Cuộc sống ba ngày này trôi qua rất nhanh, mỗi lúc trời tối Tô Trường An đều mang theo A Nan đi ra bên ngoài nơi trú quân kiếm một ít món ăn dân dã cho những người Man này, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng đủ để chia đều cho những người tha hương mỗi người một ít.
Hành động của hắn đã nhiều ít giành được sự tôn trọng của bộ tộc Cường Lương, ít nhất không giống như trước kia, luôn lo sợ như gặp phải mãnh thú Hồng Hoang khi thấy hắn, mà những đứa trẻ trong bộ lạc càng ngày càng yêu mến hắn, lúc rảnh rỗi luôn luôn ưa thích quấn quít lấy hắn.
Còn vị tỷ tỷ của A Nan, sau khi tiếp xúc Tô Trường An cũng biết được tính danh. Một cái rất tên dễ nghe, Ngọc Thiền.
Chỉ là đối với chuyện đã xảy ra đêm hôm đó, hai người đều ngậm miệng không đề cập tới.
Chạng vạng ngày hôm nay, đã đến lúc lên đường đi đến đại mạc Nhạn Bất Quy cùng hội hợp với Đế Giang, Cú Mang do Ma Thanh Linh dẫn dắt.
Toàn bộ bộ tộc Cường Lương bắt đầu bận bịu hẳn lên.
Bọn họ bắt đầu đóng gói hành lý của riêng mình, nhưng cũng có rất nhiều thứ đồ vật như lều vải bị bỏ lại, bởi vì bọn họ sắp phải thực hiện một chuyện nguy hiểm, chính là đột phá sự phong tỏa của năm mươi vạn đại quân, mang theo quá nhiều thứ linh tinh, đến lúc đó mấy thứ này không nói chính xác sẽ trở thành vướng víu kéo sụp đổ toàn bộ đội ngũ. Bởi vậy bộ tộc Cường Lương không đến một vạn người quần áo gọn nhẹ, gần như là vứt bỏ hơn một nửa đồ vật. Ngược lại có vài phần khí thế đập nồi dìm thuyền.*
Nhưng Tô Trường An chứng kiến chuyện này, cũng là một cỗ xa xứ vắng lặng, sống lưu lạc bốn phương.
Đây là tình cảnh hiện tại của Cường Lương, nhưng rất có thể cũng là tình cảnh của Tây Lương tương lai.
Mặc kệ như thế nào, đội ngũ rốt cuộc khởi hành.
Ngọc Sơn với tư cách là có chiến lực mạnh nhất của toàn bộ bộ lạc trừ ra Hổ Yển, y đi ở phía sau đoàn người, để phòng ngừa trinh sát của quân Man. Mà Tô Trường An lại cùng Hổ Yển đi ở đầu đội ngũ, hai tỷ đệ A Nan và Ngọc Thiền theo phía sau hắn.
"Bệnh của A Nan, rốt cuộc là như thế nào?" Tô Trường An nhìn một chỗ đại mạc đã xuất hiện ở trong tầm mắt mình, cau mày nói.
Đúng theo như lời nói lúc trước của hắn, hắn không thể chăm sóc mãi mãi đứa bé này, hắn có rất nhiều chuyện cần phải đi làm, thế nhưng sau khi trải qua đêm hôm đó, trong lòng hắn khó tránh khỏi cảm thấy mình có chỗ mắc nợ Ngọc Thiền cùng A Nan. Vì vậy hắn nghĩ tìm một chút biện pháp chữa lành bệnh cho A Nan.
Mà lúc nói ra lời này, hắn cũng không cố ý né tránh điều gì, hai người phía sau hắn hiển nhiên có thể nghe rõ, sắc mặt của Ngọc Thiền càng vui vẻ, nàng vểnh tai chăm chú nghe Tô Trường An cùng Hổ Yển nói chuyện.
Hổ Yển nghe vậy, lão sau khi vuốt vuốt chỗ chòm râu thật dài dưới cằm mình, thâm ý sâu sắc liếc nhìn Ngọc Thiền một cái. Lão lập tức đáp lại nói: "đây là tâm bệnh, không có thuốc nào chữa được."
"Tâm bệnh?" Tô Trường An sững sờ.
Hổ Yển gật đầu, lại nói tiếp: "cái đứa bé kia lúc còn nhỏ bị kích động do cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, từ nay về sau liền không thể mở miệng nói chuyện, mấy năm này được Ngọc Thiền chăm sóc thật tốt, ngược lại có chiều hướng tốt hơn một chút, nếu muốn chữa khỏi toàn bộ, vẫn phải trừ tận gốc tâm bệnh của nó mới được."
Tô Trường An nghe vậy, cau mày khẽ gật đầu.
Ngọc Thiền ở phía sau lão cũng lập tức cúi thấp đầu, từ trước đến nay bệnh hiểm nghèo của A Nan là chuyện nàng để ý nhất, hôm nay nghe được những lời này của Đại Vu Hàm, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.
Ngược lại đứa bé A Nan ngửa đầu nhìn tỷ tỷ của mình, bản thân muốn an ủi nàng, đáng tiếc mình đang còn quá nhỏ, thân thể chưa thể cao lớn, cho dù nhón chân lên, cũng khó có thể chạm tới khuôn mặt của Ngọc Thiền.
"A tỷ... Không có việc gì... A Nan... Tốt." Nó có chút khó khăn nói.
"Ừ." Trên mặt Ngọc Thiền cố nặn ra một nụ cười, nàng khẽ gật đầu.
Tô Trường An cùng lúc này xoay đầu, hắn ôm lấy A Nan nhỏ bé, quay qua Ngọc Thiền nói: "chờ sau khi vào cửa quan, ta sẽ mời đại phu trong quan tới điều trị, có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp nào đó."
Ngọc Thiền gật đầu, chỉ là "ừ" một tiếng, cũng không dám nhìn thẳng hai mắt Tô Trường An.
Ngược lại Hổ Yển bên cạnh thấy tình cảnh như vậy, trên mặt đột nhiên nổi lên một ý cười như có như không.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi vào đại mạc Nhạn Bất Quy, cát vàng trải đều khắp nơi, giống như hải dương nhìn không thấy bờ bến, mà đội ngũ này hơn vạn người, so sánh với đại mạc mênh mông này, càng giống như một chiếc thuyền lá nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông.
Cũng may Hổ Yển dường như có một chút thần thông đặc biệt, lão dẫn dắt đội ngũ tiến lên cùng một hướng. Đại mạc ban đêm mặc dù không có ánh sáng mặt trời rực rỡ, lại rất lạnh lẽo cùng khô ráo, điều này làm cho rất nhiều tộc nhân không có tu vi của bộ tộc Cường Lương cảm thấy khó chịu, nếu như trước kia, đường sá xa xôi, thêm với việc ăn không no bụng, chỉ sợ rất nhiều người sẽ ngã xuống dọc đường.
Nhưng cũng may mấy ngày nay Tô Trường An vì bọn họ tìm được một chút đồ ăn, mới để cho đại đa số người giữ vững được sức lực của mình.
Lúc bọn hắn đi đến địa điểm ước hẹn cùng Ma Thanh Linh, chỗ đó đã có bóng người qua lại dày đặc. Đồng dạng những bóng người kia cũng chú ý tới bộ tộc Cường Lương đang chậm rãi tiến tới.
Bọn họ nhìn về phía bọn hắn phất tay, la lên.
Đoàn người vốn đã có chút mệt mỏi vào lúc này bỗng nhiên nổi lên sức sống mãnh liệt.
Người xa xứ lúc gặp được đồng bào của mình sẽ luôn luôn sinh ra chút vui mừng, đồng thời cũng sẽ giúp mọi người sinh ra một chút khí lực.
Tốc độ của đoàn người nhanh hơn, chỉ mất một chút thời gian đã đi tới chỗ tập hợp bóng người qua lại.
Những người trong tộc Cường Lương tràn vào đám người, trên mặt đám người kia cũng lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mà trong đám người, ba cái bóng người cũng cùng lúc này gạt mọi người đi ra.
Đứng đầu là một vị thiếu nữ, mà Tô Trường An nhận ra thiếu nữ này, chính là nữ vương Đế Giang - Ma Thanh Linh, người mà hắn từng có chút tiếp xúc lúc ở thành Lai Vân.
Hình dáng của cô ấy vẫn như vậy, chỉ là trên người nhiều hơn một chút phong sương, vẻ mặt có chút mỏi mệt, nghĩ đến cũng đúng, một thiếu nữ cùng tuổi với hắn, lần đầu gặp đại biến, toàn bộ hưng vong của bộ tộc bây giờ đều đặt tại đôi vai cô ấy, sao có thể giống như xưa?
"Vu Hàm Cường Lương, Hổ Yển bái kiến Man Vương." Lúc này, trên gương mặt già nua của Hổ Yển cũng nổi lên một vòng kích động, mấy tháng sống lưu lạc, cuối cùng bây giờ cũng đã có thể hội họp cùng đại quân, trong lòng lão nhiều ít cũng có chút khác thường.
"Đại Vu Hàm vất vả rồi." Ma Thanh Linh đỡ dậy Hồ Yển đang ra dáng muốn quỳ xuống, thần sắc trên mặt trang nghiêm, có vài phần uy nghi của vua chúa.
Nàng cùng với người Tô Trường An thấy lúc ở thành Lai Vân như là hai người khác nhau.
"Trên đường tới đây có gặp chút trở ngại nào không?" Ma Thanh Linh lại hỏi.
"Ngược lại cũng không có trở ngại gì." Hổ Yển nói, nhưng thần sắc trên mặt lập tức tối sầm lại, "chỉ là rất nhiều người trong tộc không chịu được đói rét cơ hàn dọc theo con đường này, hai vạn tộc nhân Cường Lương bây giờ chỉ còn lại có hơn một vạn người. Lão hủ, hổ thẹn với Tổ Thần a."
Nói đến đây, trong con ngươi đục ngầu của vị lão nhân này, như có nước mắt bắt đầu dâng lên.
Hào quang trong đôi mắt của Ma Thanh Linh cũng tối sầm lại, nàng thở dài nói: "hai tộc Đế Giang Cú Mang, hơn chín vạn người bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng chừng sáu vạn người... Trên đoạn đường này..."
"Man Vương đã cố gắng hết sức, không nên tự trách mình." Lúc này một vị nam tử dáng người cường tráng ở bên cạnh Ma Thanh Linh mở miệng an ủi, Tô Trường An cũng nhận ra người này, gã chính là Vu Hàm Đế Giang Ma Hải Da, người cùng Ma Thanh Linh xông vào thành Lai Vân.
"Đúng vậy a, chúng ta có thể sống đến bây giờ, không bị Thác Bạt Nguyên đuổi tận giết tuyệt, hoàn toàn nhờ vào sự quả quyết của Man Vương đại nhân." Hổ Yển cũng vội vàng an ủi, ngay sau đó lời nói của lão chuyển một cái, giống như là nghĩ tới điều gì đó, hắn chỉ chỉ Tô Trường An nói: "lão hủ còn muốn giới thiệu một người với Man Vương đại nhân..."
Lão vừa mới nói xong, lại thấy trên mặt Ma Thanh Linh lộ ra vẻ kinh hãi, cô nhìn Tô Trường An, nguyên bản trên mặt cô đang dồn hết tâm trí thể hiện ra uy nghiêm cùng lúc đó đều tiêu tan.
Cô có chút mừng rỡ, có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mặt mình, ngơ ngác mà hỏi: "ngươi sao lại ở chỗ này?"
---o0o---
*: đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT