"Quân Man chậm chạp không chịu công thành, chính là đang chờ Tinh Vẫn của bọn họ đến, Đế Giang hôm nay đã sụp đổ, chuyện di tộc lưu vong ở Tây Lương, luôn luôn được báo cáo lên Vương Đình, không mất tới ba tháng, Tinh Vẫn của Man tộc sẽ tới, đến lúc đó, chúng ta nói về hợp lại cũng không thể bằng quân Man, nói về lực lượng, càng có khác nhau một trời một vực. Quan Vĩnh Ninh vốn không có Tinh Vẫn, chúng ta không bao giờ có thể phòng thủ được." Bắc Thông Huyền sau một lúc ngây người, rốt cục vẫn lắc đầu nói.
Y mặc dù khâm phục sự can đảm của Tô Trường An, cũng hâm mộ tâm tính của thiếu niên này, nhưng có đôi khi, rất nhiều chuyện, lại không thể nắm lấy một cỗ tín niệm là có thể thành công.tín niệm: lòng tin
Xa hơn, chính là trận đại chiến mà quan Vĩnh Ninh sắp đối mặt nhất định phải có sự giúp đỡ của Tinh Vẫn, nếu không tuyệt đối không có phần thắng.
Lời nói của Bắc Thông Huyền quả thật đả kích ngờ vực của Tô Trường An, thế nhưng Tô Trường An sau khi nghe xong, khóe miệng lại hơi nhếch lên. Ít nhất Bắc Thông Huyền đã bắt đầu suy tính phân tích tình cảnh Tây Lương, mà không phải giống như lúc đầu, chỉ là đơn thuần tuyệt vọng.
Bất kể như thế nào, đây cũng là một cái khởi đầu tốt lành.
Ngoài mừng rỡ, lông mày Tô Trường An cũng nhíu lại.
Lời nói của Bắc Thông Huyền, mặc dù khó nghe, nhưng lại quay về "con đường chết" ở trên.
Hôm nay khốn cảnh lớn nhất của quan Vĩnh Ninh là ở chỗ không có Tinh Vẫn chống đỡ.
"Nếu như có thể thuyết phục Vương..." Tô Trường An có chút chần chờ nói.
Đối với vị Vương Phù Tam Thiên kia, Tô Trường An nghe được nhiều đánh giá nhất chính là các loại ngôn từ như sợ chiến, an phận ở một góc.
Có thể hay không thuyết phục được lão, hoặc làm như thế nào để thuyết phục lão, trong lòng Tô Trường An cũng không thể nắm chắc được.
Mà dường như muốn xác minh phỏng đoán của Tô Trường An, lúc Tô Trường An nhắc đến tên Vương Phù Tam Thiên, Bắc Thông Huyền liền lắc đầu.
"Nếu như có thể mời được Vương Phù Tam Thiên, quan Viễn Vân cũng đã không thất thủ."
Tô Trường An nghe vậy thần sắc trên mặt trở nên u ám. Hắn cũng hiểu rõ đạo lý bên trong, cho nên lại suy nghĩ một chút, nói tiếp: "vậy vị Diệp gia thành Tây Giang đây? Lão không phải là truyền nhân Nam Đẩu sao?"
Trước kia hắn đã từng nghe Bắc Thông Huyền nói đến vị lão giả này, cũng chính là chủ nhân tiệm mì trong thành Tây Giang mà hắn cùng Thanh Loan từng nếm qua.
Hai đẩu Nam Bắc trăm năm trước lại mâu thuẫn, nhưng dù sao truyền nhân của hai đẩu đều lấy việc bảo hộ Nhân tộc làm nhiệm vụ của mình, hôm nay tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt, Tô Trường An cảm thấy theo lý nên vứt bỏ hiềm khích trước kia, cùng chung tay ngăn địch.
Nào ngờ Bắc Thông Huyền nghe xong lại lắc đầu một lần nữa, "ngày đó lão nhân Thiên Cơ Nam Đẩu sau khi cứu ngươi, liền đã không tìm thấy dấu vết, ta đã nhờ Quan Thương Hải tìm kiếm ở thành Tây Giang, cũng đã là người đi nhà trống, lão vốn tinh thông kỳ môn bát quái, lão nếu muốn tránh, chúng ta không thể nào tìm được."
"..." Sắc mặt Tô Trường An lại biến đổi, "chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?"
Tô Trường An có chút không cam lòng lẩm bẩm.
"Có!" Nào ngờ lúc này Bắc Thông Huyền chợt nói, thanh âm tuy rằng vẫn suy yếu như trước, nhưng ngữ khí lại có chút quyết đoán, làm cho tâm tư của Tô Trường An khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía Bắc Thông Huyền.
"Trường Tuyết! Dìu ta đi ra ngoài." Bắc Thông Huyền nhìn nữ tử bên cạnh yên lặng, nói như thế.
Nữ tử nghe vậy sững sờ, tuy có chút chần chờ, cũng có chút lo lắng đến thương thế của Bắc Thông Huyền, nhưng vẫn nghe lời duỗi tay vịn nam tử trước mặt này, đi từ từ ra ngoài phòng.
Mà Tô Trường An hiển nhiên cũng theo hai người đi ra.
Bắc Thông Huyền đi tới dưới mái hiên, hàn quang trong con ngươi lóe lên, miệng nhẹ giọng nói ra.
"Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn."
Y vừa mới nói xong, bảy thanh trường kiếm liền từ phía chân trời phá không mà đến, mang theo bảy vầng sáng màu sắc thật dài, rơi xuống trước người y, xếp thành một hàng, một cỗ kiếm ý phóng lên trời.
Trong lòng Tô Trường An nghi hoặc, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Bắc Thông Huyền gọi ra bảy chuôi kiếm này, càng được chứng kiến bọn chúng có thể hóa thành hình người, thậm chí có khả năng thi triển ra Thập Phương Kiếm Trận.
Hắn vốn có ý định hỏi Bắc Thông Huyền về chuyện này, nhưng trước kia bởi vì luôn luôn bận tâm về vấn đề của quan Vĩnh Ninh mà đáy lòng buồn rầu, vì vậy cũng chỉ đành bỏ việc này qua một bên. Hôm nay thấy Bắc Thông Huyền lần nữa gọi ra chúng, ngoài nghi hoặc cũng nhiều hơn vài phần hiếu kỳ.
"Mượn Thập Phương dùng một lát." Bắc Thông Huyền nhìn Tô Trường An một cái, chợt nói.
Tô Trường An sững sờ, cũng không suy nghĩ nhiều, ý niệm trong đầu hắn khẽ động, trường kiếm Thập Phương bên trong hộp kiếm một hồi thanh minh, liền đột nhiên bay ra, rơi vào trên tay Bắc Thông Huyền.
Lấy tư cách là truyền nhân chính quy của Ngọc Hành nhất mạch, thần kiếm Thập Phương vừa mới vào tay, liền phát ra một hồi kiếm minh cao vút.
Mà chín kiếm ảnh lớn vây quanh chủ kiếm cũng bỗng nhiên run rẩy, giống như kẻ lãng tử xa cách quê quán từ lâu, cuối cùng gặp được cố nhân.
Ngay lúc Tô Trường An còn chưa hiểu rõ vì sao lại có biến hóa như vậy, bảy chuôi trường kiếm vừa mới xếp thành một hàng trước người Bắc Thông Huyền bỗng nhiên nhao nhao phát ra một hồi kiếm minh ngân vang, hóa thành một đường ánh sáng lung linh, bay về phía thần kiếm Thập Phương.
Bọn chúng giống như là trước kia đã được thiết lập thật tốt, mỗi thanh kiếm lẩn vào trong một đường kiếm ảnh, trong chốc lát sau đó, trong chín kiếm ảnh của thần kiếm Thập Phương có bảy cái phân biệt được bảy thanh kiếm lẩn vào, bảy đạo kiếm ảnh kia cũng cùng lúc này biến thành thực chất.
Kiếm ảnh chung quanh thần kiếm Thập Phương liền cùng lúc này biến thành bảy chuôi kiếm chân thực cùng hai kiếm ảnh.
Mà kiếm quang quanh thân thần kiếm Thập Phương cùng lúc này chợt phát sáng lên. Một cỗ kiếm ý cuồn cuộn đủ để cho Tô Trường An khiếp sợ phóng lên trời.
Thần sắc trên mặt Tô Trường An trì trệ, hắn không khỏi hỏi: "đây là?"
Bắc Thông Huyền nhìn hắn một cái, tay nắm thần kiếm Thập Phương chấn động, bảy đạo kiếm ảnh lại lần nữa thoát khỏi thân thể mà ra, hóa thành bóng người cung kính đứng ở sau lưng Bắc Thông Huyền.
"Thần kiếm Thập Phương, một kiếm ra, chín kiếm theo."
"Một kiếm này là chủ kiếm, tên là Thập Phương, chín kiếm cũng không phải là vật giả tạo, chính là có thực chất, bảy người trước mặt chính là kiếm linh của bảy kiếm, phân biệt tên là Vọng Thư, Hi Hòa, Trường Canh, Thiên Tuế, Vũ Thần, Chúc Thiên, Trọng Sơn."
Tô Trường An nghe vậy, thần sắc trên mặt trì trệ, thần kiếm Thập Phương được xưng tuyệt thế thần binh, Tô Trường An mặc dù ở lúc đối địch trước kia cảm nhận được lực lượng cường hãn của nó, nhưng hôm nay nghe thấy Bắc Thông Huyền nói như vậy mới hiểu được, sự cường đại của Thập Phương vượt xa tưởng tượng của hắn. Nhưng điều này cũng theo góc độ nào đó khiến Tô Trường An rõ ràng vì cái gì trong tay không có Thập Phương, Bắc Thông Huyền cũng có thể gọi ra Thập Phương Kiếm Trận.
"Vậy còn hai kiếm kia? Phụ kiếm cũng có kiếm linh, vì cái gì chủ kiếm ta chưa từng thấy gọi ra?" Hắn không khỏi nghi ngờ nói.
"Lĩnh vực của ta ngày hôm đó, ngươi xem lớn khoảng bao nhiêu?" Bắc Thông Huyền cũng không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nói.
"Tám mươi dặm." Tô Trường An trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời thành thật.
"Vậy còn ngươi?" Bắc Thông Huyền lại hỏi.
Tô Trường An sững sờ, nhướng mày, suy nghĩ nghiêm túc một phen, mới nói: "thi triển toàn lực, không quá mười dặm."
Bắc Thông Huyền trong lòng chấn động, âm thầm kinh hãi, chỉ là Địa Linh cảnh, có thể triển khai lĩnh vực xa mười dặm, Tiên đạo quả nhiên không giống với Phàm đạo. Nhưng trên mặt y lại bất động thanh sắc tiếp tục nói: "Vấn Đạo cảnh bình thường, cực hạn lĩnh vực chính là mười dặm. Một khi vượt qua mười dặm, liền đã vượt qua Vấn Đạo cảnh, người bình thường gọi đó là nửa bước Tinh Vẫn."
"Mười dặm một bậc, đến trăm dặm, lĩnh vực liền hóa thành thế giới, Vấn Đạo đã đạt thành Tinh Vẫn."
"Tu vi của ta cũng chỉ là Vấn Đạo, mười dặm lĩnh vực đã là cực hạn, nhưng may mắn được kiếm linh tương trợ, một kiếm linh giúp ta phá vỡ mười dặm, bởi vậy mới có cảnh lĩnh vực tám mươi dặm như ngày ấy." Bắc Thông Huyền nói
"Mà Thập Phương có chín phó kiếm, nếu như có thể tìm được hai cái phó kiếm kia, lĩnh vực của ta có thể căng ra trăm dặm, đến lúc đó lĩnh vực hóa thành thế giới, Tinh Vẫn, ta còn sợ nữa sao!"
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT