Nỗi cô độc và bi thương sâu thẳm cuốn lấy Chân Noãn, cảm giác như thủy triều trào dâng ấy khiến cô không thể nào hít thở, cũng không phát ra được âm thanh nào.

Lần này, cô áy náy từ tận đáy lòng; thậm chí cảm nhận được sự bi thương tĩnh lặng của người chết. Họ chết rồi, nỗi niềm tủi hờn của họ có ai tới nghe?

Cô thẹn với người chết, càng thẹn với chính mình.

Quan Tiểu Du lo lắng cau mày nhìn Chân Noãn. Bình thường Quan Tiểu Du vẫn tùy tiện cẩu thả, cả ngày đùa bỡn với đám con trai. Con gái trong sở có thể đếm trên đầu ngón tay, tính cách lại như đàn ông, thật sự không biết an ủi người ta.

Có điều cô không ngờ rằng Chân Noãn lại lập tức lau khô nước mắt, vẻ mặt dứt khoát mà chân thành: “Tiểu Du, theo tớ tới hiện trường một chút”.



Chân Noãn nhớ tới lời của Ngôn Hàm, phải liên hệ giữa hiện trường với việc khám nghiệm tử thi.

Nếu khám nghiệm tử thi có điều không rõ, cô nhất định phải nghĩ cách giải quyết.



Trên sân thượng khách sạn, gió rét thổi ngược xuôi.

Chân Noãn và Quan Tiểu Du cặm cụi dưới đất, cầm kính lúp kiểm tra kỹ càng từng góc một. Mà gió trên sân thượng quá lớn, khiến mặt hai người tái nhợt. Nhưng họ không một lời oán trách, không hề buông thả.

Bàn tay cầm kính lúp của Chân Noãn đã đông cứng, chân cũng tê dại.

Mấy giờ trôi qua, cô rà soát từng li từng tí, kết quả, cuối cùng đã phát hiện ra một vết máu! Trên một cái gai nhỏ ở gốc cây khô cằn.

Chân Noãn như thu được báu vật, vui mừng gọi Quan Tiểu Du: “Nếu là của hung thủ để lại thì quá tốt rồi!”.

“Người đẹp Noãn Noãn, khá lắm”. Quan Tiểu Du giơ ngón tay cái, lại nhíu mày, “Nhưng tớ thì thảm rồi, lần trước không tìm ra vật chứng này, đội trưởng sẽ mắng tớ chết mất. Có điều, phá được án là vui rồi, mắng chết cũng không sợ”.

Chân Noãn cười toe toét, sương mù toát ra từ nụ cười ấy phiêu lãng giữa không trung.

Cô lấy ra máy ảnh ra định chụp hình. Quan Tiểu Du lập tức ngăn cản, đưa chiếc thước đo ra, rồi ấn máy ảnh xuống ý bảo cô cúi thấp hơn: “Chụp ảnh hình sự không phải là nghệ thuật, không thể lấy góc độ làm kết cấu, phải phản ánh hiện trường một cách khách quan toàn diện. Hơn nữa không thể thiếu thước đo”.

Chân Noãn thầm than mình còn phải học rất nhiều. Dưới sự giúp đỡ của Quan Tiểu Du, cô chụp lại ảnh, cắt đoạn cây có máu bỏ vào túi vật chứng.



Bởi vì chút vật chứng này, trong thời tiết rét buốt, trái tim Chân Noãn như có lò lửa.

Trở lại đơn vị, xuống xe đi vào sân, hai người trông thấy Ngôn Hàm đứng cạnh bồn hoa hút thuốc lá. Anh mặc áo khoác dài màu xanh đen, không đeo khăn quàng cổ, nút áo cũng không cài, bên trong là chiếc áo len mỏng sẫm màu, để lộ cổ áo sơ mi trắng tinh.

Vóc người anh vốn cao gầy, trông cuốn hút vô cùng.

Quan Tiểu Du khẽ ngợi ca: “Đúng là người đẹp”.

Chân Noãn không cho là vậy, dùng người đẹp để chỉ nam giới nghe thế nào cũng thấy hơi ẻo lả. Nhưng Ngôn Hàm mang vẻ ngoài điển trai sáng sủa, tựa cây tùng giữa núi vậy. Dù nói đến tính cách, con người này thuộc kiểu nguy hiểm ngầm, từ dịu dàng này không có trong từ điển của anh.

Mà bây giờ cô cũng chẳng có tâm tư để ngắm mỹ nam, ra ngoài quá lâu, dần dần cô cảm thấy cơn lạnh ập tới, lạnh tới mức xương cốt toàn thân đều đau buốt. Cô nhìn Ngôn Hàm, rất ghen tỵ với thể chất của anh. Mặc ít như vậy mà không lạnh, có lẽ con trai đều có sở trường phát nhiệt?

Thấy hai cô đến gần, Ngôn Hàm dập điếu thuốc còn hơn phân nửa trong tay, ném vào thùng rác.

Quan Tiểu Du chủ động chào thủ trưởng: “Đội trưởng!”.

Chân Noãn cũng chào theo, chào xong thì rụt cổ lại, giấu miệng vào khăn quàng cổ.

Ngôn Hàm cong cong khóe môi coi như trả lời, hỏi: “Đi đâu thế?”.

“Đi tự phê bình ạ”. Quan Tiểu Du tiên phong thẳng thắn, nói rằng phát hiện ra lần trước còn bỏ sót một vết máu. Cô không thể tham công, kéo Chân Noãn ra trước, nói: “Nhờ có người đẹp Noãn Noãn, cậu ấy gọi em đi”.

Nghe cô ấy gọi mình như vậy trước mặt Ngôn Hàm, Chân Noãn hơi lúng túng.

Ngôn Hàm nghe vậy, rất hứng thú nhìn về phía Chân Noãn, nói: “Sao cô lại nghĩ đến việc trở về hiện trường?”.

Chân Noãn nhìn vào mắt anh, cảm thấy anh cố ý, đáp: “Không phải đội trưởng nói sao?”. Nói xong, chính cô cũng giật mình vì sự oán trách ẩn chứa chút giận chút dỗi trong lời nói của mình.

Chân mày Ngôn Hàm nhếch lên, cười cười như nhìn một đứa trẻ cáu kỉnh.

Cũng là Quan Tiểu Du lanh mồm lanh miệng: “Đội trưởng, anh còn hỏi không biết ngượng như vậy, anh mắng Chân Noãn làm con bé khóc rồi”.

“Đâu có? Cậu nói lung tung”. Chân Noãn gấp đến đỏ mặt, cuống quít nhìn Ngôn Hàm, lại vội vã cúi đầu, dứt khoát không nói lời nào nữa.

Ngôn Hàm nhìn khuôn mặt cỡ bài tay của cô rụt hơn nửa vào trong khăn quàng, đôi mắt rũ xuống, gương mặt trắng muốt ửng đỏ vì xấu hổ, có phần lúng túng nhưng không hề tủi thân.

Xem ra đã chấn chỉnh thái độ rồi.

Anh chậm rãi nở nụ cười, hơi lười nhác: “Tôi mắng cô ấy lúc nào hả?”.

Quan Tiểu Du xoắn xuýt: “Anh… Lời nói như có gai, còn không bằng mắng thẳng”.

Chân Noãn càng khó xử.

Đối mặt với lời “chỉ trích”, Ngôn Hàm đập lại ngon ơ: “Người nói không nên mắng là cô, nói nên mắng vẫn là cô, đúng là khó hầu hạ”.

Trọng tâm dời đi, Chân Noãn thở phào một hơi. Lại oán thầm: Đội trưởng Ngôn, người thật sự khó hầu hạ mới là anh đấy!

Tiếng xe hơi bỗng truyền đến. Xe vào sân, dừng lại mở cửa, người bước xuống chính là Thân Trạch Thiên và Đổng Tư Tư, họ tới sở lấy máu kiểm tra. Chân Noãn và Quan Tiểu Du trở về làm việc.

Lên tầng, Chân Noãn nhìn cái gai bé xíu trong túi vật chứng, nói: “Vết máu quá ít, không đủ để phân tích”.

“Phục chế DNA là được rồi”. Quan Tiểu Du nói.

Chân Noãn tạm biệt Quan Tiểu Du, lại trở về phòng giải phẫu.

Cô không phải không thừa nhận lời Ngôn Hàm nói là đúng. Công việc của bác sĩ pháp y không chỉ bó hẹp trong phòng giải phẫu, họ không thể bỏ qua hiện trường. Bởi vì những chi tiết cực nhỏ ở hiện trường có thể nhắc nhở bác sĩ pháp y, để bác sĩ pháp y biết trọng điểm ở đâu, chú ý tới những chỗ dễ bỏ sót.

Chân Noãn kiểm tra kỹ lưỡng thân thể Khương Hiểu một lần nữa, cô không phát hiện trên người cô ấy có vết thương tương ứng vết cái gai đó. Nói như vậy, vết máu này của một người khác, rất có thể là người giằng co với Khương Hiểu ở vườn hoa.



Xế chiều trước khi tan tầm, Chân Noãn lên phòng thí nghiệm trên tầng sinh vật. Nhân viên xét nghiệm đang phục chế ADN, đang làm điện di(*).

(*) Điện di hay điện di trên gel là kĩ thuật phân tích các phân tử ADN, ARN hay protein dựa trên các đặc điểm vật lý của chúng như kích thước, hình dạng hay điểm đẳng điện tích. Kĩ thuật này sử dụng một dung dịch đệm để dẫn điện và tạo điện trường đều, một bản gel (thường là agarose hay polyacrylamide) đóng vai trò là thể nền để phân tách các phân tử, và các chất nhuộm khác nhau (ethidium bromide, bạc, xanh Coomassie) để phát hiện vị trí các phân tử trên gel sau khi điện di.

Cô liếc nhìn, trong đồ đựng chứa gel, ADN nhuộm bằng thuốc nhuộm huỳnh quang được cắt bỏ bằng enzym giới hạn, đang phát ra ánh sáng màu đỏ dưới tia cực tím. Những mảnh ADN mang điện tích âm đang chậm rãi hướng về cực dương trên khay điện di. Chờ thêm một lúc nữa, dưới tia cực tím, DNA đứt đoạn sẽ hiện hình trên ảnh X quang.

Chẳng có gì hay ho cả.

Chân Noãn đi ra, vừa lúc gặp Quan Tiểu Du và Tần Xu tan làm. Tiểu Du nói: “Noãn Noãn, tớ có nhiều phiếu buffet lắm, cậu muốn đi không?”.

Chân Noãn nhớ Thẩm Dực sẽ tới đón cô nên lắc đầu: “Tối nay tớ có hẹn rồi”.

Quan Tiểu Du rên rỉ: “C-Lab tổng cộng có bốn nữ, Tần Xu lo chuyện yêu đương, cậu cũng có hẹn, chẳng lẽ chỉ có tớ và cô Họa Mi đi ăn cơm?”. Nghĩ đến vẻ nghiêm túc của Lâm Họa Mi, cô run lên, “May mà cô đi công tác rồi”.

“Yêu đương gì chứ?”. Tần Xu nói, “Đừng trêu mình nữa. Mình đi ăn linh tinh thôi, buổi tối còn phải tiếp tục đối chiếu dấu vân tay”.

Quan Tiểu Du tặc lưỡi: “Có người cùng cậu, ăn cái gì cũng thơm”.

“Thật sự không có mà, mọi người cứ trêu tớ”.

Chân Noãn nhìn Tần Xu, lại nghĩ đến tính tình của Ngôn Hàm, rất khó tưởng tượng chuyện hai người họ ở bên nhau, không hiểu sao các đồng nghiệp lại trêu chọc Tần Xu.



Chập tối nhiệt độ rất thấp, Chân Noãn ra khỏi đại sảnh tầng một. Không khí lạnh lẽo ập tới, cô bị gió thổi khiến răng va vào nhau lập cập. Cô lên tinh thần, chuẩn bị vọt vào gió lạnh, nhưng nhìn thấy dưới bậc thang có một bóng dáng gầy gò dong dỏng quen thuộc.

Cô mừng quýnh, bước nhanh xuống cầu thang như con chim non: “Thẩm Dực!”.

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn. Gió bấc thổi, làm mái tóc anh bay múa, thoải mái và phóng khoáng. Dưới mái tóc đen là khuôn mặt khôi ngô hơn người khiến người ta đã gặp là không thể quên, nhưng vẫn luôn bình lặng lạnh lùng. Duy chỉ khi nhìn thấy cô, đôi mắt hẹp dài mới hiện vẻ ấm áp ôn hòa, thoáng qua rồi biến mất, cuối cùng lại trở nên vắng lặng, chỉ chừa lại độ cong nơi khóe môi mỏng.

Anh mặc áo gió màu xám, trong tay là một chiếc áo phao kiểu nam, đợi cô đến bên cạnh. Với vẻ mặt lạnh lùng, anh choàng áo phao lên người cô, ngón tay dài cẩn thận cài từng nút áo.

Chân Noãn bị bọc như con sâu róm, nhảy tưng tưng, nói: “Đâu có lạnh đến mức khoa trương thế này?”.

“Sợ em lạnh”. Anh rũ mi nói.

Anh cài hết núi áo, kéo tay áo của cô đi ra ngoài. Cô cười trộm, quay tới quay lui, cuối cùng thò tay vào trong tay áo phao, níu lấy tay anh. Bàn tay anh ấm nóng, tựa như áo phao vậy.

“Thích công việc này không?”.

“Thích ạ, mọi người đều rất giỏi, mỗi ngày có thể học được rất nhiều điều”. Cô hít sâu một hơi, không khí lạnh băng thấm vào trong phổi, phảng phất mang theo vị ngọt.

Sự đồng cảm và lòng trung thành cô nhận ra từ công việc này còn nhiều hơn hết thảy những gì cô đã từng gặp trong đời. Trí nhớ của cô chỉ có mấy năm ngắn ngủi, vẫn luôn u mê và mờ mịt, mà nay, rốt cuộc cô đã có một vùng đất thuộc về mình.

Được nửa đường, Ngôn Hàm và Tần Xu đi ra từ sở công an.

Chân Noãn ngại mình đang ở đơn vị, theo bản năng muốn giãy khỏi tay Thẩm Dực, nhưng anh nắm rất chặt, không cho cô tránh thoát. Cô đỏ mặt rũ mắt xuống.

Ngôn Hàm và Thẩm Dực liếc mắt nhìn nhau, tròng mắt đen của mỗi người đều lạnh tanh, giao nhau trong giây phút ngắn ngủi.

Gặp nhau giữa ngã rẽ, Chân Noãn khẽ chào: “Đội trưởng”.

Ngôn Hàm gật đầu thay cho lời đáp lại, sau đó rời đi.



Ra khỏi cổng, Tần Xu quay đầu lại nhìn Chân Noãn lên xe, hỏi Ngôn Hàm: “Người kia là Thẩm Dực ạ?”.

“Ừ”. Có vẻ anh không hứng thú.

Chân Noãn là bạn gái của Thẩm Dực? Tần Xu nhớ tới đợt tuyển dụng vào C-Lab tháng trước. Kỹ năng chuyên môn của Chân Noãn đúng là rất vượt trội, nhưng vào vòng cuối cùng, một anh chàng khác cũng xuất sắc tương đương, không phân cao thấp.

Nghề nghiệp này thiên về nam giới, không phải kỳ thị giới tính, mà nhiều khi điều kiện ở hiện trường quá kém, độc từ cơ thể rữa nát, việc mang vác thi thể… con gái quả thật không gánh vác nổi.

Tần Xu nhìn bóng dáng đi xa dần của Ngôn Hàm, trong mùa đông xám ngoét, người ấy quạnh quẽ đến vậy…

Anh muốn làm gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play