Edit: An Bi Nhi

Vì vậy Viêm Dục bắt đầu hành động.

Hắn đổ gạo đã được quấy đều vào trong nồi đang sôi, cầm muỗng lớn quấy tiếp.

Mộc Phỉ không để ý đến giày cỏ, dùng tốc độ nhanh hơn cả quán quân thi chạy ở trường chạy tới bên cạnh cửa sổ phòng bếp, lúc Tưởng Nhứ Nhi còn đang ngây người đã nhanh chóng nhận lấy hai chén lớn ôm chặt trong ngực, cười hiền lành ngọt ngào.

"Cảm ơn Nhứ Nhi tỷ tỷ, tối nay muội và phụ thân có lộc ăn rồi."

Tưởng Nhứ Nhi nghe Mộc Phỉ gọi nàng, khuôn mặt xinh đẹp thêm vẻ u ám, lúc nhìn thấy đồ ăn Mộc Phỉ ôm trong ngực, u ám chuyển thành tối tăm. Tay vén sợi tóc bên thái dương lên, cố nặn ra nụ cười mỉm: "Không cần cảm ơn, lúc Tưởng tỷ tỷ còn sống cũng hay qua lại với ta, bây giờ nàng không còn, dì cũng nên chăm sóc con."

Giọng nói êm ái mang theo vẻ cưng chiều nhẹ nhàng bay vào lỗ tai Mộc Phỉ, Mộc Phỉ ngượng ngùng cười, lùi về phía sau nửa bước, đặt chén lên bếp lò rồi lặng lẽ cọ sát cánh tay đang nổi da gà, thật buồn nôn, Tưởng Nhứ Nhi chắc quên uống thuốc rồi.

Hay qua lại với Tưởng tỷ tỷ, nói dối cũng không nghĩ trước, lần trước mẹ ta đứng trước mặt ngươi, không phải ngươi đi đường vòng sao?

Lập tức quay về vẻ mặt cười tươi,  Dieenndkdan/leeequhydonnn lúm đồng tiền như ẩn như hiện: "Nhứ Nhi tỷ tỷ, tỷ có muốn vào ăn cơm cùng không?"

Ánh mắt Tưởng Nhứ Nhi sáng lên, đang định đồng ý, nhưng khi nhìn thấy cái bàn rách nát và hai cái đôn nhỏ liền từ bỏ ý định, liên tục xua tay cười cự tuyệt nói: "Không cần, đây là dì đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi, nếu hợp khẩu vị, lúc nào con và phụ thân cũng có thể đến nhà dì dùng cơm."

Thôi, còn nhiều thời gian, không cần vội vàng, đột nhiên tiến lên sẽ lộ ra nàng không thận trọng.

"Cảm ơn Nhứ Nhi tỷ tỷ." Mộc Phỉ tự động bỏ qua danh xưng "dì" kia, rất tự nhiên gọi "Nhứ Nhi tỷ tỷ".

Người này thật kì lạ, làm gì có nữ tử nào thích bị gọi như người già chứ, nhìn khuôn mặt của nàng ta khi nghe nàng cố ý gọi Nhứ Nhi tỷ tỷ, gương mặt đó đen thui giống như mới cúi xuống chui vào bếp lò vậy.

Mất hứng thì mất hứng đi, nàng cũng không muốn chỉnh sửa theo Tưởng Nhứ Nhi.

Lúc Tưởng Nhứ Nhi và Mộc Phỉ đang ngươi tới ta đi, cắn răng nhấn mạnh từng chữ âm thầm sửa xưng hô "dì" với "tỷ tỷ", Viêm Dục tắt lửa đi, nhanh chóng đi về phía hai người.

Giọng Tưởng Nhứ Nhi nũng nịu đến mức như nhũn cả xương, đôi mắt câu hồn liền nhìn qua đỉnh đầu Mộc Phỉ, lưu luyến trên gương mặt của Viêm Dục, khắc sâu từng đường cong mềm mại lại rất quyến rũ của hắn trong đầu.

"Mộc đại ca, cơm làm xong rồi, các ngươi ăn trước đi, nhà gần nhau, nguyên liệu đã chuẩn bị đủ, chỉ cần chờ ta trở về làm là ăn được."

Hắn có mời nàng ở lại ăn cơm không, thật kích động, tim đập thật nhanh.

Nếu hắn mời mình, có nên đồng ý không? Ai nha, thật rối rắm.

Lúc này Mộc Phỉ cảm nhận được sự nhiệt tình không bị cản trở của Tưởng Nhứ Nhi, không khí trước mặt cũng như bị đốt nóng, mà sau lưng... sau lưng không hiểu sao lại như ngâm trong nước đá, lạnh lẽo thấu xương.

Wow, băng hỏa cùng ở một chỗ, đây là tình huống gì chứ?

"A!" Một tiếng thét kinh hãi, thân thể Mộc Phỉ bay lên trời, sau đó bị ôm vào lồng ngực nóng hừng hực nhưng lại tản ra khí lạnh, chóp mũi bị đụng, ghen tuông liền nổi lên. Nàng bất mãn, Dieenndkdan/leeequhydonnn ngẩng đầu lên muốn nổi giận với tên đầu sỏ, kết quả nhìn thấy mặt hắn, lửa giận liền dập tắt, được rồi, nàng thừa nhận, tức giận trên mặt Viêm Dục làm nàng khiếp sợ.

Viêm Dục tức giận, mặt xịu xuống, đánh vào mông Mộc Phỉ một cái, "bốp" một tiếng giòn tan, trong nháy mắt, không khí trong phòng ngưng đọng lại.

Trong nháy mắt, mặt Mộc Phỉ đỏ như quả táo chín, nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ. Đặc biệt lúc khóe mắt nhìn thoáng qua Tưởng Nhứ Nhi đứng bên cửa sổ đang trợn mắt há miệng nhìn một màn này, cả người nổi lên khí nóng, nhuộn đỏ cả cổ và vành tai, cảm giác nóng rực có thể trực tiếp luộc chín trứng.

"A a a muốn chết, vậy mà ngươi lại đánh ta, đánh ta........"

Vậy mà ngươi lại đánh mông tỷ đây?! Tỷ đây sống hơn 27 năm, chưa từng bị một đứa nhóc choai choai đánh đâu!

Khi dễ tỷ đây à? Là do tỷ đây hiền lành? Tỷ đây không phát uy thì tưởng tỷ đây là mèo bệnh à? Đương nhiên những lời này nàng chỉ dám nói trong lòng, gào thét gào thét, nếu không phải có người đang xem kịch, nàng nhất định sẽ cho hắn biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cộng thêm Toàn Phong Thích, cho hắn biết thế nào là lợi hại!

Một đôi mắt sắc bén hung hăng lườm Viêm Dục, đẹp trai thì giỏi lắm sao? Có thể tùy tiện đánh người sao?

"Không mang giày, đáng đánh!" Viêm Dục không để ý tới Mộc Phỉ, lạnh lùng nói ra mấy từ, ôm nàng lên giường, hoàn toàn bỏ qua Tưởng Nhứ Nhi đang đứng bên cửa sổ.

Mặt Tưởng Nhứ Nhi đang giả vờ thẹn thùng trong nháy mắt liền nghẹn thành màu đỏ tím, khuôn mặt vặn vẹo không còn hình dáng, hận không thể nhào tới lôi Mộc Phỉ trong lòng hắn ra, tự mình nằm vào đó.

Nào biết Viêm Dục lại quay người lại, đá lên cửa sổ rách nát, khiến một lớp bụi bay vào mặt mũi Tưởng Nhứ Nhi, nàng khom người dùng tay áo bịt mũi miệng, ho sặc sụa.

Viêm Dục cẩn thận đặt Mộc Phỉ lên giường, thân thể cao lớn như cây tùng ngồi xổm xuống, tay trắng nõn sạch sẽ cầm lấy bàn chân của nàng, không chê bụi bẩn mà lau đi, cầm giày cỏ ở bên giường đi vào cho nàng.

Mộc Phỉ sững sờ nhìn Viêm Dục làm những việc này cho nàng, lời gào thét chưa kịp nói đã bị nàng quên mất, ném ra phía sau đầu, lòng bàn chân còn lưu lại nhiệt độ nói cho nàng biết những chuyện vừa xảy ra đều là sự thật.

Hắn tức giận đánh nàng, chỉ vì nàng không đi giày.

Mặc dù hắn mất trí nhớ, mặc dù Mộc Phỉ không biết thân phận của hắn, nhưng trong mắt nàng, Viêm Dục vẫn là một sự tồn tại cực kì hoàn mỹ không hề có khuyết điểm, sao thần tiên rơi xuống phàm trần lại đi giày cho tiểu thôn cô thân phận thấp hèn lại không có chỗ nương tựa như nàng?

Dường như nàng trở lại khi còn bé, khi cha nuôi còn sống cũng ấm áp như vậy, cha nuôi mắng nàng nghịch ngợm đi chân trần một hồi, rồi người cũng ngồi xổm xuống đất như hắn, tự tay đi đôi giày công chúa có khảm trân châu hồ điệp cho nàng.

Mắt có một tầng hơi nước, Mộc Phỉ đưa tay xoa má Viêm Dục, cảm giác chân thật khiến nàng đột nhiên rơi lệ, từng giọt như thủy tinh, từ từ rơi xuống đùi nàng, thấm vào y phục, để lại vết ướt nhàn nhạt.

"Ba......" Một tiếng gọi chứa bao nhớ nhung khổ sở vang lên từ miệng anh đào.

"Ừ." Viêm Dục nhẹ nhàng đáp, rất tự nhiên xoay người đứng lên đi: "Đi, ăn cơm."

Trên khuôn mặt âm u lại hiện lên tia màu hồng khả nghi, nghĩ đến danh xưng Mộc Phỉ vừa gọi, "ba" là ai? Cảm giác bực bội trong máu lưu chuyển một vòng, buồn bực đi tới bên cạnh bếp lò xới cơm.

Mộc Phỉ lấy lại tinh thần sau khi hồi tưởng, nhìn bóng lưng Viêm Dục tự giễu, thật là, tật xấu đa sầu đa cảm này phải thay đổi mới được, nhưng phụ thân hắn càng ngày càng thông minh, đến xưng hô "ba" này cũng hiểu, thật khâm phục, khâm phục mà.

"Ồ, nàng đi rồi?" Mộc Phỉ nhảy từ trên giường xuống, đi quanh cửa một vòng, không thấy bóng dáng Tưởng Nhứ Nhi đâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhảy nhót tới bên cạnh bếp lò, cầm bánh bao không nhân lên ngửi thật sâu: "Oa, thật thơm! Phụ thân, cho người nếm thử, rất lâu rồi con không ăn bánh bao không nhân thêm dưa muối rồi, rất nhớ đấy."

Mộc Phỉ lấy một cái bánh bao lớn, cho củ cải muối vào trong, đưa bánh bao đang tỏa ra hương thơm hấp dẫn đến trước mặt Viêm Dục.

Viêm Dục ghét bỏ liếc qua, giạng chân trên ghế vùi đầu uống cháo loãng của hắn, tiếng húp cháo rất lớn, tỏ vẻ bất mãn với nàng.

Hừ, đồ ăn của người khác, sao có thể so sánh với cháo hắn nấu được?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play