Tịch Thanh đặt Liễu Chiêu Vân đang hôn mê bất tỉnh lên
đống rơm, đắp kín chăn cho nàng.
Dạ Ngu Ngốc đứng ở một bên, dùng khăn màu trắng lau
vết máu trên đoản đao, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn bóng của lưng Tịch Thanh.
"Dạ Nhi, ai giúp ngươi dịch dung vậy?" Tịch
Thanh xoay người lại, đi đến chỗ Dạ Ngu Ngốc, nhìn khuôn mặt xa lạ của hắn tò
mò hỏi.
Chẳng lẽ là Đường Thải Nhi? Không thể nào. . . . . .
Nữ nhân kia còn có bản lĩnh này sao?
Dạ Ngu Ngốc tra đoản đao vỏ đao, gãi gãi hai má cười
ha ha, "Là nương tử làm cho, nói là làm như vậy Dạ Nhi sẽ an toàn nha
~" vừa nói đôi mắt tròn chuyển một vòng, vẻ mặt hưng phấn túm ống tay áo
của Tịch Thanh, "Làm sao tiểu Tịch Tịch biết là Dạ Nhi vậy? !"
Khóe mắt Tịch Thanh giật giật, giơ tay lên vỗ vỗ bả
vai của Dạ Ngu Ngốc, "Cái này. . . . . .Trong thiên hạ ngoại trừ Dạ Nhi
ngươi, không có ai gọi ta là tiểu Tịch Tịch . . . . . ."
"A ~ thì ra là vậy." Dạ Ngu Ngốc bĩu môi gật
đầu, lại cắn cắn môi dưới hình như đang nghĩ tới cái gì, nheo mắt lại nhìn về
phía Tịch Thanh, "Tiểu Tịch Tịch có phải đang đói bụng hay không? Ta đi
bắt gà rừng cho ngươi nha!"
"Này, bên ngoài trời tối lắm, chờ trời sáng
đi."
Dạ Ngu Ngốc hoàn toàn không nghe Tịch Thanh khuyên
bảo, lắc mình một cái biến mất trong màn đêm.
Tịch Thanh sững sờ tại chỗ, lắp bắp nói, "Hắn. .
. . . . Hắn học khinh công lúc nào vậy? !"
---------------
Đêm khuya, sương trắng bao phủ cả khu rừng, quần áo
trên người cũng bị ngấm hơi nước. Đường Thải Nhi khiêng cái hũ lớn đi vào trong
rừng, thỉnh thoảng giẫm lên nhánh cây, truyền đến tiếng cọt kẹt.
"Đi một mình thật đúng là có chút nguy hiểm
nha." Nàng đặt cái hũ trong ngực lên phiến đá, chống nạnh thở hổn hển,
ngửa đầu nhìn xung quanh một vòng, "Nơi này chắc là không có vấn đề
gì."
Phương pháp giải quyết Kim Chung cổ chỉ có một, ít
người biết đến, đó chính là huyết tẩy! Dùng cáo trắng hiếm hoặc là máu độc của
người để làm thức ăn cho cổ độc, kết hợp song song với nhiều loại thảo dược làm
thức ăn. Phương pháp ngược, Kim Chung cổ không thể chịu đựng lượng máu lạ lớn,
do đó tất cả tinh khí sẽ bị tiêu hao hết, bỏ lớp vỏ thành kim thiền (con ve sầu màu vàng).
Đường Thải Nhi cẩn thận mở nắp hũ, trong nháy mắt khí
lạnh tràn ra, mặt cỏ dính sương sớm ở xung quanh trong phút chốc bị bao phủ bởi
một tầng sương trắng. Nhờ ánh trăng mơ hồ có thể thấy được một đàn kim thiền
lóe hàn quang đang bò lúc nhúc.
"Khá lắm, bọn bây thật mập nha." Đường Thải
Nhi lẩm bẩm, lấy từ trong tay áo ra bốn, năm cái bình sứ, đặt trên phiến đá,
"Để ta cho các ngươi ăn nha, ha ha ~"
Dứt lời, vén tay áo lên, cầm đoản đao, thở một hơi
thật dài. Giơ tay cứa xuống, một vết máu xuất hiện trên cánh tay trắng nõn của
Đường Thải Nhi. Máu tươi chảy xuống cánh tay, nhỏ mấy giọt vào trong đàn kim
thiền.
"Cho bọn bây uống máu của ta, tiện nghi cho bọn
bay rồi."
Để giải cổ, tối nay trước khi ra ngoài Đường Thải Nhi
đã bắt đầu uống thuốc độc thời hạn ba canh giờ. Cơ thể của người trúng độc
không có gì khác thường, giống như những người bình thường khác. Nhưng ba canh
giờ sau, tóc của người bị trúng độc sẽ dần dần chuyển thành trắng, lòng bàn tay
và ngực sẽ xuất hiện dấu đỏ, giống như thiếu máu rồi mệt mỏi không còn sức lực.
Nếu hai mươi bốn canh giờ không có giải dược, sẽ nhanh chóng biến thành một xác
chết khô, mất máu mà chết.
Độc tính của loại độc này cực cao, sau khi uống thuốc
độc được nửa canh giờ, độc tố sẽ khuếch tán ra toàn thân. Hiện giờ đã qua ba
canh giờ, cho nên khẳng định có thể gọi Đường Thải Nhi là người độc.
Máu rơi vào thân kim thiền, giây kế tiếp liền thấm vào
trong cơ thể, khí lạnh tràn vào trong máu giống như hô hấp của con người vào
mùa đông, có chút khó thở.
Đường Thải Nhi cắn chặt môi dưới, chỉ cảm thấy thân
thể càng ngày càng lạnh, không khỏi chép miệng mắng: "Bà nội cái bánh quai
chèo."
Vết thương trên cánh tay không ngừng chảy máu, Đường
Thải Nhi nhìn máu của cứ chảy ra, trong lòng có chút cảm giác không đúng, hay
là nói, trong lòng có chút phức tạp.
Cầm mấy bình sứ lên, há miệng cắn nắp bình sứ ra, lấy
bột thuốc bên trong rắc vào trong hũ.
Cơ thể kim thiền trong hũ càng ngày càng trướng lớn,
màu sắc cũng dần dần đục theo. Đường Thải Nhi thấy thời cơ đã đến, vội vàng kéo
dải lụa băng vết thương lại, "Máu của ta. . . . . . Lãng phí, lãng phí,
quá lãng phí."
Cân nhắc lại cân nhắc, cảm giác đã đến lúc, chỉ thấy
Đường Thải Nhi nhảy vèo một cái cách xa một trượng, cùng lúc đó, một tiếng nổ
đùng vang lên, giương mắt nhìn lên, cái hũ sớm đã vỡ tan tành, rất nhiều máu
vẩy lên những mảnh vỡ của cái hũ, kim thiền bị nổ chết từ lâu.
Đường
Thải Nhi bình tĩnh nhìn mọi việc trước mắt, không chút hoang mang, lấy giải
dược từ trong ngực nuốt vào, "Cổ độc này thật sự khiến người ta bực
mình."
"A! Nữ quỷ a!"
Chính xác, vừa mới tự ngược đãi mình xong, không cẩn
thận đã làm máu loãng dính lên trên người, cũng chính xác, tối nay nàng lại
trùng hợp mặc quần áo màu trắng. . . . . .
Nhưng mà! Tại sao lại gọi nàng là nữ quỷ! Cái này quá
tổn thương người rồi!
Đường Thải Nhi tức giận xoay người nhìn sang, thấy vẻ
mặt hốt hoảng của mấy người đi đường, "Ngươi nói ai đó, rảnh rỗi không có
chuyện gì làm hay sao mà ra đường vào ban đêm làm cái gì!"
"Huynh đệ, không phải là quỷ sao." Một người
trong đó nắm trường đao, híp mắt nhìn Đường Thải Nhi.
"Cô nương à, ngươi nửa đêm một thân một mình ra
đường, rất nguy hiểm nha."
Đường Thải Nhi lạnh mặt nhìn mấy người trước mặt dần
trở nên bỉ ổi, hừ lạnh một tiếng, "Một mình thì sao?" Vừa nói vừa giơ
tay lên xoa xoa trán của mình, trong lòng thầm nói, tại sao cơ thể càng ngày
càng mềm nhũn vậy . . . . .
"Ha ha, đại ca, mấy huynh đệ chúng ta đã đói khát
rất lâu rồi, không bằng. . . . . ."
"Không sai không sai, đại ca, khó được gặp mỹ
nhân đi một mình nha ~"
Đường Thải Nhi rút đoản đao ra, bực bội nhìn đám
người, “Lũ khốn kiếp, muốn ăn đậu hủ của lão nương, muốn . . . . . ." Lời
còn chưa dứt, thân thể mềm nhũn liền ngã vào bụi cỏ, nghiêng đầu nhìn lòng bàn
tay, có thể thấy rõ những dấu đỏ, "Bà nội nó . . . . . . Ăn nhầm giải
dược. . . . . ."
Thân thể vô lực, đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Nhìn mấy tên ác đồ dần dần đến gần, nàng tức giận đến
cả người phát run, "Các ngươi dám đụng đến lão nương ta. Ta sẽ khiến các
ngươi hối hận cả đời!"
Lời nói vốn mang mười phần tức giận, nhưng đến khóe
miệng lại trở thành tiếng “ưm” yểu điệu.
"Khốn kiếp. . . . . ."
"Ai u, làn da này rất mịn nha ~" một tên vén
váy Đường Thải Nhi lên, đưa tay tùy tiện vuốt ve da thịt trên chân nàng, đến
mức làm Đường Thải Nhi sinh ra cảm giác lạnh lẽo, hung ác nhất.
"Không được chạm vào ta! Con bà ngươi, ta phải
khiến các ngươi chết không được tử tế. . . . . . A. . . . . ." Một mùi hôi
thối tràn vào khoang miệng, chòm râu ghê tởm ghim bên môi nàng. Nàng giận đến
nổi máu trong cơ thể gần như chảy ngược.
Bị đối phương ngăn miệng lại, mắng không ra tiếng, chỉ
có “Ừ” Bằng giọng mũi, lại có vẻ khó nghe.
Toàn thân Đường Thải Nhi không còn một chút sức lực,
trong lòng mắng chửi ngàn vạn lấy mấy tên đang khinh bạc mình.
Giơ tay lên muốn đẩy kẻ đè trên người mình ra, nhưng
bởi vì dùng sức mà khiến vết thương trên cánh tay nứt toạc ra, tay áo trong
nháy mắt nhuộm màu đỏ thẫm.
"Ha ha! Nữ nhân này thật đúng là báu vật nha! Đại
ca, chiếm nàng đi! Đại ca hưởng trước đi, ha ha. . . . . . A!" Tiếng cười
của kẻ nọ dừng lại, thay vào là một tiếng thét thê thảm.
Đường Thải Nhi thở hổn hển, cảm nhận được kẻ trên
người mình đã bị lôi dậy, giương mắt nhìn, chỉ thấy một thân ảnh màu đen cầm
đoản đao trong tay cứa đứt cổ của đối phương.
"A! !" Mấy tên tiểu đệ nhìn thấy lão Đại bị
cắt đứt cổ, cũng rối rít kéo quần lên muốn chạy trốn.
Lại thấy thân ảnh màu đen lắc mình, mấy tên đang muốn
chạy trốn trong nháy mắt ngưng động tác, sau đó máu tươi từ miệng phun ra.
Đường Thải Nhi nằm trên mặt đất, nhìn đám người từ từ
ngã xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng quen thuộc kia khẽ mở
miệng, "Dạ Nhi?"
Dạ Ngu Ngốc lạnh mặt, nắm đoản đao trong tay nhìn
những xác chết trên đất, đôi mắt lạnh lẽo bao hàm cả tức giận.
Hai tay run run lại ngồi chồm hỗm xuống, hạ đoản đao
xuống, điên cuồng đâm vào xác của tên đã cưỡng hôn Đường Thải Nhi. Cái xác kia
trong khoảnh khắc trở nên máu thịt lẫn lộn.
"Dạ Nhi. . . . . . Dạ Nhi. . . . . ." Đường
Thải Nhi nhìn bóng lưng Dạ Ngu Ngốc, không thể tin vào mắt mình, người trước
mắt chính là Lăng Dạ Tầm dễ thương, thuần khiết sao.
Hai vai Dạ Ngu Ngốc run rẩy, thở hổn hển, cặp mắt lạnh
như băng dần dần trở lại sắc ôn hòa, cúi đầu nhìn máu tươi dính đầy hai tay
mình, nghiêng đầu một cái, "Ai bảo ngươi khi dễ nương tử, đáng đời."
Dạ Ngu Ngốc vứt đoản đao xuống một bên, xoay người đi
tới bên cạnh Đường Thải Nhi, quỳ gối trên cỏ nhìn nàng cánh tay đầy máu của
nàng, "Nương tử. . . . . . Nàng bị thương. . . . . ." Trong giọng nói
là đau lòng và tức giận xen lẫn.
Dạ Ngu Ngốc cởi áo khoác ngoài của mình xuống, che kín
thân thể của nàng, nâng tay áo lên dùng sức lau đôi môi đỏ mọng của Đường Thải
Nhi.
Đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào môi nàng, hai tay
run rẩy không ngừng lau đi.
Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy đôi môi nóng như lửa, muốn
ngăn Dạ Ngu Ngốc lại, không muốn hắn tiếp tục lau nữa.
Dạ Ngu Ngốc thở hổn hển, hai mắt rời rạc không có tiêu
cự, giống như người đang mộng du, hắn thôi không lau nữa, lạnh lẽo, lẩm bẩm
nói: "Người của ta. . . . . . Không thể bị người khác đụng vào. . . . . .
Không thể. . . . . ."
Đường Thải Nhi sửng sốt, há miệng, nhìn Dạ Ngu Ngốc
trước mắt, "Dạ Nhi, làm sao ngươi. . . . . ."
Dạ Ngu Ngốc mở trừng hai mắt, ánh mắt lạnh như băn trở
nên nhu hòa, đôi mắt rời rạc khôi phục tiêu cự, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi
môi nóng rực của Đường Thải Nhi, "Nương tử, thật xin lỗi, Dạ Nhi không nên
để nương tử một mình."
"Không sao, Dạ Nhi không nên tự trách bản
thân." Đường Thải Nhi nhắm hai mắt lại, cảm thụ đôi môi lạnh như băng của
Dạ Ngu Ngốc đang chạy trên môi mình.
Thân thể chợt nhẹ bẫng, mở mắt ra, đã thấy Dạ Ngu Ngốc
ôm mình lên.
Đường Thải Nhi áp mặt vào sát lồng ngực của Dạ Ngu
Ngốc, ánh mắt mê mang, "Dạ Nhi, ngươi sẽ biến mất sao?"
"Hư. . . . . .Nương tử đừng nói nữa, nương tử
đang bị thương, an tâm nghỉ ngơi đi, có Dạ Nhi ở đây mà." Dạ Ngu Ngốc khẽ
hôn trên trán Đường Thải Nhi, sau đó điểm nhẹ mũi chân, bay lên.
Cho dù thay đổi, ta có thể làm gì chứ?
Không phải đã yêu tên ngốc này rồi sao? Không phải đã
rơi vào lồng ngực của hắn rồi sao?
Là nên kiên trì, hay là lựa chọn rời đi?
Sau khi hắn bình phục, rốt cuộc trong lòng có còn vị
trí của ta hay không?
Đường Thải Nhi khẽ nhắm mắt lại, ngăn không cho mình
suy nghĩ tiếp về vấn đề này nữa, khóe miệng khẽ cong lên, lại mở mắt ra,
"Không có chuyện gì, nếu như ngươi muốn rời đi, ta đây sẽ túm ngươi trở về
bên cạnh ta."
"Sao? Nương tử?" Dạ Ngu Ngốc đang bay về
phía trước, nghe nương tử phát ra một câu tuyên thệ trong ngực, không khỏi tò
mò cúi đầu nhìn, "Nương tử nói gì?"
"Ta nói, ngươi đời này đều là người của Đường
Thải Nhi ta, đừng mơ tưởng chạy thoát!"
Dạ Ngu Ngốc cười hì hì một tiếng, hai mắt trong veo
làm người ta nhói lòng, "Ừ! Nếu như Dạ Nhi đi, nương tử cũng nhất định
phải tìm Dạ Nhi về nha!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT