Động tác của Lưu Vũ Phi rơi vào trong mắt người của các phái, bọn họ nhìn nhau, Bổ Thiên cung chủ rõ ràng ý đồ của bọn họ, vội la lên: " Các vị, hãy nghĩ cho kỹ, nếu các ngươi làm điều này, có khác gì Ma Tông." Bổ Thiên cung chủ khuyên bảo, không có một ai nghe lọt vào trong lòng.Vì đây chính là cơ hội duy nhất tiêu diệt Lưu Vũ Phi.Bỏ qua hôm nay, nếu muốn tiêu diệt Lưu Vũ Phi, sợ rằng còn khó khăn thêm rất nhiều.

" Hư Nguyên đại sư, Hiên Viên gia chủ, các ngươi là người có danh vọng, sẽ không thừa dịp người gặp nguy chứ." Bổ Thiên cung chủ, nhìn thấy không thể khuyên bảo các môn phái, bèn chuyển hướng khuyên bảo Bàn Nhược tông và Hiên Viên gia tộc.

" Hiên Viên gia chủ, Hư Nguyên đại sư, tiểu nữ tử trịnh trọng cảnh cáo, nếu các vị làm hành vi này, Bổ Thiên Cung sẽ rời khỏi tu chân giới, mà các phái trong tu chân giới tương lai có ra sao ta sẽ không hề để ý tới."

" Vì muốn tiêu diệt Lưu Vũ Phi, lão nạp nguyện chịu hậu quả, không sợ rơi vào địa ngục." Hư Nguyên kiên quyết cự tuyệt.

" Không màng gì cả, phải tiêu diệt ác ma Lưu Vũ Phi này."

Không biết là chưởng môn nào ra tay trước, tóm lại thanh âm vừa ra, trong đám người bay ra mười tám đạo thân ảnh.

" Hiên Viên quyết, Kinh Thiên Trảm." Hiên Viên Cuồng xuất ra Hiên Viên kiếm, bổ ra một đạo kiếm khí tuyệt luân.

" Tô Đóa Tạp Ước Mỹ Ba Oa." Ba hòa thượng của Bàn Nhược tông ngâm lên một trận phạn xướng. Kim bạc, thiền trượng đều đánh tới Lưu Vũ Phi. Còn những người khác đều tự xuất ra pháp bảo của mình.

Bốn tiên nhân cũng muốn làm khó dễ, cầm pháp bảo trong tay bổ ra bốn đạo kình khí rung chuyển thiên địa.

" Vô sỉ, hèn hạ." Lưu Vũ Phi rống giận, Bổ Thiên cung chủ khẽ kêu lên: " Bổ Thiên tâm quyết." rồi đồng thời Sở Uyển Tĩnh hướng tới bốn gã tiên nhân nện xuống một đạo bạch khí, muốn ngăn trở bốn người này.

Sở Uyển Tĩnh nhìn thấy trên người bốn người bọn họ đều có một luồng khí tím liễu nhiễu, rõ ràng bốn người này nhất định là tiên nhân. Hai tay nàng nhanh chóng phiên chuyển, ẩn hiện bạch khí mông mông, quái dị chí cực cấp thành vòng tròn. Trong đó có một tiên nhân không hồi lại kịp, cơ hồ đồng thời phát ra một đạo kình khí mãnh liệt nghịch chuyển. Kình khí một xanh một trắng hội hợp, vang lên một tràng sét đánh...

Thân hình Sở Uyển Tĩnh cuống quýt lui về phía sau, không gượng thẳng được, chóp mũi đau nhói, xuất cả mồ hôi, hiển nhiên trong lúc đối kháng đã rơi xuống thế hạ phong.

Trên tu vi, nàng và tiên nhân này nhất định có sự chênh lệch. Trong tiếng quát của Lưu Vũ Phi, hơn mười đạo kình khí khác nhau, đồng thời xâm nhập vào thân, phong kín tất cả đường lui của hắn. Trong tình thế cấp bách, đã không cho phép hắn tiến hành phản kích. Thất Thải chiến giáp tản ra quang mang mông lung, hai tay kháp ra vô số trận pháp phòng ngự, truyền vào trong Thất Thải chiến giáp.

Hắn đang lọt vào trung tâm công kích, cảm nhận được hơn mười đạo kình khí, có sáu cỗ lực lượng đặc biệt cường đại. Kình khí phát ra tiếng oanh minh, hòa lẫn cát đá bay cuộn tới.

" Phanh! Phanh! Phanh!" Một tràng âm thanh, Lưu Vũ Phi cứng rắn tiếp tất cả, liền trúng ngay hơn mười đạo kiếm khí cùng những kình khí của pháp bảo phát ra. Nơi vị trí của hắn vốn đang bằng phẳng giờ đã biến thành một cái hố to sâu chừng bảy, tám thước.

Lưu Vũ Phi cũng bị tạc xuống dưới, bốn phía dấy lên trùng trùng cát bụi, tạm thời che lấp đi ánh mắt của mọi người. Giờ phút này trong nội phủ của hắn như bị đao cắt, nội tạng toàn bộ bị chấn lệch vị trí. Thất Thải chiến giáp dưới sự công kích này cũng hé ra vài vết rách. Nếu muốn đem nó chữa trị lại nguyên dạng thì cần có một đoạn thời gian. Trong miệng không ngừng phun máu, trong lòng hắn bốc lên nỗi hận! Hắn nghĩ không ra những người này lại vô sỉ như thế, mượn cơ hội hắn chữa trị nguyên khí mà hướng hắn ra tay, nhưng lại là đánh lén. Trong đó còn có thêm mấy tiên nhân, đây cũng là việc mà hắn không nghĩ tới. Hoàn hảo Thất Thải chiến giáp giúp hắn chịu đựng chín thành công kích, nếu không giờ phút này cho dù hắn không chết thì trong người cũng phải bị trọng thương không cách nào cử động. Các đại phái bây giờ khẩn trương muốn chết, bọn họ công kích đồng loạt lén lút thế này thì lẽ ra khẳng định Lưu Vũ Phi phải chết không thể nghi ngờ. Mặc dù trong lòng họ đều nghĩ như vậy, nhưng bọn hắn vì cầu ổn thỏa, chậm rãi nhìn xuống nơi hố to. Bọn họ còn không có xác nhận hắn đã chết hay chưa, thì vốn không thể yên tâm. Đồng thời trong lòng lại nghĩ tập hợp nhiều người công kích như vậy, nếu không thể nhất cử tiêu diệt được hắn, vậy thì hậu quả của các đại phái chính là...đang lúc tất cả còn đang khẩn trương nhìn xuống cái hố to thì bên tai vang lên tiếng châm chọc của Bổ Thiên cung chủ: " Thật không tưởng được, vốn xưng quân tử Bàn Nhược tông và Hiên Viên gia tộc, dĩ nhiên lại làm ra việc vô sỉ thế này, còn có mấy tiên nhân các ngươi thật sự đã làm mất đi mặt mũi thể diện của tiên giới, chẳng lẽ muốn nói tiên giới tiên nhân đều là bộ dáng như thế này hay sao?"

Mọi người nghe sự chế nhạo của Bổ Thiên cung chủ, mỗi người đều đỏ mặt lên.

Đột nhiên một cỗ sát khí từ hố to truyền ra, mọi người kinh hãi thối lui ra sau. Lưu Vũ Phi ở trong hố, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, bay lên trời cao. Hắn đứng trong hư không, lại ói ra mấy ngụm máu tươi. Một lần phi không như vậy làm cho hắn đau đớn, hắn cắn răng, dằn xuống sự đau đớn, ở trong không trung vài phút, không thể không rơi trở xuống đất. Bổ Thiên cung chủ nhìn thấy hắn không chết, không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn lấy ra một viên linh dược chữa thương trong kiền khôn giới nuốt xuống. Sau đó chậm rãi ngưng tụ chân nguyên tán loạn trong cơ thể. Mãi cho đến khi chân nguyên có thể tự động vận chuyển mới thả lỏng người: " Ha ha ha! Nghĩ không ra a, tiên nhân cũng là loại người vì muốn đạt mục đích mà bất chấp thủ đoạn, đám người các ngươi đầy miệng nhân nghĩa đạo đức, lại làm ra được việc lợi dụng người lâm nguy." Vừa nói hắn lại ói ra ngụm máu, ói ra được hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

" Ác ma ngươi, mỗi người đều có thể tru diệt, với ngươi còn cần gì nói đạo nghĩa." Một chưởng môn nhân nhìn thấy hắn không ngừng hộc máu, nhận định hắn đã bị trọng thương, nên đối với hắn cũng không còn ý sợ hãi, không hề bận tâm kêu lên.

" Lưu Vũ Phi lão nạp xin khuyên một câu, không nên chống cự vô ích nữa, ngươi hãy bó tay chịu trói đi." Hư Nguyên khuyên.

" Yêu nhân hạ giới Lưu Vũ Phi, ngươi dám hủy kết giới của tiên giới, còn muốn chưởng quản thiên lôi, còn cấm cố nguyên thần của Lôi Kiếp chân quân và Thiên Diệp tiên nhân, phụng theo giới luật viện hạ lệnh, xuống hạ giới đuổi bắt ngươi."

" Ha ha ha! Bằng vào mấy người các ngươi mà cũng muốn đuổi bắt bản nhân, còn có đám người các ngươi, không phải muốn mạng của ta sao, đến đây đi, hôm nay ta cho các ngươi biết hậu quả của những kẻ muốn lấy mạng của ta." Lưu Vũ Phi mặc dù bị trọng thương nhưng ngữ khí nói chuyện của hắn cũng cuồng vọng vô cùng. Khi nói lời này thì ánh mắt lộ ra vẻ oán độc, làm cho tâm trạng của đám người cũng rét lạnh.

" Lưu Vũ Phi, tu vi của ngươi tuy cao, thật sự làm cho ta bội phục, nếu không phải ngươi giết người quá nhiều, ta nhất định sẽ kết giao bằng hữu với ngươi." Hiên Viên Cuồng nói.

" Muốn làm bằng hữu với ta, ngươi mà cũng xứng, nói vậy trên tay ngươi chắc là Hiên Viên kiếm, hừ hừ hôm nay các ngươi đều phải chết!" Nguồn tại http://Truyện FULL

" Tất cả xông lên, giết ma đầu này." Mọi người đều phóng lên, giờ phút này bọn họ đều nhận định Lưu Vũ Phi đã không còn nguy hiểm. Lúc này bảy nữ tu chân của Bổ Thiên cung từ trên trời bay xuống, rơi vào bốn phía chung quanh Lưu Vũ Phi.

" Sở cung chủ, ngươi đang làm gì?"

" Bổ Thiên Cung chúng ta không quen nhìn hành vi này, đầu tiên là nhân người không đề phòng ra tay đánh lén, sau đó mấy trăm người lại đối phó với một người bị trọng thương."

" Sở cung chủ, chúng ta tôn trọng Bổ Thiên Cung các ngươi, Lưu Vũ Phi là dạng người gì, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, giờ phút này không trừ khử hắn, tương lai tu chân giới chúng ta phải gặp tai ương lớn."

" Nếu muốn giết Lưu Vũ Phi, phải bước qua một cửa này của chúng ta."

Hư Nguyên sợ kéo lâu sẽ đêm dài lắm mộng, trầm giọng nói: " Sở cung chủ, các ngươi nếu còn không thối lui, vậy đừng trách lão nạp vô lễ."

Bốn tiên nhân dứt khoát tiến về phía trước, bọn họ không có nhiều băn khoăn như vậy. Bổ Thiên Cung thì thế nào, bọn họ là tiên nhân, còn sợ một môn phái tại hạ giới hay sao. Lưu Vũ Phi nhìn thấy Bổ Thiên Cung vì hắn không tiếc quyết liệt cùng các đại phái, lên tiếng nói: " Sở cung chủ, tiểu tử ở chỗ này xin đa tạ, các ngươi hãy thối lui trước đi, lui càng xa càng tốt, yên tâm, đừng nói bọn họ không buông tha ta, ta cũng sẽ không thả một người nào của bọn họ."

" Tiên sinh ngươi..."

" Nghe ta đi, mau mang người của ngươi mau rời đi." Lưu Vũ Phi muốn bọn họ rời đi là vì không muốn ngộ thương các nàng.

Sở Uyển Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Lưu Vũ Phi, không có chút nào biến đổi, vẻ mặt vô cùng tự tin. Nàng lại nhớ đến thực lực cường hãn của hắn, liền gật nhẹ đầu với hắn, mang theo đệ tử phi thân lên bầu trời, ở trong hư không quan sát hết thảy mọi việc.

Ma Tông đại trưởng lão cũng là người giảo hoạt, hắn từ trong giọng nói của Lưu Vũ Phi liến kết luận hắn còn có chiêu sau cùng, trực giác cho hắn biết càng rời nơi này càng xa mới an toàn. Vì vậy len lén ra lệnh cho thuộc hạ âm thầm lui lại.

Ma Tông còn thừa lại hai mươi người, cho dù đi hết cũng không ai phát giác. Lưu Vũ Phi xác định, Bổ Thiên Cung đã rời xa phạm vi công kích của hắn, nhếch miệng cười tàn nhẫn. Nhìn thấy vẻ tươi cười này của hắn, những người kia đều cảm thấy kinh hãi tột cùng. Vừa rồi bọn họ còn cho rằng hắn khuyên người của Bổ Thiên Cung rời khỏi chỉ đang cố ý giả vờ. Giờ phút này bọn họ cũng không biết chính xác hắn có khả năng hay là hắn giả bộ. Trực giác của Hiên Viên Cuồng nói cho hắn biết, Lưu Vũ Phi bây giờ nguy hiểm vô cùng. Vì cầu ổn thỏa, hắn bảo Hiên Viên Phách rời đi trước. Tránh cho việc Lưu Vũ Phi còn có chiêu sau cùng, hắn muốn bảo tồn Hiên Viên gia tộc nhất mạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play