Hưởng tuần trăng mật về, hai người lại chuyên tâm vào công việc.
Vi Đào nghỉ phép nửa tháng, công việc chất thành núi. Cố Tịch cũng không khá hơn, vừa về thì tổng bộ đã mở cuộc họp kinh doanh, cô bị cử tới công tác tại thành phố S ở miền Nam.
Hai người mới hưởng tuần trăng mật về, làm sao chịu được cảnh chia cách. Mỗi ngày, phí điện thoại của cả hai tăng vùn vụt. Về sau, khi Cố Tịch dạy Vi Đào dùng được webcam rồi, họ bắt đầu trò chuyện qua webcam. Cô đi công tác bốn ngày thì anh nhớ nhung cả bốn ngày.
Buổi tối ngày thứ tư xa cách, khi Vi Đào cuối cùng đã thấy bóng Cố Tịch ra khỏi sân bay, mọi nỗi nhớ đều tan thành cát bụi. Anh cảm nhận được rằng, mình không hề muốn xa cô một phút nào.
Cố Tịch đến gần, nụ cười của anh càng tươi, hai tay ôm siết cô vào lòng, hơi vận sức bế bổng cô lên.
“Vi Đào”, Cố Tịch khẽ gọi, vòng tay anh mạnh mẽ, mũi chân cô đang lơ lửng trên không. Cô có chút kinh ngạc, rung động, cuối cùng mọi thứ dần hóa thành cảm động, nỗi nhớ của anh bộc lộ qua vòng tay đó. Cô để mặc anh ôm chặt, lúc anh vất vả nhất, cô lại không thể ở cạnh anh.
Mũi chân Cố Tịch vừa chạm đất, cánh tay anh đã vòng ra sau gáy, nhẹ nhàng giữ lấy đầu cô, rồi môi anh ập đến, quấn quýt, ẩm ướt, nóng bỏng, hoàn toàn bịt kín miệng cô.
Cố Tịch vẫn có vẻ xấu hổ, đây là sân bay, nơi người qua lại đông đúc. Anh… dù nhớ mấy cũng không nên như thế…
Nhưng anh chỉ ôm đầu cô, hôn mạnh hơn, để sự ngọt ngào bao vây lấy cô.
Khi Cố Tịch được hít thở, mở mắt ra, chi có thể nhìn thây đôi mắt đen nhánh chăm chú của anh, mọi lời nói đều chẳng bằng một ánh mắt thâm tình.
Anh ôm eo cô, đi ra phía ngoài.
Lái xe rời khỏi sân bay, anh mới hỏi, “Mệt không?”.
Cô mỉm cười lắc đầu, tay anh vẫn nắm chặt tay cô. Không biết từ lúc nào, chi cần anh lái xe là thích nắm lấy tay cô, cô cứ lo không an toàn, khuyên anh buông ra để tập trung lái. Nhưng anh buông ra một chút lại bất giác nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, như một sợi dây thừng quấn lấy cô. Bây giờ cô cũng quen rồi, chỉ dặn anh đừng điều khiển xe quá nhanh.
©STENT: www.luv-ebook
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng xoa mặt cô, từng chút từng chút, rất nhẹ nhàng.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, hai người hưởng thụ phút giây tĩnh lặng và ấm áp này.
Đến nhà, Vi Đào nhường Cố Tịch tắm trước, còn anh hâm nóng lại thức ăn đã chuẩn bị sẵn.
Cố Tịch tắm xong, cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng có lẽ do nước ấm quá dễ chịu nên cô tắm xong lại thấy rất uể oải.
Cố Tịch vừa dùng khăn bông lau tóc, vừa ngồi dựa vào đầu giường, mấy phút sau mí mắt cô từ từ sụp xuống. Cô ngủ thiếp đi khi tóc vẫn còn ướt.
Vi Đào thấy Cố Tịch mãi không ra thì vào phòng ngủ.
Cô đang dựa nghiêng người, ngủ thiếp đi, tóc vẫn còn ướt, nước nhỏ xuống sàn nhà.
Vi Đào ngẩn ra, xót xa vô cùng.
Anh bước tới, đặt cô nằm ngay ngắn lại, tóc xõa bên giường. Cố Tịch “ưm ưm” mấy tiếng, chẳng mở nổi mắt, lại tiếp tục ngủ.
Vi Đào cầm khăn bông, nửa quỳ cạnh giường, nhẹ nhàng lau tóc cho cô, động tác dịu dàng đến nỗi cô không nhận ra. Anh vừa lau tóc vừa ngắm gương mặt say ngủ đáng yêu đó. Cô lúc ngủ thường quen kê một tay dưới mặt, như cảm thấy làm vậy mới an toàn, gương mặt bị tay ép lại trông phúng phính đáng yêu, môi cũng hơi nhướng lên, rất dễ thương.
Có mấy lần Vi Đào tỉnh dậy vào sáng sớm, đều không kìm được mà ngắm nhìn dung nhan say ngủ của cô. Tại sao ngay cả lúc ngủ mà cô cũng khiến người ta cảm thấy cô đang mỉm cười, đường cong nho nhỏ nơi khóe môi cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Khoảnh khắc đó, anh lại nhớ đến lúc cô kể chuyện, vẻ mặt rất phong phú, ánh mắt rực sáng. Lẽ nào ngay cả khi nằm mơ cô cũng tuyệt vời thế sao?
Vi Đào nhìn Cố Tịch mãi, cuối cùng ôm lấy cô. Khi cô cảm nhận được hơi ấm mà chui vào lòng anh, cảm giác thân mật gần gũi đó khiến anh vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Thấy chân hơi tê, Vi Đào mới nhận ra mình đã quỳ quá lâu.
Anh sờ thử tóc cô, đã khô hơn nửa. Anh đứng dậy kéo chăn đắp lên người Cố Tịch rồi đem khăn vào treo trong phòng tắm.
Lúc ra, anh cất đồ ăn lại vào tủ lạnh. Tịch Tịch nửa đêm nhất định sẽ đói mà tỉnh dậy, đợi lúc đó hâm nóng lại cho cô ăn. Dọn dẹp xong, anh tắm rửa rồi đi nghỉ.
Lên giường rồi, Vi Đào nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Cô động đậy trong lòng anh, tìm vị trí thoải mái nhất.
Anh ngửi thấy mùi hương chỉ có ở cô, tham lam hít thở, môi bất giác áp lên, nhớ cô quá!
Mấy hôm Cố Tịch đi, anh cứ suy nghĩ mãi. Tịch Tịch là người phụ nữ độc lập, biết mình cần gì, có cuộc sống và thói quen riêng. Giống như cô thích làm chương trình, cho dù kết hôn rồi cô cũng chỉ nghỉ phép, không hề có ý định bỏ ngang. Anh không phản đối cô có công việc riêng, sở thích riêng, nhưng anh mong cô có thể ngày ngày ở cạnh anh, mỗi tối có thể ôm cô ngủ, hơn nữa, cũng không mong cô mệt mỏi như bây giờ.
Tịch Tịch, anh có nên để em nhẹ nhõm hơn không?
Vi Đào vừa nghĩ vừa cởi nút thắt áo choàng tắm của cô.
Sữa tắm cô mua thật tốt, hương thơm vô cùng quyến rũ. Anh sờ lên làn da mịn màng, lòng bàn tay như có luồng điện chạy qua. Cảm giác tê dại từ dây thần kinh truyền thẳng vào tim, trái tim tự động ra lệnh, máu và các tế bào đều chạy nhanh, anh… lại muốn rồi.
Cố Tịch đã quá mệt, ngủ say sưa, không hề cảm nhận được lòng bàn tay nóng hổi của anh đã không còn thỏa mãn với việc vuốt ve trìu mến, lực tay dần mạnh. Cô chỉ cảm giác nhói đau nên rên rỉ vài tiếng rồi lại ngủ.
Anh biết không nên làm cô mệt thêm, chỉ muốn ôm cô, hôn cô, nhưng… nhưng… hễ bắt đầu là không ngừng lại được. Chút nữa, chút nữa thôi, anh thầm nói chỉ cần chút nữa thôi.
Thế nhưng anh càng tiếp tục, thì “chút nữa” đó càng khao khát. Cuối cùng, anh đè cô xuống, dịu dàng tiến vào.
Cố Tịch khẽ kêu trong giấc mộng.
Cô mơ thấy mình đang ngủ ngon, không biết tự dưng thế nào mà giường lật xuống, cả cái giường đè lên người cô, nặng nề bức bối. Cô muốn kêu nhưng cảm giác cổ họng không có sức, không kêu được. Cô muốn trở mình ngồi dậy nhưng cũng không nhúc nhích nổi.
Cơ thể cô như bị một hòn than đốt cháy, mỗi một nơi đều bỏng đến mức phát đau. Cô rất muốn đưa tay sờ, nhưng cơ thể cứ như không phải của cô vậy, toàn thân bải hoải. Cảm giác nóng bỏng và tê dại cắn riết làn da cô, từng tấc một, du ngoạn trên cơ thể, cô khó chịu quá, chỉ có thể ra sức hét lên.
Anh nhìn cô đỏ bừng mặt, thở hổn hển, rên rỉ, cơ thể vặn vẹo, cô chưa tỉnh nhưng cơ thể đã bắt đầu thức giấc. Anh đã cảm thấy được phản ứng cửa cô.
Anh cực kỳ dịu dàng, khơi gợi mọi cảm xúc của cô, nhưng vẫn không đánh thức cô dậy. Dường như cô chỉ đang nằm mơ, một giấc mơ quấn quýt và ướt át, còn anh chính là chủ nhân giấc mơ đó!
Khi Vi Đào cuối cùng không chịu nổi mà bắt đầu bùng nổ, vẻ mặt Cố Tịch cũng thay đổi. Theo sự tiếp xúc càng lúc càng mãnh liệt, tiếng kêu của cô càng trở nên không chân thực. Một giây trước khi cô mở mắt, anh hôn cô thật say đắm.
Á… Cô bừng tỉnh giữa cơn sóng hoang dại, chỉ thấy anh đang đê mê ngây ngất, dáng vẻ thỏa mãn.
Cố Tịch thở hổn hển, sao anh có thể nhân lúc cô ngủ mà… bắt nạt cô?
Nhưng những mệt mỏi của cơ thể cộng thêm việc mất sức vừa rồi khiến cô yếu ớt tới độ không nói nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh. Anh hơi nhích cơ thể đang đè nặng lên cô ra một chút, đầu lưỡi thương yêu liếm vành tai cô, “Sinh một đứa nhé”.
Cô run lên, anh… chẳng phải anh đã nói không gấp hay sao? Sao bây giờ lại bất ngờ muốn có con?
Ngón tay cô luồn vào tóc anh, nhẹ nhàng vuốt xuống, “Anh đã nói muộn một chút mà?”.
Anh vừa hôn vừa lẩm bẩm, “Em không muốn ư?”.
Tay cô ngừng lại, “Cũng không phải… không muốn, chỉ là… chưa sẵn sàng”. Nếu bây giờ mang thai, rất nhiều việc sẽ bị gián đoạn, cô phải nghĩ kỹ.
“Ừ, nghe theo em.” Anh không tiếp tục vấn đề này, chuyển sang hôn cô chăm chú.
Trước khi Cố Tịch lại lần nữa chìm đắm, chỉ sực nhớ ra một vấn đề, “Anh không mang bao à?”.
Anh dùng nụ hôn trả lời, “Em vừa mới hết mà, không sao đâu”.
Cô mơ màng tin ngay.
Kết quả một tháng sau, khi “ngày ấy” chưa tới, Cố Tịch mới hoảng hốt.
Nhìn que thử thai trong tay hiện hai vạch, cô choáng váng!
Anh… lại lừa cô!
Kết quả của việc lừa đảo lần này hơi nghiêm trọng, mang thai rồi!
Khi Cố Tịch hùng hổ tức tối cầm que thử thai vào chất vấn anh, anh lại mở to mắt vẻ vô tội, “Em có thai rồi à?”.
Cô thấy anh giả vờ như thật thì hừ một tiếng rồi quay đi, mặc kệ anh.
Anh ôm cô trong lòng, vô cùng bình tĩnh, “Nếu đã có rồi thì tốt. Công việc gác được thì gác sang bên, nghe nói mẹ em gần đây rảnh rỗi tới độ không muốn đánh mạt chược nữa, bây giờ vừa hay bà có việc để làm rồi”.
CỐ Tịch tức tối đấm ngực anh, “Anh khai thật đi, có phải anh âm mưu trước rồi không?”.
Vi Đào nắm lấy tay cô, hôn dịu dàng, “Tuyệt đối không, chẳng phải anh luôn dùng bao hay sao?”.
Cô nhíu mày, cũng đúng, luôn dùng bao thì làm sao có thai? Lẽ nào là lần cô vừa công tác về? Nhưng lần đó cô vừa hết, không thể mang thai, rốt cuộc là sai sót chỗ nào?
Vi Đào thấy cô nghiêng đầu nghĩ ngợi với vẻ mờ mịt, vừa hôn cô vừa cười thầm. Tối đó không có vấn đề, không có nghĩa sau đó không có vấn đề.
Anh lần nào cũng dùng bao, nhung hình như thứ đó… anh bất cẩn làm rách mấy cái. Có lẽ… có thể… hà hà…
Cố Tiểu Tịch vẫn đang khổ sở suy nghĩ thì Vi Đào lại thành công bế cô đến giường.
Anh chẳng qua là muốn cô không phải mệt mỏi như vậy nữa. Công việc à, sinh một đứa con rồi vẫn làm được; chương trình phát thanh à, cô muốn làm lúc nào cũng OK. Nhưng mang thai rồi thì không thể đi công tác, cũng không thể chạy khắp nơi, anh không cần suy nghĩ linh tinh nữa.