Dịch giả: alreii

*Sở hướng phi mỹ: lực lượng tràn đến đâu, đều không có gì cản nổi; đánh đâu thắng đó

Là tộc đệ của Thác Bạt Nguyên, Thác Bạt Viêm ở trong quân Man trú đóng ngoài quan Vĩnh Nĩnh có địa vị rất cao, trước đó vài ngày, gã còn liên hợp cùng một cao thủ Man tộc cùng là Vấn Đạo cảnh khiến Bắc Thông Huyền - tướng lĩnh của Nhân tộc trong quan Vĩnh Ninh bị thương nặng.

Vốn theo ý của gã, lấy quân lực năm mươi vạn quân Man của bọn họ, gấp mấy lần quân thủ thành của Vĩnh Ninh, cộng thêm vị tướng tĩnh Nhân tộc Bắc Thông Huyền khó dây dưa kia bị thương nặng, đây chắc chắn là thời cơ tốt nhất để nhổ trại công thành. Nhưng ca ca của mình lại nhiều lần gởi quân lệnh tới, lệnh gã án binh bất động. Gã nào dám làm trái ý vị huynh trưởng càng ngày càng thần bí kia chứ, vậy nên dù lòng bất mãn nhưng vẫn phải nhịn xuống, tuy mỗi ngày đều sai người khiêu khích, nhưng chưa bao giờ thật sự phát động tấn công. Có điều dù là như vậy, gã cũng có thể cảm giác được sĩ khí của Nhân tộc trong quan Vĩnh Ninh ngày càng giảm sút, gã thậm chí có thể đoán được, đợi đến khi bọn họ ồ ạt tấn công, quan Vĩnh Ninh chắc chắn không thể chống đỡ quá lâu.

Ngày hôm nay, Thác Bạt Viêm trong lúc rãnh rỗi vốn đang ôm mỹ nhân mình mang theo từ bên trong tộc tới ở trong trướng tìm vui hoan lạc, nhưng không ngờ một luồng linh lực chập chờn khiến gã run sợ đột nhiên nổ tung.

Sau đó phía ngoài doanh trướng liền nổi lên từng tiếng kêu la và tiếng hô giết.

Lòng gã khẽ động, nhanh chóng phát giác được luồng linh lực chập chờn này tuyệt đối không phải những tướng lĩnh quân Man có thể có được.

Chẳng lẽ Nhân tộc đi ra tập kích? Gã nhíu mày nghĩ, nhưng với tình báo gã có được, bên trong quan Vĩnh Ninh hiện nay hình như chẳng có binh sĩ nào dùng được cả, sao lại còn dám làm ra chuyện chủ động xuất kích thế này?

Trong lòng gã nghi ngờ, nhưng biết chuyện này không phải đùa. Vì vậy gã ném nữ nhân Man tộc vừa nãy còn ở trong lòng gã lời ngon tiếng ngọt như ném phế vật qua một bên, xách cây búa lớn của mình lên vội vàng xông ra bên ngoài.

Đợi đến khi gã ra khỏi doanh trướng, quân doanh này đã loạn cào cào, hậu phương lại là khói đen cuồn cuộn, tựa như có thứ gì đó đang đánh tới nơi này.

Mà lúc này, phó tướng của gã cũng đúng lúc vội vã chạy tới.

"Thác Bạt... Thác Bạt tướng quân! Quân địch đánh tới!" Tên phó tướng kia rõ ràng rất sốt ruột, ngay cả âm thanh nói chyện cũng có hơi cà lăm.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Quân địch ở đâu ra! Tại sao lại từ hậu phương tấn công tới!" Sắc mặt Thác Bạt Viêm lạnh lẽo, rất không thích bộ dạng hèn nhát của tên phó tướng này.

"Tiểu nhân không biết, dẫn đầu là một thiếu niên Nhân tộc, theo phía sau là một con hổ kỳ lạ to lớn, chỉ vừa giáp mặt đã giết mấy vị tướng lĩnh Thiên Thính của quân ta. Vừa rồi, tiểu nhân đã lệnh cho hai vị tướng quân Hồn Thủ cảnh Vu Cốt Tả và Vu Cốt Đồng đi ngăn chặn, nhưng với năng lực của thiếu niên kia, sợ là chỉ có thể trì hoãn được một chút thời gian." Tên phó tướng kia vội vàng nói, sự sợ hãi trong âm thanh rõ ràng không che giấu chút nào, hoặc là nói đã không có cách nào che giấu.

"Hổ lớn?" Thác Bạt Viêm nhướn mày, như là nghĩ đến gì đó, gã nhấc tên phó tướng quỳ dưới mặt đất lên, hỏi: "ta hỏi ngươi, xung quanh con hổ kỳ lạ đó có người nào khác không?"

"Tiểu nhân... tiểu nhân... không biết..." Tên phó tướng kia vội vàng lắc đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ, "quân địch tới quá đột ngột, tiểu nhân muốn... muốn tới báo cáo với tướng quân ngay... nên không... nên không thấy rõ."

Âm thanh của gã chợt cao chợt thấp, lại đứt quãng, hiển nhiên là bị dọa sợ, lời này cũng chỉ là lời thoái thác.

"Tướng quân!" Vào ngay lúc này, lại có một tên binh sĩ bộ dáng như lính trinh sát vội vàng chạy tới, thân thể gã phịch một cái quỳ xuống trước mặt Thác Bạt Viêm nói: "hai vị tướng quân Vu Cốt Tả và Vu Cốt Đồng đã chết trận, quân tiên phong của địch như vào chỗ không người, không ai có thể ngăn cản."

"Hả?" Mày Thác Bạt Viêm nhíu lại, hiển nhiên phát giác được sự nghiêm trọng của vấn đề, Vu Cốt Tả và Vu Cốt Đồng ở trong năm mươi vạn quân Man cũng không được xem là cao thủ hiếm thấy, nhưng dựa vào công pháp đặc thù bản thân tu luyện, hai người liên thủ cũng có thể đấu vài hiệp với Vấn Đạo cảnh bình thường, sao có thể dễ dàng chết dưới đao của quân địch như vậy? Chẳng lẽ người tới là Tinh Vẫn?

Thác Bạt Viêm nghĩ như vậy, có điều đã nhanh chóng bỏ đi cái ý nghĩ này.

Lúc này hai tộc Nhân Man ai mạnh ai yếu đã không cần nói nhiều, nếu Nhân tộc dám phái Tinh Vẫn đến, thì đã phá hủy quy củ, đến lúc đó Tinh Vẫn của Man tộc xuất động, vậy đừng nói Vĩnh Ninh, dù là thành Trường An cũng ở trong tầm tay.

Huống hồ nếu là Tinh Vẫn thì cần gì phải tấn công từ hậu phương, trực tiếp đánh tới từ chính diện không phải tốt hơn sao?

Nghĩ tới như vậy, Thác Bạt Viêm một cước đá văng hai tên binh lính quỳ trước người, miệng quát mắng: "đồ vô dụng!" Sau đó chỉ thấy hai chân gã đạp đất, thân thể liền bắn ra.

...

Tô Trường An nhìn quân Man càng tụ càng nhiều trước mặt, khẽ nhíu mày.

Hiểu quả của việc tập kích bất ngờ vừa rồi đã từ từ biến mất, bọn họ như vũ khí sắc bén giết tới, không tới thời gian trăm hơi thở đã đi sâu vào khu vực gần trung tâm của quân địch, nhưng lúc này, quân Man đã dần dần kịp phản ứng, bọn chúng bắt đầu tổ chức phản công từng đợt lại từng đợt.

So sánh với đội quân không tới mấy ngàn người lẻ loi như bọn họ thì đối phương lại có tận năm mươi vạn đại quân, đối mặt với số lượng lớn quân địch thế này, đám người Tô Trường An liền như một chiếc thuyền con mênh mông, lực lượng lúc vừa vào trong dòng nước đã qua đi, biến thành không có lực ở giai đoạn sau, tốc độ giết địch đã nhanh chóng chậm lại, thậm chí bắt đầu xuất hiện một ít thương vong.

Nhưng cũng may tu vi của Tô Trường An đủ mạnh mẽ, Thiên Thính Hồn Thủ chắn trước mặt hắn đều không thể ngăn chặn.

Vì vậy tốc độ của đội ngũ tuy có chậm lại nhưng vẫn đang tiến về phía trước.

Nhưng đồng thời Tô Trường An cũng biết, cứ tiến về phía trước thế này sẽ bị đám quân Man liên tục không ngừng kéo tới kia làm chậm lại, đặc biệt là lúc những tướng lĩnh Vấn Đạo cảnh Man tộc đến, ắt sẽ tạo thành đả kích cực kỳ nghiêm trọng với bọn họ.

"Grào!" Lúc này, Hổ Yển hóa thành hổ lớn phát ra một tiếng gào bi thương, Tô Trường An cả kinh, hắn vội vàng quay đầu nhìn qua, lại thấy rất nhiều cung tiễn thủ Man tộc phía bên phải bắt được sơ hở của Ngọc Sơn, bắn một trận mưa tên về phía hổ lớn. Hổ Yển là Tinh Vẫn dù bị trọng thương, theo lý cung tên bình thường của Man tộc cũng khó làm nó bị thương được, nhưng trong đám cung tiễn thủ này rõ ràng có ẩn núp một hai tên tu vi cực cao, mũi tên dài của chúng đâm xuyên qua phòng ngự của Hổ Yển như không có vật gì, trên thân thể nó nứt ra một đóa sen máu.

Ngọc Sơn thấy vậy, trong lòng hoảng hốt, nhấc trường cung trong tay muốn bắn tên về phương hướng những mũi tên dài bay tới.

"Ngọc Sơn! Bảo vệ tốt trước mặt!" Đúng vào lúc này Tô Trường An lại quát to một tiếng, ngăn cản hành động của Ngọc Sơn.

Cung tiễn thủ quân Man đang ẩn núp rõ ràng muốn dùng việc này để chọc giận Ngọc Sơn, sau đó tạo cơ hội cho quân Man gần đó, nếu Ngọc Sơn như vậy thì nhất định sẽ trúng kế của tên kia.

Bị Tô Trường An quát một tiếng, Ngọc Sơn suy nghĩ rõ lý do trong đó, nhất thời đầu đầy mồ hôi, mũi tên của y xoay chuyển, liền bắn mấy tên quân Man cho rằng đã nắm lấy cơ hội ngã xuống đất.

Những cung tiễn thủ kia thấy kế hoạch không thành, liền lần thứ hai rút cung bắn tên về phía Hổ Yển, giống với lần trước, lại có mấy mũi tên xuyên qua phòng ngự của Hổ Yển, đâm thẳng vào trên người lão, ngay tức khắc mấy vết máu liền văng tung tóe.

Hổ Yển hóa thành cự thú bị đau, lần nữa phát ra một tiếng kêu gào.

Ngọc Sơn theo Hổ Yển nhiều năm có cảm tình rất sâu nặng với lão, thấy tình cảnh này, hai mắt của y liền đỏ bừng, muốn tự tay đâm tên cung thủ trong đám người kia, nhưng lại sợ được cái này mất cái kia, để cho đám quân Man kia thừa cơ lợi dụng. Vì vậy trong lúc nhất thời lòng buồn bực không thôi, đối chiến lại liên tục sẩy tay.

"An tâm phòng thủ cánh phải!" Tô Trường An hiển nhiên nhìn thấy rõ tình hình này, hắn nhướn mày một cái, vung ra một đao, chém mấy tên quân Man ở trước mặt mình làm thành hai đoạn. Ngay sau đó nói: "để ta giải quyết!"

Chỉ thấy con ngươi của hắn chợt lóe ánh sáng, một ánh sao trên đỉnh trời sáng lên.

"Thiên Quyền!" Hắn khẽ nói như vậy.

Giữa thiên địa đen tối bị hắn bao phủ đột nhiên có một hư ảnh tay cầm bút mực xuất hiện.

Y lấy trời đất làm cuộn tranh, bóng đêm làm mực, đầu bút lông lưu chuyển, mấy bóng hình ác long màu mực vào lúc đó sống động trên giấy.

Còn không đợi mọi người kịp phản ứng đã thấy y duỗi cây bút lớn như xà nhẹ nhàng điểm một chút trên mắt của những con ác long kia, những con ác long liền giống như được sống lại vậy.

Thân hình dài của chúng nó quay cuồng lên xuống, từng tiếng từng tiếng rồng ngâm vang lên, một luồng uy áp như có thực chất lan tràn ra.

"Đi!" Lúc đó, hư ảnh kia đột nhiên khẽ hô một tiếng.

Âm thanh kia tựa như sắc lệnh, từ này vừa ra, những con ác long nghe tiếng liền chuyển động, đánh thẳng về phía quân Man bên cánh phải.

Thanh thế kinh người như vậy, không phải thứ mà những binh sĩ tầm thường có thể thấy qua, bọn chúng gần như muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng tốc độ của những con ác long quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái đã xông vào trong đám người.

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn vang lên.

Bóng dáng của đám ác long giao nhau, như chiếc cối xay thịt qua lại trong đám người, đi đến chỗ nào liền dẫn đến từng tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ Man tộc, đồng thời mang theo từng đóa hoa máu.

Không đến thời gian trăm hơi thở, quân Man vừa nãy còn vây công bên cánh phải đã bị tiêu diệt toàn bộ, ở giữa Ngọc Sơn và đám cung tiễn thủ tập kích Hổ Yển bị kéo ra một khoảng không.

Vẻ mặt Ngọc Sơn sửng sốt, có điều bởi vì mất đi sự che giấu của đám binh lính cận chiến, những cung tiễn thủ phía sau vừa nãy tập kích Hổ Yến ngay lúc này đang bại lộ ở trước tầm mắt của Ngọc Sơn.

Hai mắt y chợt lóe giận dữ, gần như chỉ trong lúc đó, y lấy mũi tên, kéo cung, bắn tên, lưu loát một mạch, còn không đợi đám cung tiễn thủ đối diện từ trong tình cảnh ác long giáng thế vừa nãy phục hồi lại tinh thần.

Mũi tên dài Ngọc Sơn bắn ra hóa thành từng luồng ánh sáng lấy xuống đầu lâu của bọn chúng.

Mà bên kia, thế công của Tô Trường An cũng không vì vậy mà dừng lại, ánh sáng trong con ngươi hắn lóe lên.

Miệng tiếp tục khẽ nói: "Ngọc Hành!"

Một hư ảnh lão giả ngay tại lúc đó hiện ra, trường kiếm trong hộp kiếm của Tô Trường An nghe tiếng mà ra, được lão giả kia nắm trong tay.

Khi đó, một tiếng kiếm minh phóng lên cao.

Bóng dáng của lão giả chớp động đã ngay lập tức giết vào trong đám người.

"Ngọc Môn Quan."

"Trường Đình Noãn."

"Tế Vũ Phồn."

"Xuân Ba Cấp."

"Hiểu Phong Tàn."

"Phất Liễu Ngạn."

Từng chiêu kiếm pháp tinh xảo tuyệt luân được hư ảnh này đánh ra.

Lão giống như đang đi dạo sau bữa trưa vậy, nhàn nhã qua lại trong đám người, mỗi một kiếm đều có thể mang đi hơn mười sinh mạng! Nhưng lại không có bất kỳ người nào có thể chạm vào được góc áo của lão.

Đợi đến khi dùng hết sáu chiêu, giữa hai lông mày lão giả kia nổ tung một đạo thần quang.

"Liên! Hoa! Trán!"

Một tiếng líu ríu giống như lời thì thầm của tử thần, truyền vào tai mọi người ở đây rõ ràng.

Sắc mặt đám quân Man biến đổi, tuy rằng kiếm chiêu chưa ra, nhưng kiếm ý mênh mông kiên định đã tựa như thực chất được đẩy ra, vạch ra từng đường từng đường dấu vết trên áo giáp của bọn chúng.

Gần như theo bản năng những binh sĩ này mặt đầy sợ hãi lùi về phía sau một bước.

Một bước này vừa bước ra, một kiếm ảnh hoa sen to lớn đúng lúc đó đột nhiên tách ra.

Bao phủ quân Man trong mấy chục trượng lại, bọn chúng thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm, thân thể vào ngay lúc đó đã bị xoắn vỡ nát.

"Đi!" Lúc này Tô Trường An quát lên một tiếng, mang đám Man nhân thuộc hạ cùng Hổ Yển hóa thành hổ lớn lần nữa thẳng tiến về phía trước mấy chục trượng.

Nhưng mà quân Man từ trước đến giờ luôn hiếu chiến không vì vậy mà bị dọa sợ, một đám quân Man dưới sự chỉ huy của một vài tướng lĩnh bao vây giết tới.

Mày Tô Trường An nhíu lại, linh lực trong cơ thể không tiếc xông ra.

"Thiên Xu!"

Hắn lại khẽ ngâm một tiếng.

Một hư ảnh tay cầm đôi thương hiện ra.

Bóng dáng của y khẽ động, đôi thương trong tay được vung vẩy đầy uy vũ, mang theo tư thế bão táp, lại thêm âm thanh hào hùng, giết thẳng về phía trước.

Tuy y chỉ có một mình nhưng giống hệt như thiên quân vạn mã.

Một thương ra, ngàn quân theo.

Quân Man lấy đơn vị trăm để tính dưới một chiêu này bị đánh chết.

Tô Trường An dẫn theo đám người lần nữa thẳng tiến mấy chục trượng.

Mà sau đó.

Miệng Tô Trường An liên tục ngâm khẽ.

"Thiên Tuyền!"

Từ này vừa ra thì liền có kiếm như mưa rơi, kiếm long gào thét.

"Thiên Cơ!"

Từ này vừa ra thì có ảo cảnh cây mọc um tùm, vẻ mặt của vô số quân Man lúc đó có vẻ mê mang, ngây ngẩn đứng tại chỗ bị đám quân Man của Tô Trường An thống lĩnh chặt xuống đầu lâu.

"Dao Quang!"

Từ này vừa ra liền có trường đao nổ vang, ánh đao trăm trượng chém xuống, chỗ nó đi qua, vượt mọi chông gai, đầu người làm hai.

"Khai Dương!"

Từ này vừa ra thì có trường kiếm khẽ ngâm, một kiếm ra, kèm theo âm thanh long ngâm phượng hót, lúc đó bách điểu im lặng, thú vật nằm sấp, trong chớp mắt thiên quân đền tội.

Giờ phút này Tô Trường An đã giết đến đỏ mắt, mỗi khi đọc ra một âm tiết liền có hơn ngàn binh lính đột tử tại chỗ, mà Man tộc hắn thống lĩnh cũng theo đó thẳng tiến về phía trước mấy chục trượng.

Mà tiến lên thế này cũng khiến bọn họ phải bỏ ra cái giá cực kỳ thê thảm.

Man nhân chết đi hơn hai ngàn người, mà phần lớn còn lại đều mang thương thế không nhỏ.

Giờ phút này Tô Trường An dùng hết bảy chiêu, hắn cũng dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi.

Nhưng khoảng cách xông ra quân doanh quân Man không xa quá trăm trượng.

Hắn hít một hơi, lớn tiếng nói: "kiên trì! Sắp đến rồi! Tiếp tục theo ta xung phong!"

Chiến đấu trước đó, khí thế của Tô Trường An vẫn luôn không gì sánh được đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng đám Man này, trong lòng bọn họ gần như đã âm thầm coi hắn là người đáng tin cậy của mọi người.

Lúc này nghe được lời của hắn, cho dù cả thể xác lẫn tinh thần của mọi người đã mệt mỏi cũng đều sôi nổi lần nữa nhấc lên một chút sức lực.

Tô Trường An cũng mặt mày thâm trầm, dẫn mọi người muốn lần nữa giết về phía trước.

Thân thể hắn nhảy lên thật cao, một đao chém xuống, kèm theo ánh đao trăm trượng, chém thẳng về phía trước, hắn muốn phá vỡ trận địa địch phía trước, mang mọi người nhất cổ tác khí* giết ra.

*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Nhưng ngay tại lúc đao mang của hắn chém xuống, một bóng dáng to lớn cao một trượng chợt xuất hiện.

Tay gã cầm một chiếc búa Khai Sơn to lớn đến độ khoa trương, nghênh hướng đến ánh đao của Tô Trường An.

Tô Trường An ngớ ra, hắn cảm nhận được luồng linh lực chập chờn đáng sợ trên người của kẻ tới, nhưng lúc này đao thế đã thành, muốn thu lại là chuyện không thể. Lòng hắn trầm xuống, liền dứt khoát kiên quyết chém xuống.

Chỉ nghe tiếng ầm ầm thật lớn vang lên.

Tô Trường An mặt đầy vẻ hoảng sợ, thân thể như con diều đứt dây bay ngược về đám người.

"Ta còn tưởng là ai! Thì ra là tàn dư chạy ra từ Vương Đình! Sao lại cấu kết với Nhân tộc, muốn làm tay sai cho bọn chúng hả?" Âm thanh của kẻ tới ngay tại lúc này vang lên.

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play