Dịch giả: Đình Phong

Có lẽ lời này của Tô Trường An thật khác so với suy đoán của mọi người, trên mặt bọn họ đều là khẽ giật mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Nhưng những đứa bé kia lại phát ra một trận âm thanh như chim sẻ, theo ý thức xông tới.

Đại khái là có con gà nướng phía trước để tín nhiệm, những đứa bé này không có cảnh giác như người lớn.

Trẻ con vĩnh viễn là điều tốt đẹp nhất trên đời.

Chúng nó không có thành kiến, không có phân biệt.

Chúng nó chỉ đơn thuần tín nhiệm những người đối tốt với mình, không thân cận những người nhìn như không tốt với chúng. Không hơn.

Tô Trường An thấy cảnh này chỉ cười cười, hắn cúi người cắt đùi con sói sau đó quay đầu nói với Ngọc Sơn vẫn còn đang ngẩn người: "gọi những người khác chia con sói này ra đi, dù không nhiều lắm nhưng mỗi người cũng khá hơn được một hai phần."

Dứt lời, một tay hắn cầm đùi sói, một tay dắt A Nan liền muốn đi đến một chỗ khác.

Nhưng lúc này A Nan lại ghị tay Tô Trường An lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Tô Trường An cúi đầu hỏi A Nan.

"Bên kia..." A Nan chỉ một hướng khác.

"Ừm." Tô Trường An gật đầu, thuận theo ý của A Nan tùy ý nó dắt về một chỗ doanh trướng trong bộ lạc.

Lúc này gần tới cửa thì A Nan liền chạy chậm đến trước doanh trướng, xốc lên vải mành, một bộ quen việc thường làm.

Tô Trường An thầm cho rằng đây là nơi ở của A Nan, cũng không quá nghĩ nhiều liền xách đùi sói vào trong trướng.

Đợi đến sau đó mới phát hiện trong lều còn đứng một bóng người.

Nhìn thân hình thì chính là một nữ tử Man tộc, giờ đây đang đưa lưng về phía Tô Trường An và A Nan, đang nấu chút gì đó trên thổ lò được nặn đơn sơ. Khói trong nồi bốc lên cũng làm toàn bộ lều vải như phủ sương mù.

Tô Trường An nhướng mày, cảm thấy có chút quái dị.

Việc hầm đồ ăn này nên nấu bên ngoài mới tốt, nếu làm trong lều thì khói khó tản đi chẳng phải khiến người không khỏe.

A Nan dường như đã thích ứng việc này, chỉ thấy nó chạy tới trước người nữ tử, miệng vui sướng hô: "A... A tỷ... A tỷ..."

Nàng kia nghe vậy cũng xoay người nhè nhẹ ngồi xổm xuống ôm A Nan.

Tô Trường An lúc này thấy rõ dung mạo nữ tử, nhìn bộ dáng bất quá mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt mỹ lệ. Không thể nói sắc nước hương trời, chim sa cá lặn nhưng lại có nồng đậm sắc đẹp của nữ tử Man tộc.

"Đã chạy đi đâu hả đứa nhỏ nghịch này?" Thiếu nữ nhè nhẹ sờ mũi A Nan, có chút trách cứ hỏi.

"Thịt.... Ca ca... Thịt... A tỷ... Ăn." A Nan rất khó khăn để biểu đạt ý của nó, bất quá nó cũng ý thức được việc này không dễ dàng nên tự tay chỉ chỉ Tô Trường An.

Thiếu nữ lúc này mới phát hiện trước của trướng còn một thiếu niên đứng thẳng.

Nhìn trang phục của hắn đương nhiên không phải người Man, lại nghĩ tới hôm nay tộc nhân đề cập có một vị Nhân tộc đi vào bộ lạc. Thiếu nữ liền đoán ra được thân phận của Tô Trường An, trong lòng nàng xiết chặt, vô ý thức ôm chặt đứa trẻ vào lòng.

"Ngươi... Ngươi là ai? Muốn làm gì vậy?" nàng hỏi như thế, dù cho cố làm ra vẻ trấn định nhưng âm thanh run rẩy đã lộ rõ nội tâm căng thẳng của nàng.

Tô Trường An nhịn không được cười lên, hắn lại nhớ A Nan từng nói với hắn bản thân còn có một A tỷ. Nghĩ đến người trước mặt chắc là tỷ tỷ trong miệng A Nan rồi.

Hắn thấy thần thái của cô gái này hiển nhiên có chút sợ hãi mình. Phản ứng như vậy cũng là bình thường của thiếu nữ Man tộc. Tô Trường An cũng không có bất mãn, hắn nhè nhẹ để đùi sói xuống sau đó ra hiệu mình không có ác ý gì, thân thể cũng thối lui ra bên ngoài.

Hắn mang thịt sói và A Nan tới kỳ thật xuất phát từ sự thông cảm Cường Lương thị tộc, cũng không ham cái gì hồi báo càng không nghĩ có thể thay đổi cách nhìn của Man tộc đối với mình. Bây giờ mục đích đã đạt được nên hiển nhiên hắn không có lý do gì ở lại.

Nhưng lúc này A Nan có chút không hài lòng vùng vẫy đứng dậy từ trong vòng tay thiếu nữ.

"Ca... Ca... Người tốt... Ăn thịt." nó nói ra, có lẽ vì quá lo lắng nên ngôn ngữ càng đứt quãng. Toàn lực của cô gái kia đều chú ý Tô Trường An nên không ngờ A Nan bỗng nhiên thoát ra.

Chỉ thấy A Nan chạy chậm tới bên người kéo góc áo của Tô Trường An. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tô Trường An, nó kéo hắn tới bên người thiếu nữ, chỉ chỉ thịt trên mặt đất nói: "Ca ca... Tốt... Người tốt... A tỷ... Thịt nướng... Ăn."

Hai người bị A Nan túm cùng một chỗ thì hơi ngây người, Tô Trường An trước hết phản ứng, hắn ra hiệu cho thiếu nữ sau đó gỡ bàn tay nhỏ bé ở góc ra. Nhưng khi đó vị tỷ tỷ của A Nan như suy nghĩ cẩn thận gì đó, nàng nói: “Ngươi... Ngồi... Ta đi nướng thịt."

Nàng cũng không có tật nói chuyện cà lăm như A Nan, lần đầu tiên có lẽ vì căng thẳng khi đối mặt Nhân tộc.

Bất quá cuối cùng nàng vẫn chọn tin tưởng phán đoán của A Nan, nàng giữ Tô Trường An lại sau đó mang đùi sói đi ra ngoài xử lý một chút.

A Nan thấy kết cục như vậy rất vui vẻ, nó ra hiệu cho Tô Trường An ngồi xuống, đương nhiên cái được xem là chỗ ngồi chỉ là một vật có hình khối được nhặt đến mà thôi.

Tô Trường An cũng không ngại, hắn ngồi xuống chỉ chỉ cái nồi đang nấu phía trước: "đang nấu cái gì?"

"Bệnh... Thuốc..." A Nan chỉ chỉ cổ họng của mình, có chút khó khăn giải thích.

Tô Trường An khẽ gật đầu, hắn có chút tò mò nên dùng muôi khuấy thoáng trong nồi một phát đã thấy chút ít thảo dược hắn không nhận ra. Hắn lại hỏi: "tại sao không nấu bên ngoài?"

"Bên ngoài... Người xấu... Cướp." A Nan giải thích.

Tô Trường An sững sờ, lập tức hiểu rõ, xem ra dược liệu tỷ tỷ A Nan dùng để chữa bệnh cho nó tương đối quý báu. Thời điểm này Cường Lương nhất tộc đang quẫn bách, những tộc nhân kia không tránh được bí quá hóa liều cướp đoạt những thứ này. A Nan cùng tỷ tỷ của nó không có tu vi đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Lúc Tô Trường An đang nghĩ những thứ này thì A Nan bên cạnh bỗng đưa tay ra lắc lắc góc áo của Tô Trường An.

"Hả? Có chuyện gì?" Tô Trường An phục hồi tinh thần cười nhìn đứa nhóc này.

"A Nan... Ca ca... Bay." A Nan nói ra.

Tô Trường An nhướng mày, hắn cũng không quá hiểu ý tứ của A Nan.

A Nan cũng rất nhanh ý thức được điểm này. Nó có chút lo lắng chỉ chỉ Tô Trường An nói: "Ca ca... Bay..." sau đó chỉ chỉ bản thân, nói: "A... Khó... Bay..."

Trong lòng Tô Trường An khẽ động, liên tưởng tới việc bay bổng yếu ớt vừa rồi thì vẻ mặt của nó rất hưng phấn, chắc lại muốn thử lần nữa.

Hắn cười nói: "lần sau đi, lần sau ca ca lại mang ngươi bay."

Vừa rồi hắn mở ra Thập Phương kiếm trận đã thấy sự sợ hãi của những tộc nhân Cường Lương. Hắn cũng hiểu những người này đã là chim sợ cành cong, không muốn kích thích bọn họ quá nhiều đưa tới một ít phiền toái không cần thiết.

Ai ngờ A Nan nghe lời ấy thì lại lắc đầu, mặt buồn rầu định nói thêm chút gì đó nhưng lúc này thiếu nữ đã mang đùi sói được lột da rửa sạch đi vào.

Đại khái nàng vẫn có chút không yên lòng với Tô Trường An nên quăng cho hắn một cái ánh mắt, A Nan dường như rất e sợ vị tỷ tỷ này. Nó lầu bầu trong miệng lấy ra một cái chén đẽo từ gỗ rất sạch sẽ múc thuốc từ trong nồi ra sau đó vẻ mặt đau khổ uống một hơi cạn sạch.

Thiếu nữ thấy cảnh này thì sắc mặt hơi hài lòng, sau đó nói ra: "phụ một tay."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, lại có chút êm tai.

A Nan nghe vậy cũng không quấn quít Tô Trường An nữa. Nó ôm một bó cành khô từ chỗ nào đó trong lều rồi theo thiếu nữ đi ra ngoài.

Tô Trường An thấy thế cũng không tiện ngồi trong lều, liền theo hai người đi ra ngoài.

Thấy được thiếu nữ này là người thường xuyên lo việc nội trợ, nàng cực kỳ thành thạo lắp xong một cái giá đỡ sau đó đặt đùi sói lên, kế tiếp lại dùng một con dao nhỏ rạch lên đùi soi từng miếng nhỏ rồi rắc một ít gia vị rất thơm mà Tô Trường An không biết. Cuối cùng nàng chồng cành khô đốt lửa.

Ba người lúc này ngồi cạnh đống lửa, ánh lửa chiếu vào mặt ba người, chập chờn nhưng ai cũng rơi vào trầm lặng.

Thiếu nữ vì sợ hãi Tô Trường An mà căng thẳng.

Tô Trường An nhìn ra được sự căng thẳng của thiếu nữ, cũng không muốn nói cái gì để lòng nàng thêm sợ hãi. Mà A Nan nói chuyện lại có chút vấn đề, cùng nó nói chuyện phiếm đương nhiên không quá thuận tiện.

Thời gian ước chừng hai chung trà, thiếu nữ xoay xoay đùi sói đã dần trở nên vàng óng, một mùi thơm nức ra bốn phía.

Ọt ọt!

A Nan nuốt một ngụm nước bọt, hiển nhiên rất thèm thuồng khối thịt gần trong gang tấc này.

Ọt ọt!

Tô Trường An cũng nuốt một ngụm nước bọt, bởi vì trời đất trong Thiên Đạo các thần kỳ nên bảy tám tháng hắn không ăn cũng không đói, hiện tại đã ra khỏi đó tất nhiên có thèm muốn. Hắn vừa rồi chia toàn bộ gà nướng cho bọn nhóc, bản thân uống một chén cháo cám trộn vỏ cây. Bây giờ đối mặt thịt sói nướng thơm lừng, tự nhiên muốn nhanh tay động tới.

Bộ dáng thèm thuồng của một lớn một nhỏ rơi vào mắt của thiếu nữ khiến nàng không khỏi bật cười, trong lòng cũng thầm cảm thấy Nhân tộc không khác bao nhiêu so với Man tộc, trong tâm bớt một chút cảnh giác.

Lại qua không tới nửa khắc đồng hồ.

"Có thể ăn rồi." Thiếu nữ vừa cười vừa nói.

Nàng thò tay muốn cắt một miếng thịt sói nhưng lại không để ý nó vừa được nướng chín nên còn rất nóng.

Tay của nàng vừa chạm đến đùi sói liền như chạm phải điện vội rút về, tay còn lại nắm chặt ngón tay bị bỏng nhíu mày.

Tô Trường An thấy thế đứng lên, hắn đi đến trước mặt thiếu nữ cười nói: "để ta."

Hắn nói xong liền lấy con dao nhỏ trong tay thiếu nữ, vô ý chạm vào tay nàng. Tô Trường An còn chưa phát giác nhưng thân thể thiếu nữ khẽ giật mình thối lui mấy bước.

Tô Trường An có chút kỳ quái liếc nhìn nàng, thầm tưởng rằng đối phương có chút phòng bị mình.

Hắn cũng không để ý việc này, tự mình đi đến đùi sói nướng, thò tay cắt xuống một miếng. Thân thể của hắn bây giờ rất manh, nhiệt đột cao như vậy cũng không gây được nửa điểm tổn thương.

Hắn đưa miếng thịt sói tới tay A Nan đã thèm nhỏ dãi, miệng dặn dò: "Cẩn thận coi chừng phỏng."

A Nan nghe vậy khẽ gật đầu nhưng nào có thể kháng cự món ngon hấp dẫn, há miệng cắn một miếng lớn.

Nhất thời mỡ bóng tràn ra, đồ ăn nóng hổi nơi cửa miệng, nét mặt nó thay đổi muốn phun ra nhưng mùi thịt đầy miệng lại làm nó quyến luyến. Nhất thời lấy hay bỏ khiến vẻ mặt nó biến hóa, trông rất đáng yêu.

Cô gái kia thấy thế liếc nhìn A Nan mắng yêu: "đừng nóng vội, không có ai giành của ngươi."

Tô Trường An cũng cười cười, lại cắt một miếng thịt sói đưa tới tay thiếu nữ. Nàng sững sờ chợt trầm lặng nhưng vẫn thò tay đón lấy.

Sau đó ba người một lần nữa ngồi bên cạnh đống lửa, thống khoái mà ăn thịt nướng.

Thiếu nữ có lẽ là sau khi tiếp xúc Tô Trường An nên bớt chút cảnh giác cúi đầu nói: "cảm ơn ngươi."

Thanh âm của thiếu nữ êm ái khiến Tô Trường An cảm thấy là lạ.

Hắn cười đáp: "không có việc gì, tiện tay mà thôi."

Hai người nói xong lại rơi vào trầm lặng.

Hai tộc dù sao có vô số nợ máu, cùng một chỗ ăn bữa cơm đã là chuyện không dễ, muốn nói chút gì đó chính xác thật khó tìm được chủ đề.

A Nan ngược lại nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ, lại nhìn Tô Trường An im lặng bên cạnh. Con ngươi nó đảo một vòng không biết đang nghĩ gì.

Nó bỗng nhiên đứng lên đi đến bên người Tô Trường An, chỉ tỷ tỷ của mình hỏi: "A tỷ... Xinh đẹp?"

Tô Trường An sững sờ, hắn vô thức nhìn cô gái kia, nàng như ý thức được ánh mắt của Tô Trường An nên cúi đầu xuống càng thấp.

"Xinh đẹp." Tô Trường An thành thật trả lời. Mặc dù tướng mạo thiếu nữ không so được với Cổ Tiễn Quân, Thanh Loan nhưng cũng rất có nhan sắc, xứng được hai chữ xinh đẹp.

A Nan nhận được câu trả lời này lập tức nở nụ cười.

"A Nan... Thích... Ca ca..." Nó dường như chuẩn bị nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, khuôn mặt tươi cười non nớt chợt nghiêm túc, "A Nan... Ưa thích... Thích... Tỷ tỷ."

"Hả?" Tô Trường An sững sờ, cũng không để ý A Nan giải thích.

Ngược lại sắc mặt thiếu nữ bên cạnh thay đổi, nàng chợt đứng người lên định nói gì đó nhưng bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, thần sắc trên mặt tối sầm, lại ngồi xuống, cúi đầu thật thấp.

"Ca ca... A tỷ... Kết hôn... A Nan... Luôn luôn... Cùng một chỗ."

Mặt mũi A Nan tràn đầy hưng phấn đưa ra một đề nghị khiến Tô Trường An trợn mắt há mồm.

---o0o--

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play