Đoàn quân rời khỏi quan Vĩnh Ninh tiến về phía đông đã qua hai canh giờ.
Nhưng bọn họ đi thật chậm, bởi vì mang theo trăm vạn dân thường, thế nên sau hai canh giờ cũng mới đi được không tới trăm dặm.
Mà Tây Lĩnh vẫn còn cách xa nghìn dặm.
Tô Trường An sau nửa canh giờ đã tỉnh lại. Thần sắc của hắn có chút hoảng hốt, mất thời gian chừng mười hơi thở mới từ nghiêng ngả phục hồi lại tinh thần, bắt đầu ngồi lên xe ngựa chuẩn bị cho mình để đi đến quan Tây Lĩnh.
Bắc Thông Huyền đánh ngất xỉu hắn, ép buộc hắn đi đến Tây Lương.
Hắn hầu như trong cùng một lúc thoát khỏi xe ngựa, sau đó gấp rút ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Phía chân trời lúc đó, một ngôi sao sáng lên lại dập tắt.
Hắn nhận ra ngôi sao kia. Nó tên là Ngọc Hành.
Thân thể Tô Trường An không kiềm chế được đã bắt đầu run rẩy.
Không thể phủ nhận hắn đã từng ghét Bắc Thông Huyền rất nhiều, chán ghét sự vô tình của y, chán ghét sự tàn nhẫn của y.
Ngay cả Huyết Y Vệ mà y vẫn cho là thân tín cũng bị y dạy ma công giết ba nghìn địch tự tổn thất tám trăm người.
Nhưng lúc này y đã chết.
Trong lòng Tô Trường An lại không khỏi trở nên cô quạnh.
Hắn cảm thấy bi thương, một cỗ bi thương mãnh liệt hầu như khiến hắn không thể thở nổi.
"Ngọc Hành, Chiêu Ti đều rơi xuống." Đúng lúc này, Quách Tước đã đứng ở bên cạnh hắn từ lúc nào, cùng hắn nhìn lên bầu trời sao.
Thân thể Tô Trường An khẽ giật mình, hắn không khỏi sinh ra một cỗ oán giận, hắn giống như trẻ con dùng sức xô đẩy Quách Tước, hắn lớn tiếng hỏi: "ngươi không phải là truyền nhân Thiên Cơ nhất mạch sao? Ngươi không phải có thể hiểu rõ chuyện tương lai sao? Vì sao? Vì sao ngươi nói cho ta biết không thể giữ được Tây Lương? Vì sao ngươi không nói cho ta Bắc Thông Huyền sẽ chết?"
Chỉ trích như vậy có chút vô cớ, thậm chí cố tình gây sự.
Nhưng Quách Tước lại không có một chút ý định phản bác.
Gã thậm chí không thả ra một chút linh lực bảo vệ bản thân, chính mình mặc kệ Tô Trường An xô đẩy, ngã trên mặt đất.
"Trường An!" Ngô Đồng đi ở phía sau đội ngũ rất nhanh chú ý tới dị tượng ở nơi này, cô bước nhanh tới đây, nâng Quách Tước dậy, quát lớn: "Thông Huyền chết rồi, chúng ta cũng rất đau khổ, nhưng điều này không liên quan đến Quách Tước, đây là lựa chọn của chính Thông Huyền!"
Trên mặt sáng bóng của Ngô Đồng có chút ảm đạm, từng sợi tóc xanh tung bay, lúc này cũng trở nên rối tung không chịu nổi, hiển nhiên trải qua đoạn đường này cũng không dễ dàng với mỗi người. Bất kể là trên thân thể, hay là trên tư tưởng.
"..." Tô Trường An đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng ngực của hắn đang đốt lên lửa giận nào đó, ngọn lửa giận kia nóng rực như vậy, phảng phất muốn đốt cháy hắn.
"Ngươi rõ ràng có thể tính đến đấy, tại sao, tại sao lại không nói với ta, không nói với ta." Hắn hành động điên rồ như vậy, nặng nề than nhẹ như trước. Mà bả vai cũng đã bắt đầu một trận run rẩy rất nhỏ, hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được vật bao bọc trong hốc mắt hắn, hắn khóc lên, tựa như một đứa bé.
Đám người Mục Quy Vân lúc này cũng xông tới.
Hốc mắt của Hồng Ngọc và Tư Mã Trường Tuyết có chút sưng đỏ hiển nhiên đã khóc, mà con ngươi của đám người Mục Quy Vân cũng có sâu sắc mỏi mệt. Bọn họ đại khái có thể hiểu được cảm xúc trong lòng Tô Trường An lúc này, bởi vậy cũng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn đứa trẻ này.
Chỉ có Từ Nhượng đôi mắt vẫn lạnh nhạt nhìn chăm chú lên Tô Trường An như trước, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến y.
"Đi thôi..." Rốt cuộc sau hơn mười hơi thở, Tô Trường An lại ngẩng đầu lên lần nữa, hắn nhìn mọi người chung quanh một cái, khẽ nói.
Nói xong, hắn quay người nhìn về phía trước, chỗ đó đang có chi chít dân chúng rời xa quê hương, hình dáng của bọn họ tiều tụy, tốc độ thật chậm, gian khổ lặn lội đường xa, gia đình tan hoang không biết giải quyết thế nào đặt ở trên vai của bọn họ, điều này khiến những người dân bình thường kia hiện tại nhìn càng chật vật.
"Chúng ta cần phải đưa bọn họ đến Nguyên." Tô Trường An nắm chặt tay mình, đốt ngón tay của hắn bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch, trên mặt hắn bởi vì đại chiến liên tục mà có chút tiều tụy. Nhưng lúc nói lời này, con mắt của hắn rõ ràng lộ ra hung quang giống như sói dữ.
Đây là chuyện Bắc Thông Huyền không tiếc sinh mệnh mình cũng muốn hoàn thành.
Hắn không thích Bắc Thông Huyền, nhưng hắn kính trọng sự cố chấp của y, hắn muốn thay y bảo vệ trăm vạn bá tánh, vì thế, hắn không tiếc tính mạng mình.
...
Đại quân của Tây Lương chỉ còn sót lại không đến hai vạn người, tăng thêm ba nghìn đao khách Giang Đông cùng ba nghìn võ Man còn lại dưới tay Ma Thanh Linh, lính có thể dùng chỉ có ba vạn.
Dưới sự yêu cầu của Tô Trường An, những sĩ tốt này bắt đầu xua đuổi những dân chúng tăng thêm tốc độ.
Hành động như vậy khó tránh khỏi sẽ để cho một bộ phận dân chúng thân thể đã suy yếu rơi vào phía sau đại quân, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn nào khác.
Điều này hiển nhiên sẽ mang đến tiếng xấu, cũng hiển nhiên sẽ đưa tới oán hận, Hồng Ngọc không muốn làm chuyện như vậy, cũng không dám làm, nhưng Tô Trường An không sợ, hắn hiểu được thời điểm này có thứ cần phải dùng hoặc bỏ.
Quạ đêm của quân Man đã bắt đầu xuất hiện ở phía sau binh sĩ, Thác Bạt Nguyên giống như là giòi trong xương, ngửi thấy tung tích của bọn hắn, từng bước rút ngắn khoảng cách với bọn hắn.
Bọn hắn đã mất đi vốn liếng để chống lại, muốn trở lại Nguyên cần phải đua với thời gian.
Vì vậy, Tô Trường An cam chịu lưng đeo tiếng xấu này, cũng muốn xua đuổi đại quân tăng thêm tốc độ.
Đây là quy luật của Thiên Lam, Tô Trường An cho rằng quy luật này cực kỳ tàn nhẫn, nhưng bây giờ hắn lại không thể không tuân theo nó.
Mũi tên trên tay Ngọc Sơn lại bắn ra khỏi dây cung lần nữa, nó vẽ ra một âm thanh phá không mãnh liệt trên bầu trời, sau đó chính là một âm thanh rên rỉ vang lên, một con quạ đêm giống như diều đứt dây rơi xuống, đã mất sức sống.
Ngọc Sơn hoàn thành việc giết chết quạ đêm nhưng thần sắc trên mặt cũng không có chút thoải mái nào, đây đã là đầu quạ đêm thứ mười lăm bị y giết chết rồi.
Tần suất chúng nó xuất hiện dần dần trở nên tới tấp.
Điều này không thể nghi ngờ đang tuyên đọc cho bọn hắn một cái tin tức, Thác Bạt Nguyên đang đuổi theo càng ngày càng gần.
"Tô tướng quân, nếu tiếp tục như vậy người già đành phải tụt lại phía sau rồi!"
Chẳng biết lúc nào, ở trong đêm đã nổi lên mưa phùn, một vị nha trướng trên mặt dính đầy bụi cát từ phía trước chạy tới, y quỳ một gối xuống trước người Tô Trường An nói như vậy. Không biết là do mưa hay là mồ hôi, đã ướt sũng quần áo của y, sắc mặt của y cực kỳ yếu ớt, nhưng con mắt lại tràn ngập lo lắng.
"Vậy thì tụt lại, tiếp tục xua đuổi đám người." Nhưng đáp án mà Tô Trường An nói ra lại làm cho sắc mặt nha tướng này biến đổi.
"Cái này..." Hiển nhiên có chút chần chờ, muốn phản bác điều gì đó, nhưng y ngẩng đầu đã đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Tô Trường An, ánh mắt kia đủ để cho người khác cảm thấy mình rơi vào trong rét đậm của Bắc địa, lời của y ra đến khóe miệng vào lúc đó bị y cứng rắn nuốt trở vào.
Sau một lúc im lặng thật lâu, y rốt cuộc cắn răng, quay người chạy tới phía trước đội ngũ một lần nữa, thực thi cái quân lệnh tàn nhẫn này của Tô Trường An.
Mọi người bên cạnh Tô Trường An nghe vậy đều có chút khiếp sợ, người quen biết Tô Trường An đều có chút lo lắng nhìn thiếu niên này. Nếu như không nhìn thấy tận mắt, bọn họ khó có thể tưởng tượng được Tô Trường An năm ấy vì một vị nữ tử không quen biết đã có thể liều mạng với người khác, hôm nay lại có thể phát ra quân lệnh chôn vùi mấy vạn tính mạng người như vậy.
Mà vào lúc này, một vị sĩ tốt ở hậu phương vội vã chạy tới.
"Báo! Cách phía sau hai dặm, xuất hiện trinh sát quân Man!"
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT