" Ngu ngốc" Cung Bổn Thiểu Tá thấy mình bị hai người bức ép chật vật như vậy, nổi giận trút lửa giận lên những người còn sống. Trong phút chốc một trận huyết vũ bay tán loạn, cuối cùng mấy nhẫn giả trong lửa giận đổ trút của Cung Bổn Thiểu Tá, liền mất mạng.
Mười hai người của Vũ Điền gia tộc đến xâm nhập nơi này, tất cả đều bị mất mạng. Cung Bổn gia cũng không phải là không có tổn thất, một nhẫn giả sắp tiến vào hàng ngũ của Đặc Nhẫn bị giết, mặt khác còn có sáu người trong lúc đối phương liều mạng đã bị trọng thương, xem ra cần phải có một đoạn thời gian phải tu dưỡng.
Lưu Vũ Phi nhìn thấy hết cảnh tượng này, tự nhủ: " Mấy người bên này còn có chút lợi hại, chỉ là tại sao bọn họ lại không phái ra, nhẫn giả mang theo yêu thú, loại cấp bậc này so với công lực cũng cao hơn rất nhiều."
Theo so sánh, quyết chiến bên nhà Cung Bổn Hạo Nhị so với sòng bạc còn phải đặc sắc hơn. Bên sòng bạc mặc dù có tới mấy trăm người, khắp nơi đều là đầu người, nhưng khi song phương chạm mặt thì cũng chỉ là một trận hỗn chiến, nhưng lại là những kẻ lưu manh không có thực lực, quả thật chẳng khác gì như hắc bang đang tranh địa bàn, không hề có chút võ công nào.
Song phương đấu với nhau một hồi, người của Liễu Sanh gia tộc nhìn thấy số lượng người của đối phương quá nhiều, ngay cả thi thể của người phe mình bọn họ cũng không kịp mang đi, đã xoay chân bỏ chạy. Bọn họ cũng không phải loại người được huấn luyện từ nhỏ, muốn chạy thì chạy ngay không dám liều chết, dĩ nhiên là không có dũng khí để liều mạng.
Bên này Cung Bổn gia tộc, nhìn thấy mình đã đánh lui bọn họ, cũng không đuổi theo, ở chỗ nhảy lên hô vang, như hoan hô mừng rỡ. Sau đó thoáng quét dọn chiến trường, thu nhặt xác của những người chết trận, sau đó lui trở về vị trí của mình, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón trận tiến công tiếp theo.
Thật ra nếu còn có sự tấn công một lần nữa, cũng không cần bọn họ ra tay. Dù sao đã thử dò xét một lần cũng là quá đủ, dù thêm nữa cũng không có ý nghĩa.
Trận tiến công đầu tiên, cả Liễu Sanh và Vũ Điền hai nhà thất bại mà chấm dứt. Nhất là Vũ Điền gia tộc, bọn họ đã mất đi mười hai danh thượng nhẫn. Còn Liễu Sanh gia tộc, không hề có tổn thất thực sự. Bọn họ mặc dù đã chết hơn ba mươi người, nhưng đều là người không quan trọng. Điều này làm cho hận ý của Vũ Điền Tín Hùng đối với Cung Bổn gia tộc càng cao hơn một tầng.
Liễu Sanh Nghiễm Bổn ở một bên cười trộm, hắn hận không thể làm cho Vũ Điền, Cung Bổn hai nhà cùng chết sạch, làm cho Nhật Bản chỉ còn lại một nhà Liễu Sanh.
Thông qua dò xét hôm nay, bọn họ cũng đã đề cao thật lớn thực lực của Cung Bổn gia tộc. Vì kế hoạch kế tiếp, có sự nắm chắc rất tốt. Giờ phút này Liễu Sanh Nghiễm Bổn và Vũ Điền Tín Hùng đang thương lượng những bước kế tiếp nên đi như thế nào.
" Nghiễm Bổn quân, bây giờ chúng ta đối với thực lực của Cung Bổn gia, có một sự phỏng chừng đại khái, nhìn theo thực lực của Cung Bổn gia, quả thật vượt qua một nhà trong chúng ta, ta xem lần sau nên phái ra người có thực lực đã ngoài trung nhẫn đi làm việc, những đám vô dụng sẽ không dùng tới nữa, miễn cho việc Cung Bổn gia chê cười chúng ta."
" Không sai, Tín Hùng quân nói rất có đạo lý, chỉ là không nghĩ tới Cung Bổn gia ẩn dấu thực lực cường đại như vậy, vì chúng ta đã quá khinh thường đối phương, mới làm cho người nhà của ngươi có tổn thất, thật sự làm cho người ta xấu hổ a!" Trong miệng thì nói như vậy, nhưng trong ánh mắt hắn cũng không hề có ý tứ hối lỗi chút nào.
Khi hắn nói câu này thì sắc mặt Vũ Điền Tín Hùng liền có thay đổi, hắn cắn răng nói: " Ngày mai, ta muốn Cung Bổn gia chết hết không có chỗ chôn."
Tiếp theo bọn họ lại thương lượng kế hoạch kế tiếp, hai tiếng sau Vũ Điền Tín Hùng mới âm hiểm cười rời đi.
Ngày mai, sẽ lại xảy ra chuyện gì? Không ai biết, cũng không ai có khả năng nói cho bọn họ, hết thảy phải đợi thời gian chứng minh.
Sau khi xem xong kịch, Lưu Vũ Phi thuấn chuyển đến đỉnh một ngọn núi, tìm một địa phương hẻo lánh để đả tọa. Hắn chờ mong chuyện kế tiếp sẽ có thể có thêm kịch hay để xem tiếp. Hy vọng ba nhà bọn họ không nên làm nguội lạnh đi nhiệt tình xem kịch vui của hắn. Nguồn tại http://Truyện FULL
Cung Bổn Hạo Nhị đang hồi báo với trưởng lão tình huống của đêm nay, mấy trưởng lão đã biết rõ tình hình, chết đi một người, bị thương sáu người, đổi lại được tính mạng mười hai người nên rất là hài lòng. Nhưng bọn hắn cũng không có kiêu ngạo, lần này hoàn hảo chỉ có một nhà Vũ Điền bị tổn thất đến mười hai danh thượng nhẫn. Thượng nhẫn rất khó bồi dưỡng, cũng không thể nói là không thể bồi dưỡng. Thượng nhẫn công khai của mỗi nhà số lượng thì không nhiều, nhưng thầm lén bồi dưỡng ra bao nhiêu người thì không ai biết được.
Cung Bổn Hạo Nhị nói: " Trưởng lão, ta phỏng chừng hai nhà bọn họ kế tiếp sẽ điên cuồng trả thù, nhất là Vũ Điền gia, chỉ sợ bọn họ không tuân thủ hiệp nghị, phái ra Đặc Nhẫn và Thức Thần."
" Hạo Nhị, ngươi nghĩ được như vậy, thì chứng minh ngươi không tệ, kỳ thật mấy người chúng ta đã nói chuyện với nội đường, trong nội đường đã phái tất cả đặc nhẫn đến đây, chỉ cần bọn họ không xuất ra đặc nhẫn, chúng ta cũng không quản bọn họ, ở điểm này chúng ta có thể có hại, hai nhà bọn họ xuất đặc nhẫn, số lượng có thể vượt qua chúng ta."
" Trưởng lão, ý ngươi phỏng chừng, hai nhà bọn họ sẽ vi phản hiệp nghị hay sao?"
" Trừ phi bọn họ có thể thắng được chúng ta, nếu không nhất định sẽ làm vậy, ai! Chỉ tiếc ở bên Trung Quốc chúng ta đã tổn thất vài đặc nhẫn mang thức thần, bằng không thực lực của chúng ta cao hơn nhiều so với bây giờ."
" Chuyện này trưởng lão không cần lo lắng, chúng ta có tổn thất người, phỏng chừng bọn họ cũng bị, chỉ là không biết họ mất bao nhiêu người mà thôi."
" Ai! Đừng nói nữa, bên kia Trung Quốc không biết tiềm ẩn bao nhiêu thực lực, tốt lắm Hạo Nhị, ngươi đi xuống trước đi, ngày mai sẽ là một ngày mấu chốt, hy vọng người của nội đường phái tới sẽ đến sớm một chút."
Đợi Cung Bổn Hạo Nhị đi xuống, một trưởng lão tự nhủ: " Hai nhà bọn họ khẳng định sẽ không tuân thủ hiệp nghị, hiệp nghị này đã lập ba trăm năm rồi, ai mà vẫn tuân thủ theo mãi!"
Ngày hôm sau, Liễu Sanh, Vũ Điền hai nhà trực tiếp đưa chiến thư cho Cung Bổn gia. Địa điểm là một tòa kiến trúc cách Đông Kinh chừng mười dặm, đó là một công trình mới bắt đầu của Vũ Điền gia. Địa thế của nơi này bằng phẳng, vị trị cũng hẻo lánh. Vũ Điền gia dưới danh nghĩa khởi công xây dựng, mua lại mảnh đất này, bây giờ còn chưa chính thức khởi công.
Họ chọn nơi này, cũng là đề nghị của Vũ Điền. Chiến thư gởi đi ngày thứ hai thì cũng đã đến thời gian ước chiến. Ở nơi này bóng người lấp loáng, khoảng chừng tới ba trăm người. Gần ngàn năm nay ba nhà tranh đấu không ngừng, nhưng chưa từng xuất động ra nhiều thành viên đến như thế. Đây là người của hai nhà Liễu Sanh, Vũ Điền, người của nhà Cung Bổn vẫn chưa tới. Có thể nhận ra hai nhà Liễu Sanh và Vũ Điền nóng lòng tiêu diệt nhà Cung Bổn gấp gáp thế nào. Hôm nay cũng có thể chấm dứt, thế lực chia ba của ba nhà, cũng là thời cơ tốt nhất.
Cả ba trăm người ánh mắt đăm đăm, không ai cười. Bọn họ đang đợi, đợi thời khắc cuối cùng đang đến. Lúc này, mặt trời đã hạ xuống phía tây, mặt trời tản ra màu đỏ, nhưng lại không hề chói mắt. Chiếu sáng dưới mặt đất, bóng người dày đặc, có vẻ tràn ngập sát khí. Ở thời khắc này, một tiếng huýt gió lạnh lẽo truyền đến, mọi người nhất thời khẩn trương. Hào khí lúc tiếng huýt gió vang lên một khắc, chợt ngưng kết lại.
Liễu Sanh Nghiễm Bổn, Vũ Điền Tín Hùng và mấy trưởng lão của hai nhà không tự chủ được nương vào cùng một chỗ. Trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương và quang mang hưng phấn. Ân oán suốt một ngàn năm nay, cuối cùng ở nơi này sẽ có kết cục tốt nhất. Về phần kết quả sẽ như thế nào, tin tưởng ở thời gian kế tiếp sẽ hiểu rõ. Một đoàn đoàn bóng đen, ở không trung tạo nên vô số luồng sáng, rơi vào đối diện hai nhà Liễu Sanh và Vũ Điền. Người hạ xuống càng ngày càng nhiều, Liễu Sanh và Vũ Điền sắc mặt ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, tính qua thì Cung Bổn gia đi tới ước chừng vượt qua hai trăm người.
Trong lòng Liễu Sanh và Vũ Điền chợt rùng mình, bọn họ nghĩ không ra thực lực của Cung Bổn gia lại mạnh mẽ như vậy. Hơn hai trăm người này đều đã ngoài trung nhẫn. Trong đó đại bộ phận có cấp bậc thượng nhẫn, hoàn hảo bọn họ cũng đã tính đến bước cuối cùng vẹn toàn, nếu không hôm nay thắng bại như thế nào, cũng thật sự rất khó kết luận.
Cung Bổn Hạo Nhị tới cuối cùng, lúc này bầu trời đã có chút biến thành âm u mờ tối.
" Cung Bổn Hạo Nhị! Hôm nay ba nhà chúng ta làm một kết thúc, từ ngày mai bắt đầu Nhật Bản sẽ không còn xuất hiện hai chữ Cung Bổn, ngay cả thần của gia tộc các ngươi cũng sẽ bị diệt."
" Hắc hắc hắc, muốn diệt gia tộc chúng ta, dùng miệng không thì không được đâu, chỉ bằng vào Vũ Điền, Liễu Sanh hai nhà, mà muốn nuốt gia tộc chúng ta, ta xem coi các ngươi có được năng lực này hay không."
Song phương bắt đầu một trận mắng chửi vang lên.
Lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nhẫn giả chuyên sinh hoạt về đêm mà nói, đêm tối không thể nghi ngờ là đồng bọn tốt nhất của bọn họ, trong bóng đêm có thể cho họ phát huy tốt nhất. Cũng không biết là do mệt mỏi, hai là song phương cảm giác được mắng chửi nhau suông như thế cũng thật sự là nhàm chán, tóm lại tộc trưởng của hai bên, đồng thời làm ra một thủ thế sắp lao vào công kích.