Dịch giả: phuongkta1

Chân Thần chính là do Thiên Đạo thai nghén biến thành, là một bộ phận của phương thiên địa này.

Mà Bán Thần cùng Thứ Thần lại từ những Chân Thần kia gọi ra, Thần tính trong cơ thể hoặc nhiều hoặc ít nhiễm khí tức Thiên Đạo.

Bọn chúng có lẽ không bằng Chân Thần, cũng sẽ bị người dùng chút phương pháp đặc biệt chém giết.

Nhưng không ai có thể hoàn toàn xóa đi sự tồn tại của bọn chúng.

Trong cơ thể Tư Mã Hủ ẩn chứ một đạo Thần tính, Thần tính kia cũng không quá mạnh mẽ, có lẽ chỉ là Thần tính của một vị Bán Thần, thậm chí Thứ Thần, nhưng hiển nhiên lão vẫn thôn tính hoàn toàn Thần tính này, hòa cùng một chỗ với thân thể lão. Bởi vậy, việc nhân quả mất đi cũng hoàn toàn không có cách nào xóa bỏ lão ra khỏi cái thế giới này.

Mà có thể nói ngược lại chính là ngấm ngầm mưu tính lúc trước của Quách Tước dưới một đạo Thần tính kia, hoàn toàn rơi vào khoảng không.

"Ngấm ngầm mưu tính rất hay." Tư Mã Hủ đến lúc này vẫn như cũ không hề keo kiệt lời khen ngợi của bản thân.

Nhưng trái lại vẻ mặt Quách Tước lại cực kỳ khó coi.

Mệnh tuyến của y dưới sự va chạm với hư ảnh nhân quả của Tư Mã Hủ từng đường từng đường tiêu tán.

Khuôn mặt y càng lúc càng trắng bệch, trên môi run lên, huyệt thái dương nổi lên từng đường gân xanh, làm cho khuôn mặt vốn có thể coi là tuấn tú của y giờ phút này nhìn qua lại cực kỳ dữ tợn, thậm chí có vài phần đáng sợ.

"Liễu Sanh Tiêu có thể có một đồ nhi như ngươi, gã chết cũng nhắm mắt." Tư Mã Hủ nói như vậy, lại tiến về phía trước một bước, lão chắp tay đứng trên không trung một chỗ cách Quách Tước khoảng trăm trượng, trên cao liếc mắt nhìn xuống y. "Nhưng một mình gã đi rốt cuộc có chút cô đơn lạnh lẽo, ngươi đi cùng gã đi."

Lão vừa nói xong như vậy, giống như thẩm phán nào đó buông xuống màn che, những hư ảnh bên cạnh thân càng mãnh liệt đánh lên mệnh tuyến sau lưng Quách Tước.

Chỉ trong tích tắc, mệnh tuyến sau lưng Quách Tước đã không còn bao nhiêu.

Thân thể của y chợt tối chợt sáng, giống như sau một khắc sẽ tiêu tán hoàn toàn

"Gã... gã chết như thế nào." Nhưng Quách Tước lại như không thèm để ý đến tình cảnh của mình, y chợt hỏi, thanh tuyến hơi khô chát.

"Hả?" Dường như có chút kinh ngạc đối với Quách Tước rơi vào hoàn cảnh như vậy vẫn còn tâm tư để quan tâm chuyện của gã, Tư Mã Hủ hơi sững sờ, nhưng lập tức vẫn nói: "giống như một chén ngọc."

Vào lúc đó lão vươn tay ra, ở trong hư không nắm chặt, thật giống như nắm lấy một vật bình thường như trong miệng lão nói ra.

"Nhẹ nhàng nắm chặt." Tư Mã Hủ tiếp tục nói, tay của lão nắm chặt trong khoảng không, "liền tan thành mây khói."

Phanh!

Một khắc này, giống như có đồ vật nào đó vỡ vụn, đồng tử Quách Tước hờ hững phóng đại, hai con ngươi của y chợt bịt kín một tầng ánh sáng màu đỏ cực kỳ quỷ dị.

"Đi chết đi, đúng như ngươi nói, ngươi không giết được ta." Nhìn tình hình như vậy, Tư Mã Hủ chợt không còn hào hứng đùa bỡn với Quách Tước, chẳng biết vì sao, lão bỗng nhiên mất đi tất cả hứng thú.

Lão vung tay lên, một đường hư ảnh nhân quả cuối cùng mãnh liệt từ bên người lão bay ra, bắn thẳng về phía mệnh tuyến sau lưng Quách Tước - một cái mệnh tuyến cuối cùng.

Đó là cái mệnh tuyến không tầm thường.

Nó một mặt kết nối với Quách Tước, mà một chỗ khác vươn về phía bầu trời vô cùng xa, kết nối vào ngôi sao sáng chói kia.

Đó là mệnh tuyến giữa y và sao Thiên Cơ.

Hiển nhiên có chút khác biệt.

Tư Mã Hủ cực kỳ hiểu rõ điểm này, nhưng đồng dạng, lão rất có tự tin, tin tưởng sau một kích của chính mình, mệnh tuyến kia nhất định sẽ đứt gãy, mà Quách Tước vào lúc đó sẽ tiêu tán hoàn toàn trong thiên địa.

Bởi vì mệnh tuyến mặc dù vô cùng huyền diệu, nhưng một khi nắm giữ lực lượng nhân quả, muốn phá hủy cũng không phải là việc khó.

Vì vậy, hư ảnh nhân quả của lão không hề lo lắng đâm vào phía trên những mệnh tuyến kia.

Thân thể lúc sáng lúc tối của Quách Tước vào lúc đó chấn động, trong thiên địa dường như vang lên một tiếng rên rỉ, nhưng lại không rõ ràng.

Một đường mệnh tuyến cuối cùng của y chấn động, nhưng cuối cùng....

Xoẹt... á!

Nương theo một thanh âm rất nhỏ, nhưng lại cực kỳ giòn vang, mệnh tuyến kia rốt cuộc vẫn phải đứt gãy.

Ngôi sao Thiên Cơ trên đỉnh đầu lóng lánh một hồi, dường như có chỗ không cam lòng, nhưng vướng phải quy tắc của phương thiên địa này, sau khi chiếu xuống một đường ánh sáng cuối cùng, rốt cục vẫn phải tiêu tán hoàn toàn trong phương thiên địa này.

Thân thể Quách Tước vào lúc đó chìm ngập trong bóng đêm, trở nên có chút không chân thực, dường như sau một giây sẽ tiêu tán hoàn toàn trong thiên địa.

Tư Mã Hủ liếc nhìn thật sâu bóng người màu trắng kia, hào quang trong con ngươi phức tạp, hình như có một tia thương cảm trôi qua tức thì, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bộ dáng lạnh như băng kia.

Lão xoay người qua, muốn bay trở lại trên chiến thuyền.

Khó có thể nói là không nỡ hay là khinh thường, lão quyết định không nhìn một màn cuối cùng của Quách Tước.

Mà trong nháy mắt lão muốn rời đi, lão dường như cảm nhận được đồ vật nào đó không tầm thường, thân thể chợt ngừng lại.

"Ồ." Lão phát ra một tiếng sợ hãi thán phục như vậy, mãnh liệt xoay người, hai con ngươi ngưng tụ một lần nữa nhìn về phía vị trí của Quách Tước.

Thân thể của y vẫn chợt tối chợt sáng như trước.

Nhưng hai con ngươi y lại rõ ràng, lại đỏ tươi như vậy.

Giống như ngọn lửa bừng trong đêm tối, hoặc như thú dữ ẩn nấp trong rừng rậm.

Hô!

Hô!

Hô!

Tiếng hít thở trầm trọng bắt đầu phun ra từ trong miệng y, một mảnh sợi tơ dài hẹp màu đỏ theo hô hấp của y không ngừng từ hai con ngươi đỏ tươi tràn ra, bò khắp thân thể y.

Thân thể vốn lúc sáng lúc tối của y dưới sự bao bọc của những sợi tơ màu đỏ dần dần ngưng thực.

"Đây là?" Hai con ngươi Tư Mã Hủ dần dần ngưng trọng lên, ngay một khắc này lão từ trên người Quách Tước cảm nhận được khí tức nào đó, khí tức này rất tinh tường.

Sợi tơ màu đỏ vẫn còn lan tràn, thời gian dần trôi qua bao bọc toàn thân Quách Tước, thân thể của y không hề lơ lửng bất định, y lại một lần thực sự xuất hiện rõ ràng ở cái thế giới này.

Chỉ là trên mặt, trên tay, thậm chí trên quần áo của y đều nổi lên từng đường sợi tơ màu đỏ tươi, rậm rạp chằng chịt giống như rắn độc bò toàn thân y.

Hô!

Y lại phun ra một ngụm trọc khí.

Khí tức kia lạnh như băng, ngưng tụ thành hơi nước trong không khí.

Một đường khí tức tràn đầy vào lúc đó từ trong cơ thể y tuôn ra, đầu tóc y tung bay, quần áo màu đỏ tươi cũng lập tức nhẹ nhàng lay động.

Hống!

Y đứng lên, một tiếng gào thét cực lớn từ trong cơ thể y vang lên, giống như thú dữ nào đó, hoặc như là một con ác quỷ.

Nó luôn ẩn nấp trong cơ thể y, rốt cuộc vào lúc này phá lồng mà ra, lại thấy ánh mặt trời.

Quách Tước ngẩng đầu lên, hai mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng Tư Mã Hủ cao cao tại thượng.

Quần áo sau lưng y chợt bắt đầu tung bay, giống như có đồ vật nào đó muốn phá kén mà ra.

"Liễu Sanh Tiêu lại thay đổi một bộ thể xác như vậy cho ngươi." Con mắt Tư Mã Hủ bắt đầu híp lại, lão nói như vậy, trên mặt lộ ra vẻ giật mình.

Giống như là lời đáp lại, quần áo trên lưng Quách Tước chợt vỡ vụn, một đôi cánh xương cực lớn mở ra sau lưng, mi tâm y khi đó hiện ra một đường ấn ký màu đen.

Đó là ấn ký Thần tộc!

"Sư tổ, sư tôn thực sự rất cô đơn lạnh lẽo, nhưng ta nghĩ ngươi hay vẫn là xuống dưới cùng gã lại càng thích hợp."

Thanh tuyến lạnh như băng mang theo vô thượng uy nghiêm vào lúc đó vang lên.

Thân thể Quách Tước bắt đầu chuyển động, kéo lấy tàn ảnh đầy trời, dùng một loại tốc độ nhanh đến gần như khiến cho người ta không thể thấy rõ, thẳng tắp bắn về phía Tư Mã Hủ!

Khi đó.

Nước sông Ly Giang mãnh liệt tách ra hai bên.

Y giống như sư tử gào thét.

Cánh xương che trời.

Thân đi như rồng.

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play