An Nhược Thần đến phủ thái thú vào sáng sớm hôm sau. Cũng giống hôm qua, cùng thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt dùng bữa sáng, sau đó đi thăm Tào Nhất Hàm.
Thoạt nhìn Tào Nhất Hàm có vẻ đã bình tĩnh hơn. Hắn thấy An Nhược Thần thì không có phản ứng gì, cứ như nàng chưa từng nói gì với hắn cả. Trái lại Mông Giai Nguyệt có chút áy áy náy, không muốn ở lại đây quá lâu nên sau khi thăm hỏi mấy câu, khách sáo mấy lời thì rời đi
Dĩ nhiên An Nhược Thần không có lý do gì để ở lại một mình, đành theo Mông Giai Nguyệt cùng lui ra. Đến bên ngoài nàng mới khẽ hỏi: “Phu nhân và Tào tiên sinh có tranh chấp gì à? Không khí có vẻ không tốt lắm. Liệu có cần ta khuyên giải không?”
Mông Giai Nguyệt nói: “Cũng không có gì cả, chỉ là hôm qua hắn cứ thúc giục ta làm hậu sự của Hoắc tiên sinh, hỏi ta sắp xếp ngày giờ thế nào. Ta có lòng tốt lo liệu, cộng thêm muốn tìm cao tăng làm lễ cúng, đương nhiên phải cần nhiều thời gian rồi. Nhưng Tào tiên sinh lại không hài lòng.”
Đương nhiên An Nhược Thần sẽ không vạch trần dụng ý trì hoãn của bọn họ, chỉ phụ họa: “Hoắc tiên sinh đức cao vọng trọng, dĩ nhiên tang sự phải rầm rộ. Huống hồ ngài ấy chết tại Đại Tiêu, nếu chúng ta không làm trọn lễ thì càng khó coi. Nhưng cũng có thể hiểu được tâm trạng của Tào tiên sinh, Hoắc tiên sinh đột nhiên tự sát, để lại một mình hắn sống tại nơi không quen không biết, lại còn ở ngay địch quốc mà nơi biên giới trọng binh đang giằng co nhau, đương nhiên hắn phải suy nghĩ cho an nguy của mình. Hay là, để ta đi nói chuyện với hắn, xóa bỏ băn khoăn của hắn. Có mấy lời phu nhân khó nói được, còn ta là người ngoài sẽ dễ mở miệng hơn.”
Mông Giai Nguyệt nghĩ ngợi rồi đồng ý.
An Nhược Thần một mình trở lại phòng Tào Nhất Hàm. Tào Nhất Hàm thấy nàng quay lại thì khá giật mình.
An Nhược Thần nói: “Không phải lần nào ta cũng có thể tìm được cớ gặp ngươi một mình, nên ngươi vẫn nên nắm chắc cơ hội đi.”
Tào Nhất Hàm cảnh giác hỏi: “Thế lúc này ngươi tìm lý do gì?”
An Nhược Thần nói thật, sau đó bảo: “Lý do này chỉ dùng được một lần. Lần sau phải đổi.”
Tào Nhất Hàm không lên tiếng.
“Ngươi cũng không thể làm ầm lên, cho rằng thái thú phu nhân sẽ đồng ý để ta khuyên ngươi. Không đâu. Ầm ĩ nhiều lần, họ phiền một thì ngươi phiền mười.”
Dĩ nhiên Tào Nhất Hàm biết đạo lý này.
“Ta ngồi ở đây một lúc, đi ra nhanh quá thì có vẻ không giống khuyên giải an ủi. Ta cũng không làm phiền ngươi, ngươi thích nói thì nói, không muốn cũng được. Ta đều đã nói qua mọi việc với ngươi cả rồi.”
Tào Nhất Hàm vẫn không lên tiếng đáp lại.
An Nhược Thần thật sự ngồi yên một chỗ. Một lát sau, nàng đoán đã đủ thời gian, liền đứng lên nói: “Cáo từ.”
Ngay vào lúc nàng sắp đi tới cửa, bỗng Tào Nhất Hàm kêu lên: “Đợi đã.”
An Nhược Thần xoay người nhìn hắn.
Tào Nhất Hàm nói: “Ta muốn gặp Long tướng quân. Chi tiết cụ thể, phải gặp Long tướng quân đã rồi mới nói.”
“Đúng là có di ngôn khác phải không?”
Tào Nhất Hàm không lắc đầu, ngầm thừa nhận.
“Ngươi không yên tâm tiết lộ chi tiết, nhưng cũng nên cho ta biết phương hướng. Nếu ta không thể xác định được có vô hại hay không, không thể chắc chắn ngươi đứng về phía bên nào, vậy ta giúp ngươi sao đây?”
Tào Nhất Hàm trầm mặc một hồi rồi bảo: “Hoắc tiên sinh dặn ta quay về Nam Tần báo tin, nếu không có Long tướng quân giúp đỡ, ta không thể sống sót quay về được.”
An Nhược Thần cứng người. Rất nhiều ý nghĩ thoáng xẹt qua đùa nàng, nàng đi về cạnh bên bàn, ngồi xuống: “Hoắc tiên sinh bị người ta giết hại ư?”
Tào Nhất Hàm sững sờ: “Không, ngài ấy không…” Lời nói đến đây, hắn cũng dừng lại. Hai ngày qua căng thẳng đau buồn nhồi đầy đầu óc, hắn chỉ lo làm theo những gì Hoắc Minh Thiện chỉ, chăm chăm nhìn theo hướng Hoắc Minh Thiện chỉ, mà lại quên mất nhảy ra khỏi đó để nhìn Hoắc Minh Thiện.
“Tự ngài ấy không báo tin được nên để ngươi báo tin, vì sao?” An Nhược Thần hỏi hắn.
Tào Nhất Hàm không trả lời nổi. Đúng thế, nhiều chuyện đơn giản, nếu đã là tin tức quan trọng đến thế, vì sao ngài ấy không tự về báo tin chứ. Nhưng trừ khi toàn bộ phủ thái thú đều là mật thám, cộng thêm hai trăm vệ binh mà Long tướng quân phái đến kia cũng là mật thám, nếu không thích khách từ đâu ra? Căn bản không ai thấy.
Tào Nhất Hàm hít sâu một hơi, không kìm được mà thảo luận cùng An Nhược Thần: “Có lẽ ngài ấy biết mật thám sẽ không bỏ qua cho mình, ngài ấy đã nhìn rõ huyền cơ, nếu ngài ấy chết, tất mật thám sẽ xem thường, ta không quan trọng, không ai quan tâm, trái lại ta sẽ có cơ hội sống trở lại Nam Tần.”
“Vậy ngài ấy có thể giả vờ bất hòa với ngươi, đuổi ngươi đi. Ngài ấy tiếp tục lên kinh, giương đông kích tây, mật thám một lòng muốn đối phó ngài ấy, tự nhiên sẽ không rảnh mà quan tâm đến một tiểu tốt bị đuổi đi. Ngài ấy chết rồi, há chẳng phải ngươi thành bia ngắm ư.”
Tào Nhất Hàm cứng họng, đúng là đạo lý này. “Bất kể thế nào, chắc chắn tiên sinh chết không phải tự nguyện. Ngài ấy không có lý do tự vẫn. Hay nói cách khác, ngài ấy biết mình chết thì chiến tranh hai nước càng dễ xảy ra hơn, khó khăn thế nào đi chăng nữa, nhất định ngài ấy cũng sẽ không để mình trở thành lý do hai nước khai chiến.”
Nhất định là có thích khách. An Nhược Thần nghĩ trong lòng. Đáng tiếc không có cơ hội bắt hắn tại trận.
“Lúc ngươi đi vào phòng, ngoài phát hiện thi thể của Hoắc tiên sinh, còn phát hiện được gì khả nghi không?”
Tào Nhất Hàm lắc đầu, hắn rất khẳng định. Cái chết của tiên sinh, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần trong đầu, quả thật không nghĩ ra có vấn đề gì, ngay cả sơ hở của giấy hoa tiên mà hắn cũng không chú ý đến.
An Nhược Thần thở dài, nàng cũng nghĩ là như vậy. Nếu ngay lúc đó có phát hiện gì thì đã sớm ồn ào lên rồi.
Tào Nhất Hàm nhìn thẳng vào nàng: “Ta phải gặp Long tướng quân, tin tức do Hoắc tiên sinh để lại, ta chỉ có thể nói với Long tướng quân.”
“Ta sẽ nghĩ cách.”
“Phải nhanh lên. Hôm qua thấy ý của thái thú phu nhân, làm xong tang sự, thông báo Nam Tần, lại mời cao tăng siêu độ, chí ít cũng mất nửa tháng. Đến lúc đó, chỉ sợ đã đánh nhau rồi.”
“Ta biết.” An Nhược Thần đứng lên, “Ta còn có chuyện phải làm, phải đi rồi. Tự ngươi bảo trọng.” Nàng lấy một cây ngân châm ra, đưa cho Tào Nhất Hàm: “Về mặt đồ ăn nước uống cũng phải cẩn thận, nếu có mật thám muốn ra tay, có lẽ sẽ dùng độc.”
Tào Nhất Hàm nhận lấy, lận vào trong thắt lưng của mình.
“Ngươi cứ vờ như bị ta thuyết phục được rồi đi. Như thế coi như ta có tác dụng, sau này cũng tiện gặp lại ngươi hơn. Bao giờ phía ta có tin tức thì sẽ đến tìm ngươi.” An Nhược Thần nói rồi xoay người rời đi.
An Nhược Thần đi tìm Mông Giai Nguyệt, nói mình đã nói chuyện với Tào Nhất Hàm rồi, nói rõ tang lễ có tầm ảnh hưởng quan trọng đến quan hệ hai nước, còn cả thái thú đại nhân cũng có suy nghĩ đối với chuyện lễ nghĩa, Đại Tiêu có tục lệ của Đại Tiêu, hơn nữa dù sao thông hàm hai nước cũng phải có thể diện, chuyện này phải lo chu đáo mới dễ nói được. Có vẻ Tào Nhất Hàm đã hiểu rồi.
“Thế cũng tốt.” Mông Giai Nguyệt nói: “Ta sẽ phối hợp với hắn thêm, như thế sau khi về nước hắn cũng sẽ giải thích hộ Đại Tiêu.”
An Nhược Thần gật đầu, lại nói: “Lát nữa ta định đến An Ninh tự thắp ngọn đèn cho Hoắc tiên sinh, rồi cầu phúc cầu an cho tướng quân nữa. Tướng quân ở tiền tuyến, cũng không biết thế nào rồi, ta rất sợ sẽ khai chiến thật….” Hốc mắt nàng đỏ lên, cúi đầu xuống, bình ổn cảm xúc rồi nói tiếp: “Phu nhân tính mời cao tăng làm lễ cúng, nhưng đã định được ai chưa? Có cần ta hỏi thăm hộ chuyện này ở An Ninh tự không? Như thế lúc về cũng dễ nói chi tiết lo liệu lễ cúng với Tào tiên sinh hơn, để hắn biết chúng ta không phải gạt hắn mà là đang làm việc thật.”
Mông Giai Nguyệt cảm thấy cũng tốt, liền để An Nhược Thần hỏi thăm giùm. An Nhược Thần cáo từ rời đi, kết quả lúc gần đến cổng phủ thái thú thì bị một a hoàn vội chạy đến cản lại. “Phu nhân nói, muốn cùng đi với An cô nương. Chuyện mời cao tăng này, phu nhân muốn đích thân hỏi, như thế mới có thể để lộ thành ý được.”
An Nhược Thần mỉm cười đồng ý. Quá tốt rồi, vừa rồi nàng có hơi thất vọng vì sao Mông Giai Nguyệt không đi cùng nàng nữa là.
Thái thú phu nhân muốn ra cửa, dĩ nhiên dc sẽ phái người ở và nha sai đi theo. An Nhược Thần thấy thế thì cũng về lầu Tử Vân điều đội vệ binh hộ tống. Lý do của nàng rất chính đáng, nàng thì không sao, nhưng nếu thái thú phu nhân và nàng cùng ra cửa mà lại xảy ra bất trắc thì cũng không tiện khai báo, dĩ nhiên phải dẫn nhiều người theo.
Vì thế là, hai cỗ xe ngựa, nha sai vệ quân thủ vệ, từ cổng thành Nam ra khỏi thành, hướng về phía An Ninh tự mà lên đường.
Đợi đến lúc tới dưới chân Tú sơn, chợt nghe thấy tiếng một phụ nhân gào thét: “Người đâu, cứu mạng với. Ai mau tới đi, không thấy con trai ta đâu nữa rồi.”
Mông Giai Nguyệt lập tức cho người dừng xe lại, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy đó là một vị thôn phụ, mặt mày sốt ruột, thấy đoàn xe dừng lại thì vội lao tới: “Phu nhân, vị phu nhân này.” Rồi bà ta nhìn trái phải, thấy đều là quân gia sai gia thì vội quỳ xuống.
Nha sai ở một bên nói: “Đây là thái thú phu nhân.”
Thôn phụ vừa mừng húm vừa ngạc nhiên, vội dập đầu nói: “Xin thái thú phu nhân giúp thảo dân, thảo dân dẫn con trai lên núi đào măng mùa xuân, nhưng thằng bé ham chơi đã chạy lung tung đi đâu mất rồi, vừa đảo mắt cái đã không thấy đâu. Thảo dân tìm nửa ngày vẫn chưa tìm ra. Bây giờ đang là mùa xuân, dã thú đã ra ngoài kiếm ăn rồi, thằng bé không hiểu chuyện lại liều lĩnh, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì chết mất. Các hán tử đã ra đồng cả rồi, lúc này gặp được phu nhân ở đây đúng là quá tốt, mong phu nhân giúp cho, có thể nhờ chúng sai gia tìm con giùm thảo dân được không?”
Trong lúc nói An Nhược Thần đã dẫn Lục đại nương đến. Nghe thôn phụ kia thuật lại thì hỏi: “Bà là người thôn nào?”
Thôn phụ kia vội đáp: “Thôn Vượng ở phía Tây.”
“Con mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi, mặc xiêm áo màu xanh, nhũ danh là Nhị Ngưu.” Thôn phụ trả lời, cuống đến độ nước mắt chực trào.
Lục đại nương nói: “Ta nhận ra nàng, đúng là ở thôn Vượng. Ta đã từng nhận rau từ nhà nàng.”
An Nhược Thần và Mông Giai Nguyệt nhìn nhau. An Nhược Thần đi lên thấp giọng hỏi: “Chi bằng ta dẫn người lên núi nhìn xem, Lục đại nương theo nàng về thôn gọi thêm người. Phu nhân cứ ở đây đợi đi đã. Bà ấy sốt ruột thành ra thế rồi, cũng đã chặn xe nhờ giúp đỡ, nếu mặc kệ không để ý, lỡ có ai truyền ra thì không dễ nghe cho lắm.”
Mông Giai Nguyệt gật đầu: “Đúng là phải giúp nàng. Ngươi cũng không cần đi, cứ để nha sai đi là đủ.”
“Đứa trẻ còn nhỏ, thấy quân gia sai gia chắc sẽ sợ. Để ta đi xem sao, không sao đâu.” Dứt lời, An Nhược Thần liền quay đầu lại nói với thôn phụ kia: “Thái thú phu nhân lo lắng nỗi khổ của bách tính, chuyện của bà, phu nhân sẽ để ý hộ. Bà cứ dẫn Lục đại nương về thôn trước tìm người đi. Ta và quân gia sai gia sẽ lên núi xem sao. Giờ bà nói cho ta biết, trên núi có gì?”
Thôn phụ rối rít cám ơn Mông Giai Nguyệt, nói với An Nhược Thần trên núi có hai căn chòi của thợ săn, trên đỉnh phía Đông còn có một am miếu nho nhỏ. Bà đã tìm trong chòi rồi, nhưng thằng bé không chạy đến đó chơi. Am miếu thì xa quá, chẳng lẽ con lại chạy lên đó nổi sao, thế là bà không tìm, chỉ tìm xung quanh nhưng vẫn không tìm ra, gọi lớn tiếng nhưng cũng không nghe ai trả lời, lúc này mới sốt ruột muốn gọi người đến giúp.
An Nhược Thần tỏ ý biết rồi, sau đó để bà mau chóng về thôn cho người lên tìm giúp, thôn dân quen thuộc địa hình sẽ tìm dễ hơn. Còn nàng dẫn quân sai lên núi trước, hai bên không ai chậm trễ.
Thôn phụ vội dẫn Lục đại nương đi. An Nhược Thần nói với Mông Giai Nguyệt một tiếng rồi dẫn người lên núi, lại dặn dò nha sai bảo vệ thái thú phu nhân, dẫu sao cũng là nơi chân núi hoang dã, không thể xem thường.
Lục đại nương và thôn phụ kia rảo bước vào thôn, đợi đến khi đi đủ xa, bà liền giao một túi tiền cho thôn phụ kia. Thôn phụ cười rộ lên: “Lục đại tỷ, ta giả vờ có giống không?”
Lục đại nương nói: “Nhị Ngưu sẽ không sao chứ?”
“Thằng bé quen đường núi lắm, chơi một lát sẽ về ngay.”
“Trong thôn đã sắp xếp xong xuôi chưa?”
“Đã xong rồi, yên tâm đi.”
An Nhược Thần lên núi, mọi người tản ra bốn phía tìm kiếm, luôn miệng gọi tên “Nhị Ngưu”. Lúc này một nha sai hét lên: “Tìm thấy rồi.”
Mọi người vội vàng chạy qua, nhưng chỉ là tìm được chiếc giỏ và cuốc nhỏ của thôn phụ kia dùng để đào măng. “Bọn họ đã đào măng ở đây.”
Nha sai kia nói. Mọi người trợn mắt nhìn hắn, còn tưởng hắn tìm ra thằng bé chứ.”
An Nhược Thần nói: “Nếu đồ đã ở đây thì mọi người tản ra tìm đi. Con nít chạy nhanh, có lẽ đã đi xa rồi, không biết liệu có lạc đường hay không, mọi người cẩn thận, đừng thả lỏng, mất hướng trong núi cũng không hay đâu.” Rồi nàng quay đầu lại nói với Điền Khánh, Lư Chính: “Chúng ta lên am miếu kia xem đi, nói không chừng thằng bé chạy lên đó rồi.”
Mọi người lại tản ra lần nữa, hô to “Nhị Ngưu”. An Nhược Thần dẫn hai người Điền Khánh, Lư Chính và thêm hai vệ binh đi lên núi.
Từ sáng sớm Giải tiên sinh đã dẫn năm người lên núi, cửa am đang đóng, không đón khách. Gã rất cẩn thận, để năm người kia tách ra ẩn náu, còn mình đi gõ cửa sau của am Tịnh Tâm. Gã đã chuẩn bị sẵn lời giải thích rồi, chính là muốn xin lỗi vì hôm qua vào miếu, đại sự còn cần sư thái hết mình giúp sức, gã tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa. Kế hoạch của gã là, gã dụ Tịnh Duyên sư thái ra nói chuyện, sau đó những người khác sẽ vào am thăm dò.
Lúc Tịnh Duyên không có ở đây có lẽ đã có chuẩn bị trước, hẳn sẽ giấu bí mật cẩn thận. Thậm chí Giải tiên sinh còn to gan suy đoán, bí mật này phải chăng là An Nhược Phương? Dù sao thì từ tình báo, nói là An Nhược Thần nhận được tin khi đang đi trên đường, An Nhược Phương còn sống. Nhưng gã đã xác nhận với từng người một rồi, không ai có tin tức của An Nhược Phương cả, nếu thật sự có ai đã nói gì đó với An Nhược Thần, vậy thì Tịnh Duyên là nghi ngờ lớn nhất.Căn phòng có giường có bàn không chứa đồ đạc gì trong am đó, có thể là dành cho người ở. Chỉ là Tịnh Duyên không ở đó, nhưng đồ đạc lại được dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng nếu Tịnh Duyên ở đó, có phải sẽ không giấu kỹ thế không? Dù sao con người Tịnh Duyên sư thái này tự phụ kiêu căng, ỷ mình có võ nghệ cao cường, có bà ta canh chừng, trái lại sẽ xem thường.
Giải tiên sinh gõ cửa, ra vẻ đang đợi. Gã phải tìm nhiều chuyện để nói để có thể giữ chân Tịnh Duyên.
Không ai mở cửa.
Giải tiên sinh không để ý, tính tình Tịnh Duyên cổ quái, có lẽ không thích ai đến cửa. Hắn đi đến chỗ cây táo treo lồng đèn lên, rồi lại đi ra gõ cửa.
Qua một lúc lâu, vẫn chẳng thấy Tịnh Duyên sư thái mở cửa.
Giải tiên sinh nghi ngờ, chẳng lẽ không có ở đây sao? Gã do dự có nên vào trong kiểm tra hay không. Nhưng nếu đi vào bị Tịnh Duyên bắt được thì sau đó sẽ càng khó thực thi. Giải tiên sinh suy tính, cuối cùng vẫn quyết định đi vào. Lần này gã cẩn thận nhìn mặt đất để ngừa trúng chiêu. Đi hết một vòng, đúng là Tịnh Duyên không có ở đây, giống hệt lần trước, căn phòng nhỏ kia trống không, được dọn dẹp sạch sẽ, trong am miếu lại không có bóng dáng bất cứ ai, cũng không phát hiện được điểm khả nghi nào.
Giải tiên sinh đi ra, không biết Tịnh Duyên chỉ ra ngoài khất thực hay đã chạy mất rồi. Nếu là chạy thì chuyện sẽ phiền toái lắm.
Giải tiên sinh quay đầu xuống núi, vừa đi được một đoạn, lại nghe thấy trong núi có người gọi “Nhị Ngưu”. Hình như có người lục soát núi tìm người. Giải tiên sinh nhíu mày, dặn năm người nọ tản ra, ẩn thân cho tốt, đừng để người khác nghi ngờ.
Giải tiên sinh dặn dò xong, xuống núi một thân một mình, trông như người qua đường bình thường vậy. Lúc đến giữa sườn núi lại gặp được An Nhược Thần.
Giải tiên sinh nhìn bọn họ, vờ như không có chuyện gì mà cúi đầu tiếp tục đi bộ, nhanh chóng đi lướt qua bọn họ.
“Vị công tử này, xin dừng bước.”
Đây là giọng của An Nhược Thần.
Giải tiên sinh giật mình, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó dừng bước, quay đầu lại quan sát năm người An Nhược Thần một phen, hỏi: “Cô nương gọi ta ư?”
An Nhược Thần làm lễ rồi hỏi hắn: “Công tử ở trên núi có thấy một đứa bé chừng bảy tuổi không?”
Giải tiên sinh bình tĩnh đáp: “Không.”
An Nhược Thần nhìn hắn, cố ý nhíu mày: “Có phải ta đã từng gặp công tử rồi?”
Giải tiên sinh cười: “Thế mà ta không có ấn tượng gì với cô nương cả. Chắc cô nương nhận lầm người rồi.”
“Thế sao? Xin hỏi công tử lên núi làm gì?”
“Rảnh rang nên lui tới thôi. Cảnh sắc trên núi buổi sáng rất đẹp, nên lên núi đi dạo.”
“Nghe nói trên núi có một am miếu, công tử có thấy không?”
“Đúng là có, dọc theo đường này cứ đi thẳng về phía trước là thấy. Có đều am đóng cửa rồi, chắc là bỏ không nên ta cũng không vào. Nếu cô nương muốn cầu phúc bái phật thì chỗ này không hợp cho lắm, có điều cảnh sắc trên đỉnh núi không tệ, cô nương có rảnh thì có thể đi xem. Còn đứa trẻ mà cô nương nói, ta từ trên núi xuống nhưng không thấy.”
Có điều An Nhược Thần lại hỏi: “Công tử ở tại nơi nào?”
Giải tiên sinh gỡ gương mặt vui vẻ xuống, nghiêm mặt hỏi: “Cô nương có ý gì?”
“Công tử chớ giận, trong núi có đứa trẻ đi lạc, công tử đi lại nơi sơn dã, dĩ nhiên ta nên hỏi thêm mấy câu.”
Trong lòng Giải tiên sinh có chút chần chừ, rồi đáp: “Ở tạm huyện Phúc An.” Gã biết mình đã bị An Nhược Thần theo dõi, dù gã nói bất cứ địa điểm nào, e cũng sẽ bị điều tra. Huyện Phúc An là nơi khá dễ thao túng, mà cũng khớp với thật. Nói dối càng ít thì càng dễ vượt qua kiểm tra.
An Nhược Thần nói: “Ở tận huyện Phúc An, tại sao lại chạy đến Tú sơn ngắm cảnh?”
“Định hôm nay vào thành Trung Lan mua bán, chợt đi ngang qua ngọn núi này, cảm thấy phong cảnh rất đẹp nên mới đi lên ngắm.”
“Công tử xưng hô thế nào đây, với cả mua bán gì thế?” An Nhược Thần từng bước ép sát.
Giải tiên sinh sầm mặt, thầm nghĩ bình thường nếu là người không chột dạ thì hẳn lúc này cũng không nhịn được. Gã làm ra vẻ tức tối mà nói: “Cũng không biết tên họ cô nương là gì, có thân phận thế nào?” Rồi gã cố ý nhìn hai vệ binh mặc quân phục, “Dẫn theo quân gia bên người, là tiểu thư quan phủ? Dù là thế, cô nương có lý do gì để vặn hỏi ta? Ta đã làm sai chuyện gì sao?”
“Có đứa trẻ lạc trong núi, hành tung của công tử lại khả nghi, đương nhiên muốn hỏi kiểm tra rồi. Xin hỏi tên họ của công tử là gì, mua bán thế nào, có hẹn với ai ở thành Trung Lan, cụ thể ở nơi nào tại huyện Phúc An? Lời công tử nói, chúng ta cần phải điều tra nữa, như vậy mới yên tâm nổi.”
Sắc mặt Giải tiên sinh không hề dễ coi chút nào, khẽ quát lên: “Ta khách khí lễ độ, cô nương cũng đừng ép người quá đáng. Cô nương cũng không phải là lão gia quan phủ, dựa vào đâu mà ngang ngược tra hỏi lương dân bách tính ở ngay trên đường?” Rồi gã xoay người phất tay áo rời đi, nhân lúc đó mà ném một viên sỏi cuội về phía xa. Ở nơi đó có hai người được gã dẫn đến đang ẩn náu quan sát động tĩnh nơi này.
Giải tiên sinh còn chưa đi được mấy bước thì nghe thấy An Nhược Thần quát: “Ngăn y lại.”
Lư Chính nhảy vụt lên, chặn trước mặt Giải tiên sinh.
Đúng lúc này ám tiễn “vút” một phát bắn đến, một vệ binh bị trúng tên, la lên thảm thiết rồi ngã xuống. Điền Khánh hét lớn: “Lư Chính, bảo vệ cô nương.” Hắn vừa kêu vừa lao đến nơi bắn ra ám tiễn. Một vệ binh khác phản ứng nhanh chóng, kéo An Nhược Thần núp ra sau một thân cây.
Chợt bên kia có một người nhảy ra, chĩa thẳng cung tên về phía An Nhược Thần. Vệ binh thấy thế, lập tức vung kiếm chém về phía kẻ kia.
An Nhược Thần bất chấp tất cả, chỉ vào Giải tiên sinh, hét lên với Lư Chính: “Bắt y lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT