Màn đêm không thể nào che được nỗi đau và nước mắt không thể xóa nhòa vết thương trong lòng. Yêu nhau, đến với nhau và xa nhau là do duyên phận trời đã định, chúng ta không thể cải lại ý trời. Nhưng tôi tin… tình yêu của họ sẽ khiến trời đất cảm động mà không thể chia lìa…
*****************************
Đến hiện tại Ngọc Hân vẫn chưa hề hay biết rằng sự thật là cô không hề đang nằm mơ mà chính là Triệu Tuấn Phong bằng xương bằng thị trước mặt mình. Cô vừa cười vừa khóc, nước mắt cô rơi lưng chừng khi bàn tay chạm vào bờ môi của anh, cô phát hiện ra rằng người đàn ông trước mặt chính là Triệu Tuấn Phong, không hề còn nhầm lẫn giữa anh và Uy Phong. Và sứ mệnh của cô chính là khiến người đàn ông này đau đớn để cô có thể ở bên cạnh Uy Phong, khi Uy Phong đang rất cần cô.
- Triệu Tuấn Phong, ước gì anh không phải là Triệu Tuấn Phong. - Ngọc Hân lại khẽ cười, nước mắt vẫn còn động trên bờ mi.
Anh nhìn tên tiểu tử trước mắt đang hành động một cách kì lạ và vô phép, ở trong Hoàng cung này chưa một ai dám chạm vào người anh, còn hắn ta lại hành động không hề tỏ ra một cách rung sợ. Triệu Tuấn Phong thật sự không biết phải giải quyết trường hợp này ra sao… vì nước mắt trên bờ mi của Đồng Lân kia khiến anh có chút bối rối.
- Đồng Lân, ngươi khóc ư? - Triệu Tuấn Phong hỏi.
- Tuấn Phong, anh quan tâm tôi ư. - Ngọc Hân dời bàn tay mình về phía gò má của anh, khẽ mỉm cười. - Thật sự là một giấc mơ, Triệu Tuấn Phong lại quan tâm đến tôi.
- Nhà ngươi không hề mơ. - Triệu Tuấn Phong hất bàn tay Ngọc Hân ra khỏi gò má mình.
Ngọc Hân cảm thấy bàn tay mình bị anh đẩy ra rất mạnh trở nên đau nhức… nhưng người ta thường nói trong giấc mơ sẽ không có cảm giác đau đớn mà. Vậy hiện tại không phải là mơ ư, nếu như vậy… những việc vừa rồi cô vừa làm, Triệu Tuấn Phong có lẽ lại sẽ cho rằng cô là một tên biến thái.
- Người đâu. - Triệu Tuấn Phong hét lên.
Bên ngoài Tiễu Lộ Tử nhanh chóng chạy vào.
- Hoàng thượng, người có điều gì cần sai bảo?
- Mang hắn ta nhốt vào ngục thất cho ta, không có lệnh của ta không ai được phép gặp. - Triệu Tuấn Phong chỉ về phía Đồng Lân mà nói.
Tiểu Lộ Tử thật sự không hiểu vì sao Hoàng thượng lại tức giận như vậy, tên tiểu tử này chẳng phải Hoàng thượng đã bỏ công tìm kiếm rất lâu sao, khi nãy còn ra sức nhẹ nhàng đặt hắn ta xuống long sàn mà bọn nô tài chưa dám ngồi vào… vậy mà hiện tại lại muốn bắt giam vào nhà lao?
- Ngươi còn ngây người ra đó, mau giải đi. - Triệu Tuấn Phong ra lệnh.
Ngọc Hân ngây người ra không hiểu chuyện gì đã xảy ra… cô còn có việc phải làm mà, cô còn phải đi tìm Triệu Tuấn Quốc đến gặp Trân Trân tiểu thư trước khi cô ấy phải xuất giá cùng Trần Lập Xương. Nếu như bị nhốt vào nhà lao, không được… cô không thể bị nhốt vào nhà lao được.
- Anh… anh không có quyền bắt nhốt tôi… tôi đã làm gì chứ. - NGọc Hân lùi về phía sau một bước.
- Ngươi quên ta là ai ư? - Triệu Tuấn Phong bước về phía Ngọc Hân. - Người đâu… mang hắn ta đi.
Ngọc Hân bị đại nội thị vệ bên ngoài nhanh chóng đưa đi vào nhà lao của Hoàng cung, lệnh của Hoàng thượng đã ban ra là không ai được phép đến gặp Đồng Lân khi chưa có ý chỉ của Tuấn Phong.
- Triệu Tuấn Phong, tôi không thể ở trong nhà lao được… tôi muốn tìm Tứ vương gia,... tôi nhất định phải gặp Tứ vương gia… Triệu Tuấn Phong… anh không được phép bắt nhốt tôi, tôi phạm tội gì chứ…
- Tiểu tử, ngươi là tội đáng muôn chết… dám gọi tên của Hoàng thượng, lại còn dám xưng tôi trước mặt ngài ấy… Người đâu, mau dẫn đi trước khi khiến Hoàng thượng tức giận mà tổn hại long thể. - Tiểu Lôi Tử nói.
Ngọc Hân bị mang đi nhưng giọng cô rất khỏe mà la hét khiến kinh động cả Hoàng cung… Việc Triệu Tuấn Phong mang một thường dân vào trong cung và cuối cùng bắt nhốt đến tai Hoàng thái hậu khiến bà ta vô cùng lo nghĩ, có phải tên thường dân kia chính là người của bà ta bên ngoài hay không… Vì vậy việc lần này để tránh liên lụy, Hoàng thái hậu không muốn ra mặt.
Tin tức lan truyền đến tai Triệu Tuấn Quốc và Thanh Vân công chúa, nhưng không ai biết được tên thường dân kia chính là Đồng Lân mà bọn họ vô cùng yêu quý.
Còn về Triệu Tuấn Phong, từ khi bắt giam Đồng Lân vẫn chưa hạ lệnh xữ lý tên tiểu tử kia như thế nào, cả ngày đều như người mất hồn mà suy nghĩ… khi đó, là cảm giác bàn tay Đồng Lân kia chạm vào mình thì nhịp tim liền đập loạn nhịp, là khi Đồng Lân kia rơi nước mắt lại cảm thấy bối rối và lo nghĩ. Anh là một vị vua đứng trên muộn vạn người, không thể biến chất mà để người đời gièm pha chê cười. Lúc đó trong lòng liền tức giận, muốn giết chết tên tiểu tử kia mà kết thúc mọi chuyện, hắn ta chết sẽ không ai khiến anh trở nên như vậy, rõ ràng trước kia anh rất yêu Tuyết Sương… anh chính là một nam nhân chân chính.
- Tuấn Quốc tham kiến Hoàng thượng. - Triệu Tuấn Quốc cuối đầu nói.
- Hoàng đệ bình thân, đệ đến tìm trẫm có chuyện gì ư?
- Nghe người trong cung nói Hoàng thượng hai ngày qua đều lo âu khó ngủ, sức khỏe không được tốt. Tuấn Quốc có sai ngự thiện phòng hầm một bát canh bổ mang đến cho Hoàng thượng.
- Hoàng đệ quá cẩn thận rồi, trẫm cũng là một bật trượng phu khỏe mạnh… chỉ là hai ngày qua có việc cần lo nghĩ.
- Tuấn Quốc có thể cùng Hoàng thượng chia sẽ điều Hoàng thượng lo lắng.
- Tuấn Quốc, đệ không thể nào hiểu được Trẫm đâu. - Triệu Tuấn Phong lắc đầu. - Trẫm có một việc muốn nhờ khanh…
- Tuấn Quốc sẽ hết lòng vì Hoàng thượng.
- Chuyện trẫm mang một thường dân vào cung mà bắt nhốt hắn, chắc chắc đệ đã nghe qua… Nay ta ban rượu độc cho hắn… nhưng có lẽ hắn muốn gặp đệ một lần… vậy nên đệ hãy thay ta mang bình rượu ấy đến nhà lao gặp hắn ta.
- Muốn gặp Tuấn Quốc ư? Người đó là ai?
Triệu Tuấn Phong không đáp… vẫy bàn tay ra hiệu Tuấn Quốc hãy đi đi…
Lệnh vua đã truyền nào đâu có thể trái ý. Tuấn Quốc nhanh chóng đi đến nhà lao, bọn nô tài trên tay cầm một bình rượu và thịt cá rất ngon lành đi theo anh. Nhà lao tối tăm, tù nhân bên trong đều đưa mắt nhìn Tuấn Quốc rồi bọn thuộc hạ phía sau mà lo sợ… một kẻ kém phần số nào lại được ban bữa ăn cuối cùng và bình rượu độc.
- Mở cửa. - Tuấn Quốc ra lệnh.
Ngọc Hân ngồi trong ngục tối, cô thì cũng không sợ điều gì nhưng thời gian là ngày hay đêm đều không thể phân biệt… chỉ lo lắng cho việc đã hứa với Trân Trân tiểu thư không thể hoàn thành, cô ấy thật sự phải thành thân cùng tên hách dịch kia xem như tàn một đời hoa. Nhưng có lẽ trời con thương cô, vừa rồi là giọng nói của Triệu Tuấn Quốc.
- Tứ vương gia, có phải là ngài không? - Ngọc Hân nhanh chóng đứng lên.
Triệu Tuấn Quốc nghe giọng nói quen thuộc, khi đuốc được mang vào thì nhận ra người trước mặt chính là cô nương mang tên Đồng Lân kì lạ, người mà anh mang hình ảnh đặt vào trong lòng. Nhưng chuyện gì đã xãy ra như vậy, vì sao người Hoàng huynh ban rượu độc lại là Đồng Lân.
- Vì sao lại là ngươi? - Triệu Tuấn Quốc hỏi.
- Gặp được ngài thật là may quá. - Ngọc Hân ríu rít nói. - Từ ngày tôi bị bắt đến hiện tại là bao nhiêu hôm rồi nhỉ?
- Là hai hôm.
- Vậy thì vẫn còn kịp… - Ngọc Hân thở phào...chưa kịp nói thì đã bị Tuấn Quốc đưa hai bàn tay anh ta nắm chặt bờ vai cô, giọng run lên mà nói:” Vì sao ngươi lại ở đây, tại sao lại là ngươi chứ, ngươi đã làm gì hả?”
Ngọc Hân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải là tên Triệu Tuấn Phong kia vô duyên vô cớ bắt cô vào trong Hoàng cung rồi lại vô duyên vô cớ bắt cô nhốt tạo nơi này… Hắn ta là Hoàng thượng mà, muốn làm gì sao cô có thể biết được.
- Tứ vương gia, đã đến giờ rồi ạ. - Bọn nô tài nhắc nhở.
Lời vua là khó lòng cãi lãi, Tuấn Quốc cũng không thể vì tình cảm riêng tư mà làm trái lại ý chỉ của Hoàng thượng. Hoàng thượng đã ban cho cô ấy cái chết, xem như đó chính là niềm vinh hạnh của cô ta…
- Đồng Lân, mau ăn đi. - Tuấn Quốc dọn chén cơm ra, bày rất nhiều thức ăn trước mặt Ngọc Hân.
- Cơm tù ngon vậy ư, chẳng phải những bữa cơm trước đều là cơm nguội sao? Lại còn có rượu nữa, ây da tôi không biết uống rượu đâu. - Ngọc Hân ngây ngô nói.
Triệu Tuấn Quốc cũng xem như là có tình có nghĩa với Đồng Lân, anh ngồi trước mặt xót xa nhìn cô mà nói:” Đây là bữa ăn cuối cùng của ngươi, ăn nhiều một chút… làm ma no tốt hơn là ma đói.”
- Bữa ăn cuối cùng? - Ngọc Hân đang gặm đùi gà, nhìn Tuấn Quốc khẽ giật mình. Sau đó lại nhớ đến những bộ phim cổ trang từng xem… đúng là bị ờ trong tù mà được ăn ngon chắc chắn là không thoát được cái chết.
- Đúng vậy, trong rượu này là có độc. - Tuấn Quốc nói. - Đồng Lân, ngươi còn tâm nguyện gì hay không, hãy nói ra… ta sẽ thay ngươi thực hiện.
- À… thì ra là vậy. - Ngọc Hân nhìn ly rượu mà gật gù. - Nhưng trước khi tôi uống chung rượu này, có một điều tôi hy vọng Tứ vương gia sẽ giúp tôi. Sau khi rời khỏi nơi này, ngài hãy đến gặp Trân Trân tiểu thư và thay tôi giúp đỡ cô ấy… đó là tâm nguyện cuối cùng của Đồng Lân.
- Được, ta sẽ đến gặp nàng ấy. - Tuấn Quốc gật đầu…
- Tứ vương gia, ngài nghĩ xem… một con người như tôi chết đi cũng không có gì là hối tiếc nhỉ. Đôi khi điều đó cũng là một việc tốt nữa… không chừng không cần phải làm ai đó tổn thương tôi cũng có thể quay về lại nơi tôi đã sinh ra. Không ngờ, Hoàng thượng lại thông minh như vậy, ngài ấy đúng là một Hoàng thượng tài giỏi.
- Ngươi nói những điều ta không thể hiểu được. - Tuấn Quốc khó hiểu.
- Ngài sẽ chẳng thể hiểu được. - Ngọc Hân lắc đầu, cầm ly rượu trên tay đưa lên miệng mình. - Có duyên mới gặp được nhau, tôi sẽ không quên Tứ vương gia ngài đâu… vĩnh biệt.
Ngọc Hân uống cạn ly rượu độc trên tay… cô bắt đầu không còn tỉnh táo mà từ từ lịm đi… sau đó chỉ còn nghe tiếng Tuấn Quốc cho người khiêng cô đi… rồi từ từ rôi vào trạng thái không còn cảm nhận được nữa.
Giữ lời hứa với Đồng Lân, Triệu Tuấn Quốc sau khi mang xác Đồng Lân về phủ vì dù sao cũng có tình nghĩa, anh đã xin phép Hoàng thượng chôn cất Đồng Lân và được Hoàng thượng phê chuẩn. Tuấn Quốc đến phủ ngự sử để tìm Trân Trạn tiểu thư thì nhìn thấy phủ ngụ sử được trang trí bằng một màu đỏ chói, dường như sắp có hôn sự… Khi nói đến tìm Trân Trân tiểu thư thì bị người nhà bọn họ từ chối cho vào mà đuổi ra ngoài, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn… lại là vì lời hứa với Đồng Lân… Tuấn Quốc không thể không gặp Trân Trân.
Đêm đó, khi người nhà phủ ngự sử đều đã yên giấc… Triệu Tuấn Quốc dùng khinh công trèo qua tường nhà của phủ mà tìm đến phòng Trân Trân. Vì lần trước đã một lần ghé qua nên anh đi khá dễ dàng mà không cần phải tìm kiếm từng phòng… Anh nhìn qua khe cửa… thấy một cô nương đang đứng trên ghế… đặt chiếc cổ vào dây thừng được mắc trên trần nhà mà có ý định tự sát… cô nương đó không ai khác chính là Trân Trân tiểu thư.
Tuấn Quốc nhanh chóng lao vào, ôm lấy Trân Trân không cho cô tự sát…
- Là huynh thật sao… cuối cùng huynh cũng đã đến. - Trân Trân tiểu thư vừa khóc vừa mừng mà nói.
- Cuộc sống còn dài, cô nương hà cớ gì phải tìm đến cái chết.
- Cha của muội ép gả muội cho người muội không hề yêu thích… - Trân Trân bật khóc. - Vì muội biết có thành thật với hắn ta muội cũn sẽ sống những ngày không bằng chết… vậy thì muội tìm đến cái chết trước có phải tốt hơn không?
- Trân Trân cô nương, nghĩa phu thê không phải ngày một ngày hai… có thể cô nương chưa yêu lang quân của mình, nhưng về lâu về dài ở cạnh nhau sẽ có tình cảm… tôi khuyên cô đừng quá bi lụy.
- Là vì muội… vì muội… đã yêu thương một nam nhân khác.
- Vậy cô nương hãy bảo nam nhân ấy nhờ bà mai đến hỏi cưới cô nương là xong.
- Người muội thích chính là huynh…
- Cô nương… - Tuấn Quốc khẽ bất ngờ.
- Đúng vậy, là phận nữ nhi lẽ ra muội không nên nói ra điều đó trước mặt một nam nhân. Nhưng chuyện đã đến nước muội không còn thiết sống trên đời này, thì điều đó còn có ý nghĩa gì nữa. - Trân Trân khẽ nói. - Tuấn Quốc, có lẽ huynh không biết nhưng ngay từ khi huynh giúp muội đánh bại tên người phương bắc kia muội đã thầm yêu thương huynh… chỉ là phận nữ nhi không thể mở lời...Ngày mai, muội sẽ thành thân cùng Trần Lập Xương, trước khi thành thân muội muốn thổ lộ lòng mình cho người muội yêu thương duy nhất, Tuấn Quốc… huynh sẽ giúp muội thoát khỏi chuyện này chứ?
- Trân Trân cô nương… chuyện này… - Tuấn Quốc không biết phải đáp ra sao?
- Muội cũng đoán huynh sẽ từ chối… vậy nên huynh hãy mau đi đi… - Trân Trân nói tiếp. - Muội đã nói ra hết lòng mình cho huynh nghe, như vậy là đã toại lòng.
- Cô nương lại muốn tiếp tục tìm đến cái chết ư?
- Chuyện đó… huynh đừng bận lòng… huynh mau đi đi… ngày mai là lể xuất giá của muội, người trong phủ sẽ thức giấc rất sớm để chuẩn bị. - Trân Trân nói. - Gặp được huynh… là may mắn của muội.
Tuấn Quốc thật sự không muôn dính vào chuyện lần này, nhưng nếu anh đi nhất định cô gái này sẽ nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết… Thấy người chết mà không cứu còn ác độc hơn kẻ giết người…
- Trân Trân cô nương, tấm chân tình của cô tại hạ xin cảm tạ nhưng tình cảm là một chuyện không thể gượng ép. Cô nương nếu thật chất thà tìm đến cái chết còn hơn thành thân cùng công tử họ Trần kia… tôi đã hứa với một người đến đây giúp cô, tôi nhất định sẽ giúp.
- Giúp, huynh sẽ giúp muội bằng cách nào. Thế lực của cha muội không phải là nhỏ, cộng với nhà họ Trần… huynh nghĩ mình có thể chống lại bọn họ. - Trân Trân nói. - Tốt nhất nếu huynh không thể cho muội theo huynh, hãy mặc kệ muội để không phải bị bọn họ làm khó dễ.
Tuấn quốc suy nghĩ một chút, thì ra cô nương ta vẫn không hề hay biết anh chính là vương gia của Triệu quốc. Không hiểu vì sao Đồng Lân lại quen biết cô nương này, nhưng cứu một mạng người còn hơn xây chín ngôi chùa. Tuấn Quốc đi về phía Trân Trân mà nói:” Sinh mạng là do cha mẹ ban cho, đừng vì thiếu suy nghĩ mà đánh mất nó… Cô nương hãy nghĩ đến việc cha mẹ cô nương sẽ rất đau lòng, nghĩ đến việc những người yêu thương cô nương sẽ cảm thấy thế nào khi cô tìm đến cái chết. Ngày mai, tôi nhất định sẽ không để cô thành thân cùng Trần công tử đó… Trân Trân tiểu thư tin Tuấn Quốc này chứ?”
Trân Trân to mắt nhìn về phía Tuấn Quốc… người đàn ông này, chẳng phải nói lời nào đều có nghĩa có lý lời đó ư. Cô tất nhiên là tin tưởng con người của anh, cô sẽ không chết mà cố gắng sống trên cuộc đời này để làm trái tim lạnh lẽo của anh tan chảy.
************************
Từng cơn gió ngày đông xen qua khẽ lá, Triệu Tuấn Phong sau khi ra lệnh ban rượu độc cho Đồng Lân thì tâm trạng càng tồi tệ hơn, không hề bớt suy nghĩ giống như ý nghĩ ban đầu của anh. Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại nhớ đến hình ảnh tên tiểu tử kia băng bó vết thương cho anh… anh tức giận bước vào bên trong phê chuẩn tấu chương… vậy mà trên tấu chương lại xuất hiện Đồng Lân cưỡng hôn anh… Đóng gập tấu chương kia lại, Tuấn Phong lên giường nằm xuống… lại nhớ đến bàn tay nhỏ nhắn chạm vào gò má anh…
- Nếu huynh muốn chém tôi, thì chém sớm một chút… nếu không, tôi sợ mình sẽ khiến huynh đau lòng.
Câu nói đó cứ hiển diện mãi trong giấc mơ của Triệu Tuấn Phong… Anh giật mình tỉnh giấc vào lúc nữa đêm… anh nhận ra rằng, anh chính là một kẻ hèn nhát… có tình cảm nhưng không thể nói ra, lại chạy trốn bằng cách cho nam nhân kia biến mát hoàn toàn…
- Tứ vương gia, Hoàng thượng đã an giấc… người không thể diện kiến được. - Tiểu Lộ Tử ngăn Tuấn Quốc lại.
Tuấn Phong nghe tiếng bên ngoài ồn ào, mặc lại tạm trên người chiếc áo choàng mà bước ra ngoài, nhìn thấy Tuấn Quốc đang đứng bên ngoài.
- Tuấn Quốc, đêm đã khuya như vậy… đệ có chuyện gì muốn gặp Trẫm?
- Tuấn Quốc tham kiến Hoàng thượng, đã mạo phạm hoàng thượng nhưng thần có việc rất gấp muốn cầu xin Hoàng thượng.
Tuấn Phong biết Tuấn Quốc là người kỉ cương phép tắc, không bao giờ mạo phạm đến anh đến không có chuyện gì khẩn cấp. Tuấn Phong bước vào bên trong theo sau là Tuấn Quốc.
- Khanh nói đi.
- Hoàng thượng, người con nhớ cô nương lần trước tỷ võ chiêu thân, con gái của phó ngự sữ… cô nương ấy ngày mai sẽ thành thân với Trần Lập Xương, con trai của Trần đại quan.
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gã chồng… chuyện này có điều gì không đúng ư?
- Nhưng cô nương ấy không yêu Trần Lập Xương mà bị ép hôn… Khi thần đến tìm là đang treo cổ tìm đến cái chết, cũng may là Tuấn Quốc đến kịp… Hoàng thượng, xin người ban chỉ ngăn chuyện thành thân này lại.
- Tuấn Quốc… chuyện phụ thân muốn gã con cái nơi môn đăng hộ đối có khắp thiên hạ, trẫm đâu thể lo hết cho tất cả mọi người… Duyên số là do trời định, trẫm không thể ngăn cản nếu không có lý do thích đáng. - Tuấn Phong liền đáp.
- Hoàng Thượng, đây là thỉnh cầu cuối cùng của Đồng Lân… Cậu ấy muốn giúp Trân Trân cô nương ấy… - Tuấn Quốc nói.
Triệu Tuấn Phong nghe nhắc đến Đồng Lân trong lòng có một cảm xúc khác lạ… Lời thỉnh cầu cuối cùng ư…
- Tuấn Quốc, Đồng Lân mang tội chết thì lời thỉnh cầu của hắn có ý nghĩa gì… Còn khanh, mau quay về phủ vương gia mà nghĩ ngơi… Con gái là do họ sinh ra, muốn gã cho ai chúng ta không thể xen vào.
Tuấn Quốc nghe Tuấn Phong khẳng định như vậy cũng không thể nói nhiều lời, chẳng may khiến Hoàng thượng tức giận sẽ không tốt. Anh lùi ra ngoài, nếu Hoàng huynh không giúp.. ngày mai anh sẽ cướp cô dâu… vì Đồng Lân muốn, anh nhất định sẽ toại nguyện cho cô gái nhỏ bé đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT