“Cái này cho bạn.”

Nam sinh đối diện vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng cầm trong tay hộp quà tặng đưa cho Từ Du Mạn. Từ Du Mạn biết nam sinh này. Đây không phải là cậu nhóc lớp dưới hôm ở nhà ăn bị cô dọa sợ chạy mất dép và cũng là người làm cái ly của cô rơi bể tan tành trước cửa phòng học. Từ Du Mạn không nhận lấy cái hộp quà tặng được đóng gói tinh xảo kia mà nghi ngờ hỏi:

“Đây là cái gì?”

“Ha ha, lần trước không cẩn thận đụng rơi cái ly của bạn, cái này là tôi bồi thường cho bạn.” Nam sinh ngượng ngùng trả lời.

“Một cái ly mà thôi, thật ra không cần bồi thường.”

“Tôi đánh vỡ, đền cho chị là nghĩa vụ của tôi.”

Nam sinh rất cố chấp, Từ Du Mạn không nhận, tay của cậu ta cũng không thu lại, nhất định muốn Từ Du Mạn nhận lấy. Lúc Vân Xảo cùng Chương Xuyến nhìn thấy Từ Du Mạn cùng cậu nam sinh kia, trong tay cậu ta cầm một hộp quà rất đẹp, đưa đến trước mặt Từ Du Mạn. Mà Từ Du Mạn thì sao, coi như chính mình không nhìn thấy. Hai nữ bát quái lại chạy tới bát quái rồi.

“Mạn Mạn của tớ, cậu hãy nhận đi. Tiểu nam sinh người ta chắc chắn rất vất vả mới có được dũng khí đó. Cậu cũng đừng đả kích tâm hồn yếu ớt của người ta, làm cho tiểu nam sinh người ta từ nay về sau không gượng dậy nổi, cũng không dám thổ lộ với nữ sinh nữa thì sao ??. Nghiêm trọng hơn chính là ngộ nhỡ người ta gặp thất bại ở chỗ cậu lại nảy sinh ám ảnh tâm lý đối với nữ sinh, từ đó thẳng biến thành cong, không yêu nữ sinh lại đi yêu nam sinh thì sao đây? Mặc dù chuyện này đối với thế giới hủ nữ chúng ta là một cống hiến lớn, nhưng mà, chuyện này có thể làm cho người ta không có người nối dõi. Mạn Mạn, cậu có thể gánh vác được hậu quả làm cho người ta tuyệt tử tuyệt tôn sao? Gánh không nổi đi, gánh không nổi thì nghe chị, nhận quà đi.”

Nữ bát quái khi nào thì biến thành chuyên viên tư vấn tâm lí rùi nha? Chương Xuyến một hơi nói xong một chuỗi dài như vậy. Vân Xảo vừa nói “Ừm” vừa không ngừng gật đầu. Chương Xuyến nói xong, cô lập tức nói tiếp, không cho Từ Du Mạn có cơ hội chen vào.

“Mạn Mạn ah, cậu cũng không thể phụ tâm ý của người ta, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Nói giống như là Từ Du Mạn không nhận thì chính là tội nhân, lập tức sẽ bị thiên lôi đánh vậy. Từ Du Mạn đã sớm quen kiểu nói chuyện của hai người kia, lúc hai người kia nói chuyện thì mặt cô không đổi sắc. Chỉ là cậu nam sinh lớp dưới này lần đầu tiên gặp loại tình huống này, gặp phải nữ sinh dũng mãnh như vậy, không khỏi có chút sợ ngây người. Từ Du Mạn kiên nhẫn chờ hai người kia nói xong, mới nhận lấy quà tặng, từ từ nói:

“Tiểu Xuyến, lời của cậu có thật ra nghĩ một đằng nói một nẻo đúng không? Cậu không phải cả ngày đều nghĩ việc đem trực nam bẻ thành cong sao, nếu như thật sự là kết quả cậu muốn, sợ là trong lòng cậu đã sớm vui mừng nở hoa luôn rồi.” Nói Chương Xuyến xong, Từ Du Mạn lại bắt đầu nói Vân Xảo.

“Con nhóc Xảo, cậu còn không biết xấu hổ mà nói tớ? Tuần trước là cậu lần thứ hai mươi lăm cự tuyệt Vương Triều Chí người ta đấy thôi? Cậu thế nhưng đả kích người ta, hành hạ cậu ta đến người không ra người quỷ không ra quỷ, cậu như vậy còn không biết ngượng mà nói tớ? Hơn nữa, hai người các cậu nghe rõ cho tớ, bát quái thì có thể, nhưng là chớ bát quái đến trên đầu tớ, cẩn thận tớ…”

Vế sau cũng không cần nhiều lời nữa, Vân Xảo cùng Chương Xuyến mặc dù hai người đều là nói nhảm, cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, đáng tiếc, ông trời làm cho các cô gặp Từ Du Mạn, từ đó chỉ có số bị áp bức thôi.

“Được rồi, đồ tôi cũng đã nhận, cậu cũng không thiếu tôi cái gì nữa.”

Cậu nam sinh biết Từ Du Mạn ý muốn bảo cậu ta rời đi. Đi được vài bước, tiểu nam sinh lại quay đầu lại, mặt đỏ giống như mông khỉ, nói với Từ Du Mạn:

“Tôi tên là Tống Lâm Bạch. Còn… còn chưa có bạn gái.”

Nói xong, Tống Lâm Bạch bỏ chạy. Còn lại các cô ba người ở trong gió hóa đá.

“Nói, lúc nào thì dụ dỗ được một thiếu niên bé nhỏ xinh đẹp như vậy?”

“Nói, cậu và cậu ta có quan hệ thế nào?”

“Nói, giữa hai người có JQ gì?” (JQ: gian tình đó ^^)

“Nói mau””Vân Xảo với Chương Xuyến mỗi người một bên, mỗi người một câu, thẩm vấn Du Mạn.

“Được rồi. Chúng tớ không có quan hệ gì. Chính là lần trước cậu ta không cẩn thận đụng bể cái ly của tớ, nên đền cho tớ cái ly đấy.”

“Mạn Mạn, cậu thật là có số đào hoa, đánh rơi cái ly cũng có thể quen biết một thiếu niên như vậy, cậu được lắm đó.”

“Đúng vậy, hôm nào đó tớ cũng sẽ bê cái ly đến sân bóng, nói không chừng cũng mượn cơ hội này mà quen biết một mỹ nam đấy.”

“Cậu nhóc đó là coi trọng cậu rồi. Còn chưa có bạn gái, ha ha.”

“Mạn Mạn thật lợi hại, già trẻ ăn sạch.”

“Mạn Mạn, chúng tớ kiên quyết ủng hộ cậu, tiếp nhận cậu nhóc đó.”

“Từ Du Mạn, Vân Xảo, Chương Xuyến, những người khác đều đang bận rộn, các em thì ngược lại rất rảnh rỗi hả?”

Cố Uyên xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng bọn họ, thình lình nói ra lời này. Cố Uyên nói tiếp:

“Từ Du Mạn, em là lớp trưởng, ở chỗ này nói chuyện phiếm sao? Cuộc thi chạy 10000m nam đã bắt đầu tiến hành rồi, tôi nghĩ, em biết nên làm như thế nào chứ.”

Nói xong, Cố Uyên liền rời đi chỉ để lại cho họ một bóng lưng. Từ Du Mạn nhún vai, sau đó bất đắc dĩ nói với Vân Xảo cùng Chương Xuyến:

“Đi thôi! Đi cổ vũ cho bọn họ nào. Nhớ mang theo nước, phục vụ cho anh hùng của lớp chúng ta.”

Lớp của Từ Du Mạn tổng thành tích đạt được vị trí thứ hai. Mọi người dĩ nhiên rất vui mừng. Mặc dù mục đích tham gia cũng chỉ là vui đùa một chút, buông lỏng tâm tình, nhưng có thể đoạt giải ai cũng vui mừng trông thấy. Sự kiện kia của Từ Du Mạn, giữa niềm vui đoạt giải, giữa áp lực học tập, rất nhanh liền bị các bạn học quên mất.

Mùa hè luôn là mùa mưa dông đan xen lẫn lộn. Vốn đang là mặt trời chói chang, nóng muốn chết, tự nhiên thời điểm tan học trời bắt đầu mưa xối xả như trút nước. Từ Du Mạn lúc ra khỏi nhà quên mang theo dù. Mắt thấy mưa càng lúc càng lớn, căn bản cũng không có dấu hiệu tạnh mưa, trong lòng Từ Du Mạn vô cùng buồn bực. Rất nhiều bạn học cũng không mang theo dù, đều giống như cô bây giờ đang ở trong phòng học tầng dưới cùng. Lúc này, Từ Du Mạn mới có thể vô cùng oán hận cái quy định trường học không cho phép xe cộ khác đi vào trong trường. Đứng ở chỗ này như vậy cũng không phải là biện pháp. Xông ra đi, chạy ra một đoạn không xa là có thể đi xe buýt rồi. Từ Du Mạn vừa mới hạ quyết tâm định chạy ào vào trong mưa, chợt nghe có người gọi mình. Là Dương Kiệt. Trong tay Dương Kiệt cầm một cái dù rất đáng yêu xinh xắn. Dương Kiệt cầm dù đến gần Từ Du Mạn:

“Mạn Mạn, tớ đưa cậu về nhé.”

Cuối cùng ông trời cũng cho cậu một cơ hội tốt, thật là cơ hội quá tốt, vô cùng cám ơn ông trời, về sau không mắng ngài nữa.

“Không cần, tôi có thể tự mình về.” Từ Du Mạn cự tuyệt ý tốt của Dương Kiệt.

“Cậu xem mưa lớn như vậy, trong chốc lát sẽ không ngừng lại. Cậu cũng không có dù, nữ sinh gặp mưa, luôn không tốt cho thân thể. Đúng lúc tớ lại có dù...”

Dương Kiệt còn đang cố gắng làm cho Từ Du Mạn đồng ý, mục đích còn chưa đạt được, đã có người phá hư kế hoạch của cậu ta. Một cô gái nhỏ mặc váy màu hồng chạy tới, kéo cổ tay của Dương Kiệt, thị uy nhìn Từ Du Mạn trước mặt nói:

“Kiệt, chúng ta về đi, anh nói đưa em về nhà mà.”

Từ Du Mạn đoán được cây dù trong tay Dương Kiệt khẳng định chính là của người bên cạnh hắn. Từ Du Mạn chỉ cảm thấy hai người kia rất buồn cười, cũng không để ý tới bọn họ. Vừa định xông ra, Từ Du Mạn lại bị gọi lại. Lại là cậu thiếu niên đó, tên là Tống… Tống cái gì nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play