Lúc Tô Trường An bước vào Thiên Đạo các thì chỉ cảm thấy hoa mắt, tình hình vừa rồi trong nội viện của Bắc Thông Huyền biến mất không thấy.
Nhưng trong tầm mắt hắn lại không phải trống rỗng một mảnh như trong tưởng tượng.
Soạt.
Chân của hắn nhè nhẹ dẫm lên phiến đá trên đường.
Một con đường lát đá rộng lớn, nước chảy xuôi về hai bên. Dường như vừa rồi mới có một cơn mưa xuân, trên đường không nhiễm một hạt bụi, còn một vài vũng nước đọng lại lặng im dưới ánh trăng, hiện ra ánh sáng như bạc.
Tô Trường An ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn.
Thân thể hắn chấn động.
Trước mắt là một cái cửa lớn làm bằng gỗ, cửa không biết được làm gì mà sáng bóng sạch sẽ, trước cửa luôn treo đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp, như là có chút chỉ dẫn cho trẻ con xa nhà tìm đường trở về.
Trên cửa gỗ có một bảng hiệu, bên trên viết hai chữ to - Thiên Lam!
Bút lực cứng cáp, đầu đao đuôi én, ẩn giấu tư thế long xà, lại hợp thâm vận của trời đất.
Tô Trường An nhất thời nhìn đến có chút xuất thần, lại không biết vì bút đạo của hai chữ này hay chỉ là thuần hai chữ đó.
Hắn hít sâu một hơi đè xuống sự sợ hãi tự nhiên tuôn ra ở đáy lòng, bước qua tam cấp đi tới cổng chính của tòa viện kia.
Hắn lại hít sâu một lần nữa như nâng lên tinh thần của chính mình. Sau đó hắn vươn hai tay nhè nhẹ dùng sức đẩy ra cửa sân như lâu rồi không có người mở ra.
Két~!
Nương theo một hồi tiếng vang khàn khàn, cảnh tượng sau cửa lúc này tràn vào trong mắt của Tô Trường An.
Thiên Lam vẫn là Thiên Lam trong trí nhớ của hắn, sạch sẽ, cổ xưa nhưng lại ẩn chứa sức mạnh.
Chợt Diễn Võ trường truyền đến một hồi động tĩnh, trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn rất nhanh phân biệt ra được khi đó có chút thanh âm đao kiếm va chạm, đồng thời còn kèm theo một hồi tiếng cười của nữ tử.
Hắn tất nhiên biết rõ đây là Thiên Đạo các, hắn chứng kiến trong này chẳng qua là ảo giác của mình.
Nhưng hắn cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, hắn đi tới chỗ võ trường.
Thời gian dần trôi qua, Tô Trường An cảm thấy có chút kỳ quái.
Đây là ảo cảnh không giả, nhưng ảo cảnh này cũng không khỏi quá mức chân thật đi. Con đường này từng cọng cây ngọn cỏ giống Thiên Lam viện như đúc.
Nếu nói có cái gì khác nhau chính là cây nhỏ hơn một vòng, cỏ thấp hơn một đoạn.
Nhưng bất kể hình thái đều giống nhau không có nửa phần sai lệch.
Tô Trường An mang theo kinh ngạc như vậy rốt cuộc đi tới trước Diễn Võ trường.
Lúc này mặc dù ban đêm nhưng ánh sao sáng chói, chiếu rọi nơi này rõ ràng rành mạch.
Đó là hai bóng người một nam một nữ, nhìn qua bộ dáng chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Nam tử cầm một thanh trường đao trong tay, đại khai đại hợp, lưỡi đao lạnh thấu xương, từng chiêu từng thức đều lộ ra đao ý đậm đặc, y không ngừng tiến công về phía nữ tử nhưng không có sát ý, nhìn ra được hai người chỉ là đơn thuần tỷ thí.
Nữ tử mặc một bộ áo hồng, chân trần buộc chuông lục lạc. Điệu bộ thân thể của nàng linh động tựa như chim sơn ca, dù lưỡi đao của nam tử có mãnh liệt thế nào cũng đều không thể chạm đến góc áo của nữ tử. Đổi lấy chỉ có tiếng cười mềm mại của nữ tử cùng từng đợt tiếng lục lạc thanh tịnh.
Nữ tử này thật sự là Ngô Đồng, dung mạo của nàng so với trước không chút sai lệch, chỉ là trên mặt nhiều một phần sôi động, bớt chút vẻ u sầu tận tâm.
Đến nam tử này, lúc Tô Trường An nhìn hắn thì thân thể chấn động.
Mặc dù mặt mũi của y so với lúc Tô Trường An chứng kiến ở Bắc địa non nớt hơn rất nhiều, ít đi râu ria rối tung, ít đi ánh mắt chất phác. Nhưng Tô Trường An liếc cái vẫn nhận ra y.
"Sư phó!" Hắn vô thức gọi nam tử kia.
Lúc đó nam tử cũng quay đầu lại nhìn về phía Tô Trường An.
Tâm Tô Trường An bắt đầu run rẩy, mặc dù những thứ này đều là biểu hiện giả dối nhưng hắn trước sau vẫn tiếc nuối không nói chuyện với Mạc Thính Vũ nhiều một chút. Cho nên dù toàn bộ cái này đều là giả hắn vẫn nguyện ý trầm mê nó, cùng y nói chút ít gì đó.
"Ta..." Tô Trường An há miệng ra, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị Mạc Thính Vũ trẻ tuổi cắt ngang.
"Sư phó!" Mạc Thính Vũ nói như vậy.
Sư phó? Tô Trường An sững sờ, thầm cảm thấy có chút không hiểu thấu. Bản thân đang yên lành thế nào lại biến thành sư phó của sư phó.
"Ừ..." Nhưng lập tức trong lúc hắn nghi hoặc, sau lưng vang lên một thanh âm trầm ổn.
Trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn quay đầu nhìn lại đã thấy một vị cõng trường đao trên lưng chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng mình.
Y ngày thường mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ráo thẳng tắp, trong con ngươi màu đen như có lưỡi đao bắt đầu khởi động. Mặc dù Tô Trường An chưa từng thấy qua y nhưng liếc cái liền nhận ra đây là sư thúc tổ của mình - Đao Thánh Dao Quang.
"Sư phó!" Ngô Đồng khẽ cười một tiếng như đáp, lục lạc chuông trên chân trần phát ra một hồi vang nhẹ. Thân thể của nàng xuyên qua bóng người của Tô Trường An đi tới bên cạnh Dao Quang.
Tô Trường An dừng lại, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, những ảo cảnh này chỉ là ảo giác. Hắn không cách nào cùng nói chuyện với bọn họ, bọn họ cũng không cảm giác đến sự hiện diện của mình. Một cơn thất lạc lúc này bốc lên trong lòng hắn.
"Thế nào rồi? Đao pháp của Thính Vũ gần đây có tiến bộ không?" Nam tử cưng chiều sờ lên đầu Ngô Đồng hỏi.
"Hắn à?" Trên mặt Ngô Đồng trồi lên nụ cười nhẹ chế nhạo, "vẫn là đần như vậy, ngay cả góc áo của người ta đều sờ không tới."
Thiếu niên Mạc Thính Vũ nghe vậy thì có chút lúng túng, y cúi đầu vươn tay gãi gãi sau ót giống như làm sai chuyện gì.
Không thể tưởng được thời trẻ của sư phó cùng mình cũng không kém bao nhiêu, Tô Trường An nhìn một màn này trong mắt ngược lại cảm thấy có chút thú vị.
"Nha đầu Ngô Đồng kia, đừng luôn khi dễ Thính Vũ. Hắn nhưng là sợ đả thương ngươi." Lúc này lại một âm thanh truyền tới, Tô Trường An quay đầu nhìn lại đã thấy một vị lão giả dẫn theo một nam hài đi tới, miệng cười ha hả nói.
"Ngọc Hành sư thúc tổ?" Tô Trường An sững sờ, so với chứng kiến lão ở Trường An, mặc dù giờ đây Ngọc Hành tóc đã hoa râm nhưng tinh khí thần mười phần đầy đủ, cặp mắt quanh năm buồn ngủ lúc này nhưng lại tràn đầy ánh sao.
Mà hài đồng phía sau lão bất quá chừng mười hai mười ba tuổi, một đôi mắt to lúng liếng nhìn qua có chút đáng yêu. Nhưng dường như nó có chút khiếp sợ chỉ trốn sau lưng lão giả, thỉnh thoảng thò đầu dò xét mọi người, nhưng một khi có người nhìn về phía nó thì nó lại giống như thỏ con giật mình lùi về sau lưng lão giả.
"Tiểu gia hỏa này chính là đồ nhi ngươi mới thu?" Dao Quang lúc này nhìn Ngọc Hành hỏi.
"Đúng vậy a." Ngọc Hạnh cười ha hả nói, nhìn bộ dáng dường như rất thỏa mãn tên đồ đệ của bản thân. "Thông Huyền, đến, đi ra gặp sư thúc của ngươi một lần, còn có sư huynh sư tỷ."
Nam hài kia vẫn có chút sợ hãi nhưng dưới sự cổ vũ của lão giả vẫn phồng lên dũng khí bước ra, cung kính chắp tay với Dao Quang, giòn giã nói: "Thông Huyền gặp qua Dao Quang sư thúc." Sau đó lại nhìn về phía Mạc Thính Vũ cùng Ngô Đồng, lần nữa nói ra: "Gặp qua sư huynh, sư tỷ."
Nhưng vừa dứt lời đã đỏ bừng khuôn mặt, nhanh như chớp chạy trốn lần nữa đến sau lưng Ngọc Hành.
"Ha ha." Dáng vẻ đáng yêu như vậy làm hai vị trưởng lão cười to.
"Ồ, có sư đệ mới à?" Lúc này lại một giọng nói truyền đến. Đã thấy một thiếu nữ bằng tuổi nam hài nhảy nhảy nhót nhót đi tới, nàng hiếu kỳ đến trước người Ngọc Hành, dò xét trái phải sau đó nhìn Ngọc Hành chu quai hàm nói ra: "Ngọc Hành sư thúc, không phải có sư đệ mới sao? Ở đâu? Ở đâu a?"
"Ha ha. Con nha đầu này." Ngọc Hành cười cười, kéo nam hài trốn sau lưng mình ra ngoài, "Thông Huyền, đây là Ngọc Nhi sư tỷ của ngươi."
"Gặp qua... Gặp qua... Ngọc Nhi sư tỷ." Sự nhiệt tình của nữ hài khiến nam hài không khỏe một hồi, nó nói chuyện không khỏi có chút cà lăm, vừa xong lại trốn đến sau lưng Ngọc Hành.
Nữ hài dường như rất hưởng thụ được xưng hô sư tỷ như vậy, vui vẻ trên mặt vừa mới trồi lên đã thấy nam hài lại núp vào nên có chút mất hứng, nàng đong đưa cánh tay Ngọc Hành làm nũng nói: "Ngọc Hành sư thúc, để cho ta và hắn chơi đi, ta có thể dạy hắn kiếm pháp."
"Ngọc Nhi! Lại hồ đồ rồi." Lúc này bốn bóng người đã đi tới.
Ba nam một nữ, bộ dáng đều ba bốn mươi tuổi.
Người nói chuyện chính là nữ tử kia, nàng ngày thường cực kỳ xinh đẹp, mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng lại mang nét dịu dàng hàm súc mà chỉ ở cái tuổi phu nhân mới có. Nàng nhẹ kéo cánh tay nam tử bên cạnh, có chút trách cứ nói.
Nữ hài gặp đôi nam nữ này thì thần sắc trên mặt trì trệ, nàng dí dỏm thè lưỡi với Ngọc Hành, cực kỳ không tình nguyện trở lại bên người nữ tử gọi bọn họ: "Cha, mẹ."
"Đứa nhỏ này, bài học hôm nay con làm xong chưa?" Nam tử nhìn như trách cứ nhưng kỳ thực cực kỳ cưng chiều thò tay chỉ đầu nữ hài.
"Ha ha." Nữ hài cười cười rồi sờ lên đầu của mình nhưng không đáp lại.
Ở Trường Môn trấn, Tô Trường An từ trước đến nay không làm bài tập hiểu rất sâu đạo này, tự nhiên biết được nữ hài chưa làm xong bài học trong miệng nam tử.
"Con nha, càng ngày càng tinh nghịch." Nữ tử có phần bất mãn trách cứ.
Nữ hài hiển nhiên có chút sợ hãi nữ tử, thấy thế vội vàng trốn đến sau lưng nam tử.
"Nữ hài mà, ham chơi cũng là bình thường." Nam tử kia ngược lại rất là thông hiểu đến khuyên giải.
Tô Trường An có chút kinh ngạc, nam tử này là Khai Dương không thể nghi ngờ, nữ tử bên cạnh y nghĩ đến chắc là Thiên Tuyền sư thúc tổ.
Trước kia Bắc Thông Huyền nói hắn còn chưa tin, nhưng bây giờ gặp qua mới biết Khai Dương trong dĩ vãng thật sự là như lời của Bắc Thông Huyền, thông hiểu lại hiền lành.
So với chứng kiến trong thành Lai Vân, gần như là hai con người khác nhau.
Mà càng làm cho Tô Trường An không thể tin được chính là, La Ngọc Nhi lại là con gái của hai vị sư thúc tổ.
"Có đạo là mẹ chiều thì con hư, mà nay Khai Dương sư đệ ở đây đổi thành cha chiều thì con hư rồi." Nam tử ăn mặc phong cách thư sinh bên cạnh bọn họ mở miệng trêu đùa.
Nữ hài kia dường như rất không vừa lòng đánh giá của nam tử với cha mình, nàng nhảy ra ngoài làm bộ dạng hung hung hổ hổ: "Hừm, Thiên Quyền sư thúc người lần trước đánh nhau với Thiên Xu sư thúc làm hư Bách Linh hoa của nhà ta, khi nào thì trả lại?"
"Khục khục." Nam tử nghe vậy thì sắc mặt lúng túng. "Ta đã bảo Hoa sư huynh của ngươi đi lấy, mấy ngày nữa, mấy ngày nữa nha."
"Ha ha." Mọi người thấy thế lại một hồi cười vang.
Mà lúc này cửa sân truyền đến một hồi tiếng vang, dường như có một thiếu niên lại trách cứ chút gì đó.
Một vị khác cũng ăn mặc thư sinh nhưng sắc mặt tái nhợt nhè nhẹ lắc đầu, có chút buồn cười nói: "Chuẩn là tên Thiên Xu kia lại bị đứa bé Từ Nhượng tóm trở về rồi."
Tiếng nói vừa dứt thì một thiếu niên mười tám mười chín tuổi dìu một nam tử say đến bất tỉnh nhân sự đi về phía này, theo sau còn có một nam hài mười mấy tuổi thanh tú động lòng người kéo góc áo của thiếu niên.
Thiếu niên thấy mọi người đền trên đài, mặc dù đang dìu nam tử nhưng vẫn khom thân thể cung kính hành lễ với mọi người nói ra: "Từ Nhượng gặp qua các vị sư thúc, sư đệ."
"Được rồi." Khai Dương giơ tay lên nhè nhẹ ra hiệu, vừa chỉ chỉ nam tử trên lưng thiếu niên. "Thế nào, sư phó nhà ngươi lại đi quán rượu uống quá nhiều?"
Lời này không hỏi thì thôi, hỏi ra thì sắc mặt thiếu niên trở nên cực kỳ khó coi, y một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thép nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đi Bách Hoa lâu."
"Ách..." Lời của Khai Dương ra đến miệng thoáng cái dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn là ngượng ngùng khuyên giải nói: "Sư phó nhà ngươi lớn tuổi rồi lại không có gia thất, ngươi thông cảm nhiều chút..." Nam tử nói đến một nửa thì sắc mặt lập tức biến đổi, nữ tử bên cạnh y chẳng biết từ lúc nào đưa tay ra vặn hông Khai Dương.
"Nhưng mà, người còn mang theo Như Ý..." Sắc mặt thiếu niên càng khó coi. Nói xong hắn quay đầu nhìn nam hài sau lưng, một bộ giọng điệu trưởng bối giáo huấn vãn bối: "Đều nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không được học người, không được học người."
Đứa nam hài kia ngày thường môi hồng răng trắng, rất là đáng yêu nhưng tóc trên đầu đều là màu tuyết trắng nên thêm vài phần quái dị. Nó nghe thiếu niên trách cứ thì con ngươi đảo một vòng, cái đầu nhỏ gật gật.
"Vâng, vâng. Sư huynh yên tâm, lần sau lúc sư phó dẫn đệ đi, đệ nhất định kêu huynh."
"Ngươi!" Thiếu niên nghe vậy một hồi chán nản, vừa muốn nói cái gì nhưng mọi người trên Diễn Võ trường một hồi cười vang.
Tô Trường An đứng ở một bên, bọn họ không nhìn thấy hắn, cũng không cảm thụ được sự hiện diện của hắn.
Nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, trên mặt mọi người ở Thiên Lam viện khi đó đều dào dạt nét vui vẻ rõ ràng như vậy. Hắn không hiểu cũng nở nụ cười.
Khi đó ánh trăng vẩy ra chiếu lên gương mặt hắn cùng bọn họ.
Tô Trường An cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất đẹp, đẹp nhất so với tất cả phong cảnh hắn từng thấy.
Hắn thích Thiên Lam như vậy, đây là Thiên Lam hắn chỗ ước mơ.
"Ai nha nha. Ngươi thế nào lại tới nữa?" Nhưng lúc này một âm thanh buồn rầu truyền tới, Tô Trường An đột nhiên quay đầu lại đã thấy một bóng người không có khuôn mặt chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau thân thể hắn.
Theo sự xuất hiện của y thì ảo giác Thiên Lam khi đó cũng đều tán đi, phương thiên địa này lần nữa rơi vào trống không.
Tô Trường An có chút ngẩn ra, cũng có chút quyến luyến.
"Ta hỏi ngươi nói đi? Tại sao ngươi lại tới nữa?" Bóng người kia đối với sự coi thường của Tô Trường An dường như rất không vừa lòng, y lại hỏi lần nữa.
Mà Tô Trường An rốt cuộc cũng khôi phục thần trí, hắn nhìn nhìn bóng người trước mắt và nhận ra y, đó là tâm ma Vô hắn đã từng chém qua.
"Toàn bộ cái này có thật không vậy?" Tô Trường An hỏi.
Vô có chút bất mãn với việc Tô Trường An bỏ qua vấn đề của mình nhưng vẫn trả lời: "Tự nhiên là giả. Thiên Đạo các này hết thảy đều là giả."
"Ta không phải có ý này, ta nói những chuyện vừa rồi từng thật sự đã xảy ra sao? Thiên Lam viện dĩ vãng thật là bộ dạng vậy sao?" Tô Trường An truy vấn, chẳng biết tại sao trên mặt hắn có chút vội vàng.
Vô trợn mắt trắng không còn chút máu, đương nhiên mặt Vô là một mảnh mơ hồ, cùng lúc nhìn không ra vẻ mặt, nhưng Tô Trường An không hiểu cảm thấy khi đó y chính xác liếc mình một cái.
"Tự nhiên là thật." Vô chậm rì rì nói: "Thiên Lam viện hết thảy ta nhìn ở trong mắt, đạo ngươi là Thiên Lam, ta liền cho ngươi nhìn một cái Thiên Lam."
Y nói xong dừng lại một chút, thấy Tô Trường An có chút trầm lặng không nói, lại tiếp lời: "Nói đi, ngươi lại tới chỗ này làm gì? Thiên Đạo các này mỗi người chỉ có thể tới một lần, ngươi lại đến cũng trảm không được tâm ma rồi."
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Trường An lại một lần bỏ qua vấn đề của Vô, hắn dĩ vãng tu vi quá thấp đối với tồn tại của Vô không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc qua rất nhiều đại năng, ngược lại cảm thấy Vô đặc biệt.
Y dường như sống thật lâu rồi nhưng luôn luôn ở trong Thiên Đạo các.
Bởi vậy hắn không khỏi có chút tò mò, Vô rốt cuộc là cái gì?
Đối với vấn đề này, Vô lắc đầu trả lời: "Ta cũng không biết mình là ai. Ta chỉ biết ta sống thật lâu rồi, dường như từ lúc có trí nhớ đến nay ta luôn luôn chờ đợi ở chỗ này."
"Vậy ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?" Tô Trường An lại hỏi.
"Thói quen cũng tốt." Vô rất là không quan trọng nói.
Tô Trường An khẽ gật đầu nhưng lại lắc đầu, hắn không quá hiểu lập luận của Vô.
"Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Phế đi sức lực lớn như vậy vào Thiên Đạo các không chỉ để nói chuyện phiếm với ta đi?" Thanh âm của Vô dường như có chút hổn hển.
"Ta muốn hàng phục máu Chân Thần." Tô Trường An không có dấu giếm chút nào, dù sao Vô ra không được, nói cho y biết cũng không ngại.
"Hả?" Vô nghe vậy sững sờ, sau đó cười to một hồi như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, nói ra: "hàng phục máu Chân Thần? Ngươi biết Chân Thần rốt cuộc là gì không? Ngươi làm sao là đối thủ của nó."
Tô Trường An cau mày, hắn không thích phủ định không hề có căn cứ như vậy, nhưng hắn cũng không muốn cãi lại. Hắn chỉ là rút đao của mình ra, liền muốn đâm vào lồng ngực của mình.
Tình cảnh như vậy khiến Vô sợ hãi, y đột nhiên thò tay ngăn cản hành vi của Tô Trường An, lớn tiếng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn triệu xuất Thần Huyết!" Tô Trường An có chút kỳ quái với phản ứng quá khích của Vô.
Hắn với Chân Thần còn có một ước định không dùng.
Nếu như trực tiếp gọi nó ra, với Thần lực thật sự hắn muốn đối kháng thì khó càng thêm khó. Cho nên hắn càng nghĩ liền chỉ có một biện pháp.
Trước trọng thương bản thân sau gọi ra Thần Huyết. Thần Huyết theo bản năng sẽ phân ra sức mạnh trị hết thương thế của mình, mà lúc đó là thời cơ tốt nhất để khống chế nó.
"Đều nói với ngươi rồi, ngươi không phải đối thủ của Thần Huyết." Vô nhìn như tận tình khuyên bảo hắn.
"Đó là chuyện của ta." Tô Trường An bất vi sở động liền muốn xách đao đâm vào ngực mình lần nữa.
"Không được!" Vô lại một lần ngăn cản hắn.
"Tại sao không được?" Tô Trường An không hiểu.
"Ngươi... Ngươi nếu là chết rồi, Chân Thần phục sinh, ta có Thiên Đạo các này, chẳng phải sớm chiều mỗi ngày đều ở chung với Chân Thần! Ngươi để ta trôi qua như thế nào?" Vô có chút hổn hển nói.
"Hả?" Tô Trường An sững sờ, cảm thấy Vô nói rất có đạo lý, nhưng hắn rất nhanh lại lắc đầu có chút áy náy liếc Vô một cái: "thực xin lỗi, ta không có lựa chọn."
"Ngươi căn bản không hiểu rõ Chân Thần, ngươi như vậy cơ bản không biện pháp chiến thắng nó." Vô thấy Tô Trường An có ý khư khư cố chấp thì trong lòng khẩn trương.
Tô Trường An lại sững sờ, hắn cảm thấy câu nói của Vô có hàm ý khác. "Ngươi hiểu rất rõ Chân Thần sao? Ngươi không phải luôn luôn ở trong Thiên Đạo các sao? Ngươi có biện pháp?"
"Ta... Ta không có cách nào!" Chẳng biết tại sao thanh âm của Vô lại có chút cà lăm.
Con ngươi của Tô Trường An đảo một vòng như lĩnh ngộ ra cái gì, hắn có chút tiếc nuối nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, xem ra sau này ngươi phải làm bạn với Chân Thần rồi."
Hắn nói như vậy sau đó dẫn đao đâm phía lồng ngực, lúc này hắn dùng lực thật lớn, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần.
Rất có mùi vị quyết không đâm rách bộ ngực của mình thì không dừng lại.
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT