Nếu từ trên cao nhìn xuống, nhất định sẽ phát hiện dân tị nạn chi chít trên mặt đất như châu chấu quá cảnh.
Sắc mặt của bọn họ khô vàng, thần sắc cực kỳ chật vật, đi lại trên đường Tây Lương như đã mất đi linh hồn vậy.
Tô Trường An trút một ngụm nước trong, hầu kết của hắn nhúc nhích, có lẽ bởi vì uống nước quá vội, dòng nước theo khóe miệng bị trầy của hắn chảy xuống.
Đợi đến khi uống đủ nước, Tô Trường An tùy ý lấy ống tay áo lau lau nước đọng nơi khóe miệng mình, sau đó nhìn về phía sau.
Bọn họ đã đi được chín ngày.
Mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai giờ, thời gian còn lại đều đi đường.
Nhưng quan Tây Lĩnh vẫn còn cách bọn họ hơn trăm dặm, bọn họ mang theo dân tị nạn tốc độ thật sự quá chậm, nếu là lúc bình thường, đại quân liều mạng chạy nhanh, lẽ ra năm ngày trước đã có thể đến Tây Lĩnh.
"Trường An, quân Man lại quấy rối." Lúc này, Mục Quy Vân cầm thanh trường thương màu đỏ của y đi lên, nói với Tô Trường An. Sắc mặt của y cũng tràn đẩy vẻ mỏi mệt, trên áo giáp quanh người tràn đầy vết thương, y tức giận lẩm bẩm nói: "đám quân Man này đúng là đáng ghét, chỉ muốn quấy rối chúng ta, một khi chúng ta xuất kích thì lại chạy mất, như con ruồi vậy, khiến người ta chán ghét."
Thật ra đại quân của Thác Bạt Nguyên vào ngày thứ hai đã đuổi kịp đám người Tô Trường An, nhưng do chuyện của Bắc Thông Huyền và Từ Nhượng trước đó khiến lão liên tiếp tổn thất hai vị Tinh Vẫn. Vị Man Vương này cũng trở nên cẩn thận hơn, cho dù có quân lực gấp mấy lần Tây Lương, lão cũng không cưỡng ép xuất kích nữa, ngược lại phái ra một đội quân nhỏ không ngừng quấy rầy đội ngũ phía trước.
Một khi đám người Tô Trường An xuất kích, bọn chúng sẽ trốn xa ngàn dặm, nếu đám người Tinh Vẫn Ngô Đồng xuất thủ, Tinh Vẫn phe kia của bọn chúng cũng sẽ đồng thời xuất thủ chặn sát chiêu của đám người Ngô Đồng, để cho đội ngũ của mình tranh thủ thời gian rút lui.
Liên tiếp bảy ngày, tuy rằng cũng không tạo thành tổn thương mang tính thực chất với đội ngũ của Tô Trường An, nhưng lại khiến tinh thần của đại quân luôn trong tình trạng căng thẳng, gần như ngay cả nghỉ ngơi cũng không được yên ổn.
Tô Trường An luôn mơ hồ cảm giác được hình như đại quân đã đến cực hạn, trên mặt của các binh sĩ đều tràn đầy nét mệt mỏi.
"Tiếp tục như vậy không phải biện pháp." Hồng Ngọc đi lên bên cạnh, thở dài nói bên tai Tô Trường An: "Rõ ràng Thác Bạt Nguyên muốn làm tinh thần chúng ta sụp đổ, tìm cơ hội một kích đánh bại!"
Tô Trường An nghe vậy nhíu mày gật đầu, thừa nhận lời của Hồng Ngọc.
Giờ đây sĩ khí của toàn bộ quân đội đều xuống cực thấp, mà Thác Bạt Nguyên tất nhiên cũng sẽ không mặc kệ để bọn họ trở về Nguyên dễ dàng, chắc hẳn không lâu nữa sẽ tập kích bất ngờ, một lần đánh tan bọn họ.
Đám người Ngô Đồng đại khái cũng hiểu vấn đề bọn họ đang thảo luận lúc này, là mấu chốt liên quan đến việc lần này bọn họ có thể chạy trốn thành công hay không, vì vậy lúc này đã tập hợp lại, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi lên trên người Tô Trường An.
Sau khi Bắc Thông Huyền chết, Tô Trường An được mọi người ngầm đồng ý đã tiếp nhận chức thống soái đại quân, vì vậy trong thời khắc liên quan đến sống chết này, mọi người đều chờ đợi Tô Trường An cho ra một vài chủ ý đủ để xoay chuyển chiến cuộc.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, sau khi hơi trầm ngâm Tô Trường An đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Ngọc, hỏi: "Tình huống của Trường Tuyết tỷ tỷ thế nào rồi?"
Ngày thứ hai sau khi Bắc Thông Huyền chết, thanh Thập Phương thần kiếm kia liền phá không bay tới, rơi thẳng ở trước mặt Tư Mã Trường Tuyết, một đạo truyền thừa tinh linh từ nơi thân kiếm xông ra, vọt vào trong cơ thể của Tư Mã Trường Tuyết, mà lúc đó Tư Mã Trường Tuyết liền rơi vào trong giấc ngủ say, cho tới bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Tô Trường An từng nghe người nhắc đến, có người che đậy Thiên Cơ, muốn Thất Tinh không tìm được truyền nhân của họ, mà Thập Phương thần kiếm đột nhiên quay lại, thậm chí còn mang một viên tinh linh truyền thừa của Ngọc Hành nhất mạch, điều này khiến Tô Trường An đại khái đoán được vài thứ, nhưng tình thế giờ đây tràn đầy nguy cơ, hắn hoàn toàn không có tâm tư để cẩn thẩn nghiên cứu những thứ đó.
Lúc này hỏi đến đúng là có chút đột ngột, nhưng sau khi sửng sờ chốc lát, Hồng Ngọc vẫn trả lời đúng sự thật: "không có trở ngại gì, nàng dung hợp với viên tinh linh kia xem như thuận lợi, tin tưởng không được bao lâu nữa sẽ tỉnh lại."
"Ừ." Tô Trường An nghe vậy khẽ gật đầu.
Từ sau khi Từ Nhượng và Bắc Thông Huyền chết, Tô Trường An đã ít nói chuyện hơn nhiều.
Cả người hắn đều giống như đã biến đổi, trở nên trầm mặc, bình tĩnh, nhưng lại gần như vô tình.
"Đi, thông báo tiền quân tăng nhanh tốc độ thúc giục dân tị nạn, một trăm dặm cuối cùng này, nội trong một ngày phải đến!" Tô Trường An nói như vậy.
Lời này vừa ra, mọi người xôn xao, dù ngay cả đám người Ngô Đồng, Mục Quy Vân vẫn luôn tín nhiệm Tô Trường An lúc này cũng biến sắc.
Lúc này đại quân cách Tây Lĩnh còn hơn trăm dặm, nếu lúc bình thường, những bách tính này tăng nhanh tốc độ, ngày đi trăm dặm tuy khó khăn, nhưng cũng tuyệt đối không phải chuyện không thể. Thế nhưng trải qua mấy ngày lặn lội, cộng thêm quân Man gần như quấy rầy không ngừng, đã mệt mỏi như vậy, còn phải trong một ngày chạy đến Tây Lĩnh, bất kể nhìn thế nào đều có chút ép buộc.
Huống chi ý đồ của Thác Bạt Nguyên cũng rất rõ ràng, lão thực sự muốn tại trong một trăm dặm cuối cùng này phát động tập kích đánh tan tất cả tàn binh bại tướng còn lại đây.
Lão sao có thể chỉ ngồi nhìn bọn họ yên ổn đi đến quan Tây Lĩnh?
Nếu đạo lý này Tô Trường An cũng không nghĩ ra, vậy không phải có nghĩa là dưới sự dẫn dắt của hắn, bọn họ sẽ từng bước từng bước đi về phía tử vong sao.
Nhưng Tô Trường An giống như không thấy bất an và hoài nghi trên mặt các tướng sĩ này, hắn thậm chí không có ý trưng cầu ý kiến của bất kỳ một người nào ở đây. Chỉ là thấy những binh sĩ này lúc lâu vẫn còn chưa thực hiện quân lệnh của hắn, giữa hai lông mày xông ra một cổ sát khí nồng nặc.
"Thế nào? Còn không nhanh đi!" Hắn quát một tiếng, trong con ngươi lại hiện ra sát khí...
Lấy tu vi của hắn lại bắn ra sát khí, tất nhiên không phải những binh sĩ tầm thường này có thể ngăn cản, bọn họ vừa mới còn rất chần chừ đều rối rít sửng sốt, cuối cùng không chống đỡ nổi sự sợ hãi dưới đáy lòng với Tô Trường An lúc này, rất không tình nguyện bắt đầu đi về phía trước truyền đạt mệnh lệnh của Tô Trường An.
Làm xong những điều này, Tô Trường An quay đầu nhìn đám người Ngô Đồng vẫn còn đang ngẩn ra, hắn không có chút ý muốn giải thích, quay đầu đi vào xe ngựa đằng trước.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, từ sau khi Bắc Thông Huyền và Từ Nhượng chết, trạng thái của Tô Trường An có chút khác thường.
Tuy bọn họ đã nhận ra, nhưng đều thầm cho rằng đả kích lần này khiến Tô Trường An trở nên trầm mặc, vì vậy cũng không suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng biến hóa Tô Trường An biểu hiện ra hôm nay đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, dưới đáy lòng bọn họ đều không khỏi âm thầm bắt đầu lo lắng.
Nhưng cuối cùng không người nào dám tiến lên nói thêm gì nữa, cho dù Ngô Đồng là sư nương vào lúc này cũng trầm mặc, bọn họ lựa chọn thỏa hiệp, mặc cho đại quân thúc giục dân tị nạn đã mệt mỏi không chịu nổi tiếp tục chạy nhanh về phía quan Tây Lĩnh.
Càng ngày càng nhiều dân chúng khó thích ứng chạy đi với tốc độ cao như vậy, bọn họ dần dần rơi lại hậu phương của quân đội, mệt mỏi rên rỉ, hy vọng quân đội đã từng bảo hộ bọn họ có thể dừng tiến độ, cứu giúp bọn họ.
Nhưng chi quân đội này lại không có bất kỳ người nào dám ngừng lại, bỏi vì Tô Trường An đã hạ quân lệnh - vứt bỏ người bị lạc khỏi đội, người nào dám cứu giúp, xử trí theo vi phạm quân lệnh!
Mệnh lệnh thiết huyết và vô tình như vậy dần dần dẫn tới sự bất mãn của đám binh sĩ.
Một luồng oán khí đang bao phủ đại quân, đã đến mức tùy thời đều có thể bùng nổ.
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT