Sở Tích Phong bị Hạ Hầu Uyên đâm trúng lồng ngực cũng chưa từng thay đổi sắc mặt, nhưng lúc gã nói ra một câu đơn giản như vậy thì y hơi biến sắc.
Lúc y chém ra một đao kia liền có điều giác ngộ, Hạ Hầu Uyên là Tinh Vẫn trăm năm, mà y mới trở thành Tinh Vẫn không hơn nửa năm, huống chi Hạ Hầu Uyên chết rồi sống lại, thực lực tăng nhiều, có thể chém giết gã, chấm dứt tâm nguyện trăm năm của Sở gia đã là cực kỳ may mắn, những chuyện khác, y chưa bao giờ có nhiều may mắn như vậy.
Chỉ là, đúng như Hạ Hầu Uyên nói.
Y không đi được mảnh Tinh Hải kia.
Y không phải là một vị Tinh Vẫn chân chính.
Y chỉ là một người đáng thương, vì báo thù mà đã không tìm được đạo của chính mình.
Đây đối với một tu sĩ, nhất là thiên tư trác tuyệt giống như y, tu sĩ được mệnh chiếu Tinh Vẫn mà nói, thật là một việc rất bi thương.
Lúc này tiếng giày đạp trên nước đọng vang lên, y biết rõ Tống Táng giả đã đến.
Cuộc đời y chưa sống bao lâu, ấy mà sắp đi tới phần cuối.
Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây mù tản đi, phía chân trời vẫn âm u, Thiên Thương cùng Trành Quỷ còn lờ mờ có thể thấy được.
Lúc này Tô Trường An cùng mọi người rốt cuộc xông tới.
"Sở tiền bối." Hắn mang theo tiếng khóc nức nở nâng Sở Tích Phong dậy.
Lúc này Sở Tích Phong cũng thu lại ánh mắt, sắc mặt y tái nhợt ráng tươi cười với Tô Trường An.
"Thật xin lỗi, ta không có cách nào báo thù cho Ngọc Hành đại nhân, cũng không có cách nào mang ngươi về nhà."
Tô Trường An dùng hết sức lắc đầu, hắn nói: "Không có chuyện gì đâu, ngươi sẽ thấy khá hơn..."
Hắn nói như vậy, có chút ít yếu ớt, bởi vì máu tươi ở ngực Sở Tích Phong còn đang không ngừng chảy ra bên ngoài, mà vì sao kia trên bầu trời cũng lập lòe, sắp tắt.
Nói xong, Tô Trường An quay đầu nhìn về phía Thanh Loan vừa đi đến, mang theo giọng điệu cầu xin hỏi: "Đúng không? Thanh Loan, ngươi là Tống Táng Giả, ngươi chắc chắn biết rõ, Sở tiền bối sẽ không chết."
Hắn chờ mong nhưng cũng không nhận được câu trả lời thuyết phục mà hắn muốn, Thanh Loan bình tĩnh lắc đầu.
Nàng không muốn lừa dối hắn, cũng không lừa được hắn.
"Ha ha, ta nói rồi, ta sẽ giết chết y ở trước mặt ngươi đấy." Hạ Hầu Uyên té trên mặt đất một bên cười lớn nói, chỉ là động tác như vậy cũng ảnh hưởng đến vết thương vốn chí mạng của gã, từng ngụm từng ngụm máu tươi màu vàng trào ra từ khóe miệng của gã. Nhưng gã không thèm để ý chút nào, cười lớn như trước, hình như sinh ly tử biệt ở trước mặt gã xem ra là một chuyện cực kỳ thú vị.
Tô Trường An quay đầu căm tức nhìn vị Trành Quỷ Tinh Vẫn sắp chết này, chỉ thấy toàn thân gã đẫm máu, sắc mặt dữ tợn, hắn vốn định một đao kết liễu tính mạng của gã, lại bị Sở Tích Phong đưa tay ngăn lại.
"Người sắp chết, cần gì so đo cùng gã." Sở Tích Phong suy yếu nói.
Tuy trong lòng không phục, nhưng bây giờ Tô Trường An làm sao dám xem nhẹ ý tứ của Sở Tích Phong.
Hình như Hạ Hầu Uyên thấy thế cũng chưa đủ, gã hung hăng ngang ngược nói tiếp: "Đúng. Chúng ta đều là người sắp chết, nhưng sau khi ta chết, có thể đi đến mảnh Tinh Hải kia, anh linh của ta vĩnh viễn tồn tại, mà ngươi thì sao? Ngươi là kẻ đáng thương vì giết ta mà sống, hồn phách của ngươi nên đi về nơi nào? Có thể đi về nơi nào?"
Tô Trường An nghe vậy sững sờ, lúc này hắn mới hiểu ra, Tinh Vẫn của Sở Tích Phong đến từ tổ tông y, y không có ngôi sao của chính mình chiếu sáng, không đi được mảnh Tinh Hải kia.
Vậy anh linh của y sẽ đến nơi nào đây?
Nghĩ tới đây, hắn quay đầu nhìn về phía Thanh Loan, muốn từ chỗ nàng có được đáp án, nhưng đáng tiếc chính là, vị Tống Táng Giả này lại cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của Tô Trường An.
Cử động như vậy khiến trong lòng Tô Trường An trầm xuống, mơ hồ sinh ra một chút bất an.
Hắn đang muốn truy hỏi, nhưng Sở Tích Phong đã cho hắn câu trả lời.
"Tống táng tống táng, có đạo thì tống (tiễn đưa), không đạo thì táng (chôn cất)."
Tô Trường An nghe vậy liền rung động, hắn nhắc đi nhắc lại những lời này, "Có đạo thì tiễn đưa, không đạo thì chôn cất."
Hắn cũng không đần, vì vậy rất nhanh liền hiểu rõ hàn ý trong đó.
Nhưng hắn vẫn như trước không tin, hắn nhìn về phía Thanh Loan lần nữa, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Là như vậy phải không?"
Mắt Thanh Loan nhìn thiếu niên rướm lệ trước mặt này, cuối cùng vẫn phải lặng lẽ gật đầu.
Cùng lúc đó nàng lấy ngọc tiêu bên hông của mình ra, thời gian đã đến, nàng cần làm sứ mạng của mình.
Hạ Hầu Uyên một bên cười lớn hơn, hình như đang đùa cợt vị đao khách không quản vạn dặm xa xôi tới giết gã.
"Ai cũng có một ngày như vậy, so với những vong hồn Giang Đông kia, ta có thể chết bình yên đã là rất may mắn." Sở Tích Phong vươn tay sờ đầu Tô Trường An, giọng yếu ớt nói.
Mệnh tinh của y sắp tắt, giờ phút này việc nói chuyện đối với y cũng dần trở nên có chút quá sức.
Nhưng y vẫn mạnh mẽ nhấc lên một chút sức lực, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Đao khách Giang Đông nghe lệnh!"
Gần trăm vị đao khách áo trắng sau lưng nghe vậy vội vàng lau nước mắt, hơi sững sờ, sau đó đều quỳ xuống.
"Gia chủ còn có di mệnh gì?" Giọng một người nam tử trung niên cầm đầu run run hỏi.
"Tô Trường An là đồ đệ của ta, trong cơ thể hắn có tinh linh truyền thừa của ta, sau khi ta chết, hắn chính là Giang Đông chi chủ, nếu như có ai vi phạm mệnh lệnh của hắn. Anh linh Sở gia ta, liệt tổ trên trời có linh thiêng đều không dung thứ!"
Đây tự nhiên là một đạo di mệnh rất đột ngột, mang Giang Đông truyền cho người bên ngoài, bất kể như thế nào nhìn vào cũng không phải là một việc hợp lý.
Nhưng Sở Tích Phong là gia chủ Sở gia, người vì bọn họ hoàn thành ước hẹn trăm năm, mệnh lệnh của y không được phép nghi ngờ.
Vì vậy sau một chút do dự, những đao khách này quay đầu về phía Tô Trường An quỳ xuống lần nữa, cao giọng nói ra.
"Từ hôm nay đao khách Giang Đông lấy Tô công tử là Giang Đông chi chủ, lời thề này, Sở gia còn tồn tại một ngày thì còn một ngày, nếu như vi phạm, nhân thần cùng giết!"
Tô Trường An ngẩn người, hắn hiểu được ý tứ của Sở Tích Phong. Hôm nay Trường An đại loạn, giang sơn đổi chủ, Thiên Lam viện càng là mưa gió chập chờn.
Tô Trường An đã có hai thân phận là Giang Đông chi chủ cùng viện trưởng Thiên Lam viện, bất kể Tư Mã Hủ muốn đối với hắn làm cái gì đều phải suy nghĩ kỹ thế lực hai phe.
Đây là một bùa hộ mệnh cuối cùng Sở Tích Phong đưa cho Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An cũng không có vì chuyện này mà cao hứng trở lại, hắn ôm Sở Tích Phong dần dần mất đi khí tức trong ngực, cúi đầu trầm mặc không nói.
Tâm tình Sở Tích Phong lại khá hơn một chút, tất cả nguyện vọng của y ở trên đời đã giải quyết xong, vậy cuộc đời không còn bận tâm.
Y ngẩng đầu nhìn phiến thiên không một lần nữa, giọng y nhỏ không thể nghe thấy, thở dài nói: "Chỉ là đáng tiếc, ta không đi được mảnh Tinh Hải kia."
Đúng vậy, y cũng muốn đi tới đó.
Đi đến gặp Ngọc Hành, gặp mặt Mạc Thính Vũ, nhìn thấy tổ tiên của y.
Y có rất nhiều lời muốn nói với bọn họ, khi còn sống không có cơ hội, tiếc nuối chính là, sau khi chết cũng không được gặp nhau.
Y nghĩ như vậy, mí mắt của y càng nặng trĩu, thời gian dần trôi qua sắp phải nhắm lại, y biết rõ, thời gian của y đã đến rồi.
Nhưng ở lúc này, một giọng non nớt lại kiên quyết bỗng nhiên vang lên ngoài Thiên Lam viện.
"Không! Người có thể đi đến mảnh Tinh Hải kia."
Giọng nói bình tĩnh đến mức chân thật đáng tin.
Hình như Sở Tích Phong có nhận thấy, đôi mắt đã dần mất đi ý thức chợt mở ra, y theo tiếng nhìn lại.
Chẳng biết lúc nào Tô Trường An đã đứng lên, tóc của hắn bị mưa ướt nhẹp, từng giọt nước nhỏ giọt xuống dưới.
Một khắc này đầu hắn chợt nâng lên, chẳng biết lúc nào hắn đã rút đao trên lưng ra, giữ trong tay.
Hắn nhìn về phía Sở Tích Phong, nói ra.
"Sở tiền bối, lúc này đây, ta sẽ mang ngươi về nhà."
"Người là Tinh Vẫn, thân là chôn cất thân ở đại địa, hồn nên quay về Tinh Hải."
Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai ngôi sao sắp tắt ở chân trời.
Một cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi chợt tràn ra, ở trong tiếng kinh hô của mọi người, tay áo của hắn không gió mà bay.
Hai mắt thay đổi, một con trắng sáng như ban ngày, một con âm u như đêm tối.
Hắn muốn đi làm một việc.
Một việc Mạc Thính Vũ đã từng làm được, mà bây giờ hắn muốn làm được, cũng phải làm cho được việc này.
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT