Mạn Mạn không phải
nói là cô ấy đã không phải là… Cố Uyên nghĩ có thể chính Mạn Mạn cũng
lầm rồi. Đúng là như vậy, bởi vì buổi sáng khi tỉnh lại, Từ Du Mạn nhìn
thấy vệt đỏ tươi trên khăn trải giường cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Sau đó cô động não suy nghĩ liền hiểu ra. Có lẽ, thật sự là cô hiểu lầm
Âu Dương Nhất Phàm. Nhưng Âu Dương Nhất Phàm làm sao lại không nói thật
chứ?
Đêm đó, hai người bọn họ đều uống say. Từ Du Mạn chỉ mơ hồ nhớ chút xíu, nhớ Âu Dương Nhất Phàm hôn cô, sau đó cởi quần áo
của cô. Cô phản kháng nhưng Âu Dương Nhất Phàm đã uống say làm sao có
thể khống chế được chính mình chứ? Sau đó thì Từ Du Mạn đều không nhớ
được gì nữa. Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm cùng Âu
Dương Nhất Phàm, cả hai đều trần truồng lõa thể ngủ cùng nhau. Trên
người cũng có một vài ấn ký màu đỏ, không cần nghĩ cô cũng biết đó là
gì, sẽ không nghĩ rằng bị con muỗi cắn, trên người cũng đau nhức giống
như là bị xe nghiền qua vậy, trên ga trải giường còn có chút dấu vết màu đỏ. Dưới tình huống như thế, cô làm sao có thể không cho rằng chính
mình đã xảy ra quan hệ với Âu Dương Nhất Phàm chứ? Dù sao nhiều chứng cớ như vậy chứng minh.
Sau đó cô đã nghĩ thông suốt. Những cái khác hẳn là cũng đã làm toàn bộ rồi nhưng chỉ thiếu một bước cuối cùng, thời điểm đang làm bước cuối cùng Âu Dương Nhất Phàm đã ngất xỉu. Vết máu
trên ga trải giường lúc đó hẳn là dì cả mẹ của cô vừa mới đi, rất có thể chính là dì cả mẹ lại tới một chút, cho nên .... Nên Âu Dương Nhất Phàm cũng cho là mình đã cùng cô…
Đêm tân hôn chính trôi qua như vậy, Cố Uyên bất đắc dĩ nhìn Từ Du Mạn đang ngủ say rồi nằm xuống bên cạnh
cô, ôm cô vào trong ngực và ngủ. Liền xem như đêm tân hôn đã diễn ra
trước một ngày, đành phải như vậy. Ngày hôm sau đã là hai mươi chín
tháng chạp rồi, tức sắp tới đêm ba mươi rồi. Nếu muốn đi ra ngoài hưởng
tuần trăng mật thì không có khả năng đi được.
Từ Du Mạn tới Bắc
Kinh nhưng vẫn chưa đi thăm mấy nơi Trường Thành Cố Cung gì đó, đi ra
ngoài hưởng tuần trăng mật là không thể nào, đi thăm mấy điểm du lịch
trong vùng lại rất thuận tiện. Cho nên sáng sớm, Cố Uyên kêu Từ Du Mạn
dậy, sau đó lái xe đi thăm Vạn Lý Trường Thành.
Lúc ở dưới chân
Vạn Lý Trường Thành, Từ Du Mạn ngước nhìn Vạn Lý Trường Thành đồ sộ, kéo dài không dứt, không chỉ cảm thán sức mạnh thần kỳ của cổ nhân. Công
trình vĩ đại như vậy, ở thời hiện đại cũng không dễ dàng hoàn thành như
vậy, chứ đừng nói chi là cổ đại, cái thời đại không có máy móc thiết bị
hiện đại hóa.
Từ Du Mạn từ lâu đã muốn tới xem công trình kiến
trúc Trường Thành nổi tiếng của đất nước mình nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Hôm nay rốt cuộc đã tới, cô cảm thấy hưng phấn tột đỉnh.
“Thầy
Cố, mau lên đây, nhanh lên một chút, sao anh lại chậm như vậy chứ.” Dù
đã kết hôn rồi, Từ Du Mạn vẫn không đổi được thói quen gọi Cố Uyên là
thầy Cố, anh cũng quen rồi, mặc cho cô gọi thế nào cũng được. Dù sao
bình thường nếu có người ngoài ở đó hoặc dưới trường hợp chính thức gì
đó, cô cũng sẽ không gọi như vậy.
“Chạy nhanh như vậy làm gì?” Cố Uyên nói xong nhưng vẫn bước nhanh hơn.
Nhà anh Bắc Kinh, Vạn Lý Trường Thành cũng đã tới rất nhiều lần rồi, đối
với nơi này không có sự hứng thú giống như cô. Từ Du Mạn nhìn mỗi tảng
đá trên Vạn Lý Trường Thành, liền hỏi ngay thắc mắc của mình:
“Thầy Cố, anh nói xem tảng đá nặng như vậy, bọn họ làm thế nào mang lên tới đây? Cao như vậy? Như vậy tốn rất nhiều sức lực.”
Từ Du Mạn chợt nhớ tới câu chuyện xưa nổi tiếng ‘Mạnh Khương Nữ khóc
Trường Thành’. Ban đầu lúc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, chắc chắn nhân
dân rất oán giận. Nhưng Vạn Lý Trường Thành được xây dựng cũng là vì
cuộc sống ổn định của dân chúng, ít nhất không phải chỉ vì lòng hư vinh
ích kỷ của Lịch Đại Hoàng Đế, lực lượng phòng ngự của Trường Thành vào
lúc đánh giặc rất mạnh.
“Không biết, đây chính là vấn đề mà chúng ta vĩnh viễn không cách nào nghiên cứu ra. Giống như Kim Tự Tháp, em
cho rằng Kim Tự Tháp được xây dựng thế nào?” Cố Uyên chậm rãi nói ra.
Từ Du Mạn nhớ lại hình ảnh Kim Tự Tháp mà cô thấy ở trên mạng, cũng nguy
nga, to lớn như Vạn Lý Trường Thành. Ở thời đại thiết bị lạc hậu, thật
là không cách nào tưởng tượng được.
“Thầy Cố, có thời gian chúng ta đi Ai Cập chơi nhé.” Cô cũng rất muốn đi xem Kim Tự Tháp của Ai Cập.
“Được, chờ em thi đại học xong chúng ta sẽ đi.” Cố Uyên đồng ý nói.
“Dạ, thầy Cố anh nói lời phải giữ lời đấy.” Từ Du Mạn vui vẻ cười, rồi lại
xông lên phía trước. Cố Uyên đi theo ở phía sau, nhìn theo bóng lưng của cô, lắc đầu một cái. Cái cô nhóc Mạn Mạn này.
Đi chơi nguyên
ngày Từ Du Mạn cứ thế đi thăm Vạn Lý Trường Thành, Cố Cung và mấy địa
danh nổi tiếng một lần, mới bằng lòng cùng Cố Uyên về nhà. Ngồi vào
trong xe, cô liền xụi lơ thành bùn, mềm oặt ngả người trên ghế ngồi.
“Mệt không?”
“Dạ, mệt quá.”
“Em có phải tối nay lại muốn không để ý đến anh mà ngủ một mình vậy?” Cố Uyên chợt có chút ai oán.
Từ Du Mạn nghiêng đầu nhìn biểu tình ai oán, bộ dáng đáng thương của Cố Uyên, cười ha ha, nói:
“Được thôi, buổi tối nhất định thỏa mãn anh.” Từ Du Mạn cũng biết chính mình
tối hôm qua gạt anh qua một bên, có chút không có đạo đức rồi, ha ha.
“Vậy còn được.”
Lấy được đáp án mong muốn, anh hài lòng lái xe nhanh chóng về đến nhà. Thủ
đô Bắc Kinh giao thông đông nghịt như vậy, rõ ràng lộ trình mất một giờ mà anh lái xe nửa giờ đã về tới nhà. Có thể thấy được trong lòng anh
gấp gáp cỡ nào, hắc hắc.
Tôn Tôn thấy Cố Uyên cùng Từ Du Mạn đã trở lại, vui mừng nói: “Đã về rồi à, nhanh ngồi xuống, lập tức có thể ăn cơm rồi.”
“Dạ.” Từ Du Mạn gật đầu một cái.
Ông cụ Cố vui mừng một buổi tối, đối với Từ Du Mạn càng thêm yêu thích:
“Cháu dâu à, đầu còn choáng không?” Uống nhiều rượu như vậy, cũng không con
bé nghỉ ngơi thật tốt một ngày mà đã đi chơi, thiệt là.
“Không ạ” Từ Du Mạn trả lời. Cô có sức khỏe như vậy, cho dù uống nhiều rượu hơn
nữa, ngày hôm sau vẫn sảng khoái tinh thần, không có hậu di chứng gì,
cũng không bị ngộ độc rượu, cho nên cô mới dám uống như vậy. Hơn nữa cô
biết dù là uống say, chỉ cần cô có thể kiên trì một chút còn có một chút ý chí, người khác không dễ dàng nhìn ra cô uống say rồi. Thật ra cô
uống say trước so với Tạ Vận Tư. Chỉ là cô ấy ngã xuống trước cô.
“A. Làm sao cháu biết cây gậy này giá trị không gì sánh bằng?” Ông cụ Cố tò mò hỏi. Cái gậy này trông đen thui, không có gì đặc biệt. Cô bé này thế nào lại ngắm trúng chứ.
“Ông nội nói gì thế ạ? Cây gậy này giá
trị lớn sao? Cháu không biết, đây không phải là gậy bình thường sao?” Từ Du Mạn giả bộ nghe không hiểu lời ông cụ Cố nói. Nếu cô thừa nhận,
không phải là thừa nhận cố ý tính kế ông cụ Tạ sao.
“Cháu lừa được người khác nhưng không gạt được ông đâu.”
“Ha ha, ông nội, ông đừng hỏi nữa mà. Chẳng lẽ lấy được gậy ông không vui
mừng sao? Nếu như ông nội không muốn, cháu có thể cầm đi trả lại cho ông cụ Tạ.”
“Như vậy sao được, hiện tại đã đến trên tay ông chính là của ông rồi, ai cũng không được phép lấy.” Ông cụ Cố hào sảng cười nói.
Aiz, đây rõ ràng là đồ của nhà họ Tạ, cứ như vậy thành đồ của nhà họ Cố. Ông cụ Tạ thật đúng là xui xẻo, trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Từ Du
Mạn cũng sẽ không cảm thấy có lổi với ông cụ Tạ, nếu không phải ông cụ
Tạ chủ động khiêu khích, sao cô có thể có cơ hội chứ?
“Vâng, gậy là của ông nội.” Từ Du Mạn phụ họa nói. Lúc này Cố Bác đã về tới: “Cha.”
“Ừm.” Ông cụ Cố tất nhiên không cho Cố Bác sắc mặt tốt.
Hừ, thiếu chút nữa thằng con đáng ghét này đã đem cô cháu dâu tốt như vậy
của ông đuổi đi mất, ông sẽ không cho đứa con này sắc mặt hòa nhã đâu.
“Cha.” Từ Du Mạn cùng Cố Uyên cùng nhau chào.
Sắc mặt của Cố Bác dễ nhìn một chút, ít nhất hai đứa bé vẫn đối tốt với
ông. Ông cụ chỉ đang giận dỗi, cũng không có ý gì khác. Cố Bác nghĩ đến
điểm này, cười cười.
Ăn cơm tối xong, Từ Du Mạn liền bị Cố Uyên
kéo lên lầu. Phía dưới Tôn Tôn cùng ông cụ Cố cười đến mặt mày gian trá, ngay cả Cố Bác cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
“Anh làm gì đấy?” Từ Du Mạn cau mày, không nhìn thấy bọn họ đều đang cười nhạo chúng ta sao?
“Em cứ nói đi, làm chuyện chính em đã đáp ứng, không cho phép đổi ý.” Anh
không để cô nhiều lời, kéo cô vào trong phòng và đóng cửa lại. Cô vừa
không chú ý, đã bị anh ép dán lên vách tường rồi. Môi cô rất nhanh liền
bị môi của anh chiếm cứ.
Cố Uyên cướp lấy hô hấp của cô, dùng sức như vậy, dường như muốn đem toàn bộ tối hôm qua bổ sung cho hết. Gắn bó chặt chẽ, từng tế bào đều đang kêu gào.
Hai tay nóng bỏng cọ xát vòng eo thon thả của cô, ma sát da thịt của cô đến nóng bỏng. Từ Du Mạn hoàn toàn không thể nói ra mình rốt cuộc có cảm giác gì, thế công của
Cố Uyên so với lúc trước càng thêm mãnh liệt, rất muốn đem cô vùi vào
trong thân thể anh, trở thành một thể duy nhất.
Thân thể cùng thân thể hết sức quấn lấy, Cố Uyên ôm Từ Du Mạn cùng nhau ngã
xuống chiếc giường cực lớn của hai người. Cô nằm ở trên giường mềm mại,
thoải mái than một tiếng. Nằm tốt hơn so với đứng. Lúc nãy cô cũng sắp
đứng không nổi, chỉ có thể dựa vào người anh để chống đỡ chính mình.
Nhưng ngay sau đo cô cũng không cảm thấy nằm trên giường là tốt, thân thể bền chắc của anh thuận thế đặt ở trên người cô. Từ Du Mạn khóc muốn đẩy anh ra, thân thể đã đạt tới cực hạn. Quả nhiên anh đây là muốn đem toàn bộ
tối hôm qua bù lại, một lần lại một lần tiến vào trong cô, làm cho cô
phải kêu la:
“Thầy Cố… em… em không muốn nữa, tha cho em đi.” Cô mang theo thanh âm khóc nức nở, lại không biết như vậy càng thêm kích
thích thần kinh của anh.
“Mạn Mạn, vừa rồi không phải đã dạy em
sao? Ngoan, gọi ông xã đi.” Cố Uyên lúc này, giống như ác ma đến từ bóng tối vậy, căn bản cũng không có ý định bỏ qua cho Từ Du Mạn.
“Ông… ông xã.” Từ Du Mạn thỏa hiệp kêu lên.
“Thật ngoan…”
“Không cần… em không được nữa.”
“Bỏ qua cho em đi.”
“Ông xã… nhanh một chút.”
“Đừng… Quá nhanh rồi.”
Đêm tràn đầy diễm lệ, đêm dài dằng dặc như vậy. Đêm của Từ Du Mạn cùng Cố
Uyên lúc này vừa mới bắt đầu. Từ Du Mạn rất buồn bực. Tỉnh lại thấy toàn thân đều đau, so với ngày hôm trước còn đau nhức hơn. Tối hôm qua cô
hầu như không ngủ. Bị Cố Uyên dẫn dụ nói ra từng câu lại từng câu vốn là khó có thể mở miệng nói ra. Cô cũng không dám tưởng tượng, mình như vậy thật sự là chính mình sao?
Từ Du Mạn thế mới biết chính mình sai lầm cỡ nào. Nếu thật sự xảy ra quan hệ gì đó, dù là uống say, cô cũng
nhất định có thể tỉnh lại, kịch liệt như vậy mà.
“Đã tỉnh rồi à?” Sau lưng thanh âm khàn khàn của Cố Uyên truyền đến. Từ Du Mạn run lên
một cái. Còn chưa kịp phản ứng thì một đôi tay liền vòng qua người cô,
dán sát lên thân thể của cô, vòng tay ôm thật chặt eo của cô.
Từ
Du Mạn cả kinh, muốn đẩy cánh tay của Cố Uyên ra. Nhưng nam nữ sức lực
chênh lệch lớn như vậy, càng chưa nói Từ Du Mạn bị giày vò cả một buổi
tối, sao còn có thể đẩy tay của anh ra chứ:
“Không cần. . . . .
.” Cô thật không chịu nổi, đã đến cực hạn rồi. Từ Du Mạn biểu hiện ra bộ dáng đáng thương, muốn tranh thủ sự đồng tình của Cố Uyên để anh có thể buông tha cho cô. Nhưng trong lòng lại đang mắng anh thật là một người
mặt người dạ thú, một đại sắc lang khoác da người. Nhìn ngoài mặt thì
rất nho nhã, đến khi lên trên giường thì tất cả bộ mặt thật đều lộ ra
ngoài.
“Em đừng cử động nữa.” Cố Uyên nhắc nhở mà ôm thân thể của cô hướng trên người mình nhấn một cái.
“Được, em không động… em không động. Anh thả em ra đi.” Từ Du Mạn cẩn thận nói, chỉ sợ khơi dậy dục vọng của anh.
“Hiện tại đã biết lợi hại chưa? Trước kia là ai luôn cố ý khiêu khích anh?”
Cố Uyên giả bộ hung dữ nói. Hiện tại chỉ là tiền lãi, toàn bộ, sợ rằng
phải cần cả đời Mạn Mạn của anh đến trả rồi.
Từ Du Mạn nghe lời
nói của anh, có chút ngượng ngùng. Trước khi kết hôn, cô nhìn nhận Cố
Uyên như là một quân tử, mỗi lần vào đúng lúc cuối cùng đều dừng lại đi tắm nước lạnh, cho nên cô luôn cố ý trêu chọc anh, sau đó nhìn dáng vẻ
ẩn nhẫn của anh, nhìn lúc anh không thể nhịn được nữa vọt vào phòng tắm
tắm nước lạnh.
“Ha ha, em không hiểu chuyện, anh hãy bỏ qua cho em đi.”
Từ Du Mạn vẻ mặt lấy lòng nói. Không ngờ Cố Uyên thù dai như vậy, thiệt
là. Ban đầu cô còn có chút đau lòng áy náy, định cứ như vậy cho anh đấy. Cố Uyên vuốt vuốt tóc của cô, trong con mắt tất cả đều là vẻ cưng chiều thật sâu.
“Trêu chọc em thôi, dậy đi, anh dẫn em đi tắm.” Anh
thật là một chút cũng không ngượng ngùng, ngay trước mặt cô liền vén
chăn mà đứng lên. Phía dưới chăn chính là không mảnh vải che thân đấy.
Từ Du Mạn nhìn Cố Uyên, mắt cũng không chớp lấy một lần, là quên chớp mắt
rồi. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cái đó của đàn ông ở
khoảng cách gần như vậy đấy. Lúc cô và anh thân mật, đâu còn có tâm tư
mà nhìn nữa. Cố Uyên buồn cười nhìn ánh mắt chớp cũng không chớp của Từ
Du Mạn:
“Như thế nào? Nhìn đủ chưa?”
“Không…” Thật sự rất xấu xí. Từ Du Mạn bĩu môi.
“Ha ha.”
Từ Du Mạn nhìn thấy anh quỳ gối xuống giường ngay ở bên cạnh cô. Tư thế
như vậy, vị trí này, vừa khéo ngay gần đầu của cô. Thật là muốn lập tức
lại trở nên lớn một chút.
“Nhìn đủ rồi, có qua có lại, tới phiên anh rồi.” Không đợi cô phản ứng kịp, anh lại vén chăn mền trên người cô lên, ôm lấy cô.
“A…” Từ Du Mạn cả kinh, ở trên người anh giãy giụa.
“Không nên cử động.” Thanh âm của anh lại trầm thấp mấy phần.
Kẻ thức thời là mỹ nữ, Từ Du Mạn ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cố Uyên vừa
định mở cửa, cô rốt cuộc không nhịn được nữa, vẫn là nói: “Chúng ta cứ
như vậy đi ra ngoài, ba mẹ còn có ông nội…”
“Em bây giờ mới nghĩ
đến vấn đề này à?” Cố Uyên lắc đầu một cái. Đây cũng không phải là lần
đầu tiên để trần như vậy mang cô đi tắm,
“Mọi người đều đã đi ra ngoài. Hơn nữa, lầu ba là của hai chúng ta, không có việc gì thì sẽ không có ai đi lên.”
Hình như cô thật sự chưa từng nhìn thấy qua người khác tiến lên lầu ba này.
Từ Du Mạn lúc này mới yên tâm để cho Cố Uyên ôm cô đi ra ngoài.
“Ngày mai sẽ bước sang năm mới rồi.”
“Ừm.”
Hôm nay là đêm ba mươi rồi. Mặc kệ bạn có thân phận gì, là người dân bình
thường hay là quan lớn, là thành phần tri thức hay công nhân lao động,
hay là dân công, tết âm lịch đều là không thể thiếu. Ở nhà họ Cố cũng
coi trọng tết âm lịch.
Từ Du Mạn cùng Cố Uyên nhàn nhã tự tại tắm rửa, Tôn Tôn và mọi người đều bận trên bận dưới, đều chuẩn bị nghênh
đón năm mới đến.
“Sao anh không có năng lực tự kiềm chế như vậy?” Từ Du Mạn nhìn một bộ phần nào đấy của Cố Uyên mà cười nói.
“Đối với em, cho tới bây giờ anh vốn không có năng lực tự kiềm chế. Nhưng
đối với người khác, anh lại là một thái giám.” Cố Uyên bị Từ Du Mạn nói
mà không buồn bực, ngược lại còn cười nói.
Đây chính là lời tỏ
tình tuyệt vời nhất mà cô từng nghe qua, êm tai hơn cả câu nói anh chỉ
yêu mình em gì đó. Từ Du Mạn hài lòng nói:
“Được rồi, em cho phép anh đối với em không có năng lực tự kiềm chế.”
“Ha ha.” Nghịch ngợm như vậy, chuyện này còn phải được cho phép nữa chứ?
Từ Du Mạn thật không ngờ, buổi tối cũng không phải trôi qua trong biệt thự mà cả nhà cùng nhau đến khu đại viện mà lúc trước cô đã từng đến.
Trong viện rất náo nhiệt, tất cả đều tụ tập trong này, ngoài người già trẻ
nhỏ, còn có Hàn Minh, Phùng Nam mấy người bạn của Cố Uyên, toàn bộ đều
đến đại viện này, hình như là tập họp vậy. Cố Uyên giải thích:
“Đây là giao hẹn của mọi người. Hàng năm đêm ba mươi tất cả đều đến đại viện để cùng nhau mừng năm mới.”
“Hoá ra là như vậy.”
Năm nay là năm mới náo nhiệt nhất của cô. Mấy đứa bé cũng rất dính Từ Du
Mạn, chuyện này khiến cho ba mẹ bọn nhỏ đều không ngừng ăn dấm chua. Sau đó vẫn là Phùng Nam nói, cứ để bọn nhỏ kề cận Từ Du Mạn đi, mấy anh em
bọn họ có thể trò chuyện thoải mái. Bà xã của Phùng Nam Hàn Minh cũng
cười, cùng cô nói chuyện phiếm. Từ Du Mạn nhìn những đứa bé này, liền
nghĩ đến mấy cục cưng nhà Lâm Thiển Tuyết.
Lúc mới bắt đầu, bọn
nhỏ từng đứa một đều muốn Từ Du Mạn ôm, đều dính lấy cô, nhưng lúc pháo
Yên Hoa được lấy ra, bọn nhỏ liền như ong vỡ tổ chạy đi chơi pháo Yên
Hoa.
Nhìn bọn nhỏ chạy nhảy cười đùa, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Đồng thời trong lòng nhớ đến tuổi thơ của mình. Chưa nói sau khi ba qua
đời, mẹ vứt bỏ cô, ngay cả lúc người một nhà ở chung, kiếm tiền cũng khó khăn, đừng nói là có tiền mà mua pháo Yên Hoa.
Cố Uyên nhìn ra
tâm tình của Từ Du Mạn bỗng nhiên trở nên hơi sa sút, nói qua với Phùng
Nam một tiếng rồi đi tới ngồi bên cạnh cô. Cố Uyên một người đàn ông
lại ngồi giữa một đám phụ nữ, có chút ngạc nhiên.
“Sau này có anh rồi.” Cố Uyên cầm tay của Từ Du Mạn. Anh biết nguyên nhân vì sao tâm
tình của cô chợt không tốt. Lúc mới tới, đám Phùng Nam còn cười nhạo anh thành nô lệ của vợ rồi. Anh chỉ cười trừ, làm nô lệ của Mạn Mạn, anh
nguyện ý, vui vẻ chịu đựng.
“Vâng.” Cô về sau không còn cô đơn nữa, cô có Cố Uyên, ông xã của cô.
Tôn Tôn lúc này mà nhìn không ra có cái gì bất thường thì cả đời này đã sống uổng phí rồi.
“Mạn Mạn, chúng ta đều là người thân của con.”
“Con cám ơn mẹ.” Nói chưa dứt lời, vừa nói cô đã muốn khóc. Nước mắt đầy
trong chốc lát, chính là nhịn được không để cho chảy ra.
“Nói cám ơn gì chứ.”
“Mạn Mạn, chúng ta cùng chơi với bọn nhỏ thôi.” Bà xã của Phùng Nam, Trần Tĩnh đề nghị.
“Dạ được.”
Mấy người phụ nữ
giống như đứa bé, tất cả đều chạy lại cùng bọn nhỏ chơi pháo Yên Hoa.
Phụ nữ và bọn nhỏ cùng nhau nghịch pháo Yên Hoa, Cố Uyên cùng mấy người
bạn nói chuyện phiếm, một nhóm tụ tập chỗ ông cụ Cố cũng đang đánh cờ.
Chỉ nghe thanh âm tức giận của ông cụ Hàn
“Aiz, lão Cố, ông cái chiêu này học được từ chỗ nào vậy?”
“Không nói cho các ông.” Nói ra lại muốn giành cháu dâu của tôi thì sao.
“Nói một chút đi, ông cũng thắng nhiều ván như vậy rồi, nói một chút đi chứ.”
“Phật dạy, không thể nói.” Ông cụ Cố gật gù đắc ý, nhất định không chịu nói.
“Cố làm ra vẻ. Lại đi, tôi cũng không tin không thắng được ông.”
“Lại thì lại, ai sợ ai.”
Trong sân, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, tiếng nói tiếng cười. Đến lúc mười
hai giờ đêm, tất cả mọi người ngừng lại, bắt đầu đếm ngược thời gian.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một! Oh! Bầu trời đen như mực,
trong nháy mắt được pháo Yên Hoa chiếu sáng. Bầu trời ngũ sắc, sáng chói ánh mắt của mọi người. Chơi đùa đủ rồi, mọi người rối rít đi về nhà. Từ Du Mạn ngay từ lúc còn ở trên xe đã ngủ thiếp đi. Về tới nhà Cố Uyên
săn sóc ôm cô đến trên giường, đắp kín chăn cho cô.
Kỳ nghỉ của
lớp mười hai cũng rất ngắn, thời gian ngắn như vậy, bài tập lại nhiều
đến không thể nhiều hơn nữa. Từ Du Mạn đi học không muốn để cho người
khác nói cô đi cửa sau nên bài tập nhất định phải hoàn thành, hơn nữa
còn phải hoàn thành tốt hơn so với bình thường. Cũng may là đang học
trung học, nếu là ở đại học, nếu như Cố Uyên là thầy giáo của cô, vậy
thì càng phiền phức hơn. Nếu như cô thi không tốt, khẳng định có người
nói Từ Du Mạn không xứng với Cố Uyên, ngay cả thi cũng thi không tốt.
Nếu như cô thi tốt, nhất định cũng không tránh được có người sẽ nói Cố
Uyên thiên vị.
Mùng hai tết Từ Du Mạn lại bắt đầu giống như
thường ngày, kiếp sống làm bài tập. Dùng một câu nói trên mạng là muốn
đem bài tập tất cả đều làm thật tốt.
Cố Uyên nhìn mà đau lòng.
Buổi tối đãvkhuya Từ Du Mạn vẫn còn bận làm bài tập. Nhưng anh sao lại
không biết trong lòng cô nghĩ như thế nào chứ, nên cũng không ngăn cản
cô. Buổi tối lúc cô làm bài, anh bưng trà mang nước cho cô, muộn hơn còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn khuya cho cô. Từ Du Mạn chịu đựng như
vậy, ăn đêm cũng tốt hơn rất nhiều.
Cũng may truyện của cô đã gần tới kết thúc rồi, không tốn bao nhiêu thời gian để gõ chữ. Cô cũng định sau khi truyện này kết thúc sẽ dừng bút một thời gian, cho đến khi thi
đại học xong mới tiếp tục lại. Mặc dù rất nhiều độc giả cũng rất luyến
tiếc, nhưng cũng đều chúc cô có thể thi đậu vào trường đại học lý tưởng.
“Đã một giờ đêm rồi, có phải có thể nghỉ ngơi rồi hay không?” Không quấy
rầy cô buổi tối làm bài tập, nhưng cũng không phải là không giới hạn mà
dung túng cô. Đã một giờ đêm rồi, nhất định phải ngủ.
“Một giờ? Còn sớm mà.” Từ Du Mạn ngáp một cái, tiếp tục treo đèn chiến đấu ban đêm.
“Một giờ mà còn sớm? Đã trễ thế này, thức đêm không tốt cho da của phụ nữ.” Cố Uyên nói.
Từ Du Mạn qua một lúc lâu mới từ trong đống bài thi ngẩng đầu lên:
“Anh cũng biết một giờ là rất khuya à? Vậy lúc anh giày vò em cả đêm cũng
không để cho em ngủ thì sao.” Còn không biết xấu hổ mà nói.
“Ặc…” Cố Uyên không còn lời nào để nói.
“Anh ngủ trước đi, em làm xong đề bài này rồi đi ngủ.”
Từ Du Mạn uống một ly trà đậm đặc, xoa xoa đôi mắt, tiếp tục làm bài tập.
Cố Uyên thấy khuyên cô không được, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn
là tự mình ôm Laptop ngồi chơi trò chơi bên cạnh cô, cùng nhau thức đêm.
Không ngờ lúc Cố Uyên dừng chơi ngẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh Từ Du Mạn
cũng đã ngủ thiếp đi. Anh cất máy vi tính, nhẹ nhàng ôm lấy cô đặt lên
giường. Chỉnh sửa chăn tử tế, chính mình nằm xuống bên cạnh, ôm cô, anh
cũng không khỏi cười cười. Trong khoảng thời gian gần đây, hình như mỗi
lần đều là anh ôm cô lên trên giường. Cô không hề tự mình lên giường đi
ngủ.
Thời gian, từng giây từng phút, rất nhanh đã trôi qua. Thời
gian trôi qua thật nhanh. Từ Du Mạn lại cùng Cố Uyên bước lên máy bay
trở về thành phố A. Mặc dù nói quy định không thể học thêm, nhưng có lớp mười hai nào mà không học thêm chứ.
“Ơ, cô gái kết hôn chính là không giống trước.” Từ Du Mạn vừa trở về đã bị Vân Xảo trêu chọc.
“Đúng vậy, đúng vậy, làn da này trơn láng mềm mại quá. Còn nữa, Xảo Xảo, cậu
nói sai rồi, Mạn Mạn của chúng ta không phải là cô gái bé nhỏ nữa.”
Chương Xuyến cùng Vân Xảo mỗi lần đều là hát đôi.
“Ha ha, là phụ nữ.”
“Này, nói đủ chưa? Còn có một học kỳ nữa là thi đại học rồi, các cậu không
khẩn trương à?” Từ Du Mạn liếc nhìn hai cô bạn bát quái này, ung dung
nói.
“Dĩ nhiên là khẩn trương rồi. Nhưng thứ bọn tớ theo đuổi là
học tập và vui chơi kết hợp, luôn luôn tìm chút niềm vui để xoa dịu tâm
trạng khẩn trương hồi hộp.” Chương Xuyến hùng hồn nói.
“Không nói với các cậu nữa, tớ còn phải đọc sách đấy.”
“Đừng mà, cùng chúng tớ tâm sự một chút đi.” Vân Xảo kéo Từ Du Mạn lại.
“Đúng vậy. Nói một chút xem, đó là cảm giác gì?” Từ Du Mạn dường như ở trong
đôi mắt của Chương Xuyến nhìn thấy một chút hình ảnh thô tục. Không,
không thể nói là thô tục. Bởi vì nhân vật chính trong đôi mắt đang YY
của Chương Xuyến chính là cô cùng Cố Uyên.
Từ Du Mạn vẻ mặt
nghiêm nghị nói với Chương Xuyến và Vân Xảo: “Thu hồi ánh mắt kia của
cậu lại, nếu không đừng trách tớ không khách khí.” Dám YY bọn họ, thật
có can đảm. Hừ, lại còn dám YY thân thể không mảnh vải của thầy Cố nhà
cô. Muốn bị đánh đây mà.
“Hừ, muốn tớ không nói không nghĩ cũng
được, cậu phải đãi khách. Hừ, tại sao kết hôn cũng không mời chúng tớ,
có coi chúng tớ là bạn bè không hả?” Chương Xuyến hừ lạnh nói.
“Ơ, hay nhỉ, tớ không phải là không mời hai người các cậu. Không biết là ai nói, mẹ không cho đi xa nhà. Là ai nói đã cùng ba mẹ đi ra nước ngoài
đi du lịch rồi.” Từ Du Mạn lần nữa tặng hai cô bạn đang trợn mắt nói mò
một cái liếc mắt xem thường, nói.
“Hắc hắc, đó cũng không phải là chính chúng tớ không muốn đi mà.” Hai người đều lấy lòng nói.
“Việc này tớ không thể làm chủ , các cậu phải đi hỏi thầy Cố mới được.” Từ Du Mạn giả bộ thật giống.
“Thôi đi, ai tin cậu chứ. Cậu cho là chúng tớ không nhìn ra thầy Cố đã ăn sạch sẽ cậu rồi hả??”
“Ừm. Thầy Cố chuyện gì mà không nghe lời cậu chứ?”
“Cậu đang tự mãn chứ gì, tìm được ông xã tốt như vậy.”
“Ha ha. Được rồi, vậy tớ liền thay mặt thầy Cố của chúng ta đồng ý với các
cậu. Nhưng ở đâu thì do chính tớ chọn.” Từ Du Mạn chau chau mày, dĩ
nhiên không thể để cho các cậu chọn, nếu không các cậu thể nào mà chẳng
ăn cho thầy Cố hết tiền.
“Ừ, chúng tớ miễn cưỡng đồng ý. Nhưng không được đến cái tiệm mì gì đó để qua loa cho qua chuyện đâu đấy.”
“Tuân lệnh, các đại nhân. Xin thương xót, đi về thôi, tớ muốn đọc sách.”
“Vậy còn được.” Chương Xuyến lấy được đáp án hài lòng, nhưng cũng chưa trở
về chỗ ngồi của chính mình mà chạy lên bục giảng: “Mọi người chú ý chú
ý.”
Vốn tất cả mọi người đang nghiêm túc đọc sách làm
bài, bị Chương Xuyến quấy nhiễu cũng không tức giận, ngược lại rất có
hứng thú nhìn Chương Xuyến trên bục giảng, bình thường khi Chương Xuyến
đi lên đều là tuyên bố một chút tin tức bát quái gì đó, bình thường
không có việc gì, nghe một chút tin bát quái của cô cũng vui vẻ.
“Chương Xuyến, hôm nay lại có tin tức bát quái gì à?”
“Đúng vậy, tớ đang lo nhàm chán đây, làm bài mãi cũng buồn chán chẳng thú vị.”
“Ha ha, hôm nay không phải tin bát quái, là một tin tức tốt, mọi người có nghe hay không?”
Từ Du Mạn ở phía dưới cũng đã biết Chương Xuyến muốn làm gì rồi, mọi người học chung một lớp
thời gian dài như vậy, rất nhanh sẽ phải thi rồi, thi đại học xong là
đường ai nấy đi, nhân cơ hội này mọi người cùng nhau đi ra ngoài tụ tập
cũng là dễ hiểu.
“Tin tức tốt gì, nói mau đi.”
“Khụ khụ, mọi người đều biết thầy Cố của chúng ta cùng lớp trưởng Từ Du Mạn ở chung một chỗ đúng không?”
“Nói nhảm, chuyện này ai mà không biết.”
“Người trên trái đất ai cũng biết.”
“Nhưng các cậu nhất định không biết, bây giờ hai người này đã kết hôn rồi ?”
Chương Xuyến dương dương đắc ý nói, giống như người kết hôn chính là cô
ấy vậy.
“Kết hôn? !”
Tin tức Từ Du Mạn cùng Cố Uyên kết hôn trong nháy mắt đã khiến phòng học yên tĩnh trở nên sôi nổi,
“Thiệt hay giả vậy?”
“Không phải chứ? Kết hôn?”
“Luật hôn nhân mới thật đúng là tạo phúc cho quần chúng nhân dân.”
“Cho nên, thầy chủ nhiệm Cố của lớp chúng ta và cả bà xã của thầy ấy, cũng
chính là lớp trưởng của chúng ta bạn Từ Du Mạn muốn mời cả lớp ăn cơm.
Đây là tin tức tốt phải không?” Chương Xuyến đắc ý nói. Cô vui nhất là
nhìn thấy trường hợp như vậy.
“Tin tức tốt, đúng là tin vui.”
Tất cả mọi người đều hăng hái hẳn lên. Khi được người khác mời ăn, ai cũng
vui mừng. Cố Uyên đi vào phòng học, đã nhìn thấy tất cả mọi người đều
dùng một loại ánh mắt hết sức sùng bái nhìn anh, anh còn cảm thấy rất
nghi ngờ. Khi nhận được tin nhắn của Từ Du Mạn, mới biết là chuyện gì
xảy ra.
Anh cũng không nói gì, nếu Mạn Mạn đã quyết định, anh sẽ
phục tùng vô điều kiện. Sự thật là Chương Xuyến Vân Xảo nói đúng, dù sao những chuyện này nếu Từ Du Mạn đã mở miệng, Cố Uyên tuyệt đối sẽ không
nói nửa câu không được.
“Nếu mọi người đối với chúng tôi nhiệt
tình như vậy, vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay tối hôm nay
thì thế nào? Tôi cho các em xin phép nghỉ, buổi tối không cần tự học.”
Cố Uyên vừa nói xong cả lớp liền hô to: “Được rồi, bây giờ bắt đầu vào học, mọi người im .”
Sau khi tan học, các bạn học trong lớp bên cạnh đều chạy tới hỏi rốt cuộc
có chuyện gì xảy ra. Rổi một truyền mười, mười truyền một trăm, toàn
trường trong một buổi sáng đã biết tin tức Từ Du Mạn cùng Cố Uyên đã kết hôn rồi.
Mọi người rất hâm mộ Từ Du Mạn, có thể câu được chú rể
rùa vàng khí khái đẹp trai như vậy. Điểm này đúng là ao ước mà không
được, càng thêm hâm mộ là học sinh ở lớp bọn họ được người ta mời ăn
cơm, đó không phải là thoải mái bình thường . Rất nhiều người tiếc hận
đan xen, buồn bực muốn chết, buồn bực tại sao chính mình không phải học
sinh ở lớp bọn họ chứ. Được học ở lớp của Từ Du Mạn, phúc lợi thật là
rất lớn.
Vốn Từ Du Mạn định tìm một nhà hàng bình thường là được rồi, nhưng không ngờ Cố Uyên lại đặt chỗ ở nhà hàng cao cấp Ngũ Tinh
rồi. Chỗ ngồi cũng đặt rồi, cô không thể cố tình gây sự, không muốn để
anh hủy chỗ. Chỉ là một mình đau lòng số tiền kia, chỗ ngồi trong nhà
hàng lớn cấp năm sao, một bàn xài hết bao nhiêu tiền chứ? Lớp bọn họ
ngồi khoảng sáu bàn, vậy là tốn mấy vạn tệ.
Từ Du Mạn ngồi trong
phòng làm việc của Cố Uyên, u oán tính toán sẽ phải tiêu mất bao nhiêu
tiền. Lúc này cô cảm giác mình có chút hối hận đã đồng ý mời ăn cơm.
“Đừng tính nữa, cũng không phải muốn em bỏ tiền ra mà.” Cố Uyên buồn cười nói. Cô nhóc Mạn Mạn ham tiền.
“Ai nói không phải em bỏ tiền?” Từ Du Mạn bĩu môi, hỏi ngược lại.
“Hả?”
“Của anh chính là của em, anh cũng không được phép quỵt nợ.”
“Ừ. Của anh chính là của em. Chút tiền này không đáng gì, đừng tính nữa.
Cái khác anh không dám nói, nhưng tiền anh có.” Cố Uyên đối với điểm này tràn đầy tự tin .
“Còn nữa, anh làm gì mà đặt mười bàn? Lớp chúng ta có hơn sáu mươi người, nhiều nhất bảy bàn không phải đủ rồi sao?”
“Em cho rằng chỉ có lớp chúng ta à? Còn có mấy giáo viên nữa, nói không
chừng còn có học sinh lớp khác chạy tới đấy. Không đúng, mười bàn không
đủ, đặt thêm mười bàn nữa.” Cố Uyên tùy tiện tính một chút, cho ra kết
luận này.
Từ Du Mạn nghẹn lời, sớm biết thì không tính rồi, tính toán, không ngờ được lại nhiều tiền như vậy.
“….”
Buổi tối các thầy cô giáo đều tới, bạn cùng lớp không thiếu một người. Hơn
nữa còn có rất nhiều người cô không biết cũng tới. Cô thấy nhiều người
như vậy, co rút khóe miệng. Quả nhiên thầy Cố nói đúng, tại sao có nhiều người như vậy tới ăn chực?
Nói là ăn chực, trên thực tế ai mặt
dày chỉ mang miệng tới chứ? Học sinh còn đỡ nhưng các giáo viên thì càng không thể. Cho nên rõ ràng là tương đương với bữa tiệc tối liên hoan,
cuối cùng biến thành giống như tổ chức tiệc cưới lần thứ hai.
Tất cả mọi người đều mang theo tiền mừng, Từ Du Mạn cũng không có thời gian tới nhận nên nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này liền giao cho Chương
Xuyến.
Chương Xuyến thật là thụ sủng nhược kinh. Phải biết rằng
khoản tiền mừng đám cưới đối với một học sinh trung học mà nói, cũng
không phải một con số nhỏ. Mà Từ Du Mạn cứ như vậy yên tâm giao cho cô,
sao có thể không cảm thấy được sủng ái mà kinh chứ. Chương Xuyến cam
kết, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Vân Xảo có chút mất hứng, sao cô
lại không có việc gì làm vậy.
“Cậu với tớ cùng tiếp đãi khách. Xong chuyện, có phần thưởng.”
“Được.”
“Vui mừng vậy sao?”
Hai người cùng đi đến cửa nhà hàng, một vài giáo viên đi tới thấy Từ Du Mạn đang đứng ngay cửa, đều ý vị sâu xa mà nhìn cô. Lúc không có người nào
tới nữa, Từ Du Mạn mới cùng Vân Xảo đi vào trong. Cố Uyên đang chào hỏi ở mỗi bàn. Cô để cho Vân Xảo tự mình đi tìm Chương Xuyến, ngồi cùng
Chương Xuyến, còn cô thì đi tới chỗ Cố Uyên.
“Chúc hai người trăm năm hảo hợp.”
“Cám ơn.” Từ Du Mạn ưu nhã giơ lên ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch. Cố Uyên không nói gì, cũng giống cô, uống ly rượu vang.
“Chúc hai người đầu bạc răng long, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.”
Lại một ly rượu. Cô cũng có chút chán ghét trường hợp này rồi, mỗi lần đều là uống rượu, uống rượu càng không ngừng uống rượu.
“Cám ơn.”
“Ha ha, không ngờ hai người động tác nhanh như vậy, đã kết hôn rồi. Nhưng
vẫn là chúc hai bạn hạnh phúc. Sớm sinh quý tử, lời như thế vẫn là chưa
vội nói, ha ha.”
“Cám ơn.”
Gặp được nữ Đường Tăng, cô cũng không nghĩ đến nữ Đường Tăng cũng tới. Đối với chuyện này nữ Đường Tăng này trong trường hợp tương tự sẽ không tham gia. Lần này xem như rất nể mặt hai người. Nữ Đường Tăng cũng giơ lên ly rượu trong tay mà nói:
“Cái khác không nói nhiều, không quên học tập là được.”
Thật ra Nữ Đường Tăng cho tới nay đối với cô đều là rất tốt: “Em cám ơn.”
Tất cả mọi người đều chúc phúc cho cô và anh. Cô cảm giác mình rất hạnh
phúc, thật sự rất hạnh phúc rồi. Đại đa số đều là học sinh, giáo viên
cũng chỉ là số ít, trong chốc lát mọi người chơi đùa hết mức. Ăn cơm
xong còn đề nghị cùng đi hát.
Các giáo viên đều đã đi về, những
người mà trong nhà gác cổng tương đối nghiêm khắc cũng đi về, còn lại
ước chừng hai mươi học sinh, Cố Uyên chiêu đãi đám bọn họ đi đến một KTV tương đối lớn.
Từ Du Mạn cùng Cố Uyên uống rượu có chút nhiều,
có mấy người ăn ý không cùng những bạn học kia giành micro, đều yên tĩnh ngồi ở bên cạnh.
Cố Uyên liên tục nhìn thời gian, cảm thấy đã
đến lúc liền kêu các học sinh trở về nhà. Dù sao anh vẫn là thầy giáo,
bọn họ cũng không thể quá càn rỡ, đành phải ngoan ngoãn nghe lời anh đi
về nhà.
Từ Du Mạn lần này không uống say, cuối cùng không cần anh phải ôm về nhà. Cô vẫn ở tại căn hộ đã thuê lúc trước, cho nên Cố Uyên
cũng cùng cô ở trong căn nhà nhỏ của cô.
Chơi cũng chơi đã rồi,
vẫn là phải bắt đầu học tập. Cố Uyên mặc dù nói quản lý tương đối lỏng,
nhưng cũng không nói là hoàn toàn mặc kệ, ở phương diện học tập vẫn là
phải nắm chắc một chút, sắp thi đại học rồi. Bắt đầu khẩn trương học
tập.
Từ Du Mạn ban ngày cùng mọi người lên lớp, buổi tối ở trong nhà đọc sách, Cố Uyên thấy cũng có chút buồn bực:
“Em đọc sách như vậy có tác dụng sao? Anh phát hiện lúc lên lớp em còn có thể ngủ gà ngủ gật.”
“Không có biện pháp, khống chế không nổi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT