Từ Nhượng giờ đây đã không còn một chút bộ dáng khi trước, bất kể là bề ngoài hay khí tức lưu động trên người gã. Gã càng giống một con ác thú leo ra từ địa ngục mang theo vô tận hận ý với sinh linh, sắp tung ra thủ đoạn trả thù tàn nhẫn nhất.
Mọi người cũng biết, bọn hắn tất nhiên là nhóm đứng mũi chịu sào.
Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi nhìn nhau một cái liền có quyết định, bọn họ liên thủ chắn trước người Tô Trường An cùng Thanh Loan lớn tiếng nói:
- Ngươi mau dẫn Trường An rời khỏi, đi Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền, y có biện pháp cứu hắn!
Thanh Loan nghe vậy thì khẽ giật mình, tu vi hai vị truyền nhân của Thiên Lam viện này bất quá Thiên Thính, chớ nói Từ Nhượng hiện giờ, chính nàng thời kỳ toàn thịnh đối phó bọn họ chỉ là việc nhỏ.
Nhưng bọn họ lại có can đảm ngăn trước người Từ Nhượng, chỉ vì tranh thủ thời gian không tới một hơi cho nàng cùng Tô Trường An.
Nàng luôn không hiểu chuyện như vậy, tựa như không hiểu sao Mạc Thính Vũ lại chết thay Ngô Đồng, Ngọc Hành vì cái gì chí tử không muốn leo lên Thái Thượng Cảnh, thản nhiên đi đến Tinh Hải.
Sư phụ của nàng từng nói qua, muốn thành đại đạo phải quên thất tình lục dục, vô ngã vô thức.
Trong sinh mệnh dài dằng dặc buồn chán của mình, nàng từng thấy vô số người vì một ít người hoặc việc gì đó buồn bực sầu não không vui, thương tiếc song thân, mãi đến khi hấp hối cũng không quên được.
Nàng từng cảm thấy đây là một chuyện rất ngu xuẩn.
Bởi vì thế sự vô tình. Như trăng có lúc tròn lúc khuyết, người có sinh ly tử biệt, trầm luân trong đó, chỉ từng đoàn tụ nhưng cuối cùng không tránh được sinh ly tử biệt. Đây là một đạo lý rất đơn giản mà mọi người đều biết rõ nhưng cuối cùng lại không muốn suy nghĩ.
Chỉ đến khi chứng được đại đạo, siêu thoát sinh tử, mới có thể tiêu dao tự tại.
Đây từng là một đạo lý nàng không hề nghi ngờ.
Nhưng hôm nay, những hành động nàng từng cho là ngu xuẩn lại khiến nàng cảm thấy rung động, cảm giác máu nóng sôi trào, toàn thân run rẩy.
Thế nhưng nàng vẫn lắc đầu nói:
- Không được!
- Vì sao?
La Ngọc Nhi quay đầu nhìn Thanh Loan một cái sau đó vẻ mặt không hiểu hỏi:
- Tiếp tục như vậy thì tất cả mọi người sẽ chết ở chỗ này.
Lúc này Thanh Loan lại ngẩng đầu nhìn Từ Nhượng đứng giữa không trung với khuôn mặt dữ tợn, bình tĩnh nói:
- Ngươi thấy đàn sói đi săn chưa?
- Hả?
La Ngọc Nhi sững sờ, nàng có chút không rõ tại sao bây giờ Thanh Loan lại hỏi một câu như vậy.
- Sói tính tham lam, thích trả giá thật nhỏ nhưng thu được con mồi thật lớn. Gã đang chờ chúng ta tách ra, sau đó trả giá thật nhỏ để đánh bại từng người.
- Với tu vi hiện tại của gã giết chúng ta còn được cần gì đánh bại từng người.
La Ngọc Nhi cảm thấy có chút vớ vẩn.
- Không, cái đó và tu vi không liên quan, đây là thiên tính.
Thanh Loan nói ra lần nữa.
Thân thể La Ngọc Nhi chấn động, nàng vô thức ngẩng đầu nhìn về phía không trung, giờ đây nàng mới ý thức được Từ Nhượng đã không còn như trước kia, gã đã triệt để bị hung tính của Tham Lang tinh khống chể trở thành một đầu ác lang chỉ biết giết chóc.
- Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
Hoa Phi Tạc một bên luôn im lặng chợt hỏi.
Nhưng Thanh Loan lại lắc đầu đáp:
- Ta cũng không biết.
Đây là tử cục.
Tách ra không nói Từ Nhượng sẽ ra tay với ai trước nhưng bất luận là Thanh Loan và Tô Trường An thân chịu trọng thương hay thực lực chỉ Thiên Thính Cảnh của La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc, bọn hắn không có khả năng tiếp được một chiêu nửa thức của Từ Nhượng. Càng không cần nói có thể chặn gã một hồi vì tranh thủ thời gian cho nhau.
Mà cùng một chỗ chờ chết cũng không phải biện pháp tốt.
Mặc dù thần trí Từ Nhượng đã bị thôn phệ nhưng gã đâu có ngốc, gã đang đợi cùng quan sát đến lúc mọi người không còn sức đánh trả lại thì chính là thời khắc thân tử đạo tiêu của bốn người.
Khoảng thời gian này của Quách Tam trôi qua cũng không tốt lắm.
Hoặc gần nhất sinh hoạt cực kỳ tệ, tệ đến tột đỉnh, so với đoạn thời gian lang thang ở U Châu với cái bụng đói cồ cào còn kém hơn rất nhiều.
Y bị nhốt tại một nơi hẳn là địa lao, nơi đây ẩm ướt mờ mịt, ngoại trừ khung cửa sổ nhỏ trên nóc thì bốn phía hoàn toàn bị phong kín.
Mỗi ngày đúng giờ sẽ có người đưa cơm qua cửa sổ kia để y có thể kéo dài tính mạng.
Y không chỉ một lần hỏi qua người kia, bắt y đến cùng là vì cái gì? Lại muốn đạt được chút gì trên người y?
Y tự hỏi mình cũng không phải đại nhân vật nào, tối đa chỉ là một tên lưu manh trộm đạo chút ít trong thành Trường An. So với chân chính đại nhân vật thì không đáng để lên mặt bàn rồi. Hơn nữa, y cũng không nhớ được gần đây bản thân đắc tội với người nào.
Cho nên y muốn biết nguyên nhân đối phương làm như vậy, muốn làm rõ người ta muốn cái gì. Chỉ cần y có thể lấy ra được, y đều nguyện ý cho.
Sống sót luôn tốt, đây là đạo lý y ngộ ra được qua nhiều năm lăn lộn.
Đáng tiếc chính là đối phương đối với câu hỏi của y lại luôn bỏ mặc, mỗi lần cũng chỉ đưa xong đồ ăn liền vội vàng rời đi.
Mặc dù địa lao có một cái cửa sổ nhỏ trên nóc nhưng ngoại trừ đêm đen ngày trắng thì y gần như không phân biệt được canh giờ, cho nên khái niệm thời gian dần trở nên mơ hồ với y.
Y thường xuyên ngủ một giấc dài, sau đó ăn cơm rồi lại tiếp tục ngủ.
Chỉ có như vậy thì dường như thời gian mới trôi nhanh một chút, cuộc sống của y sẽ bớt khổ sở một ít.
Buổi tối hôm nay so với dĩ vãng hình như có chút bất đồng.
Y hiếm thấy không có đi ngủ, y loáng thoáng cảm thấy dường như sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Dự cảm như vậy dường như là năng lực bẩm sinh của y. Trước những chuyện rất quan trọng thì trong lòng y luôn sinh ra chút rung động, chỉ là tại đa số thời điểm, dự cảm như vậy rất mơ hồ, mơ hồ đến mức y khó nắm bắt.
Nhưng lúc này lại không giống vậy, dự cảm kia rất mãnh liệt.
Mãnh liệt thật giống như có đồ vật gì đó trong đáy lòng y sắp thức tỉnh.
Y ngồi trong địa lao, nhìn xuyên qua cửa sổ ở trên nóc kia về phía bầu trời.
Y cảm thấy trên bầu trời hôm nay có lẽ sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Vì vậy y nhìn thật chăm chú, thật lâu, cũng thấy được rất nhiều cảnh tượng kỳ dị.
Ví dụ như có ngôi sao dập tắt, có ngôi sao sáng lên rồi lại yếu ớt.
Nhưng những thứ này cũng không phải điều y muốn, đồ vật y đợi vẫn còn phía trước.
Cho đến khi phía chân trời tỏa ra ánh sáng, một ngôi sao màu đỏ sậm với ánh sáng không gì sánh được, một ngôi sao đỏ sậm như máu ảm đạm.
Khi đó. Một âm thanh thông thấu trời đất vang lên.
Trong lòng của y chấn động, như là có đồ vật gì đó cực kỳ quan trọng sắp tỉnh lại trong não y.
Sau đó y nhìn thấy một con chim. Nó toàn thân phủ lửa đỏ xinh đẹp sáng lạn đến cực điểm bay qua đỉnh đầu của y.
Đó là một tình cảnh rất quen thuộc, chính đêm tuyết hơn mười năm trước bên ngoài Thiên Lam Viện, trong một tửu quán y đã từng thấy một con chim như vậy.
Con chim kia chính là Phượng Hoàng! Y không khỏi thì thào.
Một khắc này, gông xiềng trong đầu y như được tháo bỏ, chút hồi ức bị người giam cầm chợt vọt tới như thủy triều.
"Ta là Thiên Cơ. Ta đến từ Thiên Lam, ngươi là đồ nhi của ta."
"Ta đã làm sai một chuyện là thức tỉnh ác ma ngủ say. Ngươi đến giúp chúng ta, ngươi đạt được truyền thừa của ta đi trợ giúp đời sau của đám anh linh kia."
"Nhưng ta hiện tại không thể giao cho ngươi, thậm chí không thể để ngươi nhớ rõ chúng ta từng gặp nhau, ngươi nhớ kỹ, ngươi muốn đi tới Trường An bái nhập Thiên Lam Viện."
Vị viện trưởng kia từng tán dương y có thiên tư bất phàm, cuối cùng có một ngày có thể bái nhập Thiên Lam viện. Hình tượng vốn mơ hồ không rõ trong lòng y dần dần trở nên rõ ràng, tính cả những điều y đã quên giờ đây cũng dũng mãnh tràn vào trong đầu.
"Ta đã quá suy yếu rồi, ta không giúp được ngươi, ta phải chết. Ta đem truyền thừa của mình đặt ở nơi này. Ngươi bây giờ không thể lấy, ta đã giấu kỹ nó, cũng phải giấu kỹ ngươi. Ngươi phải đến Thiên Lam tìm người tên Ngọc Hành. Dọc con đường này sẽ rất vất vả cũng nhiều trắc trở. Đây là kiếp số của Thiên Cơ nhất mạch ta, cũng là tu hành. Thời điểm ngươi về đây lần nữa chính là lúc ngươi đạt được truyền thừa, thành tựu Tinh Vẫn."
"Nhưng ta biết rõ ngươi sẽ thành công bởi vì ngươi mệnh chiếu Tinh Vẫn."
Đây là câu nói sau cùng của vị nam tử kia với y.
Dường như giữa y và người nam tử kia có rất nhiều chuyện, lúc này vẫn còn rất nhiều chỗ trống nhưng y không nhớ rõ nữa rồi. Y chỉ cảm thấy nam tử kia dường như là một người rất quan trọng nên hiện tại y mới đau lòng như vậy.
"Lúc ngươi đi đến Trường An, ta biết rõ ngươi đã đến rồi. Nhưng ta không thể thu ngươi bởi vì hiện tại Thiên Lam viện rất nguy hiểm, ngươi phải tiếp tục lang thang, cho đến lúc con phượng hoàng kia quay trở lại, ngươi mới có thể lấy lại thứ đồ vật đã quên."
"Ngươi phải đi đến U Châu, hoàn lại chỗ mắc nợ nhân quả ngươi đã gieo xuống. Sau đó thành Tinh Vẫn thì trở lại."
"Thiên Lam cần ngươi, bọn hắn cần ngươi."
Lại một đoạn trí nhớ vọt tới, một đêm tuyết năm nào vị lão giả kia đã nói với y như vậy, bây giờ thì y nhớ lại rồi.
Con ngươi của y nhất thời không biết thế nào sau đó lại trở nên kiên định, những năm này trôi qua rất kỳ quái hoặc là nói rất mê mang. Y trước sau vẫn nhớ rõ chấp niệm bái nhập Thiên Lam, chấp niệm này vẫn luôn quấy nhiễu y.
Giống như là một giấc mộng không có khả năng thực hiện, y muốn quên nhưng cứ mỗi đêm dài yên tĩnh không người y lại nhớ tới.
Hiện tại y rốt cuộc hiểu rõ một ít, nhưng cũng không nguyên vẹn.
Vị nam tử tên Thiên Cơ kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì y nhớ không rõ. Nhưng y vẫn mờ ảo cảm giác việc này rất trọng yếu, quan trọng như khi còn bé y không để ý hết thảy muốn đi vào Trường An, vì cái gì trí nhớ quay về U Châu lại mơ hồ. Y không thích như vậy, y muốn biết rõ đáp án.
Dường như cảm nhận được chút kiên quyết nào đó nơi đáy lòng y, cái chuồng thú phong kín này chợt mở ra, ánh sao thưa thớt xuyên vào, y mơ hồ nhìn thấy một vị lão giả mày kiếm mắt sáng đứng tại cửa ra vào, tươi cười ấm áp nhìn xem y.
- Sư đệ, ngươi nhớ ra rồi sao?
Vị lão giả kia hỏi.
- Sư đệ?
Quách Tam có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng y vẫn gật đầu nói ra:
- Nhớ ra được một ít.
- Vậy ngươi định làm gì?
Lão giả cười nhạt.
- Đi U Châu, lấy lại thứ đồ vật ta đã mất.
Sắc mặt Quách Tam hiếm thấy trở nên nghiêm túc chiếu trong cảnh đêm sương mù làm cho lão giả như thoáng chốc thấy được vị nam tử năm đó áo trắng như tuyết lại có khuôn mặt kiên nghị.
- Tốt. - Lão giả gật đầu, lo nghĩ nên nói thêm:
- Đoạn đường này gian nguy, sư đệ nếu có khó khăn quá lớn có thể báo ra danh hào Ân Lê Sinh. Có Tinh Vẫn như ta tương hộ, người bình thường chắc sẽ cân nhắc vài phần.
- Tinh Vẫn?
Quách Tam sững sờ một chút, y có chút nghi vấn nên một phen đánh giá lão giả trước mắt tự nhận là sư huynh của mình.
Lúc y nhớ lại những việc mình đã quên thì cũng biết được một ít pháp môn. Mặc dù những pháp môn này không quan hệ với chiến đấu nhưng nhìn ra tu vi sâu cạn của một người lại là chuyện rất dễ dàng.
Vị lão giả trước mắt này vô luận như thế nào cũng sẽ không là một vị Tinh Vẫn.
Nhưng lão giả nghe vậy chỉ cười cười.
- Hiện tại tất nhiên không phải nhưng sẽ được rất nhanh.
Hồng quang trong ánh mắt Từ Nhượng càng cuộn trào mãnh liệt, gã nhìn bốn bóng người dưới chân rốt cuộc quyết định động thủ.
Gã giơ thanh trường thương màu đỏ tươi kia lên cao, vô số tà lực màu đen bắt đầu tụ tập tại mũi thương, dường như chỉ một giây sau gã sẽ hung hăng ném nó về phía mọi người.
Thân thể của mọi người tại một khắc Từ Nhượng giơ thương lên thì lập tức bị định trụ, không thể động đậy.
Mắt nhìn thấy sát cơ bắt đầu khởi động sắp đánh úp đến. Đúng lúc đó chợt có một tiếng kêu to mà thanh tịnh vang lên.
Thanh âm kia cao vút, như bao hàm tức giận.
Lập tức giống như thời khắc khai thiên tích địa, tiếng kêu to đầu tiên từ bốn phương tám hướng truyền đến xuyên thẳng vào trong tâm thần mỗi người.
Sau đó một bóng người kéo lấy ánh lửa đầy trời, mang theo xu thế nghìn quân như sét đánh đụng vào Từ Nhượng. (ta nghĩ tới Phượng Hoàng Marco trong One Piece)
Từ Nhượng mới vừa chấn động nâng lên trường thương không kịp xử trí nên lùi lại mấy bước.
Người đến mặc hồng y, chân trần đeo lục lạc nhè nhẹ hạ xuống trước mọi người.
- Từ Nhượng, ngươi dám tổn thương hắn?
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại ẩn chứa tức giận vang lên.
- Ngô Đồng!
Tiếng kinh hô của La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc cùng vang lên.
Bọn hắn làm sao cũng không thể nghĩ lúc này Ngô Đồng sẽ đuổi tới cứu mạng bọn hắn. Thế nên cảm xúc trong lòng đối với vị đồng môn hại chết sư thúc khi xưa càng thêm phức tạp.
- Mang Trường An đi mau, ta chỉ có thể giữ gã một hồi!
Ngô Đồng trầm giọng nói ra, cũng không liếc nhìn mọi người một cái, vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn nam tử kia ổn định thân hình lại sau đó dần bước tới đây với khuôn mặt dữ tợn.
Trong lòng bọn người La Ngọc Nhi giật mình, chung quy cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngô Đồng - nàng cũng không phải là đối thủ của tên Từ Nhượng đã bị hung tinh cắn nuốt tâm trí, nàng chỉ có thể vì bọn hắn chặn gã lại mà thôi.
Nói xong câu đó thì thân hình Ngô Đồng khẽ động lao tới Từ Nhượng.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình nhưng trước khi thân thể nàng chớp động, đầu nàng hơi xoay qua một bên, khóe mắt dường như dừng lại trên người Thanh Loan một lát.
Thân thể Thanh Loan chấn động, nàng không biết phải chăng Ngô Đồng nhận ra mình nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt để nhận tỷ mụi. Cho nên nàng cắn răng nâng dậy thân thể của Tô Trường An, cùng sự yểm hộ của La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc lao ra ngoài thành Trường An.
Đó cũng không phải là một quá trình nhẹ nhàng.
Ngô Đồng vốn là Thánh Nữ yêu tộc nên chết đi giờ đây lại hiện thân, làm cho đám sài lang vẫn đang âm thầm theo dõi kỳ biến ngửi được chút mùi vị có lợi.
Bọn họ muốn ngăn lại đám người Tô Trường An sau đó giao vào tay Tư Mã Hủ, dùng cái này để đổi lấy kết quả tốt từ vị Thừa tướng đại nhân quyền thế nhất Đại Ngụy.
La Ngọc Nhi cùng Hoa Phi Tạc còn khá tốt, linh lực trong cơ thể coi như dồi dào, mặc dù trong đại chiến với Sơn Lực Hành thụ thương không ít thế nhưng qua những biến cố đã điều tức nên khôi phục vài phần. Nhưng dù sao tu vi của bọn hắn chỉ là Thiên Thính, trước một đám giáp sĩ tuôn ra không dứt lại liên tục xung kích thì dần dần lực có thua.
Mà Thanh Loan mặc dù thân là Tinh Vẫn nhưng thương thế bên trong nàng lại quá mức nghiêm trọng, khả năng phát ra chiến lực chỉ chừng Hồn Thủ Cảnh.
Nhưng vì mở ra lớp lớp vòng vây nàng không thể không lần nữa bất chấp tổn thương tâm mạch cưỡng ép triệu tập linh lực, mang theo Tô Trường An đã hấp hối cưỡng ép mở ra đường máu.
Rốt cuộc khi trời bắt đầu sáng lên thì bốn người đã giết ra thành Trường An.
Thế nhưng sự tình cũng chưa chấm dứt như vậy, hai vị nam tử mặc áo giáp cầm trường thương trong tay lúc này lãnh binh giết tới.
Bọn họ theo thứ tự là Thần Tướng Đại Ngụy bài danh thứ năm cùng thứ tám - Lam Ngọc Hồng cùng Bạch Tả Hàn. Hai người đều là cường giả Vấn Đạo cảnh, chỉ sau mấy tức đã lãnh binh đuổi tới sau lưng hai người, mắt thấy thương mang sắp buông xuống.
Hoa Phi Tạc cùng La Ngọc Nhi như có một loại ăn ý đột nhiên lúc này cùng quay người lại không để ý thương thế của mình, cưỡng ép tiếp hai đạo sát chiêu đồng thời hô to:
- Dẫn hắn đi Tây Lương tìm Bắc Thông Huyền!
Thanh Loan nghe vậy thì thân thể chấn động, nhưng nàng cũng không thể quay lại vì nàng biết rõ mình không thể giúp được gì, nàng chỉ có thể mang Tô Trường An chạy khỏi nơi này mới không phụ sự hy sinh của mọi người.
Nhưng vào lúc này lồng ngực của Thanh Loan đau đớn, ngọc tiêu bên hông lập tức hiện đầy vết rạn.
Thời gian Phá Quân phải trở về Tinh Hải đã đến, nhưng nàng lại không chút ý muốn đưa hắn rời khỏi, những sức mạnh mãnh liệt từ trong trời đất cắn trả tới như muốn đánh nàng ngã xuống đất.
Mà nàng lại không biết từ nơi nào sinh ra một chút sức mạnh, ép xuống thương thế bên trong cơ thế, kéo ra một ngụm linh lực vịn thân thể Tô Trường An chạy về hướng xa xa.
Tối nay nhất định là một khoảng thời gian làm tất cả mọi người khó quên.
Thánh Hoàng Đại Ngụy vẫn lạc, đám đao khách Giang Đông từ Ly Giang đến vì trăm năm ước hẹn.
Hung tinh báo hiệu loạn thế chợt xuất hiện nhưng đảo mắt sắp vẫn lạc.
Thánh Nữ yêu tộc Huỳnh Hoặc vốn nên chết rồi bỗng nhiên xuất hiện, Thiên Lam sừng sững ngàn năm sụp đổ.
Môn đình của hoàng triều thay đổi chủ nhân, mặc dù đế vương mới lập đã từng là hậu duệ của Thánh hoàng nhưng tất cả mọi người biết rõ, bắt đầu từ hôm nay, Đại Ngụy đổi họ Tư Mã.
Còn vị lữ nhân leo núi kia rốt cuộc thì hôm nay y cũng tới được đỉnh núi.
Y khoảng năm mươi tuổi, đang mặc một cái ào bào lớn sẫm màu, cầu vai lông chiên bên trên còn dính vết tuyết. Những bông tuyết kia dường như đã nằm trên áo y lâu lắm rồi, nó dính luôn với lông tơ nhưng kỳ quái chính là nó lại không tan chảy.
Khóe miệng của y có chút râu ria nhưng cũng không lộn xộn, được y sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, trên đầu tóc đen đã có điểm bạc nhưng cũng được y chải chuốt rất tỉ mỉ.
Y nhìn tòa lầu các trước mặt, con ngươi lạnh lùng túc sát, ngôi sao trên đỉnh đầu y chói sáng như ban ngày.
- Ta đến rồi.
Y nói như vậy, thanh âm không cao không thấp, cũng không kiêu ngạo tự ti vang vọng trên đỉnh núi.
Sau đó đỉnh núi lâm vào trầm mặc chỉ còn lại giọng của y vang vọng cuối cùng nhỏ dần rồi biến mất.
- Ngươi tới làm cái gì?
Thật lâu sau có một giọng nói trong lầu các vang lên. Thanh âm kia rất bình thường nhưng lại khó hiểu mang theo một cỗ âm luật kỳ dị, trong lúc mơ hồ dường như không bàn mà hợp với chút chí lý của trời đất.
- Ta tới lấy một vật.
- Hử? Ngươi biết quy củ của Tinh Thần Các không? Trước lấy phải cho.
Thanh âm kia hỏi lại.
Nam tử lắc đầu, mặt không đổi sắc nói:
- Không biết.
Thanh âm trong lầu các trầm mặc lại, sau hồi lâu mới nói thêm:
- Ngươi muốn lấy vật gì?
- Tinh Thần Lệnh.
Nam tử hồi đáp.
Thanh âm của y bình tĩnh giống như vật y muốn lấy là thứ cực kỳ bình thường.
Nhưng lời của y vừa dứt thì biển mây trên không của Tinh Thần Các bắt đầu quay cuồng, một tiếng sét đột nhiên vang vọng giống như một vị quân vương đã nghe được lời nói cực kỳ đại nghịch bất đạo.
- Ngươi muốn lấy Tinh Thần Lệnh làm chuyện gì? Ngươi cũng biết vật kia là gì? Ngươi có đồ vật để đổi không?
Đối mặt với dị tượng như vậy nhưng sắc mặt nam tử vẫn đạm mạc như trước.
- Ta nói rồi, ta là tới lấy chứ không phải đổi.
Biển mây quay cuồng trên không trung càng mãnh liệt, nương theo đó còn có âm thanh sấm sét.
- Đây không phải là vật ngươi có thể nhìn trộm, ta niệm tình ngươi tu hành không dễ nên không khó xử với ngươi, quay về đi.
- Không, ta nói rồi ta muốn lấy, là nhất định phải lấy.
Nam tử không nhúc nhích chút nào.
- Hồ đồ mất linh. Người của Thiên Lam Viện các ngươi tổng là thích lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết. Tinh Thần Lệnh kia chính là chí bảo của Tinh Thần Các ta, ngươi lấy làm gì?
Thanh âm trong lầu các mặc dù vẫn còn y nguyên uy nghiêm tối cao nhưng ngôn ngữ lúc này mang chút mùi vị kiêng dè.
- Ta muốn mở Thần Mộ lần nữa, đồ diệt Chư Thần, phá lồng giam trời đất, chém rụng Thiên Nhân. Thanh lọc thiên hạ, làm sáng đất trời.
Thanh âm của y vẫn bình tĩnh như vậy.
Nhưng dường như lời nói như vậy chạm đến đại năng trong trời đất, mỗi chữ y phát ra thì tiếng sấm sét càng trầm trọng. Đến cuối cùng sấm sét rơi xuống đánh nát thân núi quanh chỗ y đứng nhưng lại không tổn thương y được tẹo nào.
Y cô độc đứng đó, vẻ mặt hờ hững, ống tay áo phấp phới chẳng khác gì Thần linh.
- Thần tộc sự việc tất có Tinh Thần Các ta giám sát, Thiên Nhân uy nghi, bọn đạo chích như ngươi sao có thể mạo phạm. Ngươi nếu không lui xuống, chỉ với một phen cuồng ngôn vừa rồi cũng đủ để ta trảm ngươi đến hồn bay phách lạc.
- Thiên Nhân thất đức, tất nhiên phạt Thiên.
- Thất đức? Thiên Nhân quy định đạo thống, để bọn ngươi từ hồ đồ mà được chứng đạo, không có Thiên Nhân chỉ sợ đến nay bọn ngươi vẫn còn khốn ở Tinh Vẫn, đến chết khó có thể khám phá cảnh giới này, làm gì có được tu vi Thái Thượng như ngươi bây giờ?
Thanh âm trong lầu các giống như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười, trong giọng nói mang theo tức giận lẫn đùa cợt.
Nhưng nam tử lại lắc đầu, tay của y trong hư không nắm chặt, một thanh kiếm có khắc long ngâm phượng gáy chợt xuất hiện. Ánh sáng của ngôi sao trên đỉnh đầu càng phát ra rực rỡ, một đạo sát cơ bỗng nhiên hiện lên.
Thanh âm như sương tuyết lạnh lẽo cũng vang lên lần nữa.
- Phía trên Tinh Vẫn không phải Thái Thượng.
- Phía trên Tinh Vẫn chính là Tiên.
HẾT QUYỂN IV.
---o0o---
cảm ơn sự cố gắng rất nhiều của các thành viên nhóm trong thời gian qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT