Công việc của Cố Tịch ở trung tâm tiêu thụ rất bận, cũng may công việc từng làm ở Lương Thịnh chính là lên kế hoạch, nên khi ứng phó cũng chu toàn, đầy đủ. Cô thường xuyên trò chuyện với Phương Phi qua MSN, không hề cảm thấy xa cách.
Nghe Phương Phi nói Tiết Khải đang yêu một người, lại là do mẹ anh giới thiệu, Cố Tịch cứ thấy buồn. Tiết Khải thà đi xem mặt chứ không chịu đón nhận Phương Phi, đó thật sự là vô duyên vô phận hay sao?
Cố Tịch không biết phải giúp bạn thế nào, chỉ có thể ở bên, nhìn Phương Phi tập trung mọi sức lực vào công việc cho quên đi nỗi buồn thất tình.
Cố Tịch và Vi Đào cuối cùng chọn một căn nhà ba phòng ngủ, hai phòng khách. Vi Đào giao toàn quyền trang trí căn nhà cho cô, cứ làm như cô thích. Anh vốn định để công ty trang trí bao thầu hết, nhưng cô chê đắt, bảo sẽ tìm người quen hỏi giá. Vi Đào nói tốn chút tiền cũng không sao, chỉ cần trang trí đẹp. Cố Tịch cau mày nhìn anh, anh không biết bây giờ trang trí bao nhiêu tiền mà cứ thế đồng ý? Muốn tiết kiệm và tiện sử dụng, đương nhiên phải chính mình chọn cách thiết kế rồi.
Vi Đào không ngờ cô nói thật. Một tuần sau đó, Cố Tịch lên diễn đàn lập một topic, kể rõ tình trạng căn nhà mới, thậm chí còn đăng hình dáng căn nhà lên mạng để mọi người cho ý kiến trang trí.
Rất nhanh đã có nhiều bạn trên mạng nhiệt tình cho ý kiến. đồng thời chia sẻ kinh nghiệm trang trí nhà mình. Cố Tịch ghi nhớ, rồi hỏi thêm những vấn đề sâu hơn. Cô đã làm một bản dự toán trong sự giúp đỡ của mọi người, dưới tiền đề dự toán ẫu thiết kế trước đó, giá thành đã được hạ thấp hơn nhiều. Khi cô đưa bản dự toán thiết kế cụ thể cho Vi Đào, gương mặt vốn bình thản của anh đã tỏ ra kinh ngạc, “Tự em làm à?”.
Cố Tịch cười đắc ý, “Sức mạnh của truyenfull.vn rất lớn”, tập hợp lại mới càng hữu hiệu.
Vi Đào bế cô ngồi lên đùi, vừa đọc vừa cọ cọ má vào mặt cô, “Xem ra anh đã cưới được một cô vợ rất biết tiết kiệm”. Bình thường thì khá xuề xòa, nhưng lúc quan trọng lại không hề qua loa, cẩu thả.
Cố Tịch ôm cổ anh, “Những món tiền không nên tốn thì đừng tốn”. Ngón tay túm cổ áo anh, giọng nhẹ nhàng, “Hình thiết kế đều làm ra theo ý của em, anh có cần thêm gì vào thì nói với em”. Anh cho cô toàn quyền quyết định, nhưng mỗi một thiết kế cô đều nghĩ tới sở thích của anh.
Vi Đào hôn cô vẻ thương yêu, “Cái em thích thì anh đều thích”.
Cố Tịch hôn trả lại anh, xấu hổ nói khẽ, “Em thích anh”. Âm cuối bị nỗi e thẹn che lấp, cái cô thích thì anh đều thích, mà cô lại chỉ thích có mình anh.
Vi Đào hơi thở phập phồng, ôm cô chặt hơn, trong lòng chỉ có một nỗi cảm động, có cô là đủ.
Sau khi quyết định cách trang trí, hai người bắt tay vào việc chọn vật dụng gia đình.
Gần đây, buổi tối Vi Đào thường làm thêm giờ, chỉ có Gia Tuấn đi cùng Cố Tịch đến coi nhà mới. Gia Tuấn cứ than vãn, Cố Tịch chỉ mỉm cười, cô có thể làm tốt, không cần anh lo lắng.
Cố Tịch dạo này bận nhà mới nên cơ hội trò chuyện với Phương Phi cũng ít đi.
Hôm nay Phương Phi vừa lên mạng đã hỏi, “Cậu không khuyên Vi Đào nhà cậu à?”.
Cố Tịch thắc mắc, “Khuyên gì cơ?”.
“Khuyên anh ấy đến thành phố H ấy.”
Cố Tịch nhìn câu Phương Phi gửi tới, ngớ ra ba giây rồi nhanh chóng gõ lại, “Tại sao anh ấy phải đi H?”.
Phương Phi gửi biểu cảm toát mồ hôi: “Cậu… chắc không phải là chưa biết đó chứ?”.
Cố Tịch gắng bình tĩnh, “Biết cái gì, nói mau”. Phương Phi cứ lòng vòng mãi, cô mới là người toát mồ hôi đây.
Phương Phi vội kể hết cho cô nghe. Hóa ra Vi Đào đến Lương Thịnh làm phó tổng, chính là nhân tài trù bị của tổng bộ, rèn luyện một thời gian rồi sẽ được phân đến công ty chi nhánh lớn khác để làm tổng giám đốc. Do Vi Đào thành tích vượt trội, lần này được đề đạt sớm hơn, nghe nói lệnh điều động của tổng bộ đã có, chỉ đợi công văn thông báo, Vi Đào được phân về H. Nhưng nghe nói anh đã từ chối.
Cố Tịch bàng hoàng trước tin bất ngờ này tới nỗi tư duy hỗn loạn, anh sắp bị điều đến H, tại sao không nói với cô? Hơn nữa vì sao anh từ chối, chẳng lẽ định bỏ qua cơ hội thăng tiến này? Cố Tịch tâm trạng rối bời, tạm biết Phương Phi rồi đặt trạng thái ẩn.
Cố Tịch định gọi điện cho Vi Đào, nhưng điện thoại cứ báo bận, chứng tỏ anh đang bận bịu lắm. Cô do dự xem có nên nhắn tin không, nhưng nghĩ ngợi rồi từ bỏ, cô muốn hỏi thẳng anh.
Do có tâm sự nên cả ngày cô không thể tập trung làm việc được, cứ nghĩ mãi chuyện anh từ chối tổng bộ. Thực ra, cô biết nguyên nhân. Anh chắc chắn không muốn đi nơi khác, không muốn xa cô. Nhưng anh ra sức làm việc thế này chẳng phải vì muốn được khẳng định nhiều hơn hay sao, bây giờ cơ hội bày ra trước mặt mà anh lại dễ dàng đẩy đi.
Buổi tối, Cố Tịch đứng trước tòa nhà công ty đợi Vi Đào. Thấy xe anh từ từ đến gần, cô nở nụ cười rạng rỡ.
Lên xe, Vi Đào nói muốn đi ăn với cô trước, sau đó cùng đi xem nhà mới.
Cố Tịch yên lặng ngồi, thỉnh thoảng lại nhìn anh. Vi Đào thấy cô chăm chú nhìn mình thì véo nhẹ má cô, “Sao thế?”.
Cố Tịch lắc đầu, “Chỉ muốn ngắm anh thôi”.
Vi Đào vò tóc cô, “Ngốc quá”.
Ngốc quá, Cố Tịch thầm nhắc lại trong bụng, anh mới là đồ ngốc. Anh muốn giấu chuyện điều động, giả vờ như không có gì xảy ra.
Ăn xong, hai người đến nhà mới, các nhân viên làm việc đã rời đi.
Trong nhà là bụi bặm linh tinh, tường vừa được quét sơn vẫn còn nặng mùi.
Vi Đào ôm cô đi vòng vòng trong nhà, “Cuối tháng chắc cũng gần xong”. Cố Tịch gật đầu, tâm sự trùng trùng.
Vi Đào ôm cô đến trước cửa sổ lớn ngoài phòng khách, qua cửa sổ, thành phố rực rỡ động lòng người. Giọng trầm thấp của anh trôi đi trong ánh sáng mờ mờ, “Anh rất thích thành phố này”. Thành phố này có cô, có ngôi nhà tương lai của họ, rất đẹp.
Cố Tịch gật đầu, “Em cũng thế”. Nhưng anh còn có ước mơ, có thể bay xa hơn.
Cố Tịch ve vuốt cánh tay anh đang ôm cô, tựa vào cổ anh, hơi ngửa ra sau, “Vi Đào, cho dù anh đi đâu, em cũng sẽ theo anh”. Cô không muốn trở thành chướng ngại của anh.
Sau lưng im lặng, rồi cánh tay ở eo dần dần siết chặt, anh đã hiểu.
“Em biết rồi sao?”
Cố Tịch gật đầu, “Anh không nên từ chối, thành phố H nghe nói rất tốt”. Thấy Phương Phi bảo, mấy công ty con mới thành lập ở thành phố H có tiềm năng lớn nhất, có không gian phát triển nhiều hơn, rất thuận lợi cho anh.
Vi Đào trầm mặc một hồi, “Chỉ là rất tốt, không phải tốt nhất”.
Cố Tịch quay lại, ôm anh, “Có lẽ, em có thể xin được chuyển đi”. Vì anh, cô nguyện bôn ba.
Vi Đào nhìn cô, cười rồi lắc đầu, “Em vừa mới tới trung tâm, không thích ứng được với biến động đâu”. Anh đã nghĩ rồi, cô vừa mới tới trung tâm, tổng bộ sẽ không đồng ý thông qua đơn xin chuyển địa điểm công tác của cô. Nếu cô muốn theo anh thì chỉ có thể xin nghỉ, còn không thì đành chia lìa hai nơi. Cái nào anh cũng không muốn, không muốn cô hy sinh, nên anh từ chối đi H.
“Nhưng nghe nói lệnh điều động của tổng bộ hai hôm nữa sẽ có, nếu anh từ chối thì sao không nói với tổng bộ? Hơn nữa nó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội thăng tiến sau này của anh.” Cô nghe Phương Phi phân tích những điều lợi và hại, nếu cưỡng lại sự điều động của tổng bộ thì thường trong vòng hai năm, người ta rất khó có cơ hội thăng tiến lần nữa.
Vi Đào vuốt má cô, “Đừng lo, anh có cách”. Anh đã bảo Mã Sở Vân phản ánh lên tổng bộ, nói Lương Thịnh gần đây đang làm vài thí điểm về cửa hàng kinh doanh, Vi Đào là người quan trọng trực tiếp làm. Nếu đột ngột điều động sẽ ảnh hưởng đến tình hình tiêu thụ, cũng làm rối các bước tiêu thụ toàn năm của công ty. Nên Vi Đào tạm thời không thể bị thay thế.
Bây giờ Mã Sở Vân đang họp ở thành phố G, tổng bộ đã tiến hành nghiên cứu về đề nghị của anh, chỉ là vẫn chưa có kết luận cuối cùng. Vì thế Vi Đào cũng đang đợi, anh muốn có kết quả rồi mới báo cô biết.
Cố Tịch dựa vào vai anh, “Cho dù anh quyết định thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh, nhưng đừng vì em mà từ bỏ cơ hội”. Cô hiểu sự nghiệp đối với đàn ông có ý nghĩa thế nào, anh phải có sự phát triển tốt hơn.
Vi Đào chỉ nhẹ nhàng hôn và ôm cô vào lòng. Vì cô, mọi thứ đều xứng đáng.
Mấy hôm sau, lệnh điều động của tổng bộ phát xuống, không có tên Vi Đào.
Cố Tịch đọc email, tảng đá đè nặng trái tim đã rơi xuống, nhưng trong lòng vẫn thấy nuối tiếc vì Vi Đào bỏ lỡ cô hội thăng tiến này.
Phương Phi cũng đọc thông báo, nhắn tin ngay cho Cố Tịch, “Vi Đào nhà cậu thật vĩ đại”. Cố Tịch cười, gật đầu.
Phương Phi lại nói vẻ bí ẩn, “Tịch Tịch, tớ nghe thấy một tin trong hậu trường nhé. Vốn dĩ tổng bộ không chịu thay người, nhưng nghe nói có người thuyết phục mới đồng ý”.
Cố Tịch khựng lại, “Ai?”
“Lạc Tịnh”.
Tim Cố Tịch ngừng đập nửa giây, không ngờ là Lạc Tịnh, trong lòng dần xuất hiện một cái tên khác, có lẽ còn có cô ta nữa.
Buổi tối nhắc chuyện chấp hành nhiệm vụ với Vi Đào, anh tỏ ra bình tĩnh như thường.
“Anh biết là Lạc Tịnh nói giúp anh.” Lưu Chính Cương đã kể anh nghe, anh cũng đoán Lạc Tịnh sẽ làm thế, nhưng có thể còn có ý của một người khác nữa. Anh nhắn tin cảm ơn Lạc Tịnh, những cái khác anh không muốn nghĩ nhiều, cũng chẳng muốn tiếp tục lằng nhằng.
Cố Tịch nhìn anh, “Thực ra cô ta thật sự yêu anh”. Câu này nói ra mà lòng chua xót, chắc hẳn anh biết người cô nói là ai. Tuy thủ đoạn của Khổng Diễm có hơi cực đoan, nhưng cô ta vẫn quan tâm đến Vi Đào.
Khóe môi Vi Đào nhướng lên, “Tình yêu của cô ấy khiến người khác mệt mỏi”. Anh thích như bây giờ hơn, thoải mái không gánh nặng. Cố Tịch chọn tin tưởng anh vô điều kiện, tuy thỉnh thoảng cũng hờn dỗi, nhưng trên những vấn đề thị phi, cô thà bị tủi thân chứ luôn chọn đứng về phía anh. Cô càng bỏ ra thì anh càng cho lại, thực ra cô mới là người phụ nữ thông minh nhất.
Phải biết cho đi thì mới có thể có được tình yêu.