Dịch giả: phuongkta1
Biên: Đình Phong

Chung An và Dịch Dương Châu đều không ngờ rằng vào lúc này Tô Trường An lại mang theo đại quân của hắn đến đây?

Hắn mới luyện binh bao lâu? Giang Đông lại có thể có bao nhiêu binh mã? Lúc này hắn sao dám chen chân vào thế cục rối loạn ở Trung Nguyên?

Những chuyện này, hai người nghĩ mãi mà không rõ.

Bọn chúng cũng không có thời gian đi suy nghĩ cẩn thận.

Bởi vì Tô Trường An đã đến, thực sự đã đến.

Chỉ thấy mũi chân hắn chỉa xuống thuyền, người liền nhảy lên thật cao, xuyên qua mặt sông rộng vài dặm ngay lập tức đã tới trên không trung thành Lâm Sa.

Hắn giống như một con chim nhạn dang rộng hai cánh giữa không trung, một thanh trường kiếm toàn thân trắng tuyết, chín đường kiếm ảnh xoay quanh vào lúc đó bị hắn nắm trong tay.

"Thập Phương Kiếm Trận!"

Hắn nhẹ nhàng nói như vậy, mang theo thanh tuyến thần uy huy hoàng xuyên qua đêm tối đậm đặc đến bên tai từng vị tướng thủ thành Lâm Sa.

Khi đó, trường kiếm kia từ trên bầu trời bay tới, bao bọc thân thể hắn ở bên trong.

Rồi sau đó, những trường kiếm kia mở ra, tạo thành một đôi cánh kiếm lóe lên hàn quang sau lưng hắn, hắn dựa vào đôi cánh kiếm này, thân thể phiêu đãng treo giữa không trung.

"Ta chính là Tô Trường An, Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ Thiên Lam viện, lúc này bọn ngươi dâng thành đầu hàng, ta đảm bảo các ngươi không cần lo lắng tới tính mạng, nếu như không đầu hàng.." Thanh tuyến của Tô Trường An lúc nói đến đây bỗng nhiên lạnh lẽo xuống, một đường kiếm minh cao vút chợt nổi lên, một thanh trường kiếm đen kịt vào lúc này từ trong hộp kiếm trên lưng hắn bay ra.

Trường kiếm kia sau khi ra khỏi vỏ cuốn theo ba nghìn linh kiếm, giống như thần tử đi theo quân vương treo cao trên đỉnh đầu Tô Trường An, lóe phong mang thẳng tắp chỉ về phía đám người trên thành Lâm Sa.

"Nếu như không đầu hàng, liền dùng mạng đi báo cho Thừa tướng nhà các ngươi."

"Ọt ọt."

Dịch Dương Châu nuốt một ngụm nước bọt trong miệng, gã lắc đầu ý đồ làm cho mìnnh tỉnh táo lại một chút, để xác định mọi chuyện trước mắt không phải là ảo giác của mình sau khi say rượu.

Nhưng dù cho cách xa nhau trăm trượng gã vẫn như cũ có thể cảm giác được từ trên người Tô Trường An truyền lại linh lực tràn đầy.

Tất cả chuyện này đều là sự thật.

Dịch Dương Châu cùng Chung An liếc nhau, thần sắc trong con ngươi từ lúc đó trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Đến nay một chút tin đồn về Tô Trường An đã được truyền ra ở Trung Nguyên từ sớm.

Thiếu niên này cũng không phải là mao đầu tiểu tử trong thành Trường An.

Hắn chính là dùng một loại tốc độ nhanh được kinh người lớn lên, không đề cập tới hắn ở trên chiến trường Tây Lương làm thế nào một mình cùng ba nghìn đao khách ngăn lại trăm vạn đại quân của Thác Bạt Nguyên Vũ, chỉ một trận chiến bức bách Cố Minh Nghĩa, Tinh Vẫn Giang Đông chết đi, liền đủ để cho người bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn mới bao nhiêu tuổi? Chỉ mới hai mươi.

Tu hành bao nhiêu thời gian? Cũng chỉ năm sáu năm.

Đã có thể chiến thắng Tinh Vẫn.

Chuyện như vậy không thể tưởng tượng đến cho dù Mạc Thính Vũ năm đó chỉ sợ cũng không thể làm được.

Đương nhiên, Dịch Dương Châu cùng Chung An đối với những chuyện đồn đại này cũng không hoàn toàn tin, thế nhưng linh lực tràn đầy quanh người Tô Trường An cũng không giống như giả mạo, bọn chúng chinh chiến nhiều năm, hiển nhiên cũng thấy được Tô Trường An cho dù không phải là Tinh Vẫn, chỉ sợ cũng không khác nhau quá nhiều.

Mà lúc này, quân Tây Lương mà Tô Trường An mang đến cũng thừa dịp đêm lên bờ, bọn họ tạo trận hình thật tốt bên ngoài thành Lâm Sa, đao kích lạnh sóc, một vẻ sát khí lạnh lẽo lan tràn ra.

Chung An dùng khóe mắt thoáng liếc nhìn.

“Quân đội tinh nhuệ a.”

Trong lòng y cảm thán nói, mặc dù bọn chúng có được mười vạn đại quân, thế nhưng lúc đối mặt Tô Trường An cùng với đội quân mạnh mẽ trong tay hắn vẫn như cũ không thể nắm chắc phần thắng.

Dịch Dương Châu cũng ý thức được điểm này, trên mặt gã chồng chất ra một nụ cười khó coi, chắp tay về phía Tô Trường An trong hư không, thái độ cực kỳ cung kính nói: "Tô tướng quân, trong này chắc có điều hiểu lầm nào đó? Hai người huynh đệ chúng ta tới đây chỉ là theo lệnh làm việc, nếu như có chỗ nào đắc tội Tô tướng quân, kính xin tướng quân chỉ rõ, hai người huynh đệ chúng ta chắc chắn cho Tô tướng quân một cái công đạo."

Dịch Dương Châu cùng Chung An đến thành Lâm Sa chặn giết Hạ Hầu Minh vốn cũng không phải xuất phát từ ý muốn bản thân, nếu không phải vợ con già trẻ nhà mình bị Tư Mã Hủ nhốt, bọn chúng nhất định không muốn làm hành động để tiếng xấu muôn đời. Giờ phút này Tô Trường An tìm tới, bọn chúng hiển nhiên càng không muốn phức tạp, nghĩ thầm nếu như Tô Trường An đòi hỏi vấn đề tiền tài, cho là được, chỉ cần không chậm trễ bọn chúng hoàn thành việc cần làm mà Tư Mã Hủ giao cho.

Nhưng sau khi nghe Dịch Dương Châu đối với mệnh lệnh này chỉ cúi đầu xuống xin tha thứ, vẻ mặt Tô Trường An vẫn như cũ cực kỳ lạnh lùng

“Nói như vậy hai vị không có ý định đầu hàng?" Lông mày Tô Trường An nhíu lại, thanh tuyến lạnh như băng lại từ trong miệng của hắn phát ra một lần nữa.

Dường như nghe được ý tứ trong lời nói của Tô Trường An, trái tim Chung An đập mạnh một cú, liền muốn giải thích mấy thứ gì đó.

Nhưng khi đó hiển nhiên đã trễ.

Chỉ thấy tay Tô Trường An chợt mở ra, vung về phía bọn chúng đang đứng dùng sức nắm chặt.

"Mau tránh ra!" Vẻ mặt Chung An lập tức trở nên cực kỳ khó coi, y lớn tiếng quát, cầm theo Dịch Dương Châu đang ngây người như đứa trẻ bay về phía xa.

Mà cùng lúc đó, đầy trời phi kiếm từ bốn phía chung quanh Tô Trường An, như bạo vũ lê hoa đổ xuống đầu tường thành Lâm Sa.

Những trường kiếm nhìn như bình thường dưới sự bao bọc bằng linh lực của Tô Trường An, hóa thành hung khí đủ để lay núi phá đá.

Tường thành Lâm Sa chắc chắn dưới sự tấn công của những linh kiếm kia bắt đầu xuất hiện từng đường vết rạn như rắn độc, mà những vết rạn như vậy theo thời gian trôi qua cũng không ngừng tăng lên.

Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, bức tường thành Lâm Sa liền ầm ầm sụp đổ, từ chỗ giữa vỡ ra một khe hở rộng vài trượng.

Một ít đám binh lính không kịp né tránh, liền theo bức tường thành sụp đổ, rơi xuống thịt nát xương tan, trong lúc nhất thời tiếng tuyệt vọng kêu la ầm ĩ không ngừng vang lên ở thành Lâm Sa.

Tô Trường An đứng cao cao ở giữa không trung nhìn thấy tất cả những chuyện này, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười quỷ dị.

Khi đó tà lực màu đen giống như thủy triều từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hắn dang hai tay ra, con mắt dần dần bịt kín một màu máu.

"Đi, giết sạch bọn chúng."

Hắn nói như vậy, thanh tuyến bình thản đến mức đến hầu như không mang theo nửa điểm cảm xúc.

Thật giống như chuyện hắn nói là việc nhỏ cực kỳ bình thường.

Ba vạn quân Tây Lương ở bên ngoài thành Lâm Sa vào lúc đó quanh người tuôn ra từng đường tà lực màu đen giống như Tô Trường An nhưng mỏng manh hơn nhiều, hai con ngươi của bọn họ vào lúc đó hóa thành màu máu.

Sau khi nghe được lời nói của Tô Trường An, thân thể của bọn họ bắt đầu chuyển động.

Cực kỳ chậm chạp, nhưng cũng cực kỳ kiên định.

Dịch Dương Châu phục hồi tinh thần lại cùng Chung An nhìn về phía đội quân đang đạp phá màn đêm mà đến.

Bọn họ đang bắt đầu phát động linh lực so với đêm tối còn đen kịt thêm vài phần, hai mắt lại nhuộm màu máu còn nóng hơn cả máu tươi thật.

Cái này không phải chỉ là một đội quân bình thường, đây rõ ràng là một đám ác quỷ leo ra từ địa ngục.

Ý nghĩ như vậy hiển hiện ở trong đầu hai người lúc này.

Mà quân Tây Lương quân hiện giờ hiển nhiên xuyên qua khe hở bị Tô Trường An mạnh mẽ phá ra tràn vào thành Lâm Sa.

Bọn họ hung hãn không sợ chết, bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Bất kể sĩ tốt nào có can đảm ngă cản trước người bọn họ đều bị bọn họ cực kỳ tàn nhẫn giết chết, sau đó từng đợt huyết khí liền từ trên những thi thể này tuôn ra, bị đám quân Tây Lương hút vào trong cơ thể, mà theo quá trình như vậy, khí thế quanh người bọn họ cùng lúc đó ngày càng trở nên tốt hơn.

Khuôn mặt Tô Trường An âm trầm nhìn trận giết chóc dưới người giờ mới bắt đầu.

Một hơi thở dài thật sâu.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, chỗ đó ánh sao ảm đạm, cũng không có quá nhiều ngôi sao lập loè.

Nhưng dường như Tô Trường An thấy được một chút đồ vật người khác không thể nhìn tới.

Hắn ngoảnh về vật kia nói: "nghiệp chướng lần này, từ ta dựng lên, đương nhiên từ ta kết thúc, nếu như ngày đó đại sự thành công, ta sẽ thay bọn họ đi A Tỳ Địa Ngục, chịu vô tận Nghiệp Hỏa kia."

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play