Nước sông Ly Giang vẫn thao thao bất tuyệt chảy về đông.
Thanh âm ầm ầm của nước sông làm nổi bật lên vẻ yên tĩnh ở trên thuyền.
Tô Trường An đứng ở đầu thuyền, nhìn bãi Hổ Đầu như ẩn như hiện phía xa xa, ánh mắt trầm thấp.
Phía trước bọn hắn là đò ngang dày đặc.
Những đò ngang kia là đội thuyền bọn hắn điều động từ các nơi đến, nhanh chóng theo bọn hắn tựa vào bên cạnh bờ.
Hiện tại trên những thuyền này đã đầy ắp dân chạy nạn muốn vượt sông mà đi.
"Tướng quân, chúng ta đi chuyến này là vì mang theo những dân chạy nạn này trở lại Giang Đông?" Miêu Vĩnh Sơn ở bên cạnh do dự thật lâu, rốt cuộc không kìm nén được hiếu kỳ của mình, ngoảnh về phía Tô Trường An đặt câu hỏi.
Miêu Vĩnh Sơn cùng hình dánh thô kệch tầm thường của gã, xưa nay không thể giấu được chuyện gì.
Trong suy nghĩ của gã, chuyến này mặc dù đánh một trận với quân triều đình, quân Tây Lương bởi vì hấp thu lực lượng huyết khí tràn đầy mà tu vi tăng mạnh, nhưng lại trở mặt với triều đình, đối với Giang Đông lúc này mà nói cũng không phải là chuyện tốt.
Không chờ Tô Trường An đáp lại lời nói của gã, Ôn Tử Ngọc ở một bên đã vung tay gõ đầu Miêu Vĩnh Sơn.
Tráng hán này bị đau, quay đầu liền muốn nổi giận với Ôn Tử Ngọc, nhưng Ôn Tử Ngọc lại chậm rãi nói: "ngươi cái đầu gỗ này, nghĩ không ra nhiều chuyện, thì không cần suy ngĩ nữa." (tráng hán: người đàn ông mạnh mẽ, to lớn)
Miêu Vĩnh Sơn nói chung cũng hiểu lời nói của Ôn Tử Ngọc là không sai, thế nhưng là người nói chung vẫn luôn muốn chút ít mặt mũi, gã bất mãn lầu bầu nói: "vậy ngươi thông minh, ngươi nói cho ta biết, vì sao tướng quân phải làm như vậy?"
Ôn Tử Ngọc trợn mắt liếc nhìn Miêu Vĩnh Sơn, sau khi ho nhẹ hai tiếng, liền từ từ nói tới: "ngươi nhìn cuộc chiến ngày hôm nay, Chung An cùng Dịch Dương Châu nói như thế nào cũng là Thần tướng số một, số hai của triều đình, nhưng lúc đối mặt với sự tập kích của chúng ta, đã từng có một chút chuẩn bị?"
Miêu Vĩnh Sơn nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dùng thanh âm chất phác của mình nói ra: "không có."
"Vậy ngươi lại nghĩ, triều đình phái hai vị Thần tướng cùng mười vạn đại quân, đóng giữ thành Lâm Sa, nhưng lại không hề chuẩn bị tập kích chúng ta, nói cách khác bọn chúng từ lúc mới bắt đầu đã không nghĩ tới chúng ta sẽ tiến quân về thành Lâm Sa, Tư Mã Hủ tốn công tốn sức phong tỏa mặt sông như vậy, nếu không phải đề phòng Giang Đông, vậy cần làm chuyện gì?" Ôn Tử Ngọc hướng dẫn từng bước nói.
Tô Trường An ở một bên cũng bị hai người này nói chuyện hấp dẫn, thu hồi ánh mắt ngắm nhìn phương xa, nhìn về phía hai người.
Miêu Vĩnh Sơn hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, gã trái lại là muốn trực tiếp biểu hiện bản thân thật tốt ở trước người lãnh đạo của mình, vì vậy lại nghiêng đầu suy nghĩ kĩ lời nói của Ôn Tử Ngọc.
Thế nhưng dùng đầu gỗ của gã, việc này thực sự có chút khó khăn, khuôn mặt đến mức đỏ bừng, sau nửa ngày ấp úng, lại không thể nói ra một cái nguyên do.
"Tử Ngọc chớ trêu đùa Vĩnh Sơn, nói cho ta nghe một chút mục đích của chuyến này mà ngươi đoán được vài phần, ta cũng rất tò mò." Tô Trường An nhìn thấy bộ dáng Miêu Vĩnh Sơn như vậy, đáy lòng có chút không nỡ, liền mở miệng nói ra, coi như là giải vây cho Miêu Vĩnh Sơn.
Ôn Tử Ngọc nghe thấy Tô Trường An lên tiếng, sao dám có một chút bất tuân.
Y chắp tay về phía Tô Trường An, đã nói: "triều đình tốn công tốn sức, không phải vì muốn đề phòng Giang Đông, có mục đích gì hiển nhiên đã rõ ràng, là vì ngăn dân chạy nạn chạy thục mạng đến Giang Đông. Chuyện như vậy, đời nào cũng đều có, không cho dân chúng quá cảnh, chính là vì giữ lại nhân khẩu trên đất mình. Nhưng mà Tô tướng quân cũng không tiếc dùng thân xông vào nguy hiểm nhất định để cho những dân chúng này vượt sông, chuyện này lại không đơn giản như vậy, do đó thuộc hạ cả gan suy đoán..."
Nói đến đây, Ôn Tử Ngọc ngừng lại một chút, dường như có chút do dự.
Lông mày Tô Trường An nhíu lại, nói: "cứ nói đừng ngại."
"Thuộc hạ cả gan suy đoán, bên trong dân chạy nạn này chắc chắn có người nào đó cực kỳ quan trọng, mà người này, hiện tại chắc đã ở trên những thuyền này."
Ôn Tử Ngọc nói ra.
"A? Vậy Tử Ngọc không ngại đoán xem người này rốt cuộc là người nào?" Trên mặt Tô Trường An hiện lên một tia dị sắc, dường như hắn đã đánh giá quá thấp tài năng của Ôn Tử Ngọc.
"Người có thể khiến cho tướng quân cùng Tư Mã Hủ coi trọng như vậy, phóng ánh mắt toàn bộ thiên hạ, ta nghĩ chỉ có vị Trục Man Đế - Hạ Hầu Minh đã mất tích kia rồi." Thanh âm của Ôn Tử Ngọc cùng lúc đó bắt đầu nhỏ xuống.
Lời vừa nói ra, vẻ mặt tướng lĩnh sĩ tốt ngồi ở đây điều đại biến.
Đại Ngụy mặc dù đã loạn đến tình cảnh như vậy, nhưng thiên tử dù sao cũng là thiên tử, trong mắt của đại đa số ngươi, hai chữ Thiên Tử nọ, đồ vật bao hàm trong đó thực sự quá nhiều, rất khó có thể nói ra trong tức khắc.
Trên chiến thuyền trong lúc đó chợt yên lặng xuống.
Ánh mắt mọi người khi ấy cũng chuyển hướng về phía những đò ngang chung quanh, một giây lúc trước bọn họ cũng không nghĩ tới, trong những thuyền ngang ở nơi đây, thậm chí có một vị thiên tử Đại Ngụy đang ẩn núp trong đó.
...
Thời gian ước chừng hai khắc đồng hồ trôi qua, rốt cuộc thuyền đã lại gần bờ.
Một đám tướng sĩ Tây Lương được sắp xếp đi đến doanh trại tu dưỡng, mà Hồng Ngọc đã ở bên cạnh bờ đợi chờ đã lâu lại chạy ra đón chào đầu tiên.
"Tướng quân." Nàng chắp tay về phía Tô Trường An.
"Hồng Ngọc tỷ, giữa ta và ngươi không cần đa lễ." Tô Trường An vội vàng đưa tay nâng dậy.
Hồng Ngọc cười cười, từ chối cho ý kiến đối với lời nói của Tô Trường An, rồi sau đó nàng đưa tay chỉ phía sau mình, chỗ đó đứng đầy dân chúng quần áo tả tơi, có lẽ chính là những dân chạy nạn vượt sông đến đây bị bọn hắn ngăn lại.
Tô Trường An tiến lên một bước, ánh mắt ở trên người từng dân chúng kia đảo qua.
Những dân chúng bình thường nào dám đối mặt với Tô Trường An, lúc đó nhao nhao cúi thấp đầu mình.
Mà lúc này hai mắt Tô Trường An tỏa sáng, bỗng nhiên trông thấy một cái thân ảnh trong đám người đang nháy mắt với hắn.
Hắn hơi sững sờ, trên mặt lập tức tuôn ra một nụ cười.
"Các ngươi nếu như đã đến Giang Đông, chính là dân chúng Giang Đông chúng ta, đợi chút nữa ta sẽ phái người cho các ngươi đăng ký, hơn nữa thu xếp chỗ ở cho các ngươi ở Giang Đông, phân phối điền sản ruộng đất, xây dựng nhà cửa, cùng với ba tháng khẩu phần lương thực theo như nhân số. Nhưng những thứ này đều là mượn, về sau hàng năm sẽ thu thuế các ngươi nhiều hơn ba phần, cho đến khi trả hết nợ những đồ vật được mượn này, nếu như không có nghi vấn, các ngươi liền lui xuống."
Hắn cao giọng nói với những dân chúng này.
Dân chạy nạn vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng sau khi nghe thấy lời ấy, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, có thể chạy trốn tới Giang Đông vốn đã đã là chuyện tốt khó có được, lại không nghĩ Tô Trường An vậy mà vì bọn họ khai ra điều kiện phong phú như vậy, điều này khiến cho thần sắc đám dân chúng vốn đã chuẩn bị phiêu bạt lập tức chấn động, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Tô Trường An.
Tô Trường An trái lại giống như chưa phát giác ra, hắn còn nói thêm: "vậy liền lui ra, sau đó sẽ có người tới sắp xếp nơi đi cho các ngươi."
Những dân chạy nạn nghe vậy, trong miệng nhao nhao hô to một tiếng cám ơn tướng quân, rồi sau đó tản đi, lui sang một bên.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều là như vậy, ví dụ như còn có năm sáu người đứng tại nguyên chỗ.
Có lẻ bởi vì muốn che giấu tung tích, toàn thân năm sáu người này đều bọc lấy áo choàng, che giấu thân ảnh của mình ở phía dưới áo choàng.
Nhưng có một người, cũng chính là người nháy mắt ra hiệu đối với Tô Trường An, lại tháo xuống áo choàng, người này Tô Trường An nhận ra, chính là Mục Quy Vân, người cùng hắn nhiều lần vào chết ra sống.
Hắn bước nhanh đi lên trước, vẫn chưa tới kịp để ý tới Mục Quy Vân, liền thẳng tắp quỳ xuống trước thân ảnh nhìn qua có vẻ nhỏ yếu nhất.
"Thần Tô Trường An, bái kiến bệ hạ."
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT