*: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Chợ phía đông thành Trường An.
So với phố Chu Tước xe ngựa như nước, tự nhiên có chút tiêu điều. Nhưng nếu so với những phiên chợ ở châu quận, thật sự không kém bao nhiêu. Ở bên trong nó, có một khách sạn chẳng hề tầm thường.
Khách sạn sinh ý hơi vắng lặng, bề ngoài cũng rất đơn giản, có thể nói là thô ráp. Bảng hiệu cong vẹo là người có chút ít tay nghề làm còn không phải thợ mộc, trên ghi hai chữ Hồng Vận. (vận may)
Đây xem như là tên khách sạn.
Khách sạn như vậy ở Trường An có rất nhiều, phần lớn là tiếp đón các tiêu đội và thương đội đến Trường An. Bọn họ cũng không có nhiều tiền để ở những quán rượu đắt đỏ, vì vậy chọn địa phương rẻ như khách sạn Hồng Vận qua đêm.
Lúc trước nói không giống người khác, vì bọn họ là thương nhân, nhưng bọn họ hai tay trống trơn, không có mang theo chút hàng hóa nào. Nói bọn họ là tiêu đội, nhưng lại không thấy tiêu xa của bọn họ.
Mà kỳ quái nhất chính là, sau khi bốn người này ở lại đây, liền không thấy bọn họ ra khỏi cửa, đồ ăn cũng là phân phó tiểu nhị mang lên đúng giờ mỗi ngày.
Đương nhiên ông chủ khách sạn cảm thấy việc này có chút kỳ quái.
Thế nhưng là ở mùa Đông, khách sạn làm ăn vốn là không tốt lắm, chỉ cần những khách nhân này trả tiền, y cũng không để trong lòng bọn họ là người nào, đến đây rốt cuộc để làm chuyện gì.
Mà giờ khắc này, bốn người này đang ngồi trong một phòng ở khách sạn, tranh chấp mấy thứ gì đó.
"Sư huynh! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thấy chết không cứu?" Một vị tóc trắng như tuyết, nhưng khuôn mặt nhìn qua chỉ là nam tử trẻ tuổi đứng lên, lớn tiếng hỏi nam tử khuôn mặt lạnh lẽo lưng đeo thương trước mặt.
"Như thế nào, ngươi muốn đi cứu hắn?" Nam tử lưng đeo đôi thương ngẩng đầu nhìn y, bưng chén trà trên bàn lên khẽ nhấp, giọng lạnh nhạt hỏi.
"Dĩ nhiên muốn! Hắn nhưng là sư điệt của chúng ta, mọi người sư xuất đồng môn, không cứu hắn thì cứu người nào?" Nam tử đầu bạc trả lời. "Trên đường đều loan tin, Thánh Hoàng cùng Tư Mã Hủ ước định thời hạn ba ngày, sau ba ngày nếu không có chứng cứ chứng minh hắn không có cấu kết yêu tà, sẽ dẫn người đi bắt hắn. Mấy ngày trước sư điệt ở trong nội viện Thiên Lam viện tàn sát mấy trăm đệ tử học viện khác, thậm chí còn giết chết Âm Sơn Trọc, Mã An Yến cùng với Chương Vụ. Hồ ly Tư Mã Hủ kia nắm trong tay những nhược điểm này, tất nhiên sẽ không để cho sư điệt sống dễ chịu."
"Đó là chuyện của hắn, cùng ngươi ta có quan hệ gì đâu?" Nam tử bất vi sở động như trước.
"Sư huynh!" Nam tử đầu bạc không cam lòng, vừa muốn nói tiếp, nhưng vị nữ tử ngồi ở một bên chợt lên tiếng nói.
"Sư huynh, Thập Phương cùng Cửu Nạn đều ở trên người của hắn, cho dù như thế nào, hai chí bảo truyền thừa Thiên Lam viện không thể rơi vào trong tay người khác, vì vậy..."
"Hả?" Nam tử lưng đeo đôi thương nhướng mày, quay đầu nhìn vị nữ tử kia, hình như rất kỳ quái nàng tại sao lại nói như vậy.
Mà ở một bên, một thân ảnh toàn thân bọc áo bào hồng thấy không rõ dung mạo lúc này mở miệng nói: "Ta biết rõ sư huynh muốn tìm ra truyền nhân của Thiên Cơ sư thúc, thế nhưng việc này chúng ta không có chút đầu mối nào. Mà Tô Trường An cho dù thế nào cũng là đệ tử Dao Quang nhất mạch, chuyện Thính Vũ sư đệ kỳ thật không liên quan với hắn. Chúng ta cũng không thể nhìn đệ tử Dao Quang nhất mạch trước mắt ta và ngươi bị chặt đứt hương hỏa. Như vậy, trăm năm sau, ta và ngươi làm gì có mặt mũi đi gặp các sư tôn ở mảnh Tinh Hải kia?"
Nhìn ra được sức nặng trong lời nói của vị áo bào hồng này, vì vậy nam tử lưng đeo đôi thương lâm vào trầm ngâm, mãi đến sau mấy hơi thở, y mới ngẩng đầu lên liếc nhìn mọi người nói: "Tốt lắm, ngày mai chúng ta liền cùng nhau đi gặp Tư Mã Hủ! Ta ngược lại muốn nhìn thừa tướng Đại Ngụy rốt cuộc có bổn sự gì!"
Không biết lúc nào thời gian đã đến đêm khuya.
Ngày mai chính là thời hạn cuối cùng trong ước hẹn ba ngày của Thánh Hoàng cùng Tư Mã Hủ.
Tuy Long Tương Quân bên kia đã bố trí ổn thỏa, nhưng Mục Quy Vân lại chậm chạp chưa về.
Tô Trường An không biết gã có gặp phiền toái gì hay không mà thời gian chậm trễ như vậy. Nhưng hắn ngoại trừ chờ đợi, cũng không còn biện pháp.
Hạ Hầu Túc Ngọc cuối cùng vẫn về ở Thiên Lam viện, Tô Trường An nhìn ra mình cự tuyệt đề nghị của Thánh Hoàng làm Hạ Hầu Túc Ngọc rất mất mát. Nhưng cho dù là như vậy nàng vẫn trở về ở như cũ, bởi vì nàng cũng biết, ngày mai Tô Trường An gặp phải khó khăn trước giờ chưa từng có.
Tuy nàng cũng không hẳn có thể giúp đỡ cái gì, nhưng nàng muốn cùng hắn cùng nhau đối mặt.
"Nếu như ngươi muốn hứa hẹn gì với ta, đầu tiên ngươi phải sống sót, bởi vì người chết hứa hẹn không có bất kỳ ý nghĩa gì."
"Nếu như ngươi muốn nói xin lỗi, vậy ngươi cũng phải sống sót trước, bởi vì ta sẽ không tiếp nhận một người chết xin lỗi."
"Tóm lại, bất kể như thế nào, xin sống qua ngày mai một ải. Sau đó ngươi lại nói cho ta biết đáp án, bất kể là gì, ta nghĩ ta cũng có thể tiếp nhận."
Nghĩ đến vẻ mặt Hạ Hầu Túc Ngọc mỉm cười nói những lời này với mình, Tô Trường An không khỏi cảm thấy thêm phiền não, hắn gãi gãi đầu, lại cúi đầu đưa một quyển sách cũ kỹ cầm ở trong tay nhìn rất nghiêm túc, đợi bản thân hoàn toàn mang nội dung bên trong nhớ kỹ, trong tay lóe lên linh viêm, sách cổ vốn làm cho vô số người chạy theo như vịt cứ như vậy hóa thành cho tàn trong tay hắn.
Bản điển tịch này là hắn tìm được trong tàng thư phủ của Thiên Lam viện, bên trên ghi chép phương pháp mở ra Thiên Đạo các.
Ngọc Hành trước khi chết có nhắc tới trong thư để lại cho hắn, Thiên Đạo Các cùng với Thập Phương và Cửu Nạn trên lưng hắn là chí bảo truyền thừa của Thiên Lam viện, không được để rơi vào trong tay người xấu, trong đó Thiên Đạo Các càng đặc biệt hơn nữa.
Mà mở ra Thiên Đạo Các cần chìa khóa chính là hai thanh thần binh trên tay hắn, đồng thời còn cần dùng trình tự cực kỳ đặc biệt. Mà quyển sách này ghi chép lại chính là những trình tự đó.
Sau ngày mai, sinh tử khó biết, vì vậy Tô Trường An nghĩ tới nghĩ lui, liền mang quyển sách cổ duy nhất ghi chép việc này tìm được, trước giờ đại chiến nhớ kỹ trong lòng. Rồi mới mang đi phá hủy. Dù cho ngày mai hắn bất hạnh bị chết ở trong tay Tư Mã Hủ, thì vẫn như trước Tư Mã Hủ không cách nào đạt được Thiên Đạo Các, như vậy, ít nhiều coi như là hoàn thành một ít giao phó của sư thúc tổ đi.
Tô Trường An nghĩ như vậy, trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều.
Làm xong những việc này, trong lòng hắn khẽ động, thân ảnh lóe lên đi tới diễn võ đài của Thiên Lam viện. Tô Trường An ở trên đài gồ ghề kiểm tra một hồi, rốt cuộc tìm được một chỗ bệ đá còn bảo tồn nguyên vẹn. Sau đó hắn nhắm mắt, khoanh chân ngồi ở bên trên như lão tăng nhập định.
Một đạo linh áp lấy thân thể hắn làm trung tâm tỏa ra bốn phía, sau đó sau lưng hắn xuất hiện bảy ngôi sao.
Đây là lĩnh vực của hắn - Thiên Lam!
Ngày mai nhất định có một trận ác chiến.
Nếu như đã định trước lành ít dữ nhiều, vậy nắm chặt tất cả thời gian có thể dùng tu luyện thêm một hồi.
Tuy như vậy chưa chắc có thể thay đổi gì.
Nhưng hắn mạnh hơn một phần, có thể trong ngày mai kiên trì thêm mấy hơi, có thể chém nhiều đầu lâu tay sai của Tư Mã Hủ một chút.
Như vậy, chờ sau khi hắn chết, gặp được sư phụ hoặc sư thúc tổ, cũng sẽ không cảm thấy quá mất mặt.
Hắn nghĩ như vậy.
Rồi lại chợt ý thức được. Mạc Thính Vũ cùng Ngọc Hành đều ở Tinh Hải xa xôi, mà hắn lại không đi được mảnh Tinh Hải kia.
Lúc này trong lòng của hắn không khỏi sinh ra chút ít tiếc nuối.
---o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT