Trước khi rời khỏi khách sạn, Chân Noãn đi gặp Kỷ Pháp Lạp.
Cô nhóc này hay cáu nhưng nguôi giận lại mau. Đám cưới có người chết, đám nhà báo phóng viên đua nhau kể về lịch sử phong lưu của Thân Trạch Thiên. Thân gia khủng hoảng trước các mối quan hệ xã hội, Kỷ Pháp Lạp vui sướng vô cùng, một mình đánh chén trong nhà hàng buffet.
Chân Noãn thấy cô không nói gì, chuẩn bị quay về làm việc. Kỷ Pháp Lạp vội vàng giữ Chân Noãn lại: “Chị Noãn Noãn, muộn thế này rồi, ăn cơm rồi hẵng đi”. Nói rồi bưng đĩa gắp thức ăn cho cô, tất cả đều là món cô thích. Chân Noãn cười: “Em vẫn còn nhớ”.
“Sở thích của chị em mình như nhau mà”. Kỷ Pháp Lạp nháy mắt.
Trước khi Chân Noãn ra nước ngoài, Kỷ Pháp Lạp vẫn còn là học sinh tiểu học, tính tình quái đản, không thích người lạ. Đã bao năm trôi qua, cô gái này vẫn không hề thay đổi, có mấy anh trai chiều chuộng, không cần trưởng thành.
Dường như Kỷ Pháp Lạp rất tò mò với công việc của Chân Noãn, hỏi trên trời dưới biển, không quên hỏi về nữ nhân viên nghiệm chứng.
Chân Noãn: “Người em nói là Quan Tiểu Du phải không?”.
“Cá(*)? Tên mà lại có động vật, hứ!”.
(*)Chữ Du (yú) trong Quan Tiểu Du đồng âm với cá (yú)
“Cô ấy chọc giận gì em thế?”. Chân Noãn mơ màng cầm bát canh uống một hớp lớn, thân thể ấm áp hơn phần nào.
Kỷ Pháp Lạp cũng uống canh, cái thìa gõ “tinh tang”, quắn quéo một hồi không chịu đựng nổi, dứt khoát nói thẳng: “Tại sao anh ấy lại bảo vệ con cá đấy chứ, tình yêu mới hả? Sao sở công an lắm gái thế? Cùng đơn vị chỉ có quan hệ trên dưới, không được phép yêu đương!”.
“Quan Tiểu Du là nhân viên Phòng thí nghiệm Khoa học Tội phạm, ngoài biên chế”. Chân Noãn nói xong, ngước mắt lên, “Anh ấy? Ý của em là…”. Bởi gặp trở ngại trong giao tiếp nên cô không thể nói ra tên đầy đủ, ngần ngừ trong chốc lát, “… Đội trưởng…”.
“Tên khốn đó!”. Kỷ Pháp Lạp giận đến mức méo miệng, đỏ mặt, “Trước kia bị thương nặng như vậy. Còn cõng em đi hết con đường rừng rậm nguyên sinh dài đến thế, không ngờ bây giờ lại trở mặt nói không quen”.
“Hai người quen nhau à?”.
“Hóa thành tro cũng nhận ra”.
Chân Noãn hơi lờ mờ: “Nhìn em giống như có thù hận mười đời với người ta hơn”.
“Không phải thù hận mười đời, là dây dưa”. Kỷ Pháp Lạp cau mày, “Chị không biết đâu, trước kia anh ấy từng cứu mạng em, nhưng anh ấy lại không nhớ em”.
“Có lẽ em nhận nhầm người rồi?”.
“Đúng là anh ấy mà”. Kỷ Pháp Lạp rất quả quyết.
“Anh ấy cứu em lúc nào thế?”.
Lần này, đến lượt Kỷ Pháp Lạp lơ ngơ. Mười năm trước cô ốm nặng, nghe nói sốt rất cao, nhiều việc đã trôi vào quên lãng. Nhưng cô nhớ một vài hình ảnh vụn vặt. Khi cô ở trong địa ngục chốn nhân gian, có một anh tới cứu cô. Anh ấy bị thương rất nặng, nhưng lại cõng cô trèo đèo lội suối, cho cô uống nước, cho cô ăn trái cây.
“Em… không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ lửa ở khắp mọi nơi, rất nhiều người đang khóc. Chuyện này có thật mà, về sau nhất định em sẽ nhớ ra”, Kỷ Pháp Lạp nói. “Có điều, em chỉ biết người ta gọi anh ấy là ‘Tiểu Hỏa’. À, chị Noãn Noãn, tên anh ấy là gì nhỉ?”.
“… Ngôn… Hàm”.
“Ngôn Hàm?”. Kỷ Pháp Lạp cau mày, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, “Hàm có bộ Hỏa đấy à?”.
“Đúng vậy”.
“Ngôn Hàm, Ngôn Hàm”, Kỷ Pháp Lạp lặng lẽ lẩm bẩm cái tên này, chợt nhớ ra, “Trước kia, Dự Thành có một tin về anh ấy, nổi như cồn luôn”.
“Là gì thế?”.
“Nghe nói bạn gái anh ấy bị băm cho chó ăn. Rất nhiều người suy đoán là trả thù”.
Chân Noãn sặc canh, rút khăn giấy ra ho khan không ngừng.
“Chị bị dọa à?”. Kỷ Pháp Lạp vỗ lưng cho cô, “Có lẽ chọc phải kẻ thù nào đó, kết quả bạn gái bị giết”.
“Có người hận anh ấy, nên giết bạn gái của anh ấy à?”.
“Ừ, lúc đầu kêu là mất tích, anh ấy tìm mãi, nhưng vài năm sau có người dắt chó đi dạo bên bờ sông, con chó đó đào được một cục xương và một đống thịt vụn. Báo nói pháp y nghiên cứu mấy tuần, chính là bạn gái anh ấy. Nhất định là trả thù, nếu không ai lại đi băm người chứ?”
Chân Noãn sởn hết da gà, nhớ lại nụ cười mỉm của Ngôn Hàm, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
“Thảm quá”. Cô nói ấp úng.
Kỷ Pháp Lạp ngẩn người trong chốc lát, giọng nói cũng dịu đi, không ác miệng như vừa nãy nữa.
Cô phồng má, buồn bực chọc chọc đũa vào cơm trên đĩa, muốn lên cơn nhưng lời thốt ra lại rất ưu thương: “Em cũng chỉ thấy trên ti vi, lúc ấy cảm thấy chị gái tên Hạ Thời kia rất đẹp”.
“Hạ Thời?”.
“Hạ của mùa hạ, Thời của thời gian”. Kỷ Pháp Lạp buồn bã suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Tên của chị ấy rất hay. Là sinh viên trường Đại học Y Dự Thành, thực tập ở bệnh viện thành phố”.
“Ừ, tên hay thật, vừa nghe đã biết là cô gái xinh đẹp”.
“Không biết tại sao em lại có ấn tượng rất sâu sắc về Hạ Thời trên thời sự ấy. Chị ấy nhìn thấy có người ngất xỉu ở ven đường, chạy lại giúp đỡ, kết quả lại bị bắt lên xe. Hồi đấy chuyện này rất xôn xao, hôm nào cô giáo cũng lấy chị ấy ra làm gương, nói rằng phải biết đề phòng kẻ xấu”.
“Đã tìm được hung thủ chưa?”.
Kỷ Pháp Lạp lắc đầu. Chân Noãn kinh ngạc, bao năm như vậy mà vẫn chưa giải quyết được sao?
Đang định hỏi tiếp thì một giọng nam trầm ấm tươi vui vang lên: “Hai chị em, có muốn anh đưa ra ngoài ăn cơm không?”.
Kỷ Pháp Lạp vui vẻ quay đầu lại: “Anh!”.
Cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Hoa Thịnh – Kỷ Sâm. Năm mười sáu tuổi, cha đột ngột qua đời, Hoa Thịnh rơi vào tay Thân gia. Cũng may anh là con người giỏi giang, còn có sự giúp đỡ của Thẩm Dực, những năm nay vẫn đứng vững vàng.
Anh đi tới, xoa đầu em gái Kỷ Pháp Lạp, ngồi đối diện Chân Noãn: “Đồ ăn ở đây không ngon lắm, tôi đưa hai chị em ra ngoài nhé?”.
Chân Noãn xua tay: “Không cần đâu, tôi no rồi, vả lại lát nữa còn có việc”.
“Mới đi làm đã bận vậy rồi à?”. Kỷ Sâm cười, “Xem ra người lắm tài thật vất vả”.
“Đâu có, bởi vì biết sức của mình nên phải phấn đấu”. Chân Noãn xấu hổ, chợt nhớ tới lời “phê bình” của Ngôn Hàm.
Cơm nước xong xuôi, Chân Noãn ra ngoài, Kỷ Pháp Lạp cởi khăn quàng quấn lên cổ cô.
“Đừng để bị lạnh. Em không sao, lát nữa sẽ bảo người đưa khăn tới”. Kỷ Pháp Lạp nói lời chu toàn, lại nháy mắt, “Đưa chị một cái khăn quàng cổ, có thể đòi anh Thẩm Dực rất nhiều đồ”.
Nhiều năm trước, Kỷ Đình gặp tai nạn giao thông qua đời, Kỷ Sâm trẻ tuổi trưởng thành trong một đêm, trở thành người lèo lái Kỷ gia. Nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Dực mà giữ được các mối quan hệ của Kỷ Đình, giành lấy cổ phần của Hoa Thịnh. Khác hẳn Thân Trạch Thiên, Kỷ Sâm không có cha che chở, cách hành xử vô cùng chín chắn, một lòng lo việc làm ăn. Cho dù anh tuấn điển trai, nhưng năm nay hai lăm tuổi mà anh vẫn chưa có bạn gái hay có bất kì tai tiếng tình dục nào.
Kỷ Pháp Lạp kiêu ngạo vô cùng; nói Kỷ Sâm là anh trai tốt nhất trên đời.
…
Đến cổng, Chân Noãn vẫy tay chào tạm biệt Kỷ Sâm.
Cô đi vào sân, ngẩng đầu nhìn lên. Trong màn đêm, tòa nhà Phòng thí nghiệm Khoa học Tội phạm rực sáng ánh đèn. Tất cả mọi người đều làm thêm giờ.
Phần lớn pháp y trong nước đều phải đến nhà tang lễ, bởi vì rất nhiều cơ quan công an không bố trí phòng giải phẫu và phòng chứa xác, pháp y thường phải chạy đi chạy lại giữa sở cảnh sát và nhà tang lễ.
Công an Dự Thành bố trí phòng giải phẫu và phòng chứa xác ở C-Lab, đêm hôm khuya khoắt pháp y không phải chạy tới ngoại thành, coi như tiện lợi cho công việc phần nào.
Vào tòa nhà, cô thấy phó chủ nhiệm C-Lab – cô Lâm Họa Mi và mấy phụ tá đang tiến về phía này, bước chân vội vã.
Cô Lâm Họa Mi khá nghiêm khắc với người trẻ tuổi, Chân Noãn nhìn thấy lãnh đạo, bỗng căng thẳng theo phản xạ có điều kiện, vội vàng tránh sang bên nhường đường, hơi cúi đầu.
Lâm Họa Mi là chuyên gia nhân loại học và nha khoa, là nhân tài hiếm có trong ngành. Hồi trẻ bà làm giảng viên đại học và bác sĩ, về sau dấn thân vào nghiên cứu khoa học, rồi gia nhập C-Lab. Làm việc nghiêm túc cẩn thận không hề buông thả, không bao giờ nói cười tùy tiện.
Chân Noãn cúi đầu không dám chào hỏi, lại hơi rầu rĩ bởi khả năng giao tiếp của mình.
Cũng may cô Lâm không chú ý tới cô. Đến khi mọi người ra đến cổng, cô vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, bảo vệ phía sau nói: “Cô Lâm lại đi công tác rồi.”
Chân Noãn quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có máy bay rơi.”
Chân Noãn hiểu. Tai nạn khủng khiếp thế này, nếu không có sự hỗ trợ của học giả nhân loại học, cảnh sát không tài nào ghép những bộ phận tan tác thành một người hoàn chỉnh và chính xác được.
Ở đây ai ai cũng bận rộn. Cô thầm nghĩ, xoay người lên tầng.
…
Cửa thang máy mở ra, đèn hành lang chiếu ánh sáng trắng như tuyết, tĩnh lặng tựa làn nước dưới lớp băng. Hai bên hành lang là vô số những cánh cửa khép chặt, ở nơi đó chứa đủ loại dụng cụ thí nghiệm.
Chân Noãn không hề sợ hãi.
Tầng chín là khu bệnh lý học, thiên hạ của giáo sư Trịnh Dung và Chân Noãn. Giáo sư Trịnh đã đi Hồng Kông tham gia hội nghị học thuật, vụ án đầu tiên Chân Noãn chịu trách nhiệm không có ai dẫn dắt, phải dựa hoàn toàn vào sức mình.
Cô đi thẳng vào phòng giải phẫu, mò mẫm bật đèn.
Khương Hiểu mặc váy cưới, nằm ngửa trên bàn giải phẫu.
Nhưng trước đó, Chân Noãn bị phòng giải phẫu này hấp dẫn, thiết bị trong này thật khủng! Cô mở to hai mắt nhìn một lượt, bỗng dưng không thể kìm nén sự kích động trong lòng. Ba tháng thử việc ư? Cô nhất định phải ở lại!
…
Chân Noãn rửa tay xong, đứng dưới ánh sáng bàng bạc, nhìn Khương Hiểu mất vài giây. Tiếp đó, cô đeo bao tay và đội mũ, xoay người ngẫm nghĩ rồi thử ấn nút mở camera.
“Ting!”.
Cô giật mình, ngẩng đầu lên đối diện với ánh sáng màu lam nhạt phát ra từ bảy bảy bốn chín màn hình. Trên mỗi màn hình là hình ảnh thi thể trên bàn giải phẫu từ những góc độ khác nhau.
Cô nhìn màn hình số một, phần tóc dưới đầu nạn nhân bê bết máu. Nhìn những màn hình khác, phần đầu, thân thể, bàn tay, ngón chân; trên dưới trái phải, từng góc độ hiển thị rõ ràng.
Chân Noãn nhìn màn hình trên tường, há miệng “Wow” một tiếng mà không phát ra âm thanh.
Cô lục lọi khắp nơi, máy chụp ảnh, máy ghi âm, giá để đồ… Sau khi hiểu đại khái, cô chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy.
Khẽ hít vào một hơi, mở nút máy ghi âm, bình tĩnh nói:
“Ngày 1 tháng 11 năm 20XX, phòng giải phẫu số 3 tại Phòng thí nghiệm Khoa học Tội phạm Dự thành, nghiên cứu viên bệnh lý học Chân Noãn; người chết Khương Hiểu, người da vàng…”.
Cô dừng một giây, le lưỡi. Ở nước ngoài quá lâu, khi đó bước đầu tiên nhất định phải ghi lại miêu tả về ngoại hình, nhân chủng.
“Step 1, chiều cao của người chết…”. Cô nghiêng mắt nhìn thước đo trên bàn giải phẫu, nhanh chóng tính nhẩm, “1m63”, lại nhìn cái cân gắn ở bên, “Cân nặng 45 kg. Trang phục chỉnh tề…”.
Chân Noãn vừa kiểm tra dấu vết trên váy cưới, vừa ghi âm. Sau khi chụp ảnh, lấy hết toàn bộ vật chứng bỏ vào túi.
Kế tiếp, cô cắt váy cưới, cẩn thận từng li từng tí. Lấy biểu bì da bao gồm kẽ móng tay và da đầu, bỏ vào túi.
Quay người lại, cô bỗng sửng sốt.
Vừa nãy bị choáng ngợp bởi phòng thí nghiệm tân tiến, cô quá kích động, lại có thể quên mất không gọi trợ lý mà bắt đầu một mình. C-Lab có quy định, khi kiểm tra thi thể ít nhất phải có mặt hai người.
Cô rụt cổ, thân thể khẽ run lên, nghĩ thầm nếu Ngôn Hàm mà biết nhất định sẽ mắng cô đây.
Nghĩ tới Ngôn Hàm, cô lại nhớ tới “thắt lưng màu trắng” mà anh dặn dò.
Cởi găng tay, cô cầm túi vật chứng đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT