Y nhìn thấy một gương mặt mơ hồ đang nhìn mình cười, thân thể hóa thành những điểm sáng, tan đi.
"Thính Vũ...” Y kêu lên, giọng nói đã không còn sự vô tình đạm bạc.
"Sư thúc... Người cuối cùng cũng tỉnh...” Mạc Thính Vũ nói, hắn chỉ còn lại nửa thân trên mà thôi, phần còn lại đều đã hóa thành điểm sáng.
Nhưng hắn vẫn cười, nụ cười rất rõ, rất tươi.
Như nước xuân tháng hai, như ánh mặt trời rực rỡ tháng ba.
Hắn sắp chết rồi.
Chết đi thật sự.
Khi ngay cả hồn phách cũng không còn, thì cũng đồng nghĩa không còn lưu lại cái gì trên đời này nữa.
Khai Dương giật mình, chuyện mấy ngày nay hiện về trong đầu y, y nhớ lại tất cả, cũng hiểu tấm thảm kịch trước mắt chính là do mình gây ra.
"Khai Dương sư thúc, Thính Vũ sẽ chết...”
"Tên đồ đệ đần kia của đồ nhi sau này xin làm phiền thúc...” Mạc Thính Vũ nói, ánh mắt nhìn Khai Dương rất vui vẻ.
Mạc Thính Vũ vốn là như vậy.
Hắn có thể tha thứ cho bất kì ai, dù họ gây sai lầm bắt hắn phải gánh vác, nhưng hắn vẫn sẽ tha thứ cho họ.
Hoặc là nói, người của Dao Quang nhất mạch đều là như thế.
Ví dụ như vị sư huynh kia của Khai Dương, để giúp Khai Dương báo thù, để ngăn Khai Dương không bị lạc lối, còn ngấm ngầm tính kế lên cả đệ tử của mình.
"Không! Ngươi không thể chết!"
Khai Dương bật thốt.
Mấy năm nay, các sư huynh Thiên Lam vì trách nhiệm của mình, từng người một bình thản đưa đầu chịu chết.
Y là sư đệ nhỏ nhất, có được thiên phú không ai sánh kịp, nhưng lại vì đắm chìm vào thù hận của bản thân, mà mặc kệ các sư huynh hi sinh.
Tới bây giờ còn phải nhờ một vãn bối dùng tính mạng của mình để đánh thức y tỉnh dậy.
Chuyện này sao mà buồn cười, y làm gì còn mặt mũi nào sau này tới Tinh Hải nhìn các sư huynh, và sư tôn?
Nhưng chuyện trên đời không thể chỉ vì một câu nói của Khai Dương mà thay đổi.
Mạc Thính Vũ nhắm mắt lại.
Khai Dương ngửa đầu nhìn ra phía chân trời, vì sao Huỳnh Hoặc đã hoàn toàn tắt lịm, biến mất trong biển sao. Anh linh và mệnh tinh là cùng một nhịp thở, là cùng một thể, nếu mệnh linh đã tắt, anh linh cũng không thể còn.
Khai Dương cau mày.
Nét mặt đầy kiên quyết.
Mắt y lóe tinh quang, sau lưng hiện ra hư ảnh thương long.
"Đi!"
Y quát to.
Thương long sau lưng và cơ thể y hóa thành lưu quang, vọt về phía chân trời.
Tốc độ của y cực nhanh, chỉ sau mấy hơi thở, đã xuyên qua tầng mây cuồn cuộn.
"Khai Dương!" Khai Dương bỗng hét to.
Trong bầu trời đêm, một ngôi sao chợt sáng lên.
Khi đó Khai Dương mệnh tinh. Mệnh tinh kia vì không còn quầng sáng thái thượng, nên không còn được chói mắt như trước, nhưng so với những ngôi sao khác, nó vẫn là rất sáng.
Áo Khai Dương bay phần phật, linh lực cuồn cuộn trào ra.
Đường mệnh tuyến kết nối Khai Dương và ngôi sao kia xuất hiện.
Đó là mệnh tuyến của y, y đã triệu hoán nó.
"Phá!" Y lại hét to.
Kiếm và thương long tăng tốc, tông thẳng vào đường mệnh tuyến kia.
Y muốn chém đứt mệnh tuyến của mình, bỏ đi mệnh tinh của mình!!!
Chỉ trong nháy mắt, Tô Chiếu và thủ mộ Thần Mộ Bạch Tiêu Tinh Quân liền hiểu ra ý đồ của Khai Dương.
Hai người giật mình, không ngờ Khai Dương lại làm như vậy.
Tự chặt đứt mệnh tuyến của bản thân, chuyện như vậy đây mới là lần đầu tiên họ nghe thấy.
Phựt!
Một tiếng vang nhỏ, đường mệnh tuyến bị Khai Dương tự tay chặt đứt.
Mặt của y lập tức trắng bệch, lùi lại mấy bước mới đứng vững.
"Ngươi là truyền nhân Thiên Lam ta, đã làm rất tốt trách nhiệm một Tinh Quân, Khai Dương tinh này để tặng cho ngươi!" Y nói, vận linh lực, bọc lấy hư ảnh còn lại của Mạc Thính Vũ.
Một sợi dây nhỏ từ vầng sáng bọc quanh người Mạc Thính Vũ thò ra, bay hướng về phía vì sao Khai Dương ở trên bầu trời.
"Hợp!" Khai Dương nghiến răng, quát lớn.
Muốn nối mệnh tuyến là một chuyện rất khó, không phải chỉ vận linh lực là làm được.
Nó đòi hỏi người thực hiện phải có hiểu biết rất sâu về sức mạnh nhân quả vận mệnh.
Khai Dương, đã từng là Thái Thượng, từng chém qua nhân quả, nên chuyện này đối với y không khó.
Chỗ khó là muốn làm được nó, đòi hỏi một lượng linh lực rất rất lớn.
Mặt y trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
Linh lực mạnh mẽ của y đang nhanh chóng tiêu tán.
Y đã tự chặt đứt mệnh tuyến của mình, nên y không còn là Tinh Vẫn, mà linh lực thuộc về Tinh Vẫn bắt đầu tản đi, y phải tận dụng được nó trước khi nó tiêu tán mất.
Đường mệnh tuyến của Mạc Thính Vũ đã sắp chạm được vào Khai Dương mệnh tinh, nhưng y đã không còn sức nữa.
Tô Chiếu nhìn thấy.
Cô bất chấp tất cả, linh lực điên cuồng tuôn ra, cô muốn giúp họ.
Nhưng vừa rồi vì để Khai Dương thoát khỏi cảnh giới vong tình, cô đã tiêu hao gần sạch linh lực, lượng linh lực còn lại không đủ sức.
Chỉ còn có một người có thể giúp họ.
Người thủ mộ Tây Đẩu —— Bạch Tiêu Tinh Quân.
Tô Chiếu và Khai Dương đều quay qua nhìn lão giả.
Nhưng lão giả lại cúi đầu, như không biết gì.
Làm cho trong lòng Tô Chiếu và Khai Dương trầm xuống.
"Không, không!" Tô Chiếu lại rơi nước mắt, cả người run rẩy.
Khai Dương tuyệt vọng.
Y ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời tối đen, ngoài mệnh tinh của y, không còn vật gì khác.
"Sư huynh, giúp ta!!!"
Y gầm lên.
Nhưng không có ai đáp lại.
Tinh Hải quá xa, và không phải lúc nào cũng có người có khả năng cho anh linh bay xuống trả lời lại.
Khai Dương ứa nước mắt, anh linh của Mạc Thính Vũ đã gần như không còn.
Khai Dương biết mình đã phạm sai lầm quá nhiều, và y không còn cơ hội để bù lại.
Nước mắt rơi xuống.
Tách!
Đó là một tiếng động rất nhỏ.
Cực kỳ nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nhưng rất kỳ quái là cái âm thanh cực kì nhỏ đó lại vang lên rất rõ, ai cũng nghe thấy, ngay cả trời sao cách đó xa cả trăm triệu dặm cũng nghe thấy.
Trong bầu trời đêm, có cái gì đó sáng lên.
Một cái tiếp theo một cái.
Sau đó vô số ánh sáng bừng lên, chiếu sáng Thần Mộ lờ mờ.
Là các sư huynh!
Khai Dương kích động vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy sáu ngôi sao sáng lóng lánh.