Dịch: phuongkta1

"Sư huynh?" La Ngọc Nhi thấy tình hình như vậy, không khỏi chần chờ nhìn Hoa Phi Tạc bên người.

Tô Trường An đi rồi, Mục Lương Sơn chết trận, lấy tư cách sư huynh nhiều tuổi nhất Thiên Lam nhất mạch, Hoa Phi Tạc không thể nghi ngờ đã thành tâm phúc của đám người bọn họ, hiện tại thấy Hạ Hầu Minh cổ động đại quân xuất chiến, không khỏi có chút chần chờ.

Hoa Phi Tạc lông mày bình tĩnh nhìn mọi người trước mặt, đưa tầm mắt nhìn qua, cuối cùng rơi vào trên người Hạ Hầu Minh - vị đế vương trẻ tuổi kia.

Gã trầm mặc thật lâu nhìn y.

Gã cũng không có quá nhiều cảm xúc đối với vị tiểu hoàng đế này, Tô Trường An lúc trước luôn luôn nghiền ép quyền lực của y, gã cũng không phải không nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng gã tin tưởng Tô Trường An, cho nên đều thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả hành động của hắn.

Rồi sau đó Tô Trường An bị Thanh Loan bắt cóc đi, Hạ Hầu Minh hiển nhiên một lần nữa nắm giữ quyền hành.

Không thể không nói, Hạ Hầu Minh so với cha của y, vị Hữu An đế đã chết kia, hoàn toàn chính xác mạnh hơn rất nhiều, bất kể là lực lượng hay là trí tuệ cũng có thể coi là xuất chúng.

Nhưng y dù sao vẫn còn quá trẻ, lần đầu nắm giữ quyền hành, khó tránh khỏi chỉ vì cái trước mắt, điều này dẫn đến cuộc chiến ở thành Kiến Nghiệp thất bại, đưa bọn hắn đẩy vào chỗ vạn kiếp bất phục. Chẳng qua đổi lại mà nói, ở vào hoàn cảnh như vậy, Hoa Phi Tạc tự nhận mình cũng sẽ không làm tốt hơn Hạ Hầu Minh quá nhiều, quả thực, gã cũng không có quá nhiều lập trường đi chỉ trích vị hoàng đế chỉ mới mười bảy tuổi này.

Nhưng hiện tại, dũng khí mà thiếu niên này biểu hiện ra, lại nhiều ít khiến Hoa Phi Tạc có chút bội phục.

Các đời đến nay, số lượng hoàng đế hi sinh cho tổ quốc mà chết cũng không ít. Nhưng dám mặc áo giáp, cầm binh khí lao tới chiến trường lại ít càng thêm ít, vị thái tổ Hạ Hầu Hạo Ngọc triều Ngụy kia coi như là một người, thiếu niên trước mắt này lại coi là một người khác. Chẳng qua, nếu như Hạ Hầu Minh biết được vị đế vương được Tư Mã Hủ dựng lên chính là Hạ Hầu Hạo Ngọc, không biết hắn sẽ có suy nghĩ như thế nào.

"Vậy đánh đi."

Nghĩ đến những thứ này, Hoa Phi Tạc bỗng nhiên há miệng ra nói như vậy.

"Hả?" Mọi người bên cạnh đều sững sờ, hiển nhiên không ngờ rằng Hoa Phi Tạc xưa nay bình tĩnh tỉnh táo sẽ nói ra như vậy.

"Chẳng qua chết một lần mà thôi, những sĩ tốt bình thường còn không sợ, Thiên Lam nhất mạch chúng ta sao có thể thua kém người?" Hoa Phi Tạc liếc mắt nhìn mọi người, đại khái đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, gã thản nhiên nói.

Hiển nhiên, cuộc sống ngột ngạt như thế, cho dù là Hoa Phi Tạc cũng trôi qua không quá tốt đẹp.

Nếu như không có một con đường sống nào, vậy làm một cuộc tử vong oanh oanh liệt liệt đi!

Ý nghĩ như vậy rốt cuộc bay lên trong lòng mọi người.

Oanh long long!

Kèm theo một hồi âm thanh trầm trọng, cửa thành quận Gia Hán đóng chặt bảy ngày qua rốt cuộc vào lúc đó chậm rãi hạ xuống.

Hạ Hầu Minh một người áo giáp đứng trước trận, tay cầm một thanh trường kiếm. Phía sau là một đám tướng lĩnh và binh lính, vẻ mặt lộ xơ xác tiêu điều.

"Giết!" Y phát ra một tiếng hét to như vậy.

Đầu tường tiếng kèn và tiếng trống trận cùng nhau vang lên.

Y liền dẫn mọi người, thẳng tắp giết ra ngoài.

Bọn họ giống như một con nước lũ màu đen trào vào trận địa quân địch, đột ngột lại nhanh chóng, như là rắn độc săn mồi. Sắc bén lại cứng cỏi, như là bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Quân địch vẫn còn vây công Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết hiển nhiên không ngờ rằng đại quân bên trong quận Gia Hán sẽ xuất kích vào lúc này, bọn chúng trở tay không kịp, một mảng lớn đầu người bị quân Tây Lương xông vào trước tiên thu hoạch.

Lấy tư cách át chủ bài trong tay Tô Trường An, quân Tây Lương trong mấy lần đại chiến này có thể nói là đạt được thành tựu quá mức xuất sắc, đến mức, quân địch nghe tin đều đã sợ mất mật.

Bọn chúng lấy hung hãn không sợ chết cùng thủ đoạn tàn nhẫn mà nổi tiếng, thậm chí không chút nào khoa trương mà nói, từng kẻ địch không thể giết chết bọn chúng, đều chỉ có thể để cho bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn.

Đã trải qua mấy trận đại chiến, quân Tây Lương vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong tất cả quân đội, đến hôm nay vẫn như cũ còn được hai vạn người, mà tu vi, từng người gần như đã tới Địa Linh cảnh, phương pháp dùng máu thịt của kẻ địch cứng rắn tích tụ tăng lên tu vi này. Đương nhiên, bọn chúng cũng vì cái này mà bỏ ra cái giá cực kỳ thê thảm - bọn chúng gần như đã mất đi nhân tính. Từ sau khi trận đại chiến ở quận Gia Hán kết thúc, bọn chúng đã sớm không thể thích ứng với cuộc sống bình thường, khát vọng đối với máu thịt dần dần vượt ra khỏi bất cứ thứ truy cầu nào khác.

Nếu không phải vì tính kỷ luật do nhiều năm tòng quân vẫn còn trói buộc bọn chúng, chỉ sợ sớm đã biến thành máy móc chỉ biết giết chóc.

Mà bây giờ, dưới quyết định ra khỏi thành nghênh chiến của Hạ Hầu Minh, những thứ ác quỷ xen vào biên giới giữa người và thú rốt cuộc bỏ hết một tia nhân tính cuối cùng trong lòng mình. Bọn chúng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt quân đội của hỗn hợp quân Man và Nhân tộc, dùng một phong thái hoàn toàn mới - bỏ qua nhân tính, lấy dáng dấp của ác quỷ, bắt đầu một lần chiến đấu huy hoàng cũng là một lần cuối cùng trong cuộc đời của bọn chúng.

Huyết khí từ trên người quân địch tuôn ra, tràn vào trong cơ thể của bọn chúng, mỗi một lần bọn chúng lướt qua, liền lưu lại một bộ thi thể khô héo.

Mà theo sát phía sau quân Tây Lương chính là đám người Sở Giang Nam dẫn đầu quân Giang Đông, trên lưng bọn hắn đeo nợ máu vợ con mình, mang theo quyết ý sẽ chết, giống như những đao khách năm đó vượt sông đi về phía bắc, từ một khắc đao của bọn hắn ra khỏi vỏ, đến lúc bọn hắn chết đi, đã không còn khả năng dừng lại.

Đám người Hoa Phi Tạc từ trên tường thành bay xuống, cũng không có một chút kiêng dè, không tiếc hao tổn linh lực trong cơ thể tùy ý tiêu xài.

Những vật do các loại linh lực diễn biến ra như kiếm ảnh, linh quang hoặc là giao long ác mãng từ trong cơ thể bọn họ phun ra, nhanh chóng nhảy vào bên trong trận địa quân địch, thu hoạch lấy từng mảnh sinh mệnh.

Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết vốn đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt thấy tình cảnh bỗng sững sờ, lập tức đã hiểu rõ mấy thứ gì đó, bọn họ bỗng nhiên sinh ra một chút sức lực, bức lui quân địch đánh tới mà xoay người rút lui vào trong đại quân.

Gã nhìn Hoa Phi Tạc đang triệu hồi ra một con giao long ác mãng, trên mặt tràn đầy máu đen lại nổi lên một ý cười.

Hai người liếc nhau, mặc dù không nói lời nào, nhưng hiểu rõ ý nghĩ trong lòng nhau lúc này.

"Có Hoa huynh làm bạn, trên đường hoàng tuyền chắc là sẽ không cô đơn rồi." Mục Quy Vân nói như vậy.

"Ở nhân gian hoang mang hơn mười năm, có thể cùng chư vị chung một đường về, cũng không uổng công một lần đi đến nhân gian này." Hoa Phi Tạc cũng cười nói, bình tĩnh như gã, ít có lời nói hùng hồn như vậy, nhưng lời nói lúc này, có lẽ đã mơ hồ có ý muốn chết.

"Sao có thể uổng công?" Hầu Như Ý ở một bên đôi thương như rồng, một chiêu đã xuyên thủng lồng ngực hơn mười người.

"Sư huynh nếu như sợ cô đơn lạnh lẽo, ta đây lại vì ngươi lấy chút ít vong hồn làm bạn!" Hầu Như Ý một bộ đầu bạc lúc này hiển nhiên đã nhuộm đầy máu tươi, trường thương trong tay y múa ra một bông hoa trước người, thân thể ngừng lại, liền sát nhập vào trận địa quân địch một lần nữa.

Mà giờ khắc này, đầu tường quận Gia Hán, liền chỉ còn lại mấy vị binh lính gõ trống, cùng với hai người Cổ Tiễn Quân và Tô Chiếu.

Đây cũng không phải là chủ ý của Cổ Tiễn Quân, mặc dù nàng là con gái nhưng không bao giờ thiếu dũng khí chiến đấu, lúc này ngay cả Lục Như Nguyệt đã từng chỉ biết quét dọn nấu cơm trong nội viện Thiên Lam, hiện tại cũng dẫn quân Thục chiến đấu hăng hái đẫm máu.

Cổ Tiễn Quân sao không muốn như thế.

Nhưng Hoa Phi Tạc lại nói cho nàng biết một việc, hoặc có thể nói một cái lý do khiến nàng không thể cự tuyệt, làm cho nàng đứng ở trên đầu thành quận Gia Hán, nhìn bọn họ chém giết, lại không thể ra tay.

"Tô Chiếu, cô bé bảo ngươi là mẹ nó, cô bé đến từ tương lai, vì vậy trong tương lai, ngươi còn có thể gặp được Trường An, mà hắn là hy vọng của chúng ta, từ bên trong đôi câu vài lời trước khi Tô Chiếu mất đi ký ức, có thể biết được chính là, trong tương lai Trường An sẽ cường đại đến mức đủ để thay đổi thế giới, đương nhiên cũng có thể bởi vì chút nguyên nhân mà chúng ta không biết được lạc vào một con đường mà chúng ta không muốn trông thấy. Nhưng hắn thực sự còn sống, cũng sẽ gặp ngươi, Tô Chiếu lúc này tồn tại đã chứng minh điểm này, vì vậy, ngươi phải sống sót rồi."

Lời nói của Hoa Phi Tạc không thể nghi ngờ đâm trúng chỗ khảm trong lòng nàng, mà không biết là cố ý hay là vô tình, Tô Chiếu dường như cũng chấp nhận suy đoán của Hoa Phi Tạc về tương lai, vào lúc đó trầm mặc không nói.

Cổ Tiễn Quân sau nhiều lần giãy dụa, rốt cục vẫn phải bỏ qua ý muốn xuống thành đánh nhau, cũng không phải nàng sợ chết, nàng chỉ sợ nếu thật sự đúng như lời nói của Hoa Phi Tạc, Tô Trường An ở tương lai nếu như sẽ trải qua một chút biến cố mà phẫn nộ tới mức không còn tỉnh táo, làm ra chút chuyện khiến người và Thần phẫn nộ. Nàng sợ chuyện như vậy phát sinh, Tô Trường An bây giờ đã đủ cô đơn rồi, sau khi những cố nhân của hắn chết đi, hắn còn làm được như thế nào? Cổ Tiễn Quân không muốn để cho hắn cô đơn, bất kể tương lai sẽ như thế nào, thậm chí bất kể Tô Chiếu rốt cuộc có đúng là con gái của nàng hay không, nàng đều muốn ở bên cạnh hắn, cùng hắn gánh vác tất cả chuyện này.

Vì vậy, lúc này, nàng đứng ở đầu tường, nhìn một cuộc chém giết dưới thành, nhìn từng người nàng nhận thức hoặc không quen biết ngã xuống, đáy lòng ngũ vị tạp trần, mà lúc này Tô Chiếu bên cạnh dường như cảm nhận được trong lòng Cổ Tiễn Quân nhấp nhô, cô bé dùng sức ôm nàng, mong muốn sưởi ấm đáy lòng nàng.

...

Trong đại doanh của Tư Mã Hủ, vị thiếu niên mặc long bào đứng chắp tay, gã nhìn đại quân Giang Đông giống như thú dữ giết ra, nhìn thiếu niên đứng mũi chịu sào, xung phong phía trước, ánh mắt bỗng nhiên híp lại.

Tuy rằng mấy năm không thấy, nhưng gã vẫn còn nhớ kỹ thiếu niên kia, tính toán ra, đó hẳn là cháu của gã, nếu như không có nhớ lầm, tên của y chính là do gã đặt.

"Hạ Hầu Minh." Gã thấp giọng nói, thần sắc càng hoảng hốt.

"Nhìn cháu của mình anh dũng như thế, bệ hạ có cảm thấy rất là vui mừng hay không?" Tư Mã Hủ vào lúc đó cũng đi tới, đứng ở bên người thiếu niên mặc long bào, nói như vậy.

Thiếu niên mặc long bào cũng không trả lời lão, trái lại quay đầu nhìn về phía Tư Mã Hủ, ý vị thâm trường nói: "con gái của ái khanh cũng rất là không tệ, quả nhiên được xưng tụng là bậc phụ nữ không thua đấng mày râu."

"Con gái?" Ai ngờ Tư Mã Hủ nghe vậy cũng không nhịn được cười lên, "ta nào có con gái." Lão nói như vậy, xì mũi coi thường đối với châm biếm của thiếu niên mặc long bào.

Phản ứng như vậy trái lại vượt xa khỏi dự liệu của thiếu niên mặc long bào, gã hơi sững sờ, lập tức cười nói: "Người đời đều nói Hạ Hầu Hạo Ngọc ta lãnh khốc vô tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hôm nay xem ra, người đời trái lại hiểu lầm ta, nếu bàn về vô tình, ái khanh là người đứng đầu, quả nhân đành phải thứ hai."

"Bệ hạ nếu như có tâm tư nói giỡn không bằng nhanh chóng phái tay sai dưới trướng người vào trận, bắt lấy những con cá hỗn tạp này." Tư Mã Hủ hừ lạnh một cái, nói lời như vậy.

Mặc dù thanh tuyến vẫn buồn vui khó phân biệt như trước, thế nhưng thiếu niên mặc long bào lại nhạy cảm nghe thấy được một tia khác thường, nhưng y cũng không nói ra, mạnh mẽ vung tay mình lên, mười một cái bóng người khí tức quanh thân tràn đầy vào lúc đó đi ra từ bóng tối phía sau gã. Thậm chí không cần gã nói nhiều, mười một cái bóng người kia hiển nhiên giống như một đường lưu quang bay về phía chiến trường.

Thiếu niên mặc long bào lúc đó một lần cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Hầu Minh còn chiến đấu hăng hái trên chiến trường đẫm máu, sau đó, gã thu hồi ánh mắt của mình.

Lắc đầu, cảm thán nói.

"Anh dũng như thế."

"Vô mưu như vậy."

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play