Dịch giả: alreii

Đó là một nam nhân rất đặc biệt.

Cho dù hai bên tóc mai đã có chút bạc trắng, cho dù khóe mắt đã không che giấu được nếp nhăn.

Nhưng vẫn loáng thoáng thấy được lúc còn trẻ, y hẳn là một người rất anh tuấn.

Nếu thần sắc trên mặt y không phải là lạnh lùng như vậy, chỉ với dung mạo bây giờ của y vẫn đủ lấy đi tâm hồn thiếu nữ của đám nữ tử du ngoạn ven hồ Liễu Ngạn.

Vị nam tử được y gọi là Cung chủ Tây Đẩu kia hình như lại thở dài một cái, sau một đoạn trầm mặc không tính là ngắn mới mở miệng hỏi: "Nói đi, ngươi dẫn ta ra rốt cuộc vì chuyện gì."

"Ta muốn mở ra Thần mộ lần nữa." Nam tử sắc mặt lạnh băng trả lời như vậy.

Giọng điệu của y bình tĩnh, mang theo sự uy nghiêm không cho phép hoài nghi.

Sắc mặt của vị Cung chủ Tây Đẩu lại đột nhiên biến đổi, trong mắt gã lóe lên một tia tàn khốc, nói: "Thiên Nhân theo dõi máu Chân Thần đã lâu, mở Thần Mộ ra chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao, tự tìm đường chết?" Tức giận trong giọng nói hiển nhiên không che giấu chút nào.

"Tây Đẩu nhất mạch, nhất cung nhị phủ tam điển tứ tướng, sau trận nội loạn năm đó đã sớm đứt mạch truyền thừa, sức lực của một mình ngươi còn có thể thủ mộ cho Chân Thần bao lâu? Chờ đợi vô ích như vậy, sao không chủ động xuất kích, buông tay đánh một trận?"

Sắc mặt của Cung chủ Tây Đẩu thay đổi, tựa như có vẻ xiêu lòng, nhưng rất nhanh gã lại lắc đầu, cười khổ nói: "Năng lực của Thiên Nhân hẳn Bắc Đẩu nhất mạch các ngươi rõ nhất, cho dù ngươi thành Thái Thượng, nhưng Thái Thượng cũng chỉ là tả đạo*, khó mà đối kháng Thiên Nhân. Hay là nói, ngươi muốn đi con đường cũ của những Thiên Nhân kia?"

*Tả đạo: ý chỉ đạo không chính thống

Nam tử lắc đầu, nói: "Thái Thượng là tả đạo, Thiên Nhân cũng là tả đạo. Lấy tả đạo đánh bại Thiên Nhân, đó chẳng qua chỉ là đổi một nhóm chúa tể, có gì khác trước đây chứ."

Vào lúc đó Cung chủ Tây Đẩu trở nên nghi ngờ.

"Chẳng lẽ đứa bé năm đó thật sự đã chết rồi."

"Ừ, hắn đã chết." Trên mặt nam tử lộ ra một chút tiếc nuối hiếm thấy, nhưng nháy mắt lại tan rã. "Nhưng hắn lưu lại cho chúng ta một hạt giống."

"Hả?" Cung chủ Tây Đẩu có chút không hiểu.

Hình như vì để trả lời cho nghi vấn trong lòng gã, vào lúc đó tay nam tử chợt duỗi ra, sau đó một vật từ trong hư vô bay tới.

Đó là một bộ thi thể thiếu niên lạnh băng.

Hai mắt đóng chặt, thần thái điềm tĩnh.

Nhưng kỳ lạ là bên trong mười dặm xung quanh đây đã sớm hóa thành hư vô, những sự vật bị hư vô kéo vào, bất kể là đã chết hay còn sống đều đã sớm hóa thành bột phấn, nhưng thi hài của thiếu niên này lại hoàn hảo không hao tổn gì, quả thực rất quái lạ.

Mà theo đuôi phía sau bộ thi thể bị gọi tới này là hai luồng ánh sáng một đỏ một trắng gào thét mà đến.

Đợi đến khi nhìn rõ bộ dáng người cướp đi thi thể từ trong tay bọn chúng, hai luồng ánh sáng chợt ngừng lại hóa thành hai bóng người dừng ở bên cạnh nam tử kia.

Một nam một nữ này hình như có chút hoài nghi, lại có chút sợ hãi, muốn nói gì đó, nhưng không biết nói từ đâu, chỉ có thể cúi đầu đứng bên cạnh, trầm mặc không nói.

Mà cũng vào lúc này, lại có một bóng dáng nhanh nhẹn vọt tới.

Hắn bước trên không trung, đi tới phía trước nam tử, thần sắc cung kính lại mang theo chút mừng rỡ chắp tay nói.

"Đệ tử Bắc Thông Huyền ra mắt Khai Dương sư thúc."

Nam tử nghe vậy thì hơi sững sờ sau đó mới bình thường gật đầu, coi như đáp lại.

Lạnh như băng trên mặt nam tử khác với trong ấn tượng của Bắc Thông Huyền, khiến nội tâm vừa mới trở nên nóng bỏng của Bắc Thông Huyền theo đó lạnh đi. Hắn rốt cuộc nhớ tới những tin đồn liên quan tới Thái Thượng, trong lòng không hiểu sao có chút ảm đạm.

Cung chủ Tây Đẩu cũng sững sốt, gã nhíu mày quan sát bộ thi thể kia một lần, sắc mặt chợt biến đổi: "Máu Chân Thần năm đó chạy ra lại ở trên người hắn."

"Ừm. Đồ lưu lại cho Mạc Thính Vũ, cơ duyên xảo hợp, lại rơi lên trên người hắn." Nam tử vuốt cằm nói, vào lúc đó hào quang trong con ngươi y sáng lên, "Cho nên, chúng ta cũng không phải là không có chút phần thắng nào."

Dứt lời, tay y lại đưa ra, ở trong hư vô nắm một cái, tựa như muốn lấy ra thứ gì đó từ trong thi thể.

Trong lòng Bắc Thông Huyền căng thẳng, liền muốn nói gì đó, nhưng vào lúc đó, một tiếng hót cao vút vang lên. Con hắc phượng hoàng bị Cung chủ Tây Đẩu trói buộc hình như nhận ra điều gì đó, nàng ở trên không trung sinh ra chút sức lực, lại tránh thoát trói buộc trên người, hai cánh rung lên muốn tấn công về phía nam tử, ngăn cản y muốn làm chuyện tiếp theo.

"Nghiệt súc!" Giữa trán nam tử chợt hiện vẻ tàn khốc, miệng quát lên, tựa như có một loại lực lượng vô hình nào đó đột nhiên đánh lên người Thanh Loan, thân thể nàng cứ như vậy rơi xuống, đánh mạnh lên đất làm kích thích đám bụi bặm.

Trận chiến với Trấn Thiên Trần vừa nãy đã hao hết sạch tu vi của nàng, ngay cả tuổi thọ của nàng cũng gần như bị nàng thiêu đốt hầu như không còn, cho dù là Thái Thượng, bây giờ nàng cũng yếu ớt đến mức khó mà tưởng tượng.

Mà nam tử kia thậm chí không thèm nhìn Thanh Loan ngã trên mặt đất sống chết không rõ, y lại quay đầu nhìn về phía bộ thi thể, muốn tiếp tục chuyện vừa mới bị Thanh Loan cắt ngang.

Bắc Thông Huyền nhìn tất cả trong mắt, lòng hoảng hốt.

Hắn rất rõ quan hệ của nam tử với Thanh Loan.

Nhưng không ngờ, y lại có thể quyết tuyệt đến mức độ đó, cho đến lúc này hắn mới hiểu được tại sao sư phụ của hắn đến một khắc trước khi chết cũng không muốn trở thành Thái Thượng.

Thái Thượng vong tình.

Bốn chữ này, nhìn như đơn giản, nhưng lại nặng nề biết bao.

Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn đi về phía trước một bước.

"Khai Dương sư thúc, lấy Thần Huyết ra, thân xác của sư chất sẽ hoàn toàn tan vỡ, đến lúc đó sẽ hết cách xoay chuyển trời đất."

Nam tử liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Hắn vốn đã chết rồi."

Vừa nói, động tác trên tay y không ngừng, muốn lại lần nữa duỗi về phía thiếu niên kia.

Trong lòng Bắc Thông Huyền khẩn trương, hắn cũng không để ý nhiều nữa, hét lớn về phía hư không: "Thiên Cơ tiền bối, cứu người quan trọng!"

Lời này vừa ra, sắc mặt của Cung chủ Tây Đẩu và nam tử đều hơi biến đổi.

"Khục khục." Vào lúc đó một tiếng ho nhẹ vang lên, sau đó bóng người còng lưng chậm rãi đi ra từ trong hư không.

"Thật đúng là thú vị, truyền nhân tam đẩu mấy trăm năm không tụ cùng một chỗ hôm này đều đến rồi." Cung chủ Tây Đẩu nhìn lão giả kia sâu kín nói, trong giọng điệu lại tràn đầy giễu cợt.

Lão giả đối với lời đó lại chỉ cười cười, cũng không trả lời.

Ông đi tới bên cạnh Khai Dương, ngẩng đầu nhìn sương lạnh trên mặt y, nói: "Tiểu tử này là người mà sư huynh Ngọc Hành của ngươi muốn bảo vệ, ta được người nhờ vả, thay người ta làm việc."

Hào quang trong con ngươi Khai Dương lóe lên, như đang do dự, lại như đang đấu tranh.

Nhưng cuối cùng, y vẫn thả tay xuống, rất không cam lòng lui qua một bên.

Lão giả khẽ vuốt cằm nhìn Khai Dương, sau đó cười ha ha đi đến bên cạnh thi thể thiếu niên, móc từ trong lòng ra một vật lóe ánh sáng xanh chói mắt.

Cung chủ Tây Đẩu nhìn phản ứng của Khai Dương ở trong mắt, lúc thấy y thỏa hiệp, đáy lòng lại lóe lên một tia kỳ quái, nhưng nhanh chóng lại áp chế xuống.

"Nhưng ngươi cũng không thể mở ra Thần Mộ ngay lập tức. Bạch Hà Viễn sẽ không giao Tinh Thần Lệnh cho ngươi."

Khai Dương nghe vậy trong lòng chấn động, một vật lấp lánh ánh sao từ trong ngực y bay ra, Cung chủ Tây Đẩu nhìn chăm chú, thấy thứ được bọc trong ánh sáng kia lại là một tấm lệnh bài màu cổ đồng. Trên mặt gã liền tràn đầy kinh hãi, "Ngươi giết Bạch Hà Viễn?"

Khai Dương lắc đầu.

Cung chủ Tây Đẩu sững sốt, không khỏi có chút nghi hoặc, "Vậy sao ngươi lấy được Tinh Thần Lệnh này? Nếu gã chưa chết, gã chắc chắn sẽ không giao vật này ra."

"Ta dùng một vị Thái Thượng đổi với gã." Khai Dương nói, khóe mắt lại rơi lên trên con hắc phượng hoàng chỉ còn thở thoi thóp kia.

---o0o---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play