Dịch giả: Tiểu Băng

Tuyết rơi xuống vai Tô Trường An.

Song bị linh lực đốt cháy, tỏa thành khí trắng, bay lên cao.

Tô Trường An cau mày nhìn bóng người đang từ trong phủ đi ra.

Sau lưng người kia là sân phủ Thái Thú, thi thể nằm ngổn ngang, tất cả đều đã bị hút sạch máu thịt, chỉ còn lại da.

"Tại sao lại là ngươi?" Tô Trường An bình tĩnh hỏi.

"Tại sao không thể là ta?" Người kia lạnh lùng hỏi ngược lại, đi tới chỗ Ngạn Linh, đưa tay dịu dàng nâng bà dậy.

"Không sao, lần này huynh đã hấp thu rất nhiều sinh cơ, đủ cho muội sống rất lâu.” Người kia nói, sự lạnh lùng trên mặt hoàn toàn biến mất, hóa thành nước xuân.

Ông đưa tay ra, dịu dàng vén những sợi tóc lộn xộn trên mặt cho Ngạn Linh.

Ngạn Linh lắc đầu không ngừng, mặt đầy nước mắt, "Đừng sai tiếp nữa, Thiên ca, không đáng, thật sự không đáng. Sớm muộn gì muội cũng phải chết.”

Đúng vậy, nam nhân đột ngột xuất hiện từ trong phủ Thái Thú, chính là Cổ Phương Thiên.

Lời nói của Ngạn Linh và những thi thể ở đằng sau cửa, đã chứng minh Cổ Phương Thiên mới thật sự là hung thủ gây ra những án mạng liên tiếp.

"Nói ngu ngốc gì vậy.” Cổ Phương Thiên dỗ dành. “Muội là thần, làm sao mà chết được. Muội yên tâm, lần này ta nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt, không để cho ai xúc phạm tới muội nữa.”

Trong mắt ông chỉ còn có Ngạn Linh, không còn vật gì khác.

Ông đặt tay lên ngực Ngạn Linh, trong mắt lóe hắc mang, sinh cơ ào ạt từ trong người ông tuôn ra, theo cánh tay truyền vào người Ngạn Linh.

"Không muốn! Thiên ca!" Ngạn Linh khóc nức nở, không ngừng lắc đầu, kháng cự không nhận.

Nhưng thể trạng của bà không thể chống cự được, phải chấp nhận sinh cơ ào ào chảy vào người mình, gương mặt vốn trắng bệch hồng nhuận lên.

Tô Trường An đều nhìn thấy cả, nhưng hắn chỉ đứng nhìn, không hề có ý ngăn cản.

Đến khi Cổ Phương Thiên trút hết sinh cơ vào cho Ngạn Linh, ông thu tay về, dịu dàng nói với bà: "Không sao, tất cả đã có huynh.”

Ông ôm lấy bà, để bà tựa vào lòng mình.

Sau đó mới quay qua nhìn Tô Trường An.

"Cổ Hầu gia, ta nghĩ ngươi nên cho ta một lời giải thích.”

Tô Trường An nói, giọng nặng nề.

Cổ Phương Thiên vô cùng bình tĩnh trả lời: "Giải thích? Mắc mớ gì ta phải giải thích cho ngươi?"

Thái độ không mặn không nhạt hoàn toàn khác hẳn với Cổ Phương Thiên ở trong trí nhớ.

Hắn trợn to mắt, giọng cũng không khỏi lớn lên.

"Cho tới hôm nay, ngươi đã gây ra năm đại án mạng ở thành này, người chết trong tay ngươi đã vượt quá tám trăm, ngươi bảo ngươi phải giải thích thế nào cho ta sao?"

"Những kẻ ta giết đều là người đáng chết.” Cổ Phương Thiên vẫn lạnh tanh, giọng không hề thay đổi.

"Người đáng chết? Đổng Đại nhân đáng chết, nhưng thân nhân của y thì sao? Hộ vệ của y thì sao? Người hầu thì sao? Họ cũng đều đáng chết sao?" Tô Trường An cảm thấy lời lẽ của Cổ Phương Thiên quá sức hoang đường, hắn không hài lòng với câu trả lời như vậy.

Cổ Phương Thiên lắc đầu: "Ta nói đáng chết, không phải bởi vì bọn họ đáng chết, mà là vì Ngạn Linh phải sống, cho nên bọn họ phải chết.”

"Ngươi!" Tô Trường An bị lời nói kia làm cho điên tiết, tới mức không còn biết nói gì.

Nếu không phải người này đúng là Cổ Phương Thiên, hắn thật không thể nào tin được vị Hầu gia hiền lành kia lại có một gương mặt như thế này, nói ra những câu từ không thể nào tin nổi.

"Trường An, nếu là một ngày kia, Tiễn Quân bị rơi vào cảnh ấy, ngươi sẽ làm thế nào?" Cổ Phương Thiên nhìn ra sự ấm ức trong lòng Tô Trường An, khẽ cười hỏi.

Tô Trường An giật mình. Hắn nhiều lần tự dặn mình rằng sẽ không bao giờ làm cho người của hắn bị tổn thương, nhưng nếu bây giờ hắn và Cổ Phương Thiên đổi chỗ, hắn có làm giống như ông hay không?

"Ta không biết.” Hắn đáp.

"Nhưng mà ta biết, Tiễn Quân cũng không muốn sống kiểu như vầy, ta nghĩ phu nhân cũng vậy, cũng không muốn sống như vậy.” Nói qua, hắn quay đầu nhìn Ngạn Linh, trong con ngươi hiện lên một tia không đành lòng.

"Ngươi thì biết cái gì!?" Lời này chọt trúng nỗi đau trong lòng Cổ Phương Thiên, ông quát. "Chúng ta khổ cực bao nhiêu mới gặp lại được nhau, vì sao vừa mới gặp nhau lại phải chia lìa! Vì sao!?"

Tô Trường An rất hiểu cảm xúc của Cổ Phương Thiên lúc này.

Hắn đã nhiều lần phải sinh ly tử biệt với người hắn để trong lòng, sự bất lực và đau khổ đó, từ ngữ không thể nào tả nổi.

Nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Không có ai có quyền đi quyết định sinh tử của người khác, vì vậy ngươi không có quyền giết họ, cũng không có quyền yêu cầu phu nhân sống kiểu như vậy.”

Cổ Phương Thiên nở nụ cười.

"Vì sao ta lại không thể đi quyết định sinh tử của người khác? Cái thế giới này chẳng phải chính là như vậy hay sao? Cường giả nô dịch kẻ yếu không phải sao? Lúc ta còn nhỏ yếu, bọn chúng muốn ta như thế nào ta phải thành thế ấy, thê tử của ta buộc phải rời khỏi ta, con gái của ta suýt tí nữa là phải gả cho con quái vật kia, không phải chính vì bọn chúng mạnh hơn ta hay sao?" Cổ Phương Thiên hỏi ngược lại, nét mặt điên cuồng, "Nhưng bây giờ, ta đã đủ mạnh, vậy vì sao ta vẫn không được làm những chuyện bản thân ta muốn làm? Đi bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ?"

Khí thế của Cổ Phương Thiên không ngừng kéo lên, tới một mức nhất định, sau đó vượt qua luôn mốc giới hạn đó.

Trên bầu trời đêm, một vì sao tím kì dị sáng lên, tỏa làn ánh sáng âm lãnh lên người Cổ Phương Thiên.

Áo quần ông bay phần phật.

Toàn thân toát ra một làn khí tức vô cùng âm lãnh và đáng sợ.

Tô Trường An trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn ông.

Không phải bởi vì Cổ Phương Thiên toát ra khí tức Tinh Vẫn, mà vì dưới làn áo, trên ngực ông hiện lên một cái hình vẽ màu đen.

Cái hình đó hắn đã từng nhìn thấy.

Trên cánh tay đứt của Cổ Ninh.

Nó là cổ ngữ.

Nghĩa là một con số —— chín!

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play