ Hầu Lân, chuẩn xác mà nói linh hồn trong cơ thể gã không phải là Thất thúc của ngươi, đó là tổ tiên của ngươi - Thánh Hoàng Hạ Hầu Hạo Ngọc! Mà tình cảnh bi thảm của thiên hạ lúc này là do gã một tay trù hoạch!"
Thanh tuyến của Tô Trường An vào lúc đó trầm thấp xuống.
Cũng không biết vì thanh âm của Tô Trường An quá mức lạnh lẽo, hay tin tức như vậy quá mức đột ngột, thân thể Hạ Hầu Minh vào lúc đó đột nhiên rùng mình một cái.
"Không có khả năng... Không có khả năng..." Hạ Hầu Minh lắc đầu, giống như đang nói mê, thân thể lại từng bước một lui về sau.
Hiển nhiên y cũng không thể tiếp nhận sự thực như vậy.
Trong lòng y, vị nam nhân Hạ Hầu Hạo Ngọc kia tồn tại giống như Thần Chích, gã sao có thể làm ra chuyện như vậy? Gã chính là Thánh Hoàng vạn người kính ngưỡng, một tay bình định loạn thế, là người tạo ra Đại Ngụy trăm năm thịnh thế, gã không có lý do gì để làm như vậy đấy.
Tô Trường An nhìn Hạ Hầu Minh như vậy, đáy lòng cũng âm thầm cảm thấy mình làm như vậy có chút tàn nhẫn.
Y chẳng qua mới mười sáu tuổi mà thôi.
Nhưng đời người chính là như vậy.
Lúc còn nhỏ tuổi, ngươi cho rằng ngươi là trung tâm thế giới, ngươi không vui, tất cả mọi người sẽ không vui vẻ.
Ngươi cho rằng cha sẽ là chỗ dựa mãi mãi của ngươi, gã tựa như một vị Thần Chích, có thể vì ngươi ngăn lại tất cả mưa gió.
Ngươi cho rằng ngươi gặp được một cô nương xinh đẹp như hoa, ngươi thổ lộ ái mộ với nàng, nàng sẽ mỉm cười nhào vào trong ngực ngươi.
Nhưng trên thực tế, thế giới này không có bất cứ kẻ nào là trung tâm, mặc kệ ngươi khổ sở muốn chết, người bên ngoài vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ.
Phụ thân của ngươi rốt cuộc có một ngày sẽ còng lưng xuống, dần dần già đi, cũng giống như bất kỳ lão già nào khắc. Gã không phải là Thần, thậm chí không được tính là một người đặc biệt, gã chỉ giống như nghìn vạn người bình thường, bình thường nhưng lại không tầm thường.
Mà cô nương ngươi ưa thích, nói chung cũng không thích ngươi, các nàng dù sao vẫn không nhìn thấy ngươi tốt, hoặc có thể nói ngươi cũng không tốt như ngươi vẫn ngộ nhận. Các nàng sẽ được gả làm vợ người ta, rất nhiều năm sau khi ngươi xa nàng. Trên mặt nàng mọc lên nếp nhăn, trên người mang theo đậm đặc mùi khói dầu. Mặc dù mơ hồ có thể thấy được hình dáng năm đó, lại không thể xinh đẹp khiến cho tim ngươi đập thình thịch như trước kia.
Cái này là trưởng thành.
Ngươi cuối cùng sẽ tan vỡ khi hướng về một cái thế giới tốt đẹp, sau đó chịu đựng những cái hoàn toàn xa lạ, cuối cùng lại thất vọng hoặc chết lặng cùng bọn họ hòa làm một thể.
Tô Trường An hiểu rất rõ trong lòng Hạ Hầu Minh giờ phút này rất bất an.
Giống như một con sư tử nhỏ, khi còn bé nó có thể lăn lộn hòa mình cùng một con hươu mạnh mẽ, một con trâu rừng, nhưng chờ đến một ngày, nó thuận theo khe hở rừng rậm nhìn thấy mẹ của mình với sinh linh chém giết, nó sẽ hiểu ra được, từ nhỏ nó đã là thợ săn, mà những con vật nó vẫn cho là bạn bè thực ra chính là bữa ăn ngon cho nó no bụng.
Điều này sẽ khiến cho nó bất an, nhưng cuối cùng sẽ giúp nó thích ứng.
Bởi vì hoặc giết chết con mồi, hoặc là chính mình chết đói, mà đại đa số người, đều chọn vế trước.
"Ta không cần phải lừa ngươi." Sau một lúc lâu do dự, Tô Trường An vẫn nói ra một câu như vậy.
Nó giống như một thanh búa tạ, mạnh mẽ đánh vào lồng ngực Hạ Hầu Minh, sắc mặt của y càng trắng bệch, giống như tất cả máu huyết đều cùng lúc tuôn về trái tim y, không thể tìm được một chút điểm máu trên mặt y.
Y ngã ngồi ở trên ghế rồng cực lớn sau lưng mình.
Y biết rõ, Tô Trường An nói rất đúng, hắn không cần phải lừa gạt y.
Y chẳng qua chỉ là một con rối Hoàng Đế không có bất cứ quyền lợi nào, thậm chí không có bất kỳ uy nghiêm, lừa gạt y, đối với Tô Trường An mà nói cũng không có bất cứ chỗ tốt nào.
Y cúi đầu xuống, tròng mắt không ngừng chuyển động, hoảng hốt và bất định tựa như nội tâm của y lúc này.
Tô Trường An nhìn y, cũng không mở miệng nói điều gì.
Hắn yên tĩnh chờ Hạ Hầu Minh tiêu hóa hết một sự thực đối với hắn mà nói cũng không hề vui sướng gì.
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, sắc mặt tái nhợt của Hạ Hầu Minh rốt cuộc không còn trắng bệch như lúc trước. Y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Trường An, thanh tuyến hơi khô chát mà hỏi: "vì sao... Nói cho ta biết những thứ này."
"..." Tô Trường An ngẩn người, nói ra: "người không thể luôn sống trong sự giả dối."
"Những chuyện mà ta trải qua cũng như ngươi, ta đã từng cho rằng Thiên Lam đúng như người đời đồn đại, quang minh, lỗi lạc. Nhưng trên thực tế..." Nói đến đây, Tô Trường An dừng một chút, lại cười khổ nói: "việc này nói rất dài dòng, nhưng ta muốn nói với ngươi là, chúng ta còn sống, cũng không phải bởi vì di chí mà người đời trước lưu lại cho chúng ta như thế nào, chúng ta còn sống, chỉ vì chúng ta còn sống. Chúng ta vì tín niệm của chính mình, vì theo đuổi của bản thân mà sống, mà không phải vì những thứ áp đặt ở trên người chúng ta để sống."
Hạ Hầu Minh giống như ngộ ra điều gì, nhưng rất nhanh lại uể oải lắc đầu: "ngươi nói những thứ này có liên quan gì tới ta, ngươi là truyền nhân Thiên Lam, mà ta chỉ là một con rối Hoàng Đế."
Tô Trường An vào lúc đó cũng nở nụ cười.
"Ta nói rồi, chờ ta trở thành Tinh Vẫn, sẽ thu ngươi làm đồ đệ."
"Hả?" Hạ Hầu Minh lại ngừng lại, Tô Trường An đã từng nói lời này, nhưng Hạ Hầu Minh cũng không để nó trong lòng, y luôn luôn cho rằng Tô Trường An là kẻ địch của mình, cho là mục tiêu y muốn vượt qua. Y cảm thấy Tô Trường An cũng thực sự nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này Tô Trường An nói ra lời này, hiển nhiên lời nói lúc trước cũng không phải là hắn thốt ra trong lúc vui vẻ nhất thời.
Điều này khiến cho trong lòng Hạ Hầu Minh lập tức ngũ vị tạp trần.
"Vì sao?" Y không kìm được hỏi lần nữa, y cảm thấy Tô Trường An cũng không có lý do gì để làm như vậy. Ít nhất nếu như y đứng ở góc độ của Tô Trường An, y nhất định sẽ không làm như vậy.
"Chúng ta đều bị sự giả dối của đám tiền bối vây hãm, lừa gạt. Cũng đều vì sự giả dối kia, phạm qua sai lầm, trả ra cái giá rất đắt. Chúng ta có lý do gì để không cùng nhau chống lại cái thế giới này đây?" Lông mày Tô Trường An vào lúc đó trầm xuống, hắn nhìn Hạ Hầu Minh, khóe miệng lại mang theo một nụ cười chân thực.
"..." Hạ Hầu Minh chợt ngừng lại.
"Thế nhưng ta không thể làm điều gì... Ta chỉ là... Hoàng Đế giống như đồ bỏ đi." Mặc dù y không muốn thừa nhận, nhưng y thực sự chính là một vị Hoàng đế như vậy, khó có thể phủ nhận.
"Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi muốn." Nụ cười trên khóe miệng Tô Trường An càng lớn, giống như ác ma khiến cho người đi về phía vực sâu, bên trong thanh tuyến của hắn tràn đầy mùi vị mê hoặc.
"Ta nên làm như thế nào?" Thần sắc trên mặt Hạ Hầu Minh sau một lúc hơi kinh ngạc, liền mạnh mẽ kiên định xuống. Y đã làm đủ phế vật như vậy rồi, chỉ cần có thể có được lực lượng, y sẵn lòng trả giá tất cả.
"Thắp sáng mệnh tinh của ngươi, thành tựu đạo Đế Vương vô thượng."
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT