Từ đó, Cố Tịch ngày nào cũng ở tiệm Vĩnh Hòa, chọn sữa đậu uống để đợi anh. Cũng may trên lầu của Vĩnh Hòa có một phòng đọc sách nhỏ, cô làm thẻ đọc, vừa đợi anh vừa xem tạp chí. Thực ra thời gian cô đợi Vi Đào và ngồi xe anh về mỗi ngày cũng tương đương với thời gian cô ngồi xe buýt về nhà.

Nhưng có mấy lần Vi Đào vội vã chạy tới, thấy Cố Tịch một tay cầm cuốn tạp chí, tay kia bưng ly sữa đậu bước về phía xe mình, anh thoáng thấy xót xa, không nên cứ để cô chờ mãi.

Vi Đào thắt dây an toàn cho cô, nhẹ nhàng xoa thái dương cô, “Tịch Tịch, tan sở đừng chờ anh nữa”.

Cố Tịch đưa cuốn sách trong tay lên, “Không sao, thế này vừa hay lại có thời gian đọc sách”. Cô rất thích đọc sách, nhưng buổi tối có quá nhiều việc phải làm, đành chuyển thời gian đọc sách đến trước giờ đi ngủ. Bây giờ mỗi ngày đều có một khoảng thời gian để yên tâm đọc sách, cô rất vui.

“Nhưng, như thế em sẽ đói.” Vi Đào nhìn cô dịu dàng, cô nói nhẹ nhõm như vậy chỉ là muốn giảm bớt nỗi lo âu của anh.

“Cũng may, em đói bụng lại có thể ăn điểm tâm. Anh mới là người phải lo đấy, ngày nào cũng nhiều việc như thế, mệt lắm.” Cố Tịch nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, sự mệt mỏi thoáng ở đuôi mắt khiến người ta khó mà phớt lờ.

Vi Đào nắm tay cô, “Em có phiền không?”. Anh biết thái độ sống của cô rất thoải mái, cho dù làm gì thì chỉ cần vui là được. Còn công việc của anh đại diện cho sự bận rộn, công ty đang phát triển với tốc độ cao, bất kỳ sự buông thả nào cũng có thể dẫn đến đình trệ. Mã Sở Vân không thể ngừng, anh cũng không thể.

Cố Tịch mỉm cười lắc đầu, “Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vui là được mà”. Cô chưa từng ngây thơ tới mức cho rằng yêu là phải thay đổi đối phương, nếu đã ở bên nhau thì phải học cách tôn trọng, thích ứng với nhau. Nếu có xung đột thì đổi cách khác là được.

Vi Đào nhìn cô vẻ tán thưởng, Cố Tịch không phải dạng phụ nữ bám sát người yêu, cô có cuộc sống riêng, ước mơ riêng, có lúc thậm chí còn khiến anh cảm thấy cô không cần anh. Vì không có anh bên cạnh, cuộc sống của cô vẫn rực rỡ sắc màu. Nói thật là anh có chút ghen tị với sự tự tại của cô, nếu có thể, anh mong cô sẽ dựa dẫm vào anh hơn.

Tối nay Lạc Gia Tuấn về. Vi Đào nói việc đầu tiên cậu làm là đòi anh mời Cố Tịch đến nhà chơi, Cố Tịch mở to mắt, “Cậu ấy biết chuyện của chúng ta rồi sao?”.

Vi Đào lắc đầu, “Tên nhóc đó muốn gặp Tây Cố. Sự sùng bái của Gia Tuấn với Cố Tịch cũng là một vấn đề. Nghe Lạc Tịnh nói Gia Tuấn vốn cuối tháng mới nhập học, kết quả là cậu bảo ở nhà buồn quá, đòi quay về trường sớm. Vi Đào mới nghe đã biết Gia Tuấn nhớ Tây Cố rồi.

Cố Tịch cười tủm tỉm, “Gia Tuấn thật đáng yêu”. Vi Đào nhìn cô, “Nó giả bộ đó”. Cố Tịch phì cười, “Không thể nào?”. Vi Đào nghiêm chỉnh nói, “Nó ở nhà thường rất trầm”. Vi Đào thầm nghĩ, Gia Tuấn chỉ khi nhắc tới Tây Cố mới hưng phấn như một đứa trẻ. Có điều, sự sùng bái quá mức của cậu với Cố Tịch, nhất định phải đè nén xuống.

Đến nhà Vi Đào, Cố Tịch theo anh vào. Vi Đào gọi, “Gia Tuấn?”.

Gia Tuấn vừa nghe tiếng đã chạy ra, thấy Cố Tịch thì hứng chí hét lên, lao đến, nhiệt tình ôm lấy cô. Cố Tịch bị ôm đến độ không phản ứng được. Vi Đào nheo mắt, vỗ nhẹ lên đầu Gia Tuấn, “Cố Tịch chưa thay giày, đừng kích động”. Vừa nói vừa thản nhiên kéo Cố Tịch ra khỏi vòng tay của cậu.

Gia Tuấn vội đón lấy túi xách trên vai Cố Tịch, cười nói, “Tây Tây, mau vào đi”. Cố Tịch thay giày, bị cậu dẫn vào trong. Vi Đào theo sau, ánh mắt nhìn bàn tay Gia Tuấn đang nắm tay Cố Tịch, cái tên này chẳng biết kiêng kỵ gì cả.

Cố Tịch nhìn một bàn đầy thức ăn, á khẩu, trừng mắt nhìn Gia Tuấn, “Em làm hả?”.

Gia Tuấn sờ gáy, cười bẽn lẽn, “Không phải, em gọi đồ ăn ngoài”. Vi Đào đứng sau lưng, “Nó chỉ biết ăn chứ làm gì biết nấu”. Gia Tuấn là thiếu gia, rất kén chọn.

Gia Tuấn trừng mắt, “Hừ, anh biết sao không chịu nấu?”. Dám vạch mặt cậu trước mặt Cố Tịch, Gia Tuấn rất khó chịu.

“Khụ khụ… dạ dày của em chắc không chờ được đâu.” Vi Đào nhếch khóe môi, vẻ mặt bình thản, vừa nói vừa ra hiệu cho hai người ngồi vào bàn.

Cố Tịch kinh ngạc nhìn Vi Đào, “Anh còn biết nấu nướng sao?”. Kỳ lạ quá, thấy anh luôn ăn cơm ngoài, không ngờ anh còn biết nấu nướng?

“Sao? Trông anh không giống hả?” Vi Đào có phần buồn cười trước giọng điệu nghi ngờ của cô.

Cố Tịch lắc mạnh đầu, “Đâu có giống!”. Một người cuồng công việc như anh mà lại có thời gian học nấu nướng, thật khó tin. Gia Tuấn cười đắc ý, phụ họa, “Đúng, ban đầu em cũng như chị, rất nghi ngờ”.

Vi Đào nheo mắt nhìn Gia Tuấn, “Thế mọi khi ai ăn xong còn đòi nữa?”. Gia Tuấn bĩu môi, vẻ mặt lưu manh, “Có hả? Có hả?”. Nhìn bộ dạng giang hồ của cậu, Vi Đào quyết định bỏ qua. Cố Tịch thấy vẻ bất lực của anh thì cười thầm, xem ra Vi Đào cũng bó tay với Gia Tuấn.

Ba người vui vẻ ăn cơm, Gia Tuấn cố ý chọn mấy món Cố Tịch thích. Cô ăn rất ngon lành, lại bắt đầu bình luận, nói rằng món nào của W là ngon, đề cử cho Gia Tuấn đi ăn nếu rảnh. Gia Tuấn đồng ý ngay, bảo nhất định phải nhờ Cố Tịch dẫn đi ăn thử.

Gia Tuấn hỏi cô vẻ sùng bái, “Tây Tây, chị nghiên cứu kỹ về món ăn như thế, chắc nấu ăn giỏi lắm hả?”. Thường thì những người thích ăn như vậy, tài bếp núc ắt hẳn rất tuyệt, chẳng hạn Vi Đào. Hóa ra Vi Đào khi học đại học đã thuê nhà trọ, chính lúc đó anh chán những món chiên xào bên ngoài, mới học nấu ăn. Không ngờ anh lại có khả năng bẩm sinh, học một cái là biết, các bạn học đều nói anh nấu nướng rất cừ.

Cố Tịch nuốt miếng trứng xuống, buông thìa ra rồi mỉm cười, “Thật ra… chị không giỏi nấu ăn cho lắm”.

Hả? Hai người kia đều ngớ ra, nhìn cô vô cùng kỳ quặc, sao có thể. Cố Tịch không biết nấu ăn? Gia Tuấn còn khoa trương kêu lên, “Chị biết nhiều món ăn như thế, sao có thể không biết nấu?”.

Cố Tịch thấy Vi Đào cũng nhíu mày nghi ngờ thì xấu hổ chớp mắt, “Ai nói biết ăn thì nhất định phải biết nấu?”. Gia Tuấn bị đánh bại, gục mặt xuống bàn, chịu thua!

Vi Đào hồi phục nhanh hơn, bình tĩnh hỏi, “Thật sự không biết nấu?”.

Cố Tịch bị anh nhìn đến phát ngượng, “… Biết một, hai món ạ”.

Gia Tuấn ngẩng phắt đầu lên, “Món gì?”. Xem như là cũng biết nấu.

Cố Tịch nhìn ánh mắt chăm chú mong chờ của hai người, ho nhẹ một tiếng, “Khoai tây sợi chua cay…”. Hai người khẽ thở phào. Tốt, cô nói tiếp, “Khoai tây xắt mỏng xào…”. Cũng… cũng tốt, hai người nhanh chóng nhìn nhau. “Khoai tây chiên…” Hừm… trong đầu hai người cùng thắc mắc, chậm lại… chậm lại… sao nghe đi nghe lại toàn là khoai tây? Hai người cùng nhìn Cố Tịch.

Cố Tịch mắt cong cong, cười ngây thơ, “Em… em chỉ biết nấu món khoai tây”.

Rầm! Trán Gia Tuấn lại đập xuống bàn, lại gục ngã! Vi Đào dù kiềm chế mấy cũng không nhịn được, vẻ mặt tỏ ra rất bất lực, thế mà cô ấy còn tự nhận là Nhà ẩm thực.

Cố Tịch chỉ có thể cười, “Còn một món canh, là khoai tây hầm nạm bò, ở chợ có bán nạm bò đã nấu chín”. Vi Đào cố kìm nén, gật đầu tỏ ý tán thành, quả thực là có kinh nghiệm. Theo như cô nói, anh có thể tưởng tượng tài bếp núc của cô không chừng có thể làm được cả một bữa tiệc khoai tây.

Vi Đào hít một hơi thật sâu, “Buổi tối em đều ăn bên ngoài à? Không nấu cơm sao?”. Nhà cô chẳng phải có bếp ư? Anh còn tưởng cô nấu ở nhà.

Cố Tịch lắc đầu, “Vâng, trước kia ở với bạn đều do cô ấy nấu, sau đó cô ấy dọn đi, em rất ít khi nấu”. Vi Đào nhớ lại lần đó gặp cô ở cổng tiểu khu, cô xách đồ ngọt bảo đó là bữa trưa.

Gia Tuấn nhìn Cố Tịch vẻ thương cảm, “Tây Tây, chị như vậy thì chỉ có thể ăn ở ngoài, nếu không ngày nào cũng ăn khoai tây thì cũng biến thành khoai tây mất”. Cố Tịch cười, lắc đầu, “Không đâu, chị thích ăn khoai tây nhất, ăn liền bảy ngày cũng không sao”. Vi Đào thở dài thườn thượt, “Cứ ăn ở ngoài thì không vệ sinh đâu”.

Cố Tịch bất lực gật đầu, “Em biết”. Anh biết cô không nấu nướng được, hẳn là rất thất vọng, tiếng thở dài đó như gõ vào tim cô, nặng nề đè ngạt trái tim. Nhưng cô thật sự chỉ biết nấu như thế, ngay cả mẹ cũng nói cái gì khác thì cô đều giỏi, chỉ trừ việc học mãi không nấu ăn được. Hơn nữa chỉ cần cô vào bếp là nhất định sẽ phá tan nát cái bếp, chính xác là một “Sát thủ nhà bếp”.

Gia Tuấn thấy vẻ mặt ủ rũ của Cố Tịch thì vội nắm tay cô an ủi, “Không biết nấu cũng chẳng sao, bây giờ rất nhiều cô gái cũng không biết nấu, cùng lắm thì ra ngoài ăn, đừng buồn”.

Cố Tịch cố nặn ra nụ cười, lén nhìn Vi Đào, anh đã trở lại bình thường, thong thả nói, “Không biết nấu có nghĩa là em có phúc ăn, sẽ tìm được một người chồng biết nấu ăn”.

“Đúng, đúng”, Gia Tuấn phụ họa, “Em cũng sẽ học nấu ăn”.

Cố Tịch đờ ra trước ánh mắt của Vi Đào, nhìn rõ thâm ý biểu đạt trong đáy mắt ấy: Anh biết nấu ăn nên đừng lo! Mặt bỗng nóng bừng, cô nhớ lại lời dì lớn nói với mẹ, “Tuy Tiểu Tịch không biết nấu nhưng không lo chuyện ăn mặc, vì tương lai nó sẽ tìm được một người chồng giỏi bếp núc”.

Gia Tuấn thấy mặt Cố Tịch tự dưng đỏ lên thì tưởng cô xấu hổ, vội đưa nước lại, “Tây Tây, sau này em học rồi sẽ nấu cho chị ăn”. Cố Tịch cắm đầu uống nước, qua ly thủy tinh, cô nhận thấy ánh mắt nóng bỏng của Vi Đào, nhịp tim đập nhanh, tai cũng đỏ cả lên.

Ăn xong, Gia Tuấn đòi tiễn Cố Tịch xuống lầu, Vi Đào lại nhắc cậu vẫn chưa gọi điện về nhà, để anh tiễn là được. Gia Tuấn rất không tình nguyện chào tạm biệt Cố Tịch, hẹn lát nữa gặp trên mạng. Cố Tịch cười nhận lời rồi cùng Vi Đào ra ngoài.

Vào thang máy, mặt Cố Tịch vẫn đỏ hồng, cúi đầu hỏi nhỏ, “Có phải em rất vô dụng không?”. Vi Đào đến gần, nắm tay cô, “Không, anh rất vui vì em không biết nấu nướng”. Cố Tịch lạ lùng ngước lên, vì sao? Vi Đào nhìn cô chăm chú, mãi mới nói, “Anh có thể nấu cho em ăn”. Cố Tịch chỉ thấy mặt nóng ran, máu lại đổ dồn lên mặt, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay anh vòng ngang eo cô đã siết lại, nụ hôn của anh dồn dập rơi xuống.

Cố Tịch căng thẳng lắm, mới ăn no xong, miệng toàn mùi thức ăn, lưỡi của anh đã tham lam luồn vào như một con rắn vừa dịu dàng vừa ngỗ ngược, vờn đùa khiêu khích lưỡi của cô. Trong miệng là mùi vị của hai người hòa quyện vào nhau, không gian chật hẹp bỗng trở nên nóng bừng. Không biết có phải do khí thế của anh quá mạnh mẽ hay không, hay là vừa ăn no xong nên đường huyết không đủ, mà toàn thân cô mềm nhũn đổ vào vòng tay anh, đôi chân vô lực như muốn khuỵu xuống.

Ding! Tiếng thang máy vang lên thức tỉnh hai người đang mê đắm, anh dần dần buông cô ra, cơ thể cô mềm nhũn chỉ muốn trượt xuống, tay anh đặt ở eo cô đã siết lại giữ lấy cô.

Cố Tịch khẽ thở gấp, đứng thẳng dậy, cũng may thang máy xuống một mạch, không ai vào thêm, lúc này bên ngoài cũng chẳng có ai. Cố Tịch mặc kệ mặt mình đang bừng bừng, đôi môi sưng đỏ, nhẹ nhàng đẩy anh ra rồi lao ra khỏi thang máy trước. Anh… lần sau khi hành động có thể báo trước được không, cứ đột kích thế này, cô… rất dễ bất bình thường.

Vi Đào theo sau, cười thầm trong bụng, lúc nãy trong đầu bỗng hiện lên cảnh cô cảm kích ôm anh đang nấu ăn từ phía sau, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, anh rất mong chờ cảnh tượng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play