Hành động nổ súng về
phía Trịnh Dung hôm đó chính là của Trình Phóng. Cô quá đỗi kinh ngạc,
thậm chí không còn kịp suy nghĩ làm sao mảnh kính đèn pin có thể giết
người.
“Quả nhiên không qua được mắt anh.” Trình Phóng lại cười, càng nhiều máu trào ra từ miệng và mũi hơn.
“Kỹ thuật bắn súng của anh chuẩn nhất, bắn vào tay cầm dao của Trịnh Dung
vốn không hề khó khăn.” Giọng điệu Ngôn Hàm tỉnh táo, tay nâng Trình
Phóng lại đang run run, “Tại sao giết ông ta?”
“Anh cũng biết mà, cần gì phải hỏi tôi?”
“Xác ướp. Chín năm trước, vào buổi tối mùng Tám tháng Chạp, hôm đó anh chịu
trách nhiệm tuần tra, kiểm soát trị an khu vực kia. Báo cáo của anh là
không có gì khác thường.”
“Tôi luôn luôn muốn làm một cảnh sát
tốt, nhưng đó là vết nhơ cả đời tôi. Hôm ấy, tôi nhận được điện thoại
báo mẹ tôi bệnh cấp tính, lại sắp cuối năm nên trong Cục quá bận rộn,
tất cả mọi người đều bận tuần tra, không ai trực thay. Tôi đưa mẹ đi
bệnh viện, chỉ rời đi hơn một giờ, thực sự chỉ hơn một giờ thôi.” Mắt
Trình Phóng rưng rưng chứa đựng vô vàn đau đớn, “Chỉ bỏ sót mỗi con
đường ở xưởng nhựa đường kia thôi. Thế nhưng… thế nhưng nó lại nổ tung,
tôi không dám nói mình đã tự tiện rời bỏ vị trí công tác, nên chỉ có thể nói là mình đã kiểm tra qua vùng gần xưởng nhựa đường và không nhìn
thấy ai khả nghi.”
Chân Noãn thảng thốt: “Sai sót chín năm trước của anh bị Thân Hồng Ưng tóm được nhược điểm à?”
“Phải. Hắn muốn bắt chẹt tôi, ép tôi làm việc cho hắn. Lần này, hắn cũng đoán được tôi đã cố ý giết giáo sư Trịnh.”
Chân Noãn: “Tại sao anh giết giáo sư Trịnh?”
“Bởi vì ông ấy cũng biết chín năm trước tôi từng thất trách, ông ấy luôn
biết chuyện đó. Ông ấy không phải người tốt…” Trình Phóng mơ màng nhìn
trần nhà chằm chằm, nước mắt hối hận chảy xuống lướt qua máu tươi trên
mặt, “Vài ngày trước, lúc phát hiện xác ướp ở bãi rác, tôi đã biết tội
lỗi của tôi đời này đều không chuộc được nữa rồi. Năm bản kim loại ở
cuối hành lang kết hợp lại là quân hàm màu xanh đậm hai gạch hai sao màu trắng, là quân hàm cảnh sát trung tá của tôi. Mật thất màu đỏ thật ra
đã ám chỉ người giết chết giáo sư Trịnh là tôi. Tiểu Hỏa, anh đã nhìn ra đúng không. Tôi thật xin lỗi…”
Tâm trạng Trình Phóng kích động,
bỗng cảm giác bộ ngực càng đau kịch liệt hơn. Anh ấy ho sù sụ vài tiếng, phun ra càng nhiều máu tươi hơn, ánh mắt dần dần tan rã.
Chân Noãn ấn mạnh vào nhân trung của Trình Phóng: “Đội phó, anh kiên trì một chút.”
“Làm sao đây?” Đới Thanh luống cuống, “Chỉ còn một phút thôi, làm sao cứu anh ta ra ngoài?”
“Tôi không ra.” Lồng ngực Trình Phóng gần như đã bằng phẳng, ý thức bỗng
chốc quay về, tựa như hồi quang phản chiếu, “Tôi không muốn bị còng tay
như tội phạm, tôi không làm tội phạm, tôi không ra đâu.”
“Trình
Phóng…” Ngôn Hàm cúi đầu, mái tóc lòa xòa che mắt, không thấy rõ vẻ mặt, cả người lạnh lẽo đến cực hạn, “Hôm đó, anh có thấy Hạ Thời không?”
Ánh mắt Trình Phóng dần tan rã.
Đới Thanh sốt ruột đến mức cào tóc: “Chỉ còn ba mươi giây thôi!”
“Mật mã là God Bless You.” Trình Phóng chỉ còn lại hơi tàn. Đới Thanh lập tức đi mở mật mã.
Ngôn Hàm nhìn chằm chằm vào Trình Phóng: “Trình Phóng, ngày đó anh có thấy Hạ Thời không? Có thấy cô ấy không?”
Trình Phóng dời mắt nhìn anh: “Tiểu Hỏa, Hạ Thời cô ấy…” Anh ta mấp máy môi,
“… Là tự sát. Đừng điều tra nữa. Cô ấy… cô ấy là tự sát…” Ánh sáng trong mắt Trình Phóng hoàn toàn tan rã.
“Trình Phóng, anh lặp lại lần
nữa cho tôi!!” Ngôn Hàm bỗng mất khống chế, thịnh nộ nắm lấy bả vai
Trình Phóng như điên, “Khốn kiếp, anh lặp lại lần nữa xem!!!”
Mật thất mở cửa đón lấy một tia sáng soi đến, Đới Thanh hô lên: “Hai người mau ra đi!”
Thời gian đã điểm, bi trong sáu lỗ ùn ùn lăn ra, đám bi đá lần nữa lăn đến
giữa phòng. Ngôn Hàm không nghe thấy gì cả, nắm lấy Trình Phóng lắc lư:
“Không thể nào! Anh nói những lời này tôi sẽ tin sao? Trình Phóng, lặp
lại lời anh nói vừa rồi lần nữa xem! Ngày đó, anh có nhìn thấy Hạ Thời
không, anh nhìn thấy cô ấy hay không?”
Nhưng Trình Phóng đã không còn hơi thở, chỉ còn mắt vẫn mở to.
“Đội phó Trình.”
Chân Noãn cuống cuồng nhào đến, ngón tay run rẩy sờ lên lồng ngực, cổ tay và cổ Trình Phóng. Anh ấy đã chết rồi. Lòng cô lạnh toát, nước mắt ào ạt
tuôn rơi, khóc lớn: “Đội phó Trình… Đội phó Trình…”
Tiếng bi lăn ầm ĩ nhấn chìm tiếng gào khóc của cô.
“Trình Phóng, ngày đó anh đã trông thấy Hạ Thời phải không? Anh nói đi!”
“Đội trưởng, nguy hiểm!” Chân Noãn loáng thoáng thấy đám bi đá lăn lộn xộn,
ôm lấy eo Ngôn Hàm kéo ra ngoài, “Đi thôi! Đội phó Trình đã chết rồi.”
Giọng nói Chân Noãn khản đặc, “Nếu không đi ra ngoài, anh cũng sẽ giống
như anh ấy. Chết rồi sẽ không còn gì nữa cả.”
Anh đột nhiên lặng yên, tay trượt đến bên eo, nắm tay cô: “Chân Noãn.”
“Hả?”
“Chặt đứt cánh tay anh ấy.”
“Gì cơ?” Chân Noãn kinh ngạc. m thanh bi đá va chạm hỗn loạn trong phòng, tiếng vang không ngớt, cô cứ nghĩ mình đang nghe lầm.
“Tôi muốn dẫn anh ấy đi ra ngoài.” Anh rất tỉnh táo, “Tôi không thể để anh ấy ở đây bị nghiền thành bùn nhão.”
Chân Noãn sửng sốt, không cần Ngôn Hàm thúc giục đã lập tức lấy dao phẫu
thuật ra, vô cùng thành thạo và chuyên nghiệp, trong giây lát đã cắt đứt cánh tay Trình Phóng ngay khuỷu tay.
Ngôn Hàm cõng Trình Phóng lên, Chân Noãn đỡ giúp anh, lại bị anh nắm chặt tay: “Cẩn thận, đừng để đụng bị thương.”
Cô ngẩng đầu, nhìn đầu Trình Phóng tựa trên vai anh, máu tươi nhuộm đẫm
khuôn mặt quạnh hiu của anh. Cô bật khóc lần nữa nhưng cố dằn xuống,
trịnh trọng nói: “Đội trưởng, anh yên tâm, em sẽ bảo vệ mình.”
Anh cõng Trình Phóng, kéo cô đi vài bước. Trong tiếng bi đá lăn ầm ầm, anh
nói với giọng cực khẽ: “Giữ dao lại thật kỹ, vẫn còn công dụng rất lớn.”
Tim Chân Noãn giật thót.
***
“Quý khách thân mến, chào mừng quý khách đã thành công thoát khỏi mật thất
màu cam, đây là cửa ải cuối cùng của trò chơi có mang tên Trốn Khỏi Mê
Cung. Sau khi thành công rời đi, quý khách có thể miễn phí tham dự party Giáng sinh trong phòng do chúng tôi tổ chức…”
Màn ảnh chuyển đổi sang một căn phòng thắp đèn sáng rực. Dưới cây thông Giáng sinh chất
đầy quà, trên chiếc bàn dài bày đầy thức ăn, quanh hồ bơi trong phòng
toàn là trai xinh gái đẹp đang cười vui không ngớt.
Nhưng màn ảnh bên này lại quá đỗi ngột ngạt và quạnh quẽ. Tia sáng màu trắng âm u và
lạnh lẽo soi chiếu khắp phòng. Theo quy luật biến đổi của ánh đèn trong
phòng, lần này sẽ không có người chết nữa.
Đây là một gara cỡ
nhỏ, trên kệ bày biện công cụ sửa chữa, bên cạnh là một chiếc xe đang
đỗ. Ngôn Hàm đặt Trình Phóng xuống góc tường, Chân Noãn ngồi kề bên lau
chùi vết bẩn và vết máu trên mặt cho anh ấy, Ngôn Hàm thì lục soát túi
anh ấy một lượt. Chân Noãn chợt nhớ đến món đồ Trình Phóng giao cho
mình, quyết định im lặng.
Gã hề lại xuất hiện trên màn hình:
“Hành lang mê cung của chúng tôi đều là đường thẳng, mỗi lối hành lang
đều là một căn phòng nhỏ. Khi quý khách đi qua mỗi hành lang, cửa cống
phía sau sẽ đóng lại. Vì vậy, quý khách không có đường lui, nếu đi nhầm
đường sẽ bị giam giữ. Xin quý khách tìm kiếm gợi ý trong gara, tìm được
lối đi trong mê cung để mở ra cánh cửa mật mã cuối cùng. Quý khách có
mười lăm phút để rời khởi đây.”
Chân Noãn ngẩng đầu nhìn Đới Thanh, muốn nhìn ra được manh mối nào đó từ vẻ
mặt của anh ta nhưng không có kết quả. Cô không biết anh ta sắm vai nhân vật gì, nhưng câu nói vừa rồi của Ngôn Hàm đã nói rõ tất cả vấn đề, anh bảo cô giữ dao lại.
Ngôn Hàm bình tĩnh nói: “Tìm manh mối thôi.”
Đới Thanh quay người bỏ đi
Ngôn Hàm chăm chăm nhìn Trình Phóng trong chốc lát, nắm chặt bàn tay sớm đã
buông lơi của anh ấy, khẽ nói: “Trình Phóng, anh chờ một chút, tôi nhất
định sẽ quay lại dẫn anh đi.”
Chân Noãn sửng sốt, chờ một chút ư? Quay lại sao? Bây giờ, anh định làm gì?
Ngôn Hàm đứng dậy rời đi. Gara họ đang ở là điểm xuất phát của mê cung, đối
diện là một hành lang vừa phải, có hai khúc ngoặt. Bên kia chính là mê
cung. Trên trần cuối hành lang là cửa cống theo như lời gã hề nói, sau
khi họ đi qua, cửa cống này sẽ rơi xuống và họ không thể quay đầu lại.
Gara hết sức bừa bộn, đủ thứ nào là ống dẫn khí nén, cờ lê, săm lốp xe, dụng cụ sửa xe chất đầy kho. Phải tìm ra manh mối ở nơi cực kỳ lộn xộn này
ư?
Giữa không gian chật hẹp, Đới Thanh xem xét từng dụng cụ rồi
ném vào trong xe: “Trên những dụng cụ này đều không có manh mối gì cả.”
Ngôn Hàm đến gần xe, nhìn góc trên bên trái kính chắn gió có đánh dấu năm
kiểm tra. Anh nhìn đăm đăm vào ngày tháng trên đó thật lâu, Chân Noãn
chú ý thấy cũng đến xem. Tấm nhãn đánh dấu xe được kiểm tra hai năm liên tục, lần lượt là chín năm và mười năm trước. Mảnh giấy rất cũ kỹ, nhưng chữ số ngày tháng màu xanh lục còn mới tinh. Điểm này rất kỳ lạ.
Chân Noãn đoán mốc thời gian mười năm trước có thể là ngày thực hiện hành
động Ngân Kiếm, còn ngày của chín năm trước là gần đến Tết. Cô lấy điện
thoại ra tra lịch Vạn niên, ngạc nhiên vì không phải vào ngày mùng Tám
tháng Chạp mà là hai ngày trước đó.
Ngôn Hàm đi đến bên cạnh hàng ghế trước, nhìn qua cửa kính thấy chìa khóa cắm trên bảng điều khiển.
Anh mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe rồi mở bảng dẫn đường. Chuyện thần
kỳ lập tức xảy ra, trên hệ thống dẫn đường xuất hiện một tuyến đường ra
khỏi mê cung.
“Hai người đến đây.”
Chân Noãn và Đới Thanh kinh ngạc: “Dễ dàng vậy sao?”
“Là rất quái lạ” Ngôn Hàm nhìn nhãn dán trên góc thủy tinh, “Có lẽ, khó khăn nhất chính là ở chỗ mật mã mở cửa kia”
Anh mở cửa xuống xe, nhìn Đới Thanh đã mang đồ đạc trong kho chuyển vào xe, nói: “Đến phía cuối xem yêu cầu và thiết lập của máy mật mã để đoán
tiếp thôi.”
Sau khi ba người bàn bạc, Đới Thanh lái xe, Chân Noãn và Ngôn Hàm đi bộ.
Chỉ dẫn của xe hơi đơn giản đến kỳ quặc khiến họ không tin tưởng lắm. Thế
là, họ quyết định khi đi qua mỗi hành lang, sẽ dừng xe ở dưới cửa cống,
Ngôn Hàm căn cứ phương hướng dẫn đường của xe hơi đi về phía trước, xác
định thật sự có đường thì Đới Thanh mới lái xe qua.
Rời khỏi
gara, đi hết hành lang thứ nhất, hệ thống dẫn đường báo hiệu rẽ phải rồi lại rẽ trái. Đới Thanh dừng xe ở cửa cống, Chân Noãn và Ngôn Hàm rẽ
phải, đi đến cuối xem thử bên trái có phải là góc chết không. Đi được
một nửa, Chân Noãn quay đầu lại, xác định đã khá xa rồi mới hỏi: “Đội
trưởng, tại sao mật mã rời khỏi mật thất màu cam lại là God Bless You?”
“Ba màu là vàng, nâu, xanh lá, tính vị trí mở bi từ trái sang phải lần lượt là xanh lá, nâu và vàng.”
“Đó không phải là Green Brown Yellow sao?”
“Ừ. Lúc đặt bi màu trong bàn snooker, vị trí của lam, hồng, đen rất dễ nhớ, nhưng thường lẫn lộn ba bi màu trên đường mở bi, nhỡ kỹ God Bless You
sẽ không sai. Chữ cái đầu tiên trong ba từ này trùng hợp đối ứng với
Green Brown Yellow. Với lại, gã hề cũng đã nói đừng sai thứ tự và cầu
trời phù hộ quý khách.”
“Ồ”. Chân Noãn nghĩ đến, “Lúc ấy còn cảm thấy câu nói kia kỳ lạ, mấy lần trước không hề nói đến.”
Đến cuối hành lang, Chân Noãn không dám đi qua vì sợ cửa cống rơi xuống. Cô ló đầu ra xem, bên phải là ngõ cụt và bên trái có đường.
“Chỉ dẫn không sai.”
Hai người đi trở về.
“Đội trưởng…”
“Hả?”
“Anh biết mật mã của mật thất này không?”
“Tạm thời chưa biết.”
“Vậy tại sao không tìm manh mối ở gara đã lập tức xuất phát?”
“Cảm giác mật mã hẳn không thoát khoải mốc thời gian hai năm kiểm tra kia,
cứ đến cửa xem kiểu mật mã mà nó cần rồi hãy ra quyết định.”
Họ đi đến bên cạnh xe: “Không có vấn đề, có thể đi rồi.”
Đới Thanh đạp chân ga, hỏi: “Không mang theo Trình Phóng à?”
Ngôn Hàm nói: “Đợi khi ra ngoài hẳn rồi quay trở về tìm anh ta. Hiện giờ, còn chưa biết phía trước có gì.”
“Được thôi.” Đới Thanh thở dài, “Đáng tiếc cho Trình Phóng quá.”
Xe lái qua khỏi cửa cống, cửa cống bắt đầu hạ xuống. Chân Noãn và Ngôn Hàm nhìn sang, cách đó không xa là Trình Phóng ngồi trong góc, gục đầu
trong im lặng. Cuối cùng, cửa sập xuống, không còn thấy gì nữa cả.
Đới Thanh vừa chậm chạp lái xe vừa nói: “Chuyện chín năm trước chỉ là một
sơ suất nhỏ, không đến mức phải ra nông nổi này. Tôi cảm thấy anh ta còn che giấu gì đó, nếu không cần gì phải phí công sức giết nhiều người như vậy.”
Chân Noãn cau mày. Che giấu ư? Lẽ nào Trình Phóng mới là
người thuộc kế hoạch T, giống như những gì anh ta nói trước khi chết,
tất cả đều do anh ấy bày ra sao? Nếu không, cái chết của Hoàng Huy không thể nào giải thích được. Hoàng Huy là do anh ấy giết sao? Anh ấy thật
sự còn có điều che giấu à?
Ngôn Hàm im lặng, Đới Thanh tiếp tục:
“Có những việc số mệnh đã định sẵn. Anh ta giết người, nhưng chưa lau
sạch máu trên tấm kính, sau đó bật đèn pin biến thành ánh sáng màu hồng. Bi trắng mới vừa đánh xong bi lam, tiếp theo sẽ là màu hồng, anh ấy lại đứng kế bên bi màu hồng. Bi trắng cảm ứng được liền lăn đến.”
Ngôn Hàm cười quái gở: “Anh tin tưởng kiểu giết người viển vông này à?”
Đới Thanh kinh ngạc: “Bằng không sao bi trắng lại xông đến?… Đây không phải chính Trình Phóng đã nói sao?”
“Đúng vậy.” Ngôn Hàm thôi cười, có chút lạc lõng, “Là chính anh ta nói thế.”
Trình Phóng à, nhọc lòng anh thêu dệt ra chuyện này rồi!
Chân Noãn nhìn hai người, mím môi không nói gì. Nếu không phải do thứ gọi là cảm ứng tia sáng hồng, vậy thì chính là do người làm. Khi ấy, khắp nơi
tối om, có người đã đứng phía sau bi trắng, đợi lúc Trình Phóng vừa bật
đèn thì đối phương nhắm trúng đánh bi trắng lăn đến.
Đới Thanh suy nghĩ: “Tại sao anh ta giết Hoàng Huy?”
Ngôn Hàm: “Chuyện Hoàng Huy không rõ lắm, tôi tò mò chuyện anh ta làm sao có thể đồng thời giết cả Thân Hồng Ưng và gã vệ sĩ trong hành lang sao năm cánh kia hơn.”
Chân Noãn cũng khó hiểu: “Thân Hồng Ưng và vệ sĩ
đã hoán đổi vị trí. Nếu anh ấy đoán được hai người họ đã tráo đổi thì sẽ không cần chạy đến hành lang giết vệ sĩ, nhưng vệ sĩ cũng đã chết. Nếu
anh ấy không đoán được thì phải giết vệ sĩ ở trung tâm trước mới có thể
vào hành lang giết Thân Hồng Ưng. Nhưng đồng thời giết cả hai người thì
cửa sẽ không mở ra được. Hơn nữa, Thân Hồng Ưng lại đang ở trung tâm.”
Đới Thanh: “Lẽ nào anh ta giết Thân Hồng Ưng ở trung tâm xong, lại cho rằng đó là tên vệ sĩ nên mới chạy đến hành lang giết thêm một người nữa?”
“Không.” Chân Noãn lắc đầu, “Đội phó Trình là cảnh sát hình sự, rất nhạy bén.
Anh ấy không thể nào nhầm lẫn như vậy được.” Nghĩ như thế, mạch suy luận của cô bỗng trở nên rõ ràng, “Anh ấy đã đổi đèn pin nên người giết chết Thân Hồng Ưng nhất định là anh ấy, đích thực anh ấy đã có cơ hội giết
người. Kỹ năng đấu võ và tố chất thể lực của Đội phó Trình rất mạnh. Lúc quay về như giao hẹn, anh ấy xông ra với tốc độ nhanh nhất, chỉ trong
mười giây trước khi chúng ta mở cửa đã giết người rồi lập tức lùi vào
trong cửa. Em lại cảm thấy ngay từ đầu đội phó Trình đã đoán được Thân
Hồng Ưng vốn tính đa nghi, nên sẽ hoán đổi vị trí với vệ sĩ. Anh ấy đã
sớm biết người canh chừng ở trung tâm chính là Thân Hồng Ưng rồi.”
Ngôn Hàm liếc nhìn cô, ra vẻ đồng ý.
Đới Thanh nghĩ ngợi rồi hỏi: “Thế tên vệ sĩ thì sao, Trình Phóng đã giết hắn ta khi nào chứ?”
Chân Noãn cắn môi: “Trong túi Thân Hồng Ưng…” Cô bỗng ý thức được không thể
nói ra món đồ đã mất, vừa nãy Ngôn Hàm từng lục soát túi của Trình Phóng cũng không có phát hiện gì. Món đồ đó đã bị người khác lấy đi, chỉ
có... Đới Thanh thôi. Cô liền im bặt.
“Em rất thông minh.” Nhưng
Ngôn Hàm hào phóng cười, tiếp lời cô, “Cuộn băng keo mà Thân Hồng Ưng
tìm được trong quầy hàng đã không thấy đâu nữa, trên người của tên vệ sĩ cũng không có.”
“Băng keo?” Dường như Đới Thanh không có ấn tượng.
“Đúng, nếu có băng keo, đối phương có thể dùng nó dán chặt chìa khóa ngay khi
sáu người chúng ta đến hành lang ngôi sao năm cánh xem xét, khiến chiếc
chìa bị giữ trạng thái vặn mở. Sau khi chúng ta chia ra từng người đi
vào hành lang, đối phương đã thừa dịp không ai chú ý, ẩn nấp vào hành
lang của đối tượng mục tiêu, chờ giết người đó ở đầu cuối. Vì đèn pin
của tên vệ sĩ đã hết pin, đối phương nấp trong bóng tối chờ gã đến gần
liền ra tay, thậm chí không biết đã giết nhầm người. Thời gian gấp rút
nên không ai nghĩ ra sẽ đến hành lang của hắn kiểm tra chiếc chìa khóa
đã bị băng keo dán chặt kia.”
Ngôn Hàm nói xong liền rủ mắt nhìn người trong xe.
“Đới Thanh, chìa khóa nhựa của anh đâu? Có thể nào vẫn còn cắm trong ổ khóa ở hành lang sao năm cánh không?”
Chân Noãn khẩn trương, nhìn Ngôn Hàm rồi lại nhìn Đới Thanh. Nói trắng ra như vậy không vấn đề gì chứ?
“Chiếc chìa khóa ấy đã vô dụng, nên tôi vứt đi ngay lúc đó rồi.” Đới Thanh
điềm nhiên như không, hỏi vặn lại, “Phỏng đoán của anh rất nhiều sơ hở
đấy. Nếu hung thủ ngay từ đầu đã dùng băng keo dán chặt chìa khóa, làm
sao anh ta chắc chắn mình sẽ đến hành lang đó chứ? Lúc ấy, tôi còn không chọn hành lang nữa kìa”
Đây cũng là điểm Chân Noãn không hiểu.
“Chiếc thang.” Ngôn Hàm cười, “Chiếc thang được cố định trên mặt đất, không
thể di chuyển, còn góc đối diện với chiếc thang là đỉnh của ngôi sao năm cánh, cũng chính là hành lang có bản kim loại hình quân hàm màu xanh
đen.”
Chân Noãn sững sốt, chợt hiểu ra: “Sáu người buộc phải chia ra, vệ sĩ của Thân Hồng Ưng nhất định sẽ yêu cầu ở lại trung tâm để
quan sát hành lang của ông chủ. Anh ta đứng trên thang, phương hướng đối diện chỉ có góc đỉnh kia… Nhưng ngoài ra vẫn còn bốn góc khác mà.”
“Lúc ấy, Đới Thanh từng hỏi em là chọn ngôi sao hay hình chữ nhật dọc. Em là con gái, xác suất 85% trở lên sẽ chọn ngôi sao. Sau khi em chọn, tôi sẽ theo em. Còn lại là hai hình chữ nhật, Đới Thanh nói với Trình Phóng
rằng tôi đi bên kia, Trình Phóng sẽ hoàn toàn không để ý đến điểm này.”
Đới Thanh lái xe trong lặng thinh thật lâu, cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ
giải thích: “Anh Dực đã sớm không ưa Thân Hồng Ưng rồi… Nhưng các người
sẽ không có chứng cứ.”
Ngôn Hàm cười cười, không tiếp lời. Lòng Chân Noãn thấp thỏm, Thẩm Dực bảo anh ta giết Thân Hồng Ưng ư?
Xe đến ngã rẽ, Đới Thanh dừng lại bên cửa cống: “Hệ thống dẫn đường hiển thị phía trước rẽ trái rồi lại rẽ phải.”
Chân Noãn và Ngôn Hàm đi về phía trước. Chân Noãn nặng trĩu tâm sự, sắc mặt không tốt.
Ngôn Hàm nhìn cô: “Lo lắng cho Thẩm Dực à?”
Cô ậm ờ “ừ” một tiếng.
“Không phải anh ta.”
Cô lập tức ngẩng đầu: “Tại sao?”
“Anh ta chẳng buồn giết Thân Hồng Ưng đâu.”
Trong tiềm thức, Chân Noãn vẫn luôn tin anh, thở phào: “Đội trưởng?”
“Hử?”
“Hoàng Huy là do Đội phó Trình giết sao?”
“Không phải.”
“Tại sao ạ?”
“Trình Phóng là người lao đến bên cạnh máy sấy sớm nhất, cũng là người nghĩ ra việc rút phích cắm đầu tiên. Anh ta từng làm cảnh sát hình sự quá lâu,
bản năng cứu người đã thấm sâu vào xương tủy.” Ngôn Hàm ngừng giây lát
lại nói: “Về phần Thân Hồng Ưng, anh ta và vệ sĩ đều không hề kiểm tra
qua bên trong máy giặt và máy sấy. Hoàng Huy chạy vào đó như vậy, nhất
định đã có người đặt món đồ gì đó bên trong khiến anh ta cảm thấy hứng
thú.”
“Nói như vậy…” Cô quay đầu lại nhìn, chỉ có Đới Thanh thôi, tại sao ngay cả Hoàng Huy anh ta cũng giết?
“Chân Noãn.”
“Vâng?”
“Lấy vật Trình Phóng giao cho em ra đây.”
Cô sửng sốt, lập tức quay đầu đi, hai tay bỏ vào túi: “Gì chứ?”
“Quay đầu lại.” Anh hờ hững ra lệnh.
Chân Noãn điều chỉnh vẻ mặt, quay đầu lại, nhìn anh với đôi mắt long lanh thật to đầy vô tội và ngốc nghếch: “Ơ, thứ gì chứ?”
Anh hơi giật mình, nhìn cô chốc lát mới nhếch khóe môi. Nụ cười của anh
mang vẻ bỡn cợt khiến cô không thể che đậy cảm xúc, dù sao cũng không
cao tay bằng anh. Anh tiến đến gần cô một bước, cô giật mình lùi về sau, đụng vào vách tường: “Anh đừng đến đây, phía sau đều, đều không còn chỗ nữa.”
Anh đứng áp sát vào cô, cúi đầu: “Có tin tôi lục soát người em không?”
Đương nhiên là cô tin, anh chính là tên vô lại mà! Cô cứng đờ cả người, xị
mặt nhìn anh, nhưng tay lại lục lọi trong túi. Thật ra, Trình Phóng đưa
cho cô hai món đồ, là một lá thư và một mảnh giấy. Đầu óc cô nhanh chóng xoay chuyển, mảnh giấy nhất định là bí mật lấy ra từ đầu tượng sáp của
Trịnh Dung, còn lá thư chính là nguyên nhân dẫn dụ anh ấy vào đây. Rõ
ràng cái sau nhẹ hơn.
Cô lấy phong thư ra: “Đây này.”
Ngôn Hàm nhận lấy, vừa mở ra xem sắc mặt đã biến đổi. Anh khẽ nhếch môi, năm ngón tay siết chặt, vò tấm thẻ thành một nhúm.
“Trình Phóng… Ha… Trình Phóng, anh giỏi lắm!” Anh cười lạnh lùng, nhưng đôi
mắt thoáng ngấn nước rồi tan biến mất tăm trong nháy mắt, trở nên hung
tợn, “Tâm ý của anh, ông đây không nhận nổi đâu.”
Anh quay đầu đi về phía xe Đới Thanh, mang theo vẻ thù địch. Chân Noãn sửng sốt, cuống
quýt nhặt phong thư có ghi tên Trình Phóng lên rồi mở ra xem, trên đó
chỉ có hai chữ: Giao dịch.
Nội dung giống hệt với tấm thẻ của
Thân Hồng Ưng. Điều này chứng minh anh ấy cũng như Thân Hồng Ưng, bị
người ta cài bẫy nên cùng lúc bị dẫn dụ vào đây. Hắn khiến hai người họ
cho rằng đối phương muốn giao dịch với mình. Nhưng vì sao sau khi chạy
ra khỏi hành lang sao năm cánh, Ngôn Hàm bảo hai người họ lấy ra thư xem nội dung thì Trình Phóng lại không đưa.
Chân Noãn ngẩng phắt đầu lên, thoáng chốc đã hiểu ra tại sao Trình Phóng đưa cho cô mà không đưa cho Ngôn Hàm.
“Đội trưởng!” Cô xông đến.
Ngôn Hàm bước đến trước xe Đới Thanh, đối phương cau mày căng thẳng nhìn
anh. Anh sầm mặt kéo cửa sau xe, lấy ra một ống tuýp trong đống dụng cụ, đập thật mạnh vào phía kính chắn gió.
Đới Thanh đã sớm dự liệu
có điều không ổn, ôm đầu lăn qua tay ghế lái phụ. Trong tích tắc, kính
chắn gió đã biến thành mạng nhện, vỡ toang thành những mảnh vụn thủy
tinh bay khắp nơi.
Đới Thanh rống giận: “Anh làm gì vậy?”
“Nội gián trong đội năm đó là mày.” Ánh mắt Ngôn Hàm hiểm ác, khóe môi giật
giật, “Nội gián nằm vùng của kế hoạch T chính là mày.”
“Anh nói gì thế?”
Ngôn Hàm không giải thích, nhảy lên nắp xe rồi đập thẳng về phía anh ta. Đới Thanh trốn ra đuôi xe, ống tuýp đập cửa kính bên hông vỡ nát.
“Lúc châm nến, mày có bật lửa nhưng tại sao phải bảo người khác tìm quẹt diêm?”
Chân Noãn sửng sốt, rốt cuộc cũng nhớ ra lúc ấy chính là câu này không đúng. Lúc gặp Đới Thanh trong mật thất màu trắng, cô ngửi được mùi khói,
nhưng sau đó anh ta lại nói không có bật lửa.
“Mày biết “Trốn
khỏi bệnh viện tâm thần” sẽ xảy ra chuyện gì. Mày biết phòng tư liệu sẽ
bốc cháy. Mày đoán được cây nến có vấn đề. Mày lo lắng sau khi nhớ lại
mọi người sẽ nghi ngờ về bật lửa của mày. Quá mức cẩn thận, trong lòng
chột dạ nên không dám dùng chứ gì!”
Sắc mặt Đới Thanh lạnh lẽo, không lên tiếng, nhanh chóng mở cửa xe phía sau. Anh ta không cầm vũ khí đối mặt với Ngôn Hàm.
Ngôn Hàm đứng ở mui xe, cười khẩy: “Mày chọn giống vậy.”
Đới Thanh chậm rãi đến gần cửa xe.
“Đới Thanh, cả quá trình mày đều biểu hiện rất tốt, không hề có một chút tì
vết. Không giống Thân Hồng Ưng, cũng không giống Trình Phóng, từ đầu đến cuối mày chẳng nói dẫu chỉ một câu. Duy chỉ có mật mã của mật thất màu
vàng, việc tao nói thuận chiều kim đồng hồ ra chữ J kia đã làm rối loạn
kế hoạch của mày. Mày sớm biết hết thời gian quy định mà không ra khỏi
mật thất thì sẽ bị thiêu cháy. Ý thức tự vệ khiến mày loại bỏ Jina, nói
ba cái tên còn lại mới có ý nghĩa.”
Ngôn Hàm nhảy xuống xe hơi, đập một cú về phía Đới Thanh.
“Mẹ kiếp, tại sao mày biết mật mã là tên người!”
Đới Thanh đưa tay lên cản, bỗng cảm thấy đau như nứt xương. Ngôn Hàm đã
nhanh chóng đá đến cú tiếp theo, Đới Thanh đối đầu chống đỡ, nhưng lại
không mạnh bằng Ngôn Hàm, bắp chân bị đá một cú thoáng cái quỳ rạp xuống đất.
Anh ta lập tức đứng dậy phản đòn, tuy từng là lính đặc
chủng, nhưng làm sao giống như Ngôn Hàm liên tục được huấn luyện mười
năm nay. Huống chi, giờ phút này, Ngôn Hàm đang phát điên, hệt như một
con mãnh hổ điên cuồng, không ai có thể ngăn chặn được.
Thấy Ngôn Hàm tung ra một cú đấm, Đới Thanh nhào đến ghế sau rút ra một ống tuýp
đánh trả. Ngôn Hàm đưa tay chống đỡ, rồi trở tay cầm ống tuýp lên, kéo
Đới Thanh đến, đạp mạnh vào bụng anh ta. Miệng Đới Thanh phun máu, lưng
đụng vào cửa xe.
“Ban đầu, tao chỉ cho rằng mày giống như Hoàng
Huy bị người ta lợi dụng. Nhưng mày biết trên thẻ của Trình Phóng viết
gì không? Là hai chữ: Giao dịch. Trình Phóng không phải là người sắp
đặt, nhưng anh ta biết là mày. Lúc mày đi tìm món đồ giấu trong đầu
tượng sáp đã bị anh ta nhìn thấy.”
Ngôn Hàm vung ống tuýp lên đánh về phía đầu Đới Thanh. Đới Thanh hụp xuống mặt đất, trong nháy mắt cửa xe bị đập méo mó.
Chân Noãn chạy đến đuôi xe định kéo Ngôn Hàm lại, nếu thật sự đánh hắn xảy
ra chuyện thì anh vẫn phải gánh trách nhiệm. Thế nhưng, cơn thịnh nộ của Ngôn Hàm không hề giảm bớt, anh lôi Đới Thanh lên, giáng một cú đấm vào mặt anh ta. Ánh mắt anh đỏ ngầu, gần như nổi điên: “Trình Phóng thừa
nhận tất cả chuyện này chẳng qua vì biết mày là kẻ chủ mưu đứng sau. Mày nắm rõ cơ quan nơi này nên sẽ chừa đường lui cho bản thân. Trình Phóng
biết nếu tao phát hiện ra mày là kẻ đứng sau, nhất định sẽ không buông
tha cho mày, như vậy thì tao có thể sẽ bị mày giết chết tại đây.”
Chân Noãn kinh sợ.
“Mày cho rằng Trình Phóng đổi đèn pin với Thân Hồng Ưng là muốn để lại chứng cứ định tội cho mình à? Là anh ta cố ý để tao và mày nhìn thấy, cho mày biết tao cũng đang nghi ngờ anh ta. Mày cho rằng anh ta không biết mày
muốn giết anh ta à? Mày cho rằng Trình Phóng sẽ ngu xuẩn đến mức bật đèn pin trong phòng tối sao?” Anh kéo Đới Thanh dậy, lại giáng một cú thật
mạnh, “Anh ta sợ bọn tao bật đèn pin trước sẽ trở thành mục tiêu của mày thôi!”
Chân Noãn che miệng, nước mắt ào ạt chảy xuống. Người Đới Thanh định giết trong mật thất màu cam là cô. Trình Phóng… Đội phó… Đới Thanh mới thật sự là người trong kế hoạch T ư? Anh ta mới là người vạch ra tất cả chuyện này sao? Anh ta không có thời gian phân biệt ai là
người đối nghịch với kế hoạch T, nên quyết định diệt trừ tất cả để không bỏ sót một ai ư? Giống như cuộc thảm sát thôn làng năm đó vậy.
Trình Phóng chỉ có thể thừa nhận tất cả, khiến Ngôn Hàm tin tưởng, khiến Đới
Thanh tin rằng Ngôn Hàm đã tin thì anh ta mới có thể buông tha cho họ.
Quả bi trắng đâm chết Trình Phóng là do Đới Thanh gây ra.
Trình
Phóng áy náy vì chuyện thất trách chín năm trước, nhưng anh ấy không
phải kẻ chủ mưu đứng sau. Anh ấy cố ý để Ngôn Hàm hoài nghi là vì anh ấy nhìn ra được càng về sau Đới Thanh sẽ thiết lập càng nhiều cơ quan,
khiến cơ hội sống sót của người khác càng nhỏ. Cũng giống như giờ phút
này… Đới Thanh leo vào đống dụng cụ, đột nhiên lấy ra một vật nhắm về
phía sau…
Chân Noãn thét lên: “Đội trưởng, anh ta có súng.”
“Đoàng” một tiếng, Ngôn Hàm thoắt cái đã ngã xuống đất, lăn sang một bên, trốn
đến trước nắp xe. Anh che bả vai, máu nhanh chóng nhỏ xuống đất từng
giọt. Anh trúng đạn rồi!
Chân Noãn không biết nên chạy đi hay
đứng lại. Đới Thanh bất chợt nhảy phắt lên xe, lao đến tóm lấy cổ cô,
họng súng lạnh ngắt chĩa vào cổ họng cô.
Chân Noãn như bị ngưng
trệ mạch máu, kinh ngạc nhìn Ngôn Hàm chằm chằm. Anh che bả vai đang
chảy máu, chậm rãi đứng dậy, u ám nhìn Đới Thanh.
Đới Thanh cười
lạnh: “Trình Phóng nghĩ rất đúng, nếu bọn mày thật cho rằng tất cả là do hắn làm thì có lẽ tao sẽ tha cho bọn mày đi ra ngoài. Nhưng mà Ngôn
Hàm, nói cho mày biết, tao sẽ giết cô ta trước rồi tao và mày mới tiếp
tục đi về phía trước.”
Đới Thanh ra tay rất nặng, họng súng gí
chặt vào cổ Chân Noãn, nhìn ra được rất đau. Ngôn Hàm không lên tiếng,
dời mắt nhìn gương mặt Chân Noãn. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và cứng rắn.
Chân Noãn rướn cổ, nín thở, hoảng sợ nhìn anh. Ánh mắt anh tối đen như mực,
sâu không thấy đáy. Ánh mắt anh nói với cô một câu. Cô run run hít thở
đau như rút gân, ống tay áo nhẹ nhàng thả lỏng, chiếc dao phẫu thuật
trượt ra.
Đới Thanh kéo chốt. Đầu Chân Noãn trống rỗng, nắm lấy
cán dao mang theo hơi ấm của mình. Cô chưa từng biết rõ tiếp theo phải
làm gì như giờ phút này. Cô chăm chú nhìn vào hàng mày cau chặt của Ngôn Hàm, nghe thấy âm thanh kéo cò súng vang lên bên tai. Cô đột ngột giơ
dao lên chém xuống.
Đới Thanh hét lên thảm thiết, Chân Noãn đưa tay ra, khẩu súng và máu tươi rơi thẳng xuống lòng bàn tay cô.
“Đội trưởng!” Cô hô lên, cầm khẩu súng lao về phía Ngôn Hàm. Trong nháy mắt, anh đưa tay kéo cô đến bên cạnh, đáy mắt ánh lên vẻ khẩn trương.
“Đội trưởng.” Cô ngoan ngoãn như học sinh, lập tức nhét khẩu súng vào tay anh: “Súng đưa cho anh.”
Một lát sau, cô lại sững sờ, vội vàng giữ chặt tay anh: “Đội trưởng, anh
đừng kích động, không thể giết anh ta. Nếu không thì khi ra ngoài tiếp
nhận điều tra, em sẽ phải khai ra anh.”
Ngôn Hàm còn chưa kịp
khen ngợi cô thì đã phát hiện khẩu súng cầm trong tay có gì không đúng.
Bên tai vang lên tiếng động cơ ầm ĩ. Hai người quay đầu, Đới Thanh bò
vào ghế lái, khởi động xe lao về phía họ. Ngôn Hàm nắm lấy tay Chân
Noãn, quay người bỏ chạy.
Trên tay Chân Noãn toàn là máu, đó là
máu của Ngôn Hàm. Tay anh nắm thật chặt tay cô, chạy băng băng trong
hành lang quanh co. Không có phương hướng, tốc độ quá nhanh.
Cô
bị anh lôi kéo đến mức chạy không nổi gần như ngã nhào hết lần này đến
lần khác, nhưng may là không có. Cô cắn răng dốc hết sức lực chạy trốn
theo anh. Cô biết anh sẽ không buông tay, nên cô quyết tâm không thể kéo chân anh được.
Cửa cống phía sau từng bức sập xuống. Xe Đới
Thanh lao như điên, mỗi lần rẽ cua va vào vách tường đều khiến tốc độ
chậm lại, cho họ một cơ hội thở dốc.
Không có phương hướng! Chân
Noãn nghĩ rằng họ sẽ lạc đường, sẽ chạy vào ngõ cụt. Nhưng Ngôn Hàm đã
sớm ghi nhớ toàn bộ tuyến đường trong hệ thống hướng dẫn, nên mỗi lần rẽ ngoặt đều có lối ra. Đới Thanh vốn định ép họ vào ngõ cụt để bị giam
cầm trong cửa cống, song lại không thể đạt được mục đích.
Chân
Noãn chạy đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, loạng choạng lảo đảo, cuối cùng
cũng nghe thấy Ngôn Hàm nói: “Kiên trì thêm chút nữa, phía trước rẽ trái là thoát rồi.”
Quả nhiên, vừa rẽ cua đã thấy một cánh cửa nơi vách tường cách đó sáu bảy mét.
“Đến rồi!” Anh kéo tay cô nhào đến cuối đường.
Chân Noãn va vào cửa, che ngực thở hổn hển, giống như chạy nước rút trăm mét cả mười vòng vậy. Cô nghe thấy tiếng xe Đới Thanh rẽ vào va đụng ầm ĩ.
Cô nhìn chiếc xe quẹo sáng, đầu xe nhắm ngay vào họ, đột nhiên lùi về
sau.
Cô nghe tiếng “tít tít” vang lên khi Ngôn Hàm nhập mật mã,
ấn xác nhận, sau đó giọng nói nhắc nhở vang lên: “Thật xin lỗi, quý
khách đã nhập sai mật mã.”
Chân Noãn hoảng hốt. Ngôn Hàm cũng bất ngờ.
Cửa cống chậm rãi hạ xuống, chiếc xe đối diện thoáng dừng lại rồi bỗng tăng tốc vọt đến. Hành lang quá hẹp, hoàn toàn không có chỗ để trốn.
Ngôn Hàm nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao đến, đồng tử co lại, ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”
Cô nghe lời anh, lập tức nhắm tịt mắt. Một giây sau, anh ôm eo cô và khẽ nói: “Chạy.”
Cô sợ hãi và kinh hoảng, nhưng lại thực hiện mệnh lệnh ngay lập tức, nhắm
mắt xông về phía trước. Anh ôm cô lao về phía xe Đới Thanh. Trong khoảnh khắc đụng vào xe, anh nhảy cao, giẫm lên đầu xe lấy đà bay lên. Chân
Noãn cũng bị anh kéo bay lên trời. Chiếc xe lập tức lao đến vách tường,
anh che chở cô, rơi xuống nện vào mui xe rồi từ phía sau xe lăn xuống.
Hai người lăn vài vòng trên đất, bả vai anh bị trúng đạn rách toạc, tay
buông ra. Chân Noãn theo lực quán tính lăn ra ngoài cửa cống đang chực
đóng lại. Cánh cửa không ngừng hạ xuống.
“Chân Noãn!”
“Đội trưởng!” Chân Noãn bò dậy khỏi mặt đất, lập tức nhào về phía anh. Nhưng cửa cống chỉ còn cách mặt đất vài chục centimét, cô lại nằm sấp xuống
chui vào trong.
Xe Đới Thanh đụng mạnh vào vách tường, bụi đất
rơi xuống, đỉnh trần nhà nứt ra một khe nhỏ, nước thấm vào nhỏ xuống.
Đới Thanh liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy cửa cống đang hạ xuống, Ngôn
Hàm quỳ gối bên đây cửa, còn Chân Noãn thì ở phía bên kia. Anh ta gạt
cần số ngược lại, lao về phía sau.
“Đưa tay cho tôi!” Ngôn Hàm
nắm lấy tay Chân Noãn, ôm cô ra khỏi khe hở dưới cửa cống rơi xuống. Anh không hề ngừng lại mà ôm chặt cô vào lòng, nhanh chóng lăn vào góc.
Hai người vừa tránh ra, đuôi xe đang lùi với tốc độ cao đụng vào cửa cống
thật dày, tiếng va chạm ầm ầm chấn động cả hành lang. Khe hở trên trần
lại nứt ra một đường, dòng nước lớn hơn chảy xuống.
Không ai biết phía trên hành lang này, không khí party đêm Giáng sinh đang sôi trào,
tiếng cười nói của bao nam thanh nữ tú hòa lẫn âm nhạc rộn ràng. Bao
người nằm trên nệm hơi trong hồ uống rượu ve vãn nhau, không hề biết
dưới đáy hồ đã nứt ra một đường nhỏ.
Chân Noãn chưa kịp hoàn hồn, Ngôn Hàm đã nhét khẩu súng vào tay cô, vẻ mặt âm u và lạnh lẽo, giọng
nói cực nhỏ: “Súng có vấn đề, đừng bao giờ bóp cò.”
Nói xong, anh lại đến bên cạnh kéo cửa xe ra. Đới Thanh đã khóa cửa không mở ra được, lần nữa tăng tốc. Ngôn Hàm nhảy lên mui xe, tóm lấy anh ta qua lớp kính chắn gió vỡ vụn. Xe hơi đụng vào tường, lực quán tính hất Ngôn Hàm văng ra ngoài, tay anh bắt lấy dải vụn thủy tinh còn dính lại trên khung xe.
Bụi bặm trên trần nhà rơi xuống lả tả, khe nứt trên tường lớn hơn, nước
chảy vào như xối. Trên lầu vẫn đang vui sướng hân hoan, ca múa yên bình. Dưới tầng hầm, Đới Thanh tăng tốc lùi xe, Ngôn Hàm không thả tay ra. Cú va chạm này khiến lực quán tính lại hất anh vào trong xe, tay tóm lấy
cổ áo Đới Thanh, lôi anh ta ra khỏi ghế trước đến mui xe, một cú đấm
liền giáng vào mặt ta. Hai người đánh nhau túi bụi.
Không ai chú ý đến nước đã nhanh chóng ngập qua đế giày. Chân Noãn nâng khẩu súng lên
căng thẳng xem xét, cô chợt ý thức được điều gì đó, đèn pin trong túi
khi nãy đã lăn ra ngoài cửa cống. Tấm kính của đèn pin là vũ khí sắc
bén, là thứ vũ khí giết người bí mật để lại cho mỗi người, thế nhưng vừa nãy cô lại làm rơi mất.
Trong khi đó, Đới Thanh nãy giờ vẫn bị
áp chế bỗng phản kích, đánh một cú vào bả vai bị thương của Ngôn Hàm.
Ngôn Hàm đau nên động tác chậm lại, bị đạp xuống khỏi mui xe. Đới Thanh
nhanh chóng chạy đến hàng ghế sau rút ra một cái kích, ném về phía Ngôn
Hàm. Ngôn Hàm chưa tránh kịp nên cạnh sắt sượt qua trán, máu tươi giàn
giụa.
“Đội trưởng!” Chân Noãn sợ mất hết hồn vía, thấy Ngôn Hàm như mất đi tri giác lại lao đến đánh nhau với Đới Thanh lần nữa.
Điều kinh khủng hơn chính là cô bỗng nhận ra trần nhà đang rỉ nước và mực
nước đã dâng lên đến bắp đùi. Cô cuống cuồng nhào đến đẩy cửa cống nhưng nó vẫn bất động.
“Hai người đừng đánh nữa, nơi này bị ngập nước rồi.”
Hai người đàn ông chẳng buồn đoái hoài, đánh từ đầu xe đến đuôi xe rồi từ
đuôi xe đến đầu xe. Chân Noãn xông đến cửa ra lần nữa, nhìn máy mật mã.
Trên đó gợi ý nhập vào tên một người, đầu cô rối như tơ vò.
Xiashi (Hạ Thời) – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Zhennuan (Chân Noãn) – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Xiatian (Hạ Thiên) – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Tina – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Yanhan (Ngôn Hàm) – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Daiqing (Đới Thanh) – “Thật xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã.”
Rốt cuộc là gì đây? Nước đã tràn qua hông cô: “Hai người đừng đánh nữa.”
Nhưng không ai nghe thấy lời cô cả. Tuy vai và đầu Ngôn Hàm bị thương, nhưng
đánh nhau không hề yếu thế, lại càng đánh càng phẫn nộ, một cú đấm rồi
lại một cú đấm, giống như đã phát điên: “Có phải mày đã giết Lữ Băng
không?”
Anh đấm Đới Thanh một cú ngã vào nước, lại lôi lên: “Là ai bắt cóc Hạ Thời?”
EFF – Ebook Fun & Free
Lại một cú đấm giáng xuống, ngay sau đó là một cú đạp thật mạnh, bọt nước văng tung tóe: “Là ai giết cô ấy?”
“Đội trưởng, anh đừng đánh nữa, anh sẽ đánh chết anh ta đấy!”
Ban đầu, Đới Thanh còn có thể phản kháng, nhưng dần dần vỡ đầu chảy máu,
chỉ có thể chịu đòn. Ngôn Hàm thật sự đã điên rồi, trên đầu, trên vai,
trên tay, trước ngực và sau lưng đều là máu. Toàn thân ướt đẫm, vết
thương vỡ toạc cũng không hề băn khoăn, chỉ ép Đới Thanh mở miệng.
“Là ai giết cô ấy? Mày nói đi!”
“Đội trưởng! Anh sẽ đánh chết anh ta đấy. Anh ta sẽ chết thật đấy!”
Ngôn Hàm không nghe thấy gì cả, nhặt cái kích lên: “Nói đi!”
Còn chưa giáng xuống thì Chân Noãn đã nhào đến ôm lấy anh: “Đội trưởng, anh đừng như vậy. Đây là giết người, đây là anh giết người.”
Anh thình lình dừng lại, bất động rồi khẽ buông tay, cái kích rơi xuống nước.”
Chân Noãn ngẩng đầu nhìn anh. Anh như thể bỗng choàng tỉnh từ cơn ác mộng,
vẻ mặt trống rỗng và ngây dại đến không còn biểu cảm. Cô nhẹ nhàng buông anh ra: “Đội trưởng?”
Anh chậm rãi hồi phục tinh thần, quay người: “Phải, đây là giết người.”
Chân Noãn theo anh rời khỏi, chợt nghe thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu
lại liền thấy Đới Thanh đang cầm khẩu súng mà Chân Noãn đánh rơi ở đuôi
xe lên, nhắm ngay Ngôn Hàm bóp cò.
Cô khiếp đảm quay người, nhào đến ôm lấy Ngôn Hàm. Ngôn Hàm cũng vô cùng bàng hoàng.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên, Chân Noãn run rẩy nhưng không có cảm giác đau đớn nào
cả, quay đầu lại nhìn, bộ ngực Đới Thanh đã bị bắn thủng một lỗ to. Anh
ta không thể tin trợn trừng mắt, ngã thẳng vào nước đang dâng lên điên
cuồng rồi chìm xuống trong nháy mắt. Mặt nước nhanh chóng hiện mảng máu
tươi lan rộng.
Lúc này, Chân Noãn mới nhớ đến lời dặn dò của Ngôn Hàm: “Súng có vấn đề, đừng bao giờ bóp cò.”
Mực nước càng ngày càng cao. Xe hơi và cửa, toàn bộ đều chìm trong nước.
Ngôn Hàm đỡ Chân Noãn lên mui xe đứng vững, đầu anh đụng phải trần nhà,
nước cũng nhanh chóng tràn qua ngực cô. Đới Thanh đã sớm bất động dưới
đáy nước. Thế nhưng, không gian hít thở của họ càng lúc càng thu hẹp.
“Đội trưởng.”
“Hả?”
“Anh không biết mật mã sao?”
Anh cười khổ sở: “Không giống như tôi đã nghĩ.”
“Em cũng mới vừa thử qua rồi.”
Hai người im lặng. Một lúc lâu sau, Ngôn Hàm hỏi: “Biết bơi không?”
Cô lắc đầu. Anh “ừ” một tiếng, ấn tay cô lên vách tường: “Tôi xuống dưới
thử lại xem. Em vịn chắc, nếu như xe lắc lư, đứng không vững thì gọi
tôi.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, nhìn bả vai anh trúng đạn.
Anh quay người, lặn xuống đáy nước. Lần này, anh bắt đầu nhập thử tên những người chết trong thôn kia vào mười năm trước, cách vài lần lại trồi lên mặt nước để thở. Lặn ngụp hồi lâu, anh thấy Chân Noãn dường như đang
đứng khập khiễng, chao đảo, nước đã tràn qua miệng cô. Cô mím môi ngẩng
đầu, lỗ mũi nho nhỏ lộ ra trên mặt nước, vẻ mặt quật cường, không nói
một lời.
Cô không hề gọi anh. Anh bơi đến bế cô lên, để đầu cô ngoi lên khỏi nước. Cô hơi đỏ mặt, rủ mi mắt.
“Chân Noãn.”
“Vâng?”
“Tay tôi đau.”
Cô hiểu ra, “à” một tiếng rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, đầu đặt lên vai anh.
Sóng nước nhẹ nhàng dao động, cọ ngứa cổ và cằm hai người họ. Nước đã
nhấn chìm vết thấm nước khi nãy, mực nước không còn tăng cao, có lẽ nước bên ngoài và trong phòng đã ngang bằng nhau.
Cô bám trên cổ anh, dần dần cảm thấy hơi thở khó nhọc, hô hấp của anh cũng càng lúc càng
nặng nề. Không khí sẽ nhanh chóng cạn kiệt.
“Lúc Đới Thanh nổ súng, sao lại nhào đến?”
Cô không lên tiếng.
“Tôi đã nói với em là không đáng rồi.”
Cô vẫn im lặng, một lát sau cất lời: “Đội trưởng.”
“Ừ?”
“Hai người chúng ta sẽ chết sao?”
“Không biết.” Anh cười một tiếng nhưng lại không có ý cười.
Cô gục lên vai anh, nhìn mặt nước màu xanh nhạt hòa lẫn những tia máu mỏng manh, ngẩn ngơ chốc lát lại hỏi: “Đội trưởng, anh có sợ chết không?”
“Không cảm giác.” Anh nói.
“À.” Cô ngập ngừng rồi hỏi: “Vậy anh muốn chết không?”
“… Tạm thời không muốn.”
“Bởi vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành ư?” Cô nói chậm rãi, không khí mỏng manh đến mức cô phải kiềm chế hít thở.
“Ừ.”
“Hy vọng sau khi anh rời khỏi đây sẽ tìm được kẻ hại chết A Thời, để cô ấy an nghỉ.”
Nước lướt qua hai gương mặt đang dán sát vào nhau của họ, anh nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”
Anh lại thất thần, cổ cô toát ra mùi hương của A Thời, thứ mùi hương quen
thuộc khiến anh say đắm. Suy nghĩ bỗng chốc quay về những ngày xa xưa…
A Thời nhỏ bé đang ngồi xổm trên mặt đất nghịch bùn. Anh đi qua, cô đuổi
theo nhảy nhót bên cạnh anh, muốn kéo anh cùng chơi. Nhưng anh định đi
bắt ve, hất tay khiến cô ngã vào đống bùn, khóc nức nở.
Ba anh nghe thấy Hạ Thời khóc liền chạy đến đánh anh một trận, bắt anh đứng phạt ở đầu ngõ dưới ánh nắng gay gắt.
Cô sợ sệt chạy ra, bàn tay nhỏ nhắn chà chà vào váy: “Anh Tiểu Hỏa, sau
này em không khóc nữa đâu, nếu không ba anh lại đánh anh.” Cô lấy ra một que kẹo từ phía sau lưng, “Em mang cái này cho anh ăn đấy.”
…
Ngưu Ngưu kế bên nhà cầm một túi dâu đi ngang qua ngõ, Tiểu Hạ Thời tham ăn nhìn thèm thuồng.
Ngưu Ngưu ngẩng đầu lên: “A Thời, em muốn ăn không?”
Tiểu Hạ Thời nhìn quả dâu đỏ mọng và gật đầu.
“Vậy em gọi anh là anh Ngưu Ngưu đi.”
Tiểu Hạ Thời dẩu môi nói: “Anh đâu phải anh trai em, anh Tiểu Hỏa mới là anh trai em. Hứ!”
Sau đó, Tiểu Ngôn Hàm nghe được liền giận đến nhăn mày: “Quả dâu có gì ghê
gớm chứ, anh cũng biết hái mà.” Buổi trưa hôm đó, anh đã nắm tay cô đi
hái dâu.
Anh trèo lên cây cao, cô bưng chiếc bát nhỏ đứng dưới
tàng cây nhìn ngó. Anh hái một chùm to đặt vào chiếc bát của cô, lại
trèo lên cây tiếp. Lúc xuống lần nữa, cô ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy
sáng lấp lánh nhìn anh, cái miệng đỏ chót, còn chiếc bát đã sạch trơn
chẳng chừa lại một quả.
“Sao em ăn nhanh quá vậy? Bụng không bị vỡ à?” Anh vén áo cô lên, bụng cô bé bằng phẳng.
Anh bỏ chùm dâu vào bát cô, lại bò lên cây lần nữa. Vừa quay đầu lại, ngồi
trên chạc cây, dang hai cánh tay vẽ lên một vòng tròn với cô: “Em ăn từ
từ thôi, anh sẽ hái một chùm… to như vậy xuống, cho em ăn no căng thì
thôi.”
“Vâng, anh Tiểu Hỏa cố lên.” Cô ôm chiếc bát gật đầu lia lịa.
Anh quay đầu trèo lên cây, gãi đầu: “A Thời ăn nhiều như vậy, sau này phải trồng một trăm cây dâu mới nuôi được em ấy.”
***
Đội trưởng, anh sợ chết không? Ngôn Hàm chưa từng nghĩ đến vấn đề này, anh
không sợ nhưng anh không muốn. Anh vẫn luôn cho rằng A Thời chưa chết,
bởi vì giữa họ có quá nhiều ký ức như thế, từng chút từng chút đều không phai mờ.
Nếu anh chết đi, sẽ không ai nhớ đến A Thời nữa, cô ấy cũng sẽ thật sự chết đi.
Nếu anh chết đi, bao nhiêu hồi ức của anh và cô phải gửi gắm vào nơi đâu?
Chân Noãn hô hấp chậm dần, rất lâu không lên tiếng. Anh cũng kìm nén hơi thở, phục hồi tinh thần, lại hỏi: “Em đang nghĩ gì?”
“Thẩm Dực.”
“… À.”
“Em thật có lỗi với anh ấy.” Dưỡng khí ít dần, giọng cô cũng từ từ nhỏ đi.
Anh mím môi rồi há miệng khẽ nói: “Tôi có lỗi với em.”
Giọng anh rất thấp, nhưng gần bên tai cô, dội vào màng nhĩ của cô. Cô thoáng
cứng đờ, không lên tiếng, trong đôi mắt bỗng phủ màn sương. Không cần
nhiều lời, cũng chẳng cần giải thích gì cả. Cô nghiêng đầu tựa vào vai
anh, tĩnh lặng và bình yên. Dưỡng khí càng ngày càng ít, thân thể thiếu
oxy khiến cô muốn hít thở thật nhiều nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng.
“Đội trưởng.”
“Hả?”
“Chờ anh ra ngoài, nếu Thẩm Dực có chỗ nào đắc tội anh, anh đừng so đo nhé, bỏ qua cho anh ấy một lần được không?”
Anh không lên tiếng.
“Được không?” Cô ngoan cố hỏi.
Anh cười: “Cái gì mà chờ tôi ra ngoài chứ? Hôm nay, hai chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.”
Cô mỉm cười nhưng anh không nhìn thấy. Cô thầm nghĩ như thế này cũng rất tốt.
“Tôi thử lại lần nữa.” Ngôn Hàm đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Dao phẫu thuật của em đâu?”
Cô đưa cho anh, anh cầm lấy dao cắm vào khe hở vách tường, bảo cô nắm lấy: “Em bám vào tường đừng cử động, kiên trì một lát, tôi sẽ lập tức trở
lên cho em hít thở. Có việc thì gọi tôi!”
“Ừ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cô mượn lực cán dao và sức nước dựa vào vách tường, anh đưa tay định
vuốt tóc cô nhưng cuối cùng lại vỗ vai cô, sau đó lặn xuống nước. Mặt
nước nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Một lát sau, anh lại ngoi lên để thở
rồi tiếp tục lặn xuống. Mật mã vẫn không đúng, anh thử hết lần này đến
lần khác.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn. Trước đó, cô có chút hận anh, nhưng giờ đây không còn nữa, dường như vẫn thích anh nhiều hơn. Cô khẽ mỉm cười nhìn anh biến mất khỏi mặt nước.
Hôm nay, hai chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết! Lời này nghe sao thật hay, nhưng mà…
Cô thả lỏng một tay, vuốt đầu mình. Chân Noãn ngoan, cho Đội trưởng thêm
một chút thời gian nữa, anh ấy nhất định sẽ tìm được mật mã, anh ấy nhất định sẽ sống sót. Anh thật đáng thương, xem như vì Hạ Thời trả lại cho
anh một mạng cũng tốt.
Cô thở hắt ra, thầm nghĩ nếu không như thế thì trong nước sẽ phát ra âm thanh ùng ục kinh động đến anh. Cô trút
cạn hơi thở sau cùng, thả lỏng tay, chầm chậm chìm xuống nước.
Im hơi lặng tiếng, không vang tiếng nước, không để Đội trưởng phát hiện…
Chương 14
Khi Chân Noãn tỉnh lại, cô đang nằm trong phòng nghỉ của mình tại C-lab,
ngoại trừ cổ họng còn đau thì chẳng hề có gì khó chịu. Cô đẩy cửa bước
ra ngoài, trong Phòng thí nghiệm không có ai, chỉ có chiếc bàn dài sạch
sẽ và máy móc. Đồng hồ treo tường hiển thị đã là buổi chiều, bầu trời
bên ngoài vẫn sáng trong.
Cô đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, từng
lớp tuyết dày bao phủ toàn bộ thế giới. Cả khu cao ốc văn phòng của cảnh sát trắng xóa một màu, vô cùng sạch sẽ. Dự Thành đã đổ tuyết vào đêm
Giáng sinh tối qua.
Suốt quãng đường cô không gặp ai, cửa văn
phòng từ trên xuống dưới đều đóng im im. Cô đẩy cửa cầu thang, thang máy phía sau mở ra, Quan Tiểu Du vội vã ra ngoài, thấy Chân Noãn thì thoáng sững sờ, hỏi vắn tắt: “Không sao chứ?”
“Không sao.”
Cô ấy quay đầu cắm cúi lấy chìa khóa, Chân Noãn thoáng thấy đôi mắt cô ấy đỏ hoe.
“Sao thế?”
Quan Tiểu Du im lặng đẩy cửa vào phòng.
“Là… vừa rồi mới đi nghiệm chứng ở khu vui chơi sao?”
“Mang về rồi.” Quan Tiểu Du quay đầu đi, lau nước mắt rồi lại giải thích,
“Không thuộc về quyền hạn của cậu, để người khác tiếp quản rồi.”
“Mình và Đội trưởng đều không được tham gia vụ án ở khu vui chơi sao?”
“Không phải, tất cả chúng ta đều không được tham gia. Cấp trên đã cử tổ điều tra khác xuống…”
Chân Noãn chợt hiểu ra. Thông tin về người và việc liên quan đến vụ án mật
thất quá nhạy cảm. Vì vậy, cấp trên toàn quyền chịu trách nhiệm thu thập chứng cứ và khám nghiệm tử thi, bọn họ chỉ có thể giúp đỡ một phần, có
lẽ vẫn chưa thể nhúng tay vào.
“Đội trưởng đâu?”
“Chắc là ở bệnh viện, không rõ lắm… Nếu không nhờ Cục trưởng Thượng bảo vệ, sợ
rằng anh ấy đã bị bắt đi giam giữ rồi. Trước mắt, vẫn chưa biết có phải
đã bị cắt chức tạm thời không nữa.”
“Anh ấy…” Cô không dám khẳng định, “… Đâu có hại người.”
“Nhưng anh ấy phải tiếp nhận điều tra, gần đây cậu cũng không được đi lung
tung.” Quan Tiểu Du giận đến nghiến răng, “Người trong kế hoạch T kia
đều là thứ biến thái gì vậy chứ?”
“Cậu biết rồi hả?”
“Đội
trưởng Ngôn đã nói hết rồi. Vả lại, trước đó nhiều cặp sinh đôi trùng
hợp xuất hiện như vậy vốn đã rất quái lạ mà, đúng không? Cục trưởng
Thượng suýt bị anh ấy làm tức chết.”
Chân Noãn không lên tiếng. Cục trưởng Thượng chắc hẳn đoán được Ngôn Hàm đã sớm có phát hiện nhưng vẫn không tỏ thái độ.
“Không biết năm nay Đội trưởng Ngôn trúng phải tà gì nữa…” Quan Tiểu Du nói,
“Tối qua, đã có phát hiện mới ở bãi rác Dương Minh, chứng minh phán đoán trước đó là chính xác. Mọi người đã tìm được cả thi thể của Hạ Thời
rồi.”
“Tìm được rồi à? Tình trạng ra sao?”
“Hoàn toàn biến dạng.”
Chân Noãn quay trở lên lầu, không biết rốt cuộc làm sao Ngôn Hàm đoán được
mật mã. Bàn tay cho vào túi tìm chìa khóa, bỗng phát giác ra mình đã
thay áo khoác. Cô lập tức chạy về phòng nghỉ, chiếc áo khoác ướt mèm vẫn đang treo trên ghế, vừa sờ vào đã không thấy mảnh giấy Trình Phóng cho
cô nữa. Mảnh giấy bí mật trong đầu của tượng sáp giáo sư Trịnh đã biến
mất. Nó bị Ngôn Hàm lấy đi rồi.
Thôi đi, Trình Phóng đưa phong
thư và mảnh giấy cho cô không phải là không muốn cho Ngôn Hàm biết, mà
là lo lắng cho an nguy của hai người họ, để cô ra khỏi mật thất mới giao cho anh. Nhưng không có điều gì qua được mắt của Ngôn Hàm cả.
Cô đi trở về văn phòng, bất ngờ gặp Ngôn Hàm đang bước ra khỏi thang máy.
Cô thảng thốt nhìn anh, vẫn là gương mặt anh tuấn với vẻ hiu quạnh ấy,
quần áo trên người đã thay, không nhìn thấy vết thương trên vai mà chỉ
để lộ băng quấn bên tay phải.
Cô nhìn anh đăm đăm, cảm giác như đã trôi qua mấy đời người.
“Nhìn gì thế?” Anh nói: “Nước ngâm hỏng đầu óc rồi à?”
“… Đội trưởng, anh vẫn ổn chứ?”
Anh “ừ” một tiếng rồi đi về phía trước, nhưng chợt hỏi: “Sau khi tôi lặn xuống nước, em đã làm gì?”
“Em… trượt tay, rơi xuống nước.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
“Chân Noãn.”
“Vâng ạ?”
“Vì tôi không đáng đâu.” Anh nói, khuôn mặt vắng lặng tựa đêm đen.
Ngôn Hàm đi đến phòng phẫu thuật, Chân Noãn cũng đi vào theo, liền trông
thấy vài mảnh xác ướp đen sì trên bàn. Xác ướp đã rã nát. Anh không nói
một câu, đeo vào một lớp găng tay mỏng, đi đến khâu lại từng mảnh thi
thể.
Chân Noãn đứng một bên không giúp anh. Cô không dám chạm vào “người” của anh, cũng không muốn quấy rầy anh và “cô ấy”. Trong mật
thất kia, cô không ngừng hận anh và Hạ Thời, nhưng hôm nay nhìn thấy
cảnh tượng này, nỗi hận trong cô đã biến mất tăm.
Một người nếu
còn sống, người yêu của cô ấy sẽ trèo đèo lội suối vượt qua mười năm đi
tìm kiếm. Con đường này cô độc và đau khổ biết mấy, nhưng trong lòng anh vẫn có niềm tin sẽ gặp lại nhau.
Nhưng nếu một người đã chết,
người yêu của cô ấy cũng sẽ một mình đơn độc tìm kiếm hung thủ chỉ vì
muốn cô ấy an nghỉ, sẽ tìm kiếm hài cốt chỉ vì để cô ấy toàn thây. Con
đường suốt mười năm dài đằng đẵng này, anh đã đi như thế nào?
Cô ấy chết đi, anh thật sự sẽ khắc ghi cô ấy bằng cả đời mình.
“Cô ấy” khô héo đến rất gầy và rất nhỏ, đầu, thân, cánh tay và cẳng chân đều nhỏ như que củi.
Trong phòng chỉ có đèn bàn phẫu thuật bật sáng. Ngôn Hàm cúi đầu, mái tóc lưa thưa che kín mắt, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm hao gầy.
Răng anh cắn chặt môi, miệng mím thành một đường mảnh.
Anh nhẹ
nhàng nâng mặt “cô” lên, lại vuốt đầu “cô”, bàn tay vuốt ve qua lại
giống như đang trìu mến vuốt tóc “cô”. Ngón tay anh khẽ chạm vào mặt
“cô”, cẩn thận và thành kính.
Khuôn mặt gồ ghề kia đã biến dạng
đến không còn hình người nữa. Xác ướp sẽ bảo tồn nguyên vẹn dung mạo
trước lúc chết của “cô”, cô từng bị người ta ném vào axit ăn mòn, dĩ
nhiên sẽ có tình trạng bi thảm như vậy.
Ngón trỏ của anh chậm rãi lướt từ trán đến chóp mũi cô rồi lướt đến cằm, khẽ run rẩy. Sau đó, anh nhìn đăm đăm vào mặt “cô”, cứ nhìn mãi như thế. Qua một lúc lâu, anh
bỗng nói: “Tôi muốn ở đây một mình.”
Chân Noãn quay người rời đi.
Trong phòng phẫu thuật yên lặng như tờ, Ngôn Hàm vẫn đứng bên bàn, say mê
nâng lên cái đầu bé nhỏ xù xì kia. Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh đã ghép được cô lại.
Anh nắm tay “cô”, ngón tay đan xen, mười
ngón giao nhau. Anh cúi xuống, mặt cọ vào mặt “cô”, lại dùng mũi cọ mũi
“cô”, môi khẽ chạm vào môi “cô”. Giống như bản năng của loài vật, không
nói thành lời mà chỉ có thể mơn trớn như vậy.
Nhưng…
Anh từ từ mở mắt, nhìn khuôn mặt đen sì của “cô”, đứng thẳng người dậy.
Cảm giác này… cảm giác “cô ấy”… không đúng!
***
Chân Noãn trở về văn phòng, thẫn thờ hồi lâu. Hạ Thời vì Chân Noãn trước kia mà thân xác rã nát, nhưng cô không có ký ức về việc này, thật sự không
liên quan đến cô sao? Cô nhớ đến tình trạng thê thảm kia, chẳng trách
Ngôn Hàm hận cô.
Cô nằm nhoài trên bàn một lát rồi nắm lấy điện thoại bàn trong văn phòng gọi cho Thẩm Dực: “Thẩm Dực.”
“Ừ?”
“Em là Chân Noãn.”
“Anh biết.”
“… Em biết “Chân Noãn” trước kia đã làm gì rồi.”
“…”
“Tina.” Cô nắm ống nghe, khẽ cắn răng, lại nói thêm một câu: “Em muốn nói chuyện với anh một chút, ngay bây giờ.”
Anh thoáng khựng lại rồi hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Ở văn phòng, nhưng em có thể ra ngoài tìm anh.”
“Không cần, anh sẽ đến đó.”
Chân Noãn đẩy cửa thông lên sân thượng, trên sân thượng phủ một lớp tuyết
dày, không có dấu chân người. Giày giẫm lên vang tiếng rột roạt.
Thẩm Dực đi theo sau cô, lên tiếng hỏi: “Sợ lạnh như vậy sao lại chạy lên đây?”
“Phía dưới người qua kẻ lại.” Mặt cô rụt vào khăn quàng cổ, không quay đầu
lại, “Tại sao không nói cho em biết thân phận thật sự trong quá khứ của
em?”
“Em đã không còn nhớ gì cả, nói cho em biết làm chi? Đều là chuyện không tốt.”
“Anh biết những việc kia là không tốt à.” Cô dừng bước.
“…”
“Đã biết không tốt sao bây giờ anh vẫn còn làm?” Cô bước thêm một bước,
phía sau chỉ có tiếng gió, lại dừng bước khẽ hỏi, “Bởi vì em sao?”
Không ai trả lời. Tiếng bước chân giẫm lên tuyết tiến đến gần, anh đi ngang qua người cô.
“Thẩm Dực.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt phản chiếu ánh tuyết trắng lóa, không thấy rõ cảm xúc.
Cô ngửa mặt lên: “Có người muốn giết em, nên anh làm việc thay họ để đổi lại an toàn cho em. Là như vậy đúng không?”
Anh nhìn cô giây lát, điềm đạm nói: “Không phải, em cả nghĩ rồi.”
Chân Noãn nghẹn lời, muốn nhìn ra manh mối nào đó từ nét mặt anh, nhưng cô
bỗng phát giác bao năm trôi qua mà mình chưa hề thấy rõ được lòng Thẩm
Dực, cũng không nhận ra được anh nói thật hay nói dối.
Cô cúi đầu: “Vậy một tháng mà anh nói là gì đây?”
Thẩm Dực lặng thinh. Cô hiểu ra, lại ngẩng đầu, lời chưa kịp thốt ra thì anh đã đưa tay kéo khăn quàng cổ của cô, nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ và hỏi: “Ai làm em bị thương?”
Cô không thể nói là Ngôn Hàm,
giọng nói hơi khàn: “Anh biết Đới Thanh… Trước kia, em cho rằng anh ta
là cảnh sát chìm được cài vào bên cạnh anh. Nhưng thật ra anh ta là…”
“Anh biết lai lịch từng người bên cạnh anh.” Thẩm Dực quấn lại khăn quàng cổ cho cô, “Ban đầu, anh nghĩ rằng anh ta là người của Thân Hồng Ưng cài
vào bên cạnh anh, sau này mới biết được thật ra anh ta theo dõi hết tất
cả mọi người, bao gồm cả Thân Hồng Ưng.”
Vì vậy, mỗi lần anh ra
tay cài bẫy hại những cặp sinh đôi kia đều bị vướng tay vướng chân, may
mà có danh nghĩa giúp Kỳ Thâm tranh đấu thương trường nên Đới Thanh mới
không tìm ra đầu mối.
Cô nghe ra: “Anh đã biết chuyện khu vui chơi ư?”
Anh không trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT